Bùi Nhược Thần bị nụ cười và ngữ khí quá mức ôn nhu của Ngự Thiên Dung làm cho da đầu run lên, “Nàng muốn ta bồi thường thế nào?”
“Khụ khụ, chuyện này a, ta cũng không phải Duệ Nhi, sau khi trở về, ngươi chỉ cần làm cho Duệ Nhi vui vẻ, làm cho đứa nhỏ này cam tâm tình nguyện gọi ngươi là cha.
Ta a, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì hết! Ngươi nói, chuyện này có phải là rất nhỏ hay không?”
Ha ha, đún là việc nhỏ, quá nhỏ luôn! Chuyện này một chút cũng không nhỏ, đứa nhỏ tinh ranh kia…
“Phu nhân nói quá đúng, Bùi đại thiếu muốn Duệ Nhi thiếu gia nhận tổ quy tông thì phải bồi thường cho Duệ Nhi thiếu gia thật nhiều mới được.
Tiểu thiếu gia của chúng ta a, đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, … khiến cho ai cũng thích như vậy, hắc hắc, nhất định phải để cho tiểu thiếu gia cam tâm tình nguyện mới được a.
Bằng không, thiếu gia ủy khuất, phu nhân sẽ đau lòng, không chỉ là phu nhân đau lòng, toàn bộ người trong Hội Họa Viên cũng sẽ đau lòng a!”
Phượng Hoa không biết trở về từ khi nào, cười hì hì nói xong liền đi lên xe ngựa, lấy ra hai con gà luộc, hớn hở hiến vật quý cho Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, nàng nếm thử này, hương vị này rất hiếm có đó!”
Ngự Thiên Dung rất là vừa lòng nhìn Phượng Hoa một cái, “Ừm, ta rất tán thành những lời chàng vừa nói! Duệ Nhi từ nhỏ đã chịu khổ nhiều lắm, nhất là lúc mẹ con ta mới bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.
Đứa nhỏ đó vì ta, ai… nhớ lại liền thấy đau lòng!”
Phượng Hoa thuận thế vỗ vỗ vai Ngự Thiên Dung, thực săn sóc an ủi: “Ai… phu nhân, chuyện đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa, về sau quyết không để cho thiếu gia chúng ta chịu ủy khuất!”
“Ừm, ta biết, quyết không thể để như vậy!”
Phượng Hoa nhìn vẻ mặt Bùi Nhược Thần tức nghẹn, trong lòng sảng khoái vô cùng, bỗng nhiên khẽ đảo mắt nói, “Phu nhân, để ta báo tin tốt cho Viên lão biết, ông ta là người cao tuổi, tâm tình phải vui vẻ thì mới sống lâu được!”
“À, được, chàng đi đi!” Ngự Thiên Dung vừa nãy còn giả vờ đau lòng, lập tức phấn chấn trở lại, quay sang hết nhìn Bùi Nhược Thần hết sức ôn nhu.
Phượng Hoa lúc này liền gọi to, thanh âm kia a, tuyệt không che dấu, “Viên lão, Viên lão, có tin tốt a!”
Một lát sau, Viên lão kích động trở lại xe ngựa của Ngự Thiên Dung, hai mắt mở to sáng rực nhìn Ngự Thiên Dung, “Nha đầu, ngươi nói thật?”
Ngự Thiên Dung hòa khí gật gật đầu, “Đúng vậy, Viên lão a, lúc nãy ta nhất thời không chấp nhận đề nghị của ngài, cũng không có tâm tư tìm ra một biện pháp vẹn toàn khác, khiến cho ngài buồn phiền, trong lòng ta thật sự hổ thẹn.
Hy vọng ngài đừng trách ta!”
Viên lão lắc đầu, “Không trách, không trách, làm sao có thể trách Ngự phu nhân a!”
Phượng Hoa thực biết tôn trọng người già, đỡ Viên lão lên xe ngựa, “Viên lão a, lên xe nói, từ từ rồi nói, không vội, việc lớn đã quyết định xong rồi, việc nhỏ còn phải thương lượng!”
“Được được được!” Tâm tình Viên lão lúc này chỉ dùng một từ kích động là không thể hình dung.
Ông làm sao ngờ được, chỉ trong một lát, Ngự Thiên Dung liền cải biến chủ ý!
Phượng Hoa rất phối hợp kể lại kết quả thương lượng cho Viên lão biết.
Viên lão nghe xong, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối vì tiểu thiếu gia không thể đi theo bọn họ, nhưng so với việc có thể nhận tổ quy tông, mấy chuyện nhỏ này cũng không đáng gì.
Hơn nữa, không cho Duệ Nhi rời khỏi mẫu thân thì có sao, bọn họ đến làm khách là được, không phải đều có thể chăm sóc tiểu thiếu gia sao? Có thể nói, giờ phút này, trong lòng Viên lão đã bắt đầu tính toán sẽ mua một căn nhà sát bên nhà của Ngự Thiên Dung, thuận tiện về sau ở lại thăm tiểu thiếu gia thật lâu!
“Ha ha, Viên lão a, chuyện cuối cùng, cũng không có gì to tát.
Phu nhân nói, ngày nhận tổ quy tông sẽ do Duệ Nhi thiếu gia tự mình quyết định.
Duệ Nhi thiếu gia khi nào cam tâm tình nguyện gọi Bùi đại thiếu là phụ thân, khi đó sẽ nhận tổ quy tông.
Viên lão a, ngài thấy chuyện này không có vấn đề gì, đúng không?”
Viên lão nghe gật gật đầu, “Được, đương nhiên là phải để tiểu thiếu gia vui vẻ nhận tổ quy tông thì mới có ý nghĩa!” Đứa nhỏ nha, muốn hắn gọi một tiếng cha thì đâu có gì khó, lấy vài thứ tốt ra dỗ dành là được! Suy nghĩ làm cho Viên lão sau này thiếu chút nữa muốn vỗ đầu mình, bởi vì ông căn bản không thể ngờ được tiểu thiếu gia nhà minh cư nhiên thông minh đến cỡ đó.
Đứa bé như vậy làm sao có thể lừa gạt được a! Đương nhiên, chuyện này sau này cũng biến thành cái cớ để ông có dịp hất hàm khoe khoang.
Phượng Hoa thấy chuyện cần nói đều đã nói, liền thức thời ngồi bên cạnh Ngự Thiên Dung, xé một cái đùi gà, lại hết sức tỉ mỉ dùng giấy bao lại mới đưa cho Ngự Thiên Dung ăn.
Hắn còn rộng lượng chia một khối lớn cho Bùi Nhược Thần và Viên lão.
Hắn và Ngự Thiên Dung hào hứng ăn gà, thổn thức khen hương vị ngào ngạt.
Viên lão a, ăn cũng rất thư sướng và kích động.
Duy chỉ có Bùi Nhược Thần là ăn trong vô vị! Hễ nghĩ đến tên tiểu tử Duệ Nhi, hắn liền đau đầu.
Tuy rằng hắn không mở miệng nói chuyện này khó, nhưng hắn hiểu chuyện này rõ hơn Viên lão, ứng phó đứa con nít ranh kia không hề đơn giản chút nào!
Nghĩ vậy, hắn liền hận đến nghiến răng nhìn Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa ha ha cười nói: “Bùi đại thiếu a, thế nào, không đủ ăn sao, chỗ này còn một con nữa, không cần lo lắng.
Nếu thực sự không đủ, ta sẽ lại chạy đi một chuyến, tuyệt đối cho mọi người ăn no.
Người ta thường nói cái gì a, à, con người khi gặp chuyện vui, tinh thần sẽ rất thoải mái! Hắc hắc… Viên lão, ngài thấy có đúng không?”
“Ừm, đúng vậy! Đúng vậy!”
Ngự Thiên Dung thấy bộ dáng Bùi Nhược Thần như vậy, âm thầm cười trộm trong lòng.
Ai bảo ngươi cứ bóc lột ta, hừ, ranh con! Ta mà trở về, không bảo Duệ Nhi làm ngơ ngươi, ta sẽ không là người xuyên không đến!
Liền bởi vì vậy, dọc theo đường đi, đoàn người có thể nói là cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ Bùi Nhược Thần, ai nấy đều là tươi cười đầy mặt.
Đương nhiên, Bùi Nhược Thần cũng không thực sự khổ não đầy mặt, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt đại tao nhã kia thiếu vài sắc thái mà thôi.
…
Trong lúc Ngự Thiên Dung ôm tâm tình kích động chạy nhanh về nhà, Triển Cảnh, Hạ Duyệt và Trì Dương cũng đang vội vàng dẫn Duệ Nhi chạy về nhà.
Từ ngày Triển Cảnh bỏ đi ngay giữa hôn lễ, hắn coi như đã trở mặt với ba vị trưởng lão, khiến suốt đoạn đường trở về gặp phải ít thứ cản trở! Thường thường có một hai kẻ ám sát xuất hiện hoặc có vài tên sơn tặc chạy ra chặn đường, một chút cũng không bình tĩnh.
Nhưng Duệ Nhi lại rất vui vẻ, bởi vì hắn vừa vặn có thể thử xem mình luyện công phu đến đâu.
Về phần nguy hiểm, đã có tam đại bảo tiêu thời thời khắc khắc chú ý, hắn một chút cũng không lo lắng!
Lúc này a, hắn vừa mới lại kiểm tra kinh nghiệm thực chiến tích lũy mấy ngày nay đã đến mức nào, xem ra kỹ năng đánh người càng ngày càng chuẩn, cũng càng ngày càng tàn nhẫn.
Hạ Duyệt nhìn đám sơn tặc nằm lăn lốc, ngao ngao bi thương kêu to mà lạnh cả người.
Thiếu gia cũng quá ác nha! Hơn nữa, tốc độ tiến bộ này hình như cũng quá nhanh đi! Đối với thiếu gia nhà mình mà nói, người bình thường, cho dù là cả đám cùng tiến lên, cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Răng rắc răng rắc vài phát, toàn bộ đều lăn ra đất, cầu nương tay!
Hơn nữa, thiếu gia nhà bọn họ còn có một chút thực đáng sợ.
Hắn tuổi nhỏ như vậy, lại có thể phân biệt được đối phương là giả ý hay thật tâm đầu hàng.
Như lúc nãy, vừa mới có một tên sơn tặc giả vờ đầu hàng, nhưng khi cầu xin thiếu gia tha thứ lại định phóng ám tiễn, kết quả, ám tiễn tuy rằng bắn ra, nhưng đã bị kiếm của thiếu gia chắn ngược trở về, ghim thẳng vào bả vai, đau đến độ tên kia phải kêu gào gọi mẹ!
Hắn thấy rõ rành rành, trong khoảnh khắc vung kiếm chắn ám tiễn, thiếu gia còn nhân cơ hội cho thêm chút dược lên trên.
Cụ thể là loại dược nào thì hắn không nhìn kịp, bất quá, xem bộ dạng quằn quại của tên, hắn đoán hẳn là Dương Cốt Tán.
Đau? Không phải rất đau, bất quá, lại gây ngứa tận trong xương, không thể không gãi, nhưng vừa gãi liền đau, nhưng không gãi thì ngứa ngáy rất khó chịu a!
Chậc… Quyết định, về sau tuyệt không chọc tức thiếu gia!
“Thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.” Trì Dương thở dài, mắt thấy hai người kia đều mang theo biểu tình vui sướng khi người gặp họa, hắn chỉ có thể nhân từ một chút mở miệng trước.
Duệ Nhi vỗ vỗ tay, “Ừm, được rồi, ta cũng rất nhớ mẫu thân, đêm qua nhận được thư ở nhà, nói là mẫu thân mấy ngày nữa sẽ về!”
“Tiểu thiếu gia… Cầu ngài… Tha ta đi!”
Tên sơn tặc kia thấy Duệ Nhi thật sự phải rời khỏi, cố nén ngứa nén đau cầu xin, lần này, hắn là thật lòng thật dạ cầu xin tha thứ.
Duệ Nhi nhìn hắn một cái, “Cho ngươi giải dược để làm gì? Để ta chờ ngươi lần sau đến trả thù sao?”
Tên sơn tặc chấn động, không thể tin nổi, chẳng lẽ vị tiểu thiếu gia nhỏ tuổi thoạt nhìn rất đáng yêu này cư nhiên là một tiểu ác ma giết người?
“Ai… Thôi được rồi.
Mẫu thân đã nói, làm việc không thể quá tuyệt tình, ít nhiều phải chừa chút đường sống, ta liền cho ngươi giải dược!” Hắn thoải mái đi tới lấy ra hai viên thuốc, màu sắc không đồng nhất, “Ăn đi!”
Tên sơn tặc cả người vừa ngứa lại vừa đau, làm sao còn dư hơi sức để nghĩ ngợi thêm, thấy thuốc liền lập tức nuốt vào.
Thuốc vừa xuống tới bụng, lập tức không còn ngứa, “Thần dược!”
Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn, “Uy, đại thúc, ngươi không cám ơn ta? Mẫu thân ta đã nói, được người khác giúp, phải có lễ phép nói lời cảm tạ!”
Ách, tra tấn mình lâu như vậy, còn muốn hắn nói cảm tạ? Tên sơn tặc quay tròn con mắt, động tác vừa nãy của tiểu quỷ này quá nhanh, hắn thực không tin khí lực của một đứa nhóc tì cũng sẽ lớn hơn bọn hắn.
“Thiếu gia, đừng đùa nữa, bọn họ chỉ là một đám sơn tặc bình thường, thiếu gia hãy bỏ qua cho bọn họ đi!” Trì Dương thập phần buồn rầu nhìn Duệ Nhi, đồng thời, rất là đồng tình liếc nhìn tên đầu lĩnh sơn tặc kia một cái.
Đáng tiếc, đầu lĩnh sơn tặc không rõ ánh nhìn vạn phần hảo tâm của Trì Dương, ngược lại nảy lên tâm tư, đưa tay định bóp lấy cổ Duệ Nhi.
Ngay lúc sắp đắc thủ, chỉ còn thiếu một chút khoảng cách là có thể chạm đến cổ Duệ Nhi, ngực hắn chợt đau nhói.
Phịch một tiếng, cả người hắn rơi xuống đất, mặt mũi đều rơi bẹp xuống đất, bầm dập hết cả, lại không biết chuyện gì xảy ra.
“Ai nha, đại thúc, ngươi làm sao vậy? Làm ta sợ nhảy dựng a!”
Đầu lĩnh sơn tặc không còn dám có mưu ma chước quỷ, cặp mắt cũng dám đảo tới đảo lui.
Thấy Duệ Nhi tươi cười xán lạn đến như vậy, nếu hắn còn nghĩ không ra vì sao mình bị như vậy, hắn cũng quá ngu ngốc! “Thực xin lỗi, tiểu thiếu gia, ta sai lầm rồi, mong thiếu gia đại nhân đại lượng tha ta đi!”
“Ai… nhưng mà ta không phải đại nhân a, cho nên không có đại lượng đâu, làm sao bây giờ?”
A? Đầu lĩnh sơn tặc giống như vừa bị bóp lấy yết hầu, nói không được một chữ.
Hắn còn có thể nói cái gì? Tiểu quỷ này rõ ràng chính là hận hắn a!
“Duệ Nhi, đừng đùa nữa!” Triển Cảnh bước lại hần, liếc mắt nhìn sơn tặc kia một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt liền khiến sơn tặc nhất thời cảm giác sợ run cả người, trong lòng chấn động, vội vàng hô to nói với Duệ Nhi: “Tiểu thiếu gia, cầu ngài lại tha ta một lần nữa thôi, sau này huynh đệ chúng ta chính là người của ngài.
Chỉ cần ngài mở miệng, huynh đệ chúng ta sẽ lên núi đao xuống biển lửa, đi theo ngài đến bất cứ nơi đâu!”