Viên lão trợn trừng mắt, lầu bầu nói: “Một cái Phượng Hoa thì thôi, giờ Tiêu Dao Hầu cũng muốn nhúng một chân vào, thế này thì thật phiền toái, tranh đến tranh đi, cũng không phải là chuyện tốt a!”
Tiểu Tam phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, cho nên tiểu nhân mới chạy nhanh đến báo cáo với lão tướng quân a!”
Viên lão bỗng nhiên gõ bàn một cái, trong phòng thoáng hiện lên hai hắc y nhân, cung kính đứng trước mặt Viên lão, “Tướng quân có gì phân phó?”
“Ừm, hai người các ngươi, đi thăm dò động tĩnh của thiếu chủ và Tiêu Dao Hầu, xong rồi trở về bẩm báo.”
“Tuân lệnh, tướng quân.” Hai hắc y nhân lắc mình rời đi.
…
Trong rừng, Ngự Thiên Dung lạnh lùng đảo qua ba đại nam nhân, ánh mắt có chút hờn giận, “Có thể nói cho ta biết, các ngươi đang làm cái gì sao?”
Phượng Hoa liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, nhún nhún vai, “Không có gì, phu nhân, ta chỉ là đến xem Bùi đại thiếu gặp phải thích khách gì, không ngờ lại nhìn thấy Tiêu Dao Hầu.
Về phần đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết!”
Bùi Nhược Thần liếc xéo hắn một cái, yêu nghiệt, cư nhiên đem sự tình phủi sạch sẽ, hừ, mệt hắn còn làm được!
Tịch Băng Toàn đồng dạng trừng lớn mắt nhìn Phượng Hoa, hắn thật sự không thể ngờ Phượng Hoa cư nhiên mặt dày đến vậy, vừa mới còn xưng huynh gọi đệ với người ta, giờ liền trở mặt vô tình, thật là ngoài ý muốn!
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Vậy chàng còn xem náo nhiệt gì?”
“Ha ha, đương nhiên là vì nghĩ cho phu nhân.” Phượng Hoa tự giác đi ra sau đẩy xe cho Ngự Thiên Dung, ra vẻ ‘ta thực ngoan’, Tịch Băng Toàn nhìn mà há hốc mồm!
Nam nhân này là sát thủ mặt lạnh lúc trước mà hắn mời đến sao?
Bùi Nhược Thần phản ứng còn đỡ, tựa hồ đã quen, chỉ là có chút bất mãn liếc Phượng Hoa một cái, thù này không báo phi quân tử a! Phượng Hoa, ngươi chờ xem! “Chúng ta cũng không làm cái gì, chính là nhàn đến vô sự cùng Tiêu Dao Hầu tỷ thí mà thôi!” Nói xong thuận tay giải huyệt đạo cho Tịch Băng Toàn.
Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tịch Băng Toàn, khe khẽ thở dài, “Quên đi, ba người các ngươi thích tán gẫu thì tán gẫu đi, ta sẽ không tham gia.
Dù sao ta cũng không hứng thú với mấy chuyện của nam nhân!”
“Phu nhân, ta trở về với nàng.” Phượng Hoa rất phối hợp đẩy xe lăn giúp nàng, lúc xoay người còn không quên nhìn Bùi Nhược Thần một cái, cười ha ha nói: “Uy, Bùi đại thiếu, phu nhân tự mình làm bánh chẻo đó nha, giải quyết phiền toái nhanh lên để còn về ăn nữa.
Bằng không, sẽ hết phần a!”
Ách!
Bùi Nhược Thần hết chỗ nói rồi, yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt!
Tịch Băng Toàn nghe vậy lại càng thêm tức giận.
Tự tay làm! Nàng tự tay làm cho bọn họ! Đây vốn là đặc quyền của hắn mới đúng, nhưng hiện tại lại biến thành của bọn họ!
Phượng Hoa cố ý đẩy xe Ngự Thiên Dung nhanh hơn, chẳng mấy chốc liền rời xa bọn họ.
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn Tịch Băng Toàn, “Hiện tại đã gặp rồi, cũng không chỉ là nhìn thoáng qua, Tiêu Dao Hầu có phải nên trở về rồi không? Ta nghĩ, đại sự của ngươi còn chờ ngươi về bố cục đấy!”
Tịch Băng Toàn thật sự rất buồn bực, cực kỳ buồn bực, nhưng một câu đại sự liền thức tỉnh hắn.
Hắn còn việc chưa hoàn thành a! Đúng vậy, trong lòng hắn không chỉ chứa Ngự Thiên Dung, còn chứa cả thiên hạ, chứa giấc mộng cả đời mình, chứa vận mệnh của gia tộc… Nghĩ đến đây, Tịch Băng Toàn bỗng nhiên rất nghi hoặc nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi Nhược Thần, ngươi nguyện ý vì nàng mà buông tha hết thảy sao?”
“Hết thảy? Thật ngại quá, ta không giống với ngươi.
Ta cho tới nay chỉ là tham gia vào trò chơi của nhân gian thôi.
Mấy thứ kia chỉ là để tiêu khiển, giết thời gian, ta không có hứng thú với chiếc ghế đó.
Là ai ngồi, ta đều không thèm để ý, chỉ cần bọn họ không cần trêu chọc đến ta là được!”
“Thật không? Như vậy, không biết thế lực ngầm kia của ngươi là dùng để làm gì?”
“Tự bảo vệ mình a! Ta tuy rằng không có hứng thú đối với vị trí kia, nhưng cũng không muốn bị kẻ khác quản chế, cho nên, phải khiến cho bản thân có đủ thực lực để ra điều kiện!”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn hắn, không có hứng thú mà vẫn gia tăng thế lực của mình.
Lời này, thật khiến người ta khó tin.
Bất quá, hắn có thể tin, bởi vì người này hoàn toàn có thực lực đảo điên quốc gia đó, nhưng lại không hề động thủ, chỉ ngẫu nhiên làm vài động tác nhỏ mà thôi.
“Ta giúp ngươi, cũng chỉ vì nàng.
Cho nên, nàng không nợ ngươi gì hết, ngươi cũng đừng quấn quít lấy nàng.”
Quấn quít lấy nàng? Bọn họ thế nhưng nói mình quấn quít lấy Thiên Dung, ha ha, buồn cười, nàng vốn là của hắn!
“Tịch Băng Toàn, ngươi đừng lừa mình dối người, ngươi biết rõ giữa các ngươi đã không có khả năng, việc gì phải hao tâm tốn sức? Đến bao giờ ngươi mới có thể buông tay?”
Cả người Tịch Băng Toàn chợt cứng đờ, cả trái tim như rơi vào băng đá.
Hắn không bỏ xuống được.
Đúng vậy, không bỏ xuống được.
Hắn toan tính nhiều năm như vậy, sao có khả năng vì một nữ nhân mà buông tha? Không có khả năng, chưa bao giờ có khả năng!
Nhưng, buông tha nàng, thật không cam lòng!
“Ta đi đây, Tiêu Dao Hầu tự cân nhắc nặng nhẹ đi! Tóm lại một câu, ngươi muốn cưới nàng, không có khả năng.
Bất quá, nếu ngươi nguyện ý gả cho nàng, thật ra có thể bàn lại.”
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng rời đi, để lại Tịch Băng Toàn hóa đá tại chỗ.
Hắn gả? Nàng cưới?
Chẳng lẽ hai tên đó cư nhiên có ý nghĩ như vậy sao? Hắn biết Ly Quốc có không ít nữ nhân cưới đa phu, nhưng hắn sao có thể gả được? Rất không thể tin nổi, cho dù nói ra cũng không có người tin a!
…
Lúc Bùi Nhược Thần chạy về khách sạn, bánh chẻo vừa hấp xong, nóng hầm hập, tỏa lên từng luồng khói trắng.
Tiểu Tam đã sớm trở lại khách sạn, lúc này đang cười toe toét lấy bát gắp bánh chẻo, thấy Bùi Nhược Thần về, liền hớn hở nói, “Thiếu gia, ngài trở về thật đúng lúc, mau ngồi xuống ăn đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười.
Phượng Hoa đã sớm ngồi kế bên, chuẩn bị động đũa.
Bùi Nhược Thần vui vẻ ngồi xuống, Ngự Thiên Dung thấy Tiểu Tam bận rộn, cười nói, “Tiểu Tam a, ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi!” Nàng từ lần trước đã biết vị tiểu nhị khách sạn này là tâm phúc của Bùi Nhược Thần, người này đến đây làm tiểu nhị chẳng qua là để trông coi việc làm ăn ở đây cho Bùi Nhược Thần mà thôi.
Tiểu Tam lắc đầu, “Không được, ta qua cách vách ăn là được rồi, sẽ không quấy rầy các vị.” Nói giỡn hoài, ăn cùng bàn với thiếu gia không phải là tự đi chịu tội sao? Trong kí ức của hắn, thiếu chủ luôn không thích ăn cùng bàn với người khác, Ngự phu nhân đương nhiên là ngoại lệ, mà hắn thì có gì mà ngoại lệ được chứ!
Ngự Thiên Dung cũng không miễn cưỡng, liếc nhìn ba vị khách khác trên bàn một cái, “Hai vị Lan công tử, Lan tiểu thư, mau ăn đi, lạnh liền không thể ăn, bất quá, cũng cẩn thận coi chừng phỏng miệng.”
Lan Tĩnh cầm đũa lên ăn trước, một ngụm cắn xuống, vẻ mặt liền tỏ ra hưởng thụ, “Ngự phu nhân, tay nghề của phu nhân thật tốt a!”
Lan Hân Đình lơ đễnh gắp một cái bỏ vào miệng, tuy rằng sau đó không mở miệng tán thưởng, bất quá cũng không có hé răng, im lặng ngồi ăn bánh chẻo.
Mọi người đều im lặng ăn bánh chẻo, Ngự Thiên Dung cảm thấy có chút buồn bực, bàn ăn sao nặng nề quá vậy? “Đúng rồi, Lan Tĩnh a, mọi người có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Lan Tĩnh lắc đầu, “Bà nội chỉ bảo chúng ta nghe theo sắp xếp của phu nhân, không dặn chuyện gì khác.
À, bà nội cho ta một ít ngân phiếu, nói là để đưa cho Ngự phu nhân, về sau chuyện ăn mặc của chúng ta phải nhờ vào Ngự phu nhân thu xếp.”
Ngự Thiên Dung ngẩn người, ha ha cười, “Lão thái bà thật quá so đo, cư nhiên còn đưa bạc cho ta, sợ ta nuôi không nổi các ngươi a!”
Lan Hân Đình bất mãn nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Không biết tôn trọng trưởng bối!”
“Tiểu muội muội, bà nội muội còn không trách ta kêu bà ấy là lão thái bà, tiểu muội muội tức giận cái gì a?”
“Hừ, đó là vì bà nội ta rộng lượng!”
“Nga, ta cứ nghĩ muội muội và bà nội muội đều rộng lượng như nhau!”
Lan Hân Đình trừng đôi mắt đẹp, “Ngươi…”
Lan tĩnh vội vàng hoà giải, “Đường muội, muội ăn no chưa?”
“Chưa!” Lan Hân Đình có chút dỗi.
Ngự Thiên Dung thấy vậy mỉm cười, “Trong nồi còn đó, từ từ ăn!”
“Hừ, ai cần ngươi nhắc, ta tự mình biết!”
Chậc, ăn đồ của ta, sao cô bé này không thấy ngượng ngùng gì hết vậy? Ngự Thiên Dung oán thầm trong lòng, nha đầu này thật khó nuôi nha!
Liếc nhìn sang Bùi Nhược Thần một cái, Ngự Thiên Dung phát hiện hắn từ đầu đến cuối đều im lặng ăn bánh chẻo, trong lòng có chút kỳ quái.
Hắn không phải đã đánh thắng Tịch Băng Toàn sao, vẻ mặt sao vẫn không thoải mái như vậy? Đúng là người kỳ quái!
Ai… Không biết tên Tịch Băng Toàn kia đã về hay chưa.
Quên đi! Để mặc bọn họ nháo đi!
…
Ăn cơm chiều xong, Phượng Hoa tìm một cơ hội tranh thủ vào phòng Bùi Nhược Thần một chuyến.
Vừa vào liền thấy Bùi Nhược Thần ngồi ngẩn người trên ghế, “Nè, Bùi đại thiếu, bộ dáng này của ngươi là sao vậy? Chẳng lẽ lúc nãy bị Tịch Băng Toàn thắng một hiệp?”
“Hừ, ngươi tới làm gì?”
“Ai… nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm, ta đến an ủi ngươi a!”
Lời này nghe giả tạo hết sức, Bùi Nhược Thần nghe mà nổi da gà cả người, khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Lúc nãy, không biết là ai nói hắn cái gì cũng không biết?”
Phượng Hoa ha ha cười, “Đó là để phòng ngừa phu nhân hỏi ta nha.
Con người của ta a, chính là không thích nói dối phu nhân, cho nên, khi có chuyện khó nói, ta vẫn là nên vờ không biết gì hết thì tốt hơn!”
Phốc!
Thế này cũng kêu là không nói dối? Yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt, nói dối cũng nói dễ nghe như vậy!
“Uy, nói thật, ngươi và hắn nói chuyện gì?”
Bùi Nhược Thần liếc trắng mắt, “Không có gì, ngươi cứ đi canh phu nhân của ngươi đi, bằng không xảy ra chuyện gì thì lại lớn chuyện!”
“Hứ, ta cũng không tin giờ hắn còn có thể phái thủ hạ đến cướp người! Cho dù cướp, với thân thủ kia của phu nhân, cũng mạnh không thua gì ta a!”
“Vậy thì ngươi đi tu luyện đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta!” Bùi Nhược Thần không chút khách khí ra lệnh đuổi khách.
Phượng Hoa thở dài, “Được rồi, một khi đã như vậy, ngươi cứ ngồi buồn bực một mình đi! Ta không giúp ngươi đâu!”
Bùi Nhược Thần nhìn Phượng Hoa lắc mình rời đi, tâm tình u ám trong mắt càng đậm.
Hắn nghĩ đến lời Tịch Băng Toàn nói, trong lòng không phải không có một chút cảm giác.
Trong nhà hắn còn một cái Cốc Vân, người này là một khối phiền toái lớn.
Nếu đuổi nàng ta đi, mẫu thân khẳng định không chịu, phụ thân cũng sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói ra chân tướng, chỉ sợ mẫu thân sẽ bị đả kích quá lớn a!
Ai… Bùi mẫu mấy năm nay xem hắn chẳng khác nào con trai ruột, bà cho hắn rất nhiều kí ức hạnh phúc, ít nhất, công lao của bà lớn hơn nhiều so với nữ tử đã sinh hắn ra.
Công dưỡng mẫu nặng hơn trời a!
Hắn tuyệt không muốn để bà phải bận tâm vì hắn, cho nên tới nay đều lấy tiêu chuẩn cao nhất để hoàn thiện bản thân!
Nhưng, nhất định phải đuổi Cốc Vân đi! Không vì cái gì, chỉ vì hắn không thích nàng ta đứng bên cạnh mình! Ai… nhìn đi nhìn lại, xem ra, cũng nên tìm một cơ hội diệt Cốc gia thôi.