“Ha ha, Phượng Hoa, ngươi bây giờ chẳng phải nhân họa đắc phúc đó sao, ta thấy ngươi cũng có tiến bộ không nhỏ a!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, không muốn quan tâm tới Bùi Nhược Thần.
Thực rõ ràng, tên này đang châm chọc mình không có vận may bằng hắn! Tên vô lương tâm này đúng là có khiếu chọc cho người ta tức chết mà! Phượng Hoa cho tới nay đều muốn vượt qua hắn, lại luôn kém một bậc, nay còn không chỉ một bậc đâu, thứ duy nhất đáng giá kiêu ngạo chính là tiếng đàn của mình có thể khắc chế Ma Âm của hắn, đáng tiếc, ông trời chỉ chịu dạy cho hắn mỗi chiêu đó thôi!
Buồn bực! Phượng Hoa càng nghĩ càng buồn bực!
“Uy, Phượng Hoa, ta đã gặp Liễu Quân Thư!” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên lạnh nhạt ném qua một câu.
Phượng Hoa chấn động, khó có thể tin nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi làm thế nào điều tra được?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là cho người điều tra!” Bùi Nhược Thần không mấy lắm để ý nói, hắn đã từng nói, trước kia không điều tra Phượng Hoa là vì khi hắn xem Phượng Hoa là đồng bọn đáng giá thưởng thức, chứ không phải vì điều tra không được..
Phượng Hoa cuối cùng nhận mệnh thở dài, “Quên đi, ván cờ này, ngươi thắng! Nói đi, hắn nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nói, tháng ngày tiêu dao của ngươi sắp hết rồi!”
Cái gì! Thân mình Phượng Hoa rõ ràng cứng đờ, sắp hết? Nghĩa là Liễu gia sắp cho mình nhiệm vụ mới sao?
Bùi Nhược Thần nhìn hắn, cười nhẹ, “Không cần quá giật mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta sẽ nể tình chúng ta đã hợp tác nhiều năm, giúp ngươi một phen, chỉ cần ngươi mở miệng!”
Phượng Hoa vốn nghe vậy có chút cảm động, nhưng nghe đến câu cuối cùng liền đen mặt, thế này chẳng phải là muốn mình cúi đầu với hắn sao! Hừ, quả nhiên không phải người lương thiện, nói hai ba câu đã lòi ra chỗ hiểm độc.
Lời nói của Bùi Nhược Thần rõ ràng khiến Phượng Hoa lâm vào cơn sóng nhỏ.
Ngự Thiên Dung rất kỳ quái hỏi Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần chỉ cười nhẹ, đáp, “Cũng không có chuyện gì lớn, bất quá, bởi vì đây là việc riêng của bọn hắn, nên ta cũng không biết chi tiết cụ thể.”
Ngự Thiên Dung thập phần hoài nghi nhìn hắn một cái, bất quá, cũng không thể ép hắn mở miệng nói cái gì!
Đoàn người trở lại Đàm gia, Bùi Nhược Thần và Hiên Viên nhị thiếu làm khách mới đến, khiến Đàm gia lại bận rộn một hồi, dàn xếp xong chỗ nghỉ cho bọn họ, Đàm lão gia mới đem sắc mặt trầm trọng đi tìm Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, ta nghĩ đã đến lúc cho ngươi biết, phiền toái trong Hàn Băng Cốc chúng ta là cái gì.”
Ngự Thiên Dung nhìn ông một cái, cố ý bảo bọn Phượng Hoa rời đi là vì muốn nói chuyện này a!
“Ngự phu nhân, hôm nay mọi người gặp một con gấu trắng, không biết Ngự phu nhân có cảm giác gì?”
“Phiền toái, là thứ gì đó thực phiền toái!”
“Không sai, chính là phiền toái, là thứ rất phiền toái! Hàn Băng Cốc chúng ta đã bị chúng nó ngăn chặn hơn một trăm năm.
Một trăm năm qua, nữ tử trong Hàn Băng Cốc đều không có cơ hội đi xem cảnh trí bên ngoài.”
Ngự Thiên Dung nhíu mày nhìn Đàm lão gia, thử hỏi: “Ý của Đàm lão gia là, thứ đã ngăn ở cửa ra vào Hàn Băng Cốc là…”
“Đúng vậy, chính là loại thú cao cấp trong Thú Giới, loại có thể hóa thành hình người.
Hơn một trăm năm trước, công chúa của Hàn Băng Cốc chúng ta bị một hoàng tử Ly Quốc nhìn trúng, còn dùng dơ bẩn thủ đoạn khi dễ công chúa, công chúa chúng ta liều chết trở về cốc, bởi vậy triển khai đại chiến.
Cuối cùng, lão hoàng đế Ly Quốc kia vì bao che khuyết điểm, cư nhiên đem một nữ nhi xinh đẹp nhất của mình gả cho một Thú Vương của Thú Giới, bởi vậy đổi được một lời hứa hẹn của bọn chúng, chính là bao vây Hàn Băng Cốc, ngăn không cho chúng ta có cơ hội đi trả thù hoàng gia Ly Quốc.
Lần bao bây này, kéo dài đã hơn một trăm năm!”
Đàm lão gia càng nói, vẻ mặt càng phẫn nộ, rõ ràng rất căm hận hoàng gia Ly Quốc và Thú Giới.
Ngự Thiên Dung đương nhiên cũng nghe ra ân oán trong đó, im lặng không nói gì.
Ân oán có liên quan đến hoàng gia Ly Quốc, chuyện này không dễ giải quyết a! Nếu phá vòng vây của Thú Giới, như vậy, Hàn Băng Cốc sẽ chống lại triều đình Ly Quốc, nói cách khác Phượng Hoa sau này có khả năng bị cuốn vào trong chiến tranh…
“Ngự phu nhân có phải lo lắng chúng ta sau khi ra ngoài sẽ trả thù? Về việc này, cốc chủ đã từng căn dặn, chỉ cần Ngự phu nhân giúp chúng ta phá vòng vây của Thú Giới, làm cho con dân của Hàn Băng Cốc có thể tự do du đãng giang hồ, như vậy, ân oán của hơn một trăm năm trước, chúng ta tự nhiên sẽ không lại truy cứu.”
“Đàm lão gia khẳng định những người khác trong Hàn Băng Cốc cũng nghĩ như vậy?” Ngự Thiên Dung không phải không tin lời Đàm lão gia nói, mà lo lắng này những người khác trong Hàn Băng Cốc sẽ không cam tâm tình nguyện, dù sao một người không thể đại biểu mọi người.
Đàm lão gia nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, cho dù phu nhân không tin ta, cũng mong phu nhân tin tưởng vào tín nghĩa của Hàn Băng Cốc.
Ngay cả nếu chúng ta muốn đánh nhau, phá ước định năm đó với Thú Giới, cũng là tình có thể nguyên, vốn là bọn họ dùng vũ lực để ép buộc, không phải đàm phán công bằng, chúng ta muốn trả thì cũng không có gì đáng trách! Ngự phu nhân nếu không tin lời của ta, như vậy, chúng ta hãy gặp cốc chủ, ta nghĩ phu nhân tất nhiên sẽ hiểu được.”
Cốc chủ? Ngự Thiên Dung bỗng nhiên có chút chờ mong cốc chủ của Hàn Băng Cốc, không biết người này sẽ là người thế nào?
“Ngự phu nhân, nếu thuận tiện, như vậy, lát nữa cốc chủ sẽ tiến đến gặp phu nhân!”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, “Ông ấy tới tìm ta?”
“Đúng vậy, chuyện hai chân của Ngự phu nhân không tiện, cốc chủ đã biết, cho nên ngài ấy muốn tự mình đến nói chuyện với Ngự phu nhân.”
“Được, ta không có vấn đề gì.
Hơn nữa, ta còn vội về nhà để làm việc, nếu có thể mau chóng giải quyết chuyện của các vị, đương nhiên rất tốt.”
Đàm lão gia cảm kích nhìn Ngự Thiên Dung, “Vậy xin cám ơn Ngự phu nhân trước!”
“Không cần khách khí, chúng ta quấy rầy nhà Đàm lão gia đã lâu, còn chịu ân cứu mạng của Tam thiếu, nếu ta có năng lực, đương nhiên nên tri ân báo đáp!”
“Ha ha.
Hay cho câu tri ân báo đáp, hay, câu này ta thích!” Một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên thoáng hiện trong phòng Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn lên, thấy một nam tử trẻ tuổi có mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi.
Ách… Nàng cứ nghĩ đến cốc chủ của Hàn Băng Cốc ít nhất cũng phải trạc tuổi Đàm lão gia a!
“Ngự phu nhân, vị này chính là cốc chủ của Hàn Băng Cốc.”
“À, chào Hàn cốc chủ!”
“Ha ha, chào Ngự phu nhân, không ngờ Ngự phu nhân cư nhiên cũng là bạch phát đồng nhan giống ta a!”
A! Ngự Thiên Dung có chút xấu hổ nhìn nam tử đối diện, Đàm lão gia bỗng bĩu môi nói chen vào, “Hừ, lão yêu quái này, ai kêu ngươi tới nhàn thoại, nhanh nói chính sự đi! Ngự phu nhân mới hai mươi tuổi thôi, ngươi đã là lão yêu quái hơn một trăm tuổi rồi, ai giống ngươi chứ? Già rồi cũng không chịu đứng đắn!”
Ôi chao! Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt, người này thoạt nhìn chỉ trạc tuổi Phượng Hoa thôi, chỉ khác có mỗi mái tóc bạc thôi, cư nhiên đã hơn một trăm tuổi!
Hàn cốc chủ ha ha cười, có vẻ thập phần hào khí, bất quá, giọng nói cũng không giống người già, thật sự đã hơn một trăm tuổi sao? Thực hoài nghi a!
Hàn cốc chủ rất hòa khí cười cười, quay ra ngoài cửa hô khẽ: “Bùi công tử nếu lo lắng, sao không hiện thân cùng nhau trao đổi?”
Một bóng áo trắng thoáng hiện, ngồi xuống bên cạnh Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần lạnh nhạt đáp, “Nhĩ lực của Hàn cốc chủ thật xuất sắc, vãn bối bội phục!”
Hàn cốc chủ ha ha cười, “Quá khen, còn không phải ngươi cố ý muốn cho ta biết, người trẻ tuổi a, anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân a! Ha ha, nhân chi thường tình!”
Ách, lời này rất không được tự nhiên a! Ngự Thiên Dung thực hoài nghi người này rốt cuộc có thực quan tâm đến tương lai của Hàn Băng Cốc không, xuất hiện từ nãy giờ vẫn chưa nói ra câu nào đề cập đến chính sự đâu!
“Không cần hoài nghi, ông ta chính là cốc chủ của Hàn Băng Cốc.”
Bùi Nhược Thần nói nhẹ nhàng vào tai nàng, Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi quen ông ta?”
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Từng gặp qua một lần.”
Ôi chao? Gặp qua? Sao nàng cứ cảm thấy tên Bùi Nhược Thần này, cái gì cũng biết, quá cường đại nha?
“Công lực của Hàn cốc chủ đã đạt tới đỉnh điểm, có thể nói là đăng phong tạo cực, nên mới có khả năng phản lão hoàn đồng, nàng không cần hoài nghi!”
Đăng phong tạo cực? Ngự Thiên Dung nhanh chóng bị mấy chữ này mê hoặc, đều xem nhẹ Bùi Nhược Thần đã thay đổi xưng hô với mình.
“Hàn cốc chủ, trở lại chuyện chính, lần này các vị cứu Thiên Dung và Phượng Hoa, xem như chúng ta đã thiếu Hàn Băng Cốc một ân tình, như thế, giúp Hàn Băng Cốc một phen cũng là chuyện đương nhiên.
Đối với việc phá vòng vây của Thú Giới, phương pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất chính là dùng vũ lực để phân định thắng thua.
Năm đó, các vị hẳn là định làm như thế! Chúng nó tự cho mình quá cao, cho nên, khẳng định sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của các vị, chọn lựa cao thủ đến ứng chiến.
Đến lúc đó, chúng ta quy định đánh ba trận, bên nào thắng hai trận trước sẽ thắng! Chúng ta bên này sẽ ra hai người, bên Hàn Băng Cốc cũng tự chọn ra một người thích hợp.”
Hàn cốc chủ và Đàm lão gia cùng nhìn về phía Bùi Nhược Thần, nghe hắn nói một hơi như vậy, có chút yên tâm cũng có chút lo lắng, “Phần thắng…”
“Còn chưa khai chiến, hai vị tiền bối tội gì tự diệt uy phong?”
Hàn cốc chủ ha ha cười, “Đúng vậy, Bùi công tử nói phải, nếu tính đến tính lui đều là muốn khai chiến, sao không thoải mái mà khiêu chiến, lấy lại uy phong của Hàn Băng Cốc chúng ta! Quyết định như vậy đi, ta xin nhờ Bùi công tử bố trí hết thảy! Về phần nhân lực, tùy công tử điều phối!”
Oa oa, cốc chủ của Hàn Băng Cốc cũng quá tùy tiện đi, cứ như vậy liền tương lai nhà mình giao cho Bùi Nhược Thần, chẳng lẽ trong mắt ông, Bùi Nhược Thần so với lão già, ừm, cứ tạm xem ông ta là lão già đi, hơn một trăm tuổi này… còn lợi hại hơn? Lúc này lại nghe Hàn cốc chủ tiếp tục nói, “Bất quá, Ma Âm của Bùi công tử là khắc tinh của các Thú Vương, cho nên, công tử hẳn là cũng thi đấu?”
Ồ, nguyên lai là vì Ma Âm của Bùi Nhược Thần a! Thật khó hiểu, vì sao Ma Âm có thể khắc chế hành động của Thú Vương? Nhìn ba người bọn họ nhiệt liệt thảo luận làm thế nào đối phó kẻ địch, Ngự Thiên Dung có chút không hiểu ra sao, vì sao đang từ đoạn nàng là nhân vật chính, tự dưng lại biến thành Bùi Nhược Thần là khách quý? Thôi, cứ mặc bọn họ thảo luận đi, không cần mình quan tâm cũng tốt!
“Ngự phu nhân, ta nghĩ phu nhan và Hộ Quốc tướng quân hẳn là cũng thi đấu?”
Ngay lúc Ngự Thiên Dung buồn ngủ sắp gục, Đàm lão gia đem mục tiêu dời về phía nàng, Ngự Thiên Dung tản mạn ngáp một cái, “Ừm, mọi người cứ quyết định là tốt rồi!”
Bùi Nhược Thần không nói gì nổi nhìn nàng, quay sang nói với Đàm lão gia: “Ta thấy, vẫn cứ để ta thay nàng ấy xuất chiến!”
Hàn cốc chủ lắc đầu, “Bùi công tử, thế này không được, công tử còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn a, ta tin tưởng Ngự phu nhân có thể ứng phó!”
Bùi Nhược Thần có chút không vui liếc mắt nhìn Hàn cốc chủ, lão già này vì sao cứ nhất quyết kéo theo Thiên Dung! Đáng giận!