Hàn nhị tiểu thư liếc nhìn Phượng Hoa một cái, lại thầm oán nhìn tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mang một cái phiền toái như vậy đến?”
Đàm đại thiếu phu nhân ngượng ngùng nhìn Phượng Hoa một cái, “Phượng công tử đừng để ý, gia muội chính là loại tính tình này, bản tính cũng không phải là người vô tình.”
Phượng Hoa cười nhẹ, lơ đễnh chọn một cái ghế ngồi xuống, “Hàn nhị tiểu thư, Phượng mỗ hôm nay đến là có hai việc muốn nhờ.”
“Rất trực tiếp, tốt lắm, ta thích!” Hàn nhị tiểu thư vỗ vỗ tay, buông dược thảo trong tay xuống, nhìn Phượng Hoa, “Muốn ta làm cái gì? Nếu là về mái tóc trắng của quý phu nhân, như vậy, ngươi có thể trở về.”
“Không, điểm ấy, ta cảm thấy Hàn nhị tiểu thư hẳn là có biện pháp.” Phượng Hoa ngồi vững tại chỗ, không một chút chần chờ.
Hàn nhị tiểu thư liếc nhìn đại tỷ nhà mình một cái, Đàm thiếu phu nhân vội vàng lắc đầu, “Muội muội, tỷ không có nói cái gì hết.”
“Hàn nhị tiểu thư, Phượng mỗ còn có một thỉnh cầu, ta muốn biết khi tiểu thư khám cho phu nhân, ngoại trừ hai chân, có phát hiện vấn đề gì khác không?”
Hàn nhị tiểu thư nhìn Phượng Hoa, bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ hẳn là còn vấn đề gì khác sao? Không bằng Phượng công tử nói rõ cho ta biết, có lẽ ta y thuật nông cạn, không phát hiện.”
Ánh mắt Phượng Hoa chợt động, hắn vừa mới rõ ràng chú ý thấy ánh mắt Hàn nhị tiểu thư có biến động, nàng khẳng định là có phát hiện, vì sao không nói ra? “Hàn nhị tiểu thư rất khiêm tốn, có thể cứu hai người chúng ta, giúp chúng ta chỉ nghỉ một ngày liền tỉnh lại, còn có đủ năng lực để chữa khỏi hai chân của phu nhân, bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh y thuật của Hàn nhị tiểu thư không phải người bình thường có thể so sánh.
Phượng mỗ lo lắng cho sức khỏe của phu nhân, nếu ta có nói gì đắc tội tiểu thư, mong rằng hãy bao dung!”
Hàn nhị tiểu thư nhìn Phượng Hoa một hồi, bỗng nhiên khanh khách nở nụ cười, “Phượng công tử rõ ràng là một người sảng khoái, sao ở trước mặt chúng ta lại câu thúc như thế?”
“Ha ha, chúng ta là khách của Hàn Băng Cốc, đương nhiên phải có chút lễ phép.”
“Hừ, Phượng công tử cần gì khách sáo, đã đến nơi này của ta, thì không cần ra vẻ giả dối.
Nể tình công tử là một người sảng khoái, ta cũng không giấu giếm.
Nói thật, mái tóc trắng của quý phu nhân xác thực có biện pháp khôi phục, bất quá không cần dùng dược, mà phải dựa vào chính nàng.
Không phải nàng ấy đang luyện một loại huyền công lợi hại sao? Chỉ cần nàng đột phá tầng cao nhất, công đức viên mãn, ba ngàn tóc bạc sẽ biến trở lại thành màu đen, hơn nữa có thể điều khiển gió, thậm chí, đối với vết thương trên chân cũng có ưu việt.”
Huyền công? Phu nhân đang luyện huyền công sao? Ở Bách Thú Vực Sâu ——
“Xem ra Phượng công tử không rõ lắm công pháp của quý phu nhân a.” Hàn nhị tiểu thư lặng yên cười, “Bất quá, công pháp này tuy lợi hại, lại không thích hợp nam tử tu luyện, cho nên nàng mới không nói cho ngươi!”
Phượng Hoa không mấy để ý, bình tĩnh nói, “Chuyện này không sao, phu nhân có tự do của mình, không cần phải nói hết mọi chuyện cho ta biết.”
Đàm thiếu phu nhân cực kì cảm động, khâm phục nhìn Phượng Hoa: nam tử này thực tốt a, không xem mình là trung tâm của mọi việc, Ngự phu nhân thật đúng là có phúc khí.
Không đúng, bọn họ nếu không có thành thân, vì sao hắn trước mặt người ở bên ngoài luôn gọi nàng ấy là phu nhân, mà nàng ấy lại giống như rất đương nhiên? Chẳng lẽ phong tục Ly Quốc bây giờ rất khai sáng, hôn phu hôn thê với nhau cũng có thể xưng hô như vậy? Kia vì sao không phải là Phượng phu nhân, mà lại gọi theo họ của chính Ngự Thiên Dung? Kỳ quái!
Hàn nhị tiểu thư tuy rằng có ý muốn thử, bất quá lúc này cảm thấy nam tử trước mặt rất hợp ý, “Tính tình công tử thật tốt, như vậy, chúng ta hãy nói đến chuyện thứ hai đi.
Công tử nói vậy, hẳn là cũng biết thân thể của Ngự phu nhân cũng biết có vấn đề, cho nên hôm nay mới tới tìm ta.”
Phượng Hoa có chút ảm đạm gật gật đầu, “Nếu được, ta xin báo đáp ân tình Hàn nhị tiểu thư chỉ giáo.”
“Thực xin lỗi, về điểm này, ta thật sự không có cách nào giúp.”
Thần sắc Phượng Hoa buồn bã, thật sự không có cách nào sao? So với tóc bạc, hắn càng hy vọng nàng sống được lâu hơn một chút, tóc bạc cho dù không thể khôi phục như cũ cũng không thể tổn hại vẻ đẹp của nàng… Hắn không chết tâm nhìn Hàn nhị tiểu thư, “Thật sự không có một chút biện pháp?”
Hàn nhị tiểu thư nhìn Phượng Hoa hồi lâu bỗng nhiên chuyển đề tài, “Không biết Phượng công tử sẽ vì Ngự phu nhân mà trả giá đến mức nào? Có thể không tiếc dùng tánh mạng của mình để bảo hộ nàng ấy sao?”
Đàm thiếu phu nhân nghe vậy cả kinh, vội vàng quát khẽ: “Muội muội, đừng —— “
“Ta nguyện ý! Nếu tiểu thư có thể cứu phu nhân, ta nguyện ý!” Phượng Hoa thực nghiêm túc nhìn nàng.
Trong mắt Hàn nhị tiểu thư hiện lên một chút do dự, Phượng Hoa lập tức truy vấn, “Hàn nhị tiểu thư, nếu tiểu thư có biện pháp, xin đừng ngại hãy nói ra, mặc kệ là điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều sẽ đem hết toàn lực!”
“Chỉ sợ cho dù đem hết toàn lực cũng không hẳn sẽ có kết quả, việc gì phải khổ sở mua dây buộc mình a? Công tử có thể vì nàng mà chết, nói như vậy, nàng ấy cũng có thể vì ngươi mà chết.
Nếu nàng sống sót, ngươi lại đã chết, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa, ta cũng chỉ nắm chắc được một phần mà thôi.
Người của Hàn gia, xưa nay sẽ không làm chuyện gì không có nắm chắc, cho nên, ta cũng sẽ không làm.
Phượng công tử, mong công tử hãy dẹp bỏ tâm tư này đi! So với việc công tử mạo hiểm phiêu lưu chết đi, không bằng công tử dùng vài năm còn lại ở cạnh, làm cho nàng được hạnh phúc lớn nhất.”
Đàm thiếu phu nhân nghe vậy, mặt mũi liền trắng bệch, bọn họ đang nói cái gì? Chẳng lẽ Ngự phu nhân cư nhiên là một hồng nhan bạc mệnh sao? “Muội muội, muội không phải nói có thể trị hết hai chân của Ngự phu nhân sao?”
Hàn nhị tiểu thư liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, “Tỷ, muội là có nắm chắc chữa khỏi chân của nàng ấy, nhưng muội không có nói có thể bảo đảm cho nàng ấy trường mệnh trăm tuổi a!”
A! Tại sao có thể như vậy?
“Phượng công tử, nếu công tử không cam lòng, như vậy, hãy thương lượng với Ngự phu nhân rồi hẵng ra quyết định.
Nếu nàng ấy nguyện ý cho ngươi hy sinh chính mình để đổi vài năm sống lâu, ta sẽ cân nhắc lại chuyện này.”
Thương lượng với phu nhân? Kia không phải là bảo hắn buông tha đó sao? Phượng Hoa vô lực nhìn Hàn nhị tiểu thư một cái, đứng dậy, ôm một quyền vái chào hai tỷ muội, “Phượng mỗ hôm nay đường đột, cám ơn Hàn nhị tiểu thư chỉ giáo, ta sẽ không quấy rầy nhị vị.”
Đàm thiếu phu nhân đồng tình nhìn Phượng Hoa, đợi người rời đi, nàng đi đến cạnh muội muội nhà mình, “Muội muội, muội thật không thể —— “
“Tỷ tỷ, đây không phải trò đùa, không phải là muội không muốn giúp, mà là không giúp được, thử hỏi, nếu muốn dùng tánh mạng của tỷ phu để tỷ sống lâu thêm vài năm, tỷ tỷ đồng ý sao?”
“Đương nhiên không thể!”
“Thì là vậy đó! Hai người kia nếu thật tình yêu nhau, cũng sẽ nghĩ giống như tỷ tỷ.
Lại nói, muội thật sự chỉ nắm chắc được một chút, muội không muốn mình hại người.”
Đàm thiếu phu nhân thở dài, “Ừ, tỷ tỷ hiểu rồi, muội là người mặt lạnh tâm nóng, tỷ tỷ hiểu mà.”
Chỉ tiếc cho hai kẻ hữu tình kia!
“Tỷ tỷ cần gì quá mức đau lòng? Mỗi người đều có vận mệnh của mình, tỷ và tỷ phu lúc trước đã gặp rất nhiều khó khăn, rồi mọi chuyện chẳng phải đều đã trôi qua đó sao? Có lẽ bọn họ cuối cùng cũng sẽ được viên mãn!”
“Chỉ hy vọng là như thế!”
…
Khi trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa đã đổi thành vẻ mặt thường ngày, nhàn nhàn tản tản.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một hồi lâu, “Phượng Hoa, ngươi đi đâu? Giống như không mấy vui vẻ?”
“Không có, chỉ là đang buồn rầu không biết phu nhân đến khi nào mới chịu đáp ứng thành thân với ta?”
“Đi qua một bên đi! Hừ.”
Phượng Hoa cực kì ai oán nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân thực không muốn thấy mặt ta như vậy a? Ai… thật sự là thương tâm a!”
“Hừ, đừng có đóng kịch trước mặt ta!” Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Phượng Hoa, không cần tốn tâm tư vì sinh mệnh dài ngắn của ta, chúng ta không phải đã cố gắng hết sức rồi sao? Vậy là đủ rồi, hơn nữa, chúng ta không chỉ đại nạn không chết, ta còn gặp được Hàn nhị tiểu thư, hai chân có thể phục hồi như cũ, lại có thêm năm năm sinh mệnh, so với lúc trước đi Thiên Trúc quả thật đã tốt hơn nhiều lắm! Con người a, phải biết tự thấy thỏa mãn!”
Thấy thỏa mãn? Hắn không thấy thỏa mãn, năm năm, quá ngắn, nếu là năm mươi năm, hắn còn có thể thỏa mãn một ít, vì sao hắn và Bùi Nhược Thần đã cố gắng nghịch thiên, mắt thấy chính là thành công, lại rơi vào kết cuộc thất bại? Tại sao có thể như vậy? Không cam lòng a, thực không cam lòng!
Nhìn thấy ánh mắt Phượng Hoa tràn đầy không cam lòng, lòng Ngự Thiên Dung chợt nhói đau.
Nàng đau vì nam nhân này vì nàng mà cảm thấy dày vò, đau vì thấy hắn không cam lòng như thế, “Phượng Hoa, đã đủ rồi, các ngươi làm đã đủ rồi, mặc kệ là ngươi hay Triển Cảnh, hay Bùi Nhược Thần, các ngươi đều đã vì ta mà trả giá rất nhiều, thật sự đủ, ta đã thấy đủ lắm! Huống chi, ta còn có một đứa con nhu thuận như Duệ Nhi, đời này coi như đã thấy đủ!”
“Ta chưa thấy đủ!” Phượng Hoa đỏ mắt nhìn Ngự Thiên Dung, vào thời kì phong nhã hào hoa của mình, tóc nàng đã bị bạc trắng, lúc có thể được đến tình yêu chân thành thì lại bị báo cho biết mình không còn sống được lâu, mắt thấy có thể có hi vọng trọng sinh, lại vẫn là bị báo cho biết bản thân trốn không thoát bạc mệnh an bài.
Không cam lòng! Sao có thể cam lòng?
“Cho dù nghịch thiên, ta cũng không muốn có kết cục như vậy, ta chính là không thấy đủ, phu nhân, ngươi chờ —— “
“Đứng lại, ” Ngự Thiên Dung tun dải lụa trên tay áo, cuốn lấy người Phượng Hoa, ngăn cản hắn rời đi, “Ngươi định đi làm cái gì?”
“Phu nhân, ta —— “
“Cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, Phượng Hoa, ta thật sự đã thỏa mãn!” Khóe mắt Ngự Thiên Dung chảy xuống hai dòng nước mắt, thật sự thỏa mãn, có thể gặp được các ngươi, ta đã thấy đủ rồi!
Phượng Hoa xoay người, điểm huyệt Ngự Thiên Dung, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên giường, tỉ mỉ đắp chăn lên, “Phu nhân, ta không cam lòng, nghĩ thế nào cũng không cam lòng! Ngươi nhất định phải sống!”
…
Thấy Phượng Hoa trở lại, Hàn nhị tiểu thư trừng lớn mắt, “Ngươi, ngươi sao lại —— “
“Hàn nhị tiểu thư, lúc trước ta đã giấu một chuyện, người mà phu nhân yêu nhất không phải là Phượng mỗ, ta chỉ là hộ vệ của nàng, cho nên, mong tiểu thư hãy cứu nàng! Nếu mạng của ta có thể giúp nàng cùng người mình thích sống cả đời, ta cũng cam nguyện!”
A? Hàn nhị tiểu thư và Đàm thiếu phu nhân giai trợn mắt nhìn Phượng Hoa, cuối cùng vẫn là Hàn nhị tiểu thư phục hồi tinh thần trước, nhẹ nhàng đi đến cạnh Phượng Hoa, “Ừm, Phượng công tử không hối hận?”
“Tuyệt không hối hận!”
“Được, ta đây sẽ thanh toàn cho công tử!” Hàn nhị tiểu thư nói xong, lập tức điểm huyệt trên người Phượng Hoa, sau đó đưa tay vung một cái, chuẩn xác ném Phượng Hoa lên trên tháp trúc.
Đàm thiếu phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, “Muội muội, muội đây là —— “
Hàn nhị tiểu thư bĩu môi, “Đối với loại người không chịu hết hy vọng này, nói đạo lý đều vô dụng, chỉ lãng phí nước miếng thôi.”
“Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
Hàn nhị tiểu thư mỉm cười, ghé vào tai Đàm thiếu phu nhân, thì thầm nói một hồi, sau đó, Đàm thiếu phu nhân liền tươi cười vui vẻ về nhà.