Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

chương 394: tàn phế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghịch thiên? Phượng Hoa lạnh lùng cười, “Chỉ cần có thể cứu sống nàng, nghịch thiên thì có làm sao!”

“Ai… người trẻ tuổi a, chỉ thích bốc đồng! Thôi, thôi, tùy các ngươi, để xem số mệnh của các ngươi thế nào!”

Sau khi thanh âm này biến mất, Phượng Hoa không còn nghe thêm được thanh âm nào nữa, cung điện dưới mặt đất trở nên im lặng tựa như chưa từng xuất hiện người nào.

Quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung, biểu tình trên mặt Phượng Hoa lại nhu hòa một ít, cho dù nguyên khí đại thương, hắn tin tưởng Bùi Nhược Thần cũng nhất định sẽ trở về!

May mà, lần trước không giết chết tên đó.

May mà, tên đó không chết dưới Bách Thú Vực Sâu.

Như thế, mới có cơ hội cứu sống phu nhân! Nếu chỉ có một mình hắn, tuyệt đối không có cách nào!

Lúc này, trong lòng Phượng Hoa bỗng nhiên dâng lên một loại tình cảm thập phần khó hiểu: trên đời này, có tên đó tồn tại, thật tốt!

Bỗng nhiên, ngón tay Ngự Thiên Dung khẽ nhúc nhích một chút, Phượng Hoa kinh hỉ nhìn nàng, “Phu nhân ——” nhưng, Ngự Thiên Dung không có phản ứng, cũng không mở mắt ra, ngón tay chỉ là hơi hơi nhúc nhích.

Phượng Hoa cầm lấy tay Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, phu nhân…”

“Nam… Cung —— “

Phượng Hoa ngẩn ra, không thể tin được nhìn người đang nằm trên huyền băng, nàng gọi tên Nam Cung Tẫn? Vì sao?

“Nam… Cung… Tẫn!”

“Phu nhân, ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh —— “

“Vì sao? Vì sao…” Ngự Thiên Dung liên tục hỏi một tràng vì sao lại hôn mê, thân thể không nhúc nhích nữa.

Phượng Hoa khẩn trương nhìn nàng, không biết nàng gặp cái gì, là mơ thấy ác mộng hay là nhớ lại cái gì? Chẳng lẽ tẩy cân đào tủy còn có tác dụng phụ?

“Đại ca!” Đột nhiên, một thanh âm chân chính lạnh lùng kinh động Phượng Hoa.

Chính là nghe được cái xưng hộ “Đại ca” này, lòng Phượng Hoa bắt đầu trầm xuống, hắn chán ghét xưng hô này!

Quần áo trắng xuất hiện trước mặt hắn, một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, cực kì quen thuộc xuất hiện trước mặt Phượng Hoa, “Đại ca, đã lâu không gặp! Đã lâu!”

Phản ứng của Phượng Hoa là trực tiếp vô thanh vô tức cầm chuôi kiếm trong tay, nhìn chằm chằm đối phương, “Ngươi tới làm cái gì?”

“Đại ca nghĩ sao?”

“Ta không có hứng thú với chuyện của ngươi!”

Liễu Quân Thư cười nhẹ, có vẻ thập phần bừa bãi, “Đại ca, đại ca có phải đã quên thân phận của mình? Đại ca vốn không nên xuất hiện ở đây!”

“Ngươi tựa hồ cũng vậy thôi!”

“Đương nhiên không giống, đệ là đến bảo hộ Nam Cung.”

Phượng Hoa khinh thường nhìn hắn, “Bảo hộ? Hắn cần ngươi bảo hộ sao? Sợ là chính ngươi có mưu tính khác!”

Liễu Quân Thư thập phần thành thực gật gật đầu, “Đại ca quả nhiên là nhìn thấu rõ ràng, như vậy, đệ cũng không quanh co, đệ đến, chỉ là vì muốn giúp đại ca một chuyện!” Nói xong ánh mắt chuyển về hướng Ngự Thiên Dung, “Chính là giúp ca giết nàng!”

Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu ngươi có thể còn thắng thanh kiếm trong tay rồi lại nói!”

“Đại ca, chúng ta huynh đệ song sinh, ca thật muốn vì một nữ nhân mà buông tha tình nghĩa huynh đệ chúng ta? Hay là, ca định vì nàng mà vi phạm tổ huấn? Vì nàng mà ruồng bỏ gia tộc của chúng ta?”

Phượng Hoa giận tái mặt, cực độ phát điên, “Chuyện của ta không cần ngươi tới nhúng tay, ta biết chính mình muốn làm cái gì!”

“Không, đệ thấy đại ca căn bản không biết.

Đại ca rõ ràng đang làm chuyện tương phản! Ngự Thiên Dung, là nên giết, nhưng đại ca vẫn không hề động thủ; Bùi Nhược Thần, có cơ hội trừ bỏ, đại ca lại chỉ hành động một lần! Xin hỏi đại ca, đại ca đem sứ mệnh của gia tộc đặt ở nơi nào? Trong lòng đại ca còn có Liễu gia không?”

“Ta có! Bất quá, ta không cho phép bất luận kẻ nào lại thương tổn nàng!”

Liễu Quân Thư nghiền ngẫm nhìn nam tử trước mắt, đây chính là nam tử được sinh ra sớm hơn hắn một khắc, là đại ca của hắn, cũng vì một khắc kia mà vận mệnh của bọn họ hoàn toàn bất đồng, “Xem ra, đạ ca đã hạ quyết tâm!”

“Ngươi tới làm cái gì, ta mặc kệ, nhưng, nàng, ngươi không được động đến!”

Ánh mắt Liễu Quân Thư xẹt qua Ngự Thiên Dung, nàng nằm trên huyền băng, có vẻ quá mức yên tĩnh, thật khác ngày xưa.

Nhớ lại lúc trước, hắn cũng hiểu được nàng đã thay đổi, hoàn toàn khác xưa, nay còn hấp dẫn cả đại ca của mình.

Ha ha, thú vị, sau này còn có thể xảy ra chuyện gì nữa a? Ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Hoa, hắn không chút để ý nói, “Đại ca, lần này khả năng phải xin lỗi đại ca, đệ đến, là muốn lấy mạng của nàng, để tránh sau này, đại ca vì nàng mà làm hỏng chuyện của chúng ta!”

Ánh mắt Phượng Hoa trầm xuống, trường kiếm vươn thẳng ra, “Vậy hỏi kiếm của ta trước đi!”

“Được, dù sao hai huynh đệ chúng ta cũng thật lâu không có khoa tay múa chân! Bất quá, đại ca, mặt nạ của đại ca có phải nên xé đi rồi không, đối mặt với huynh đệ của mình, đại ca còn che mặt làm gì? Thực không thân thiết a!”

Phượng Hoa lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn, “Không cần!”

Trường kiếm chạm vào nhau, kiếm pháp hai người đều không có mấy sai biệt, lại mỗi người mỗi vẻ, mà, nếu cẩn thận chú ý, sẽ phát hiện hai người bọn họ đều cố gắng tránh cho bản thân sự dụng chiên thức giống đối phương, tựa hồ, cả hai đều không muốn thừa nhận đối phương!

Hơn nữa, Liễu Quân Thư thường thường cố ý vô tình tiến công Ngự Thiên Dung trên huyền băng, khiến Phượng Hoa càng lúc càng tức giận, tuy rằng là đệ đệ của mình, hắn lại hận không thể dùng một chưởng đánh hôn mê luôn cho rồi, miễn cho tên này làm bị thương phu nhân!

“Đại ca, đại ca nay càng để ý nàng, tương lai lại càng không tốt! Không bằng để cho đệ thu thập giúp một tay?”

“Cút!”

Liễu Quân Thư tiếc nuối nhìn hắn, “Phượng Hoa, tên này tốt lắm sao? Khiến cho đại ca mê luyến đến thế sao?”

Hắn mê luyến cũng không phải một cái tên, nhưng, vấn đề này không cần giải thích với tên đáng ghét này! Phượng Hoa lạnh lùng phòng bị Liễu Quân Thư, Liễu Quân Thư lắc lắc đầu thở dài: “Đại ca, cho tới nay đại ca lạnh lùng cùng vô tình, đều khiến đệ kính ngưỡng, nhưng, đại ca tựa hồ đang chậm rãi đang thay đổi, đã sa đọa rồi!”

Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, hắn không có thay đổi, chính là tâm tình đối với Ngự Thiên Dung thay đổi mà thôi! Đối với những người khác vẫn như trước!

Trong lúc ngắn ngủn nói mấy câu, hai người lại qua hơn trăm chiêu, chiêu chiêu không lưu tình.

Kế tiếp hai người không có gì trao đổi, chính là dùng kiếm đến biểu hiện nội tâm… Bọn họ đánh nghiêm túc như vậy suốt một canh giờ, vẫn chẳng thể phân biệt được cao thấp, bỗng nhiên, Liễu Quân Thư vung ống tay áo lên, vô số ngân châm bay về chỗ Ngự Thiên Dung nằm.

Phượng Hoa vừa sợ vừa giận, “Liễu Quân Thư! Ngươi —— “

“Đệ là muốn tốt cho đại ca!” Liễu Quân Thư thở dài.

Mắt thấy ngân châm sắp bắn vào cơ thể Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa chỉ có thể khẩn cầu tốc độ của mình có thể đuổi kịp ngân châm, đúng lúc ngăn lại, hắn không thể thất bại!

Mắt thấy ngân châm sắp đâm vào người Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa cơ hồ tuyệt vọng gầm lên giận dữ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ngân châm ngạnh sinh sinh đứng giữa không trung, sau đó người đang nằm trên huyền băng bỗng mở to mắt, ngân châm bỗng vòng lại, nhất tề bắn trở lại chỗ Liễu Quân Thư!

Phượng Hoa kinh hỉ dị thường chạy lại, “Phu nhân, ngươi tỉnh?”

Liễu Quân Thư kinh ngạc lấy kiếm ngăn ngân châm, tiếc nuối nhìn Ngự Thiên Dung, “Đáng tiếc, cư nhiên không thành công! Vốn đang tưởng thay Nam Cung giải quyết một phiền toái, thuận tiện giúp đại ca của ta! Ai… chỉ có thể nói là ông trời không có mắt!”

Phượng Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, lập tức nâng Ngự Thiên Dung dậy, “Phu nhân, ngươi cảm giác thế nào?”

“Rất lạnh!” Ngự Thiên Dung hữu khí vô lực nhìn hắn.

Phượng Hoa lập tức nâng nàng dậy, chuyển qua suối nước nóng bên cạnh, “Phu nhân, ngươi thấy đỡ hơn chưa?”

“Ừm.” Ngự Thiên Dung liếc nhìn Liễu Quân Thư, “Liễu Quân Thư, sao ngươi lại tới đây? Thật đúng là đã lâu không gặp a, ta còn tưởng rằng ngươi đại từ đại bi, không còn xuất hiện trước mặt ta dong dài nữa a!”

Liễu Quân Thư ha ha cười, “Đúng vậy, Ngự phu nhân, đã lâu không gặp! Xem ra mỗi ngày của ngươi càng lúc càng phấn khích!”

“Đúng vậy! Ít nhiều có các ngươi trợ hứng a!” Ngự Thiên Dung không chút nào che dấu, lộ ra biểu tình ‘ta không thích ngươi’.

Liễu Quân Thư lại lơ đễnh, thản nhiên nhìn Phượng Hoa, “Đại ca, ta thấy, đại ca còn muốn tiếp tục giấu diếm chủ tử hiện tại của đại ca sao? Không quá phúc hậu đi!”

Phượng Hoa ủ dột nhìn Liễu Quân Thư, hắn là muốn bại lộ toàn bộ thân phận của mình, muốn mượn chuyện này để chọc giận phu nhân sao?

Ngự Thiên Dung nhìn về phía Liễu Quân Thư, mỉm cười, “Thế nào, Liễu đại công tử cũng xưng huynh gọi đệ với hộ vệ của ta? Kế tiếp có phải là muốn nói cho ta, sau lưng Phượng Hoa kỳ thật có một thế lực khó lường? Hay là nói ngươi muốn nhắc nhở ta, hộ vệ của ta kỳ thật là một tên gián điệp nằm vùng?”

Liễu Quân Thư ôn hòa nhìn Ngự Thiên Dung, “Nếu đều bị ngươi nói đi, ta nghĩ, ta sẽ không cần tốn nhiều nước miếng.

Ha ha, Ngự phu nhân, ngươi cũng chậm rãi nhấm nháp đi!”

“Ừm, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ nghiêm túc nghiền ngẫm! Nhân sinh chỉ có một lần, ta không thể bỏ qua đủ loại cảm thụ a!”

Sắc mặt Liễu Quân Thư khẽ đổi, “Ngự phu nhân thật đúng là bình tĩnh a! Ngươi đã đều nghĩ tới, như vậy ta xin cáo từ trước! Một ngày nào đó, ngươi sẽ cảm kích những lời mà ta nói hôm nay!”

Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt trả lời: “Được thôi, ta sẽ lẳng lặng chờ đợi ngày đó đến! Nếu, ta đến lúc đó còn không quên, ta sẽ hảo hảo cám ơn ngươi!”

“Hừ!” Liễu Quân Thư lạnh lùng đảo mắt qua thân thể Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên ôn hòa cười, “Đáng tiếc, Ngự phu nhân sau này sợ là không sống lâu được rồi!”

Một câu, giống như sấm giữa trời quang nện lên đầu Phượng Hoa, hắn không thể tin được nhìn Liễu Quân Thư, “Ngươi nói cái gì?”

“Đại ca nghe không hiểu sao? Đệ nói, nàng sau này cho dù còn sống, cũng bất quá là một phế nhân thôi!”

Dứt lời, lạnh lùng vung trường kiếm lên, kịp thời chắn được khối băng bén nhọn bay tới, “Ngự phu nhân, bị ta nói trúng rồi? Thẹn quá thành giận? Ha ha, cũng không trách ngươi, nếu ai đó đột nhiên biến thành một người tàn phế, đều sẽ chịu không nổi.

Theo ta thấy, ngươi đã là thực kiên cường, cư nhiên có thể nhịn được thống khổ như vậy! Thật khiến ta không thể không nhìn ngươi bằng ánh mắt khác một lần nữa!”

Hai tròng mắt của Ngự Thiên Dung đầy ngập lãnh ý, ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Liễu Quân Thư, “Nhãn lực cũa Liễu công tử thật tốt quá, Thiên Dung thập phần bội phục, bất quá, ngươi tổn hại một tiểu nữ tử như ta, không biết đã thỏa mãn hay chưa?”

“Có ý gì?” Liễu Quân Thư từ trong giọng của nàng, có thể ngửi được hương vị châm chọc rõ ràng, nàng biết cái gì?

Không, nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chính là chiếm lấy trái tim của hai người, chiếm lấy tâm tư của hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn! Mà nàng, lại không biết quý trọng! Thậm chí liên tiếp đả kích Nam Cung! Không thể tha thứ, nữ nhân này, không thể tha thứ! Nàng chính là người mà hắn ghét nhất trên đời này.

Ngự Thiên Dung khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng như gió mát, “Không có ý gì đặc biệt, Liễu công tử thích cho là có ý gì, thì cứ nghĩ như vậy đi! Bất quá, ta cũng thấy thực đáng tiếc, trước kia, ta từng cảm thấy ngươi là một nam nhân không tệ! Không ngờ là ta đã nhìn lầm!”

“Hừ, ta là loại người gì, không cần ngươi tới kết luận, hơn nữa, ngươi sớm hay muộn là người chết, ta căn bản không đem ngươi để ở trong lòng!”

“Ừm, nói rất đúng a, ta sớm hay muộn đều phải chết, con người mà, có người nào không chết đâu?”

Liễu Quân Thư hừ lạnh một tiếng, “Không cần xuyên tạc nữa, ngươi hiểu được ý của ta!”

“Câm mồm!” Phượng Hoa âm trầm nhìn Liễu Quân Thư, “Những lời ngươi nói lúc trước là thật vậy chăng?”

Liễu Quân Thư đồng tình nhìn hắn, “Đại ca, đại ca không định tự mình hỏi nàng sao? Hay là đại ca không dám hỏi?”

Phượng Hoa siết chặt hai nắm tay, hắn đúng là không dám hỏi Ngự Thiên Dung, sợ nàng nói ra là đáp án mà mình không muốn nghe đến.

Ngự Thiên Dung đưa tay kéo kéo ống tay áo của hắn, “Phượng Hoa, đừng lo lắng, ta không sao!”

“Phu nhân!” Phượng Hoa đau lòng nhìn Ngự Thiên Dung, hắn không thể nhận, nếu nàng sống sót, hắn thật cao hứng, nhưng nếu nói về sau nàng không thể đứng lên, hắn sẽ khó chịu đến không thể kềm chế được!

“Bùi Nhược Thần có lẽ có biện pháp a! Hoặc là, chúng ta trở về, Độc Quái sẽ có biện pháp a, làm gì sớm hết hy vọng như vậy?”

Phượng Hoa nghe vậy, gật gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Quân Thư chợt ánh lên một tia hi vọng.

Liễu Quân Thư lắc đầu, “Ta nhìn thấy tương lai không được lâu lắm.”

Phượng Hoa lập tức ủ rũ, lại cũng chỉ có thể che dấu tâm tình của mình, quay mặt nhìn Ngự Thiên Dung, cố xả ra một chút ý cười, “Phu nhân, ngươi muốn ăn cái gì không?”

“Không đói bụng, đợi lát nữa đi! Bùi Nhược Thần đâu?” Nàng nhớ rõ ba người bọn họ là cùng một chỗ a.

Phượng Hoa thở dài, “Hắn nói cần xuống núi trước để chuẩn bị dược liệu ——” chẳng lẽ hắn đã chẩn đoán ra tình huống của phu nhân? Cho nên khi đó mới vừa vui vừa buồn? Nếu là như vậy, chẳng lẽ hắn đã có biện pháp? Nghĩ đến đó, trên mặt Phượng Hoa lại hiện lên một chút chờ mong!

Liễu Quân Thư thấy sắc mặt Phượng Hoa biến hóa, trong lòng khẽ động, có chút tiếc hận cho bản thân, xem ra là chưa thể chân chính đả kích được vị đại ca thân ái của mình a!

“Phu nhân, quần áo của ngươi ướt rồi, để ta giúp ngươi!” Nói xong cũng không chờ Ngự Thiên Dung trả lời, liền đưa tay đặt lên lưng Ngự Thiên Dung, vận nội lực hong khô quần áo của nàng.

“Thật đúng là bỏ được, vì quần áo của nàng mà lãng phí nội lực của mình! Đại ca không lo ta sẽ ra tay lúc này?”

Ngự Thiên Dung lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, “Còn có ta nữa a, cho dù không động đậy, ta cũng sẽ không cho ngươi tới gần chúng ta trong vòng ba thước!”

“Hay lắm, ngươi đúng là nữ nhân càng ngày càng kiêu ngạo, xác thực có điểm không giống người thường, đáng tiếc, đây không phải là thủ đoạn có thể lưu lại nam nhân lâu dài đâu! Ngự Thiên Dung, ngươi vẫn là hảo hảo tu hành đi!”

“Yên tâm, ta cả đời đều đã cố gắng tu hành.

Bất quá, đối với nam nhân như ngươi, ta nửa phần hứng thú cũng không có! Cho nên, ngươi nói cái gì, ta cũng không để ở trong lòng!”

Đáng giận, vì sao hai chân đều không có cảm giác gì hết? Chẳng lẽ thật sự phải tàn phế sao? Vì sao, là Bùi Nhược Thần giải độc thất bại? Bùi Nhược Thần xuống núi còn phải chuẩn bị dược liệu gì?

Vốn đã không dài mệnh, còn muốn cướp đoạt cơ hội cuối cùng để hưởng thụ thời gian tốt đẹp của nàng sao? Tên Liễu Quân Thư chết tiệt, tự nhiên xông vào, còn tuôn ào ào những lời làm bại hoại tâm tình…

Truyện Chữ Hay