Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

chương 376: một cái ôm báo đáp ân tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phượng Hoa trở lại Hội Họa Viên, vừa mới vào cửa liền ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng căng thẳng, vừa vặn nhìn đến gã sai vặt Cử Thanh đi tới, liền gọi hắn lại: “Cử Thanh, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Cử Thanh thấy hắn, cung kính trả lời: “Chào Phượng hộ vệ, vừa rồi có một đám người áo đỏ xông đến, mà rất nhiều người bên chúng ta đều bị người ta âm thầm kê đơn ngất hết cả, may mà có Lôi tiền bối đúng lúc giúp chúng ta giải độc, bất quá, ách, chúng ta thật ra cũng không có giúp phu nhân được cái gì, những người đó đều bị phu nhân và Lôi tiền bối chế phục.”

“Người áo đỏ?” Ánh mắt Phượng Hoa trầm xuống, “Có tra ra là ai hạ độc không?”

“Không xác định, bất quá, Trì hộ vệ hoài nghi là nha hoàn Tiểu Đào kia làm.

Đáng tiếc, tìm không thấy nàng, đã đi mất rồi, không còn đối chứng.”

Là ả nha hoàn kia? Sắc mặt Phượng Hoa thoáng hiện thần sắc tối tăm, đã sớm đoán được ả có hiềm nghi, bất quá không muốn đả thảo kinh xà, không ngờ lại bị nàng xiêm áo một nhát trước, “Phu nhân có bị thương không?”

“Không có, bất quá, phu nhân tựa hồ tâm tình không tốt, đang một mình ngồi ở thư phòng!”

“Được, ta đã biết, ngươi đi làm việc đi!” Phượng Hoa cất bước đi về hướng viện của Ngự Thiên Dung, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.

Đi đến trước cửa thư phòng, lại phát hiện bên trong dị thường im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng là rất nhẹ rất nhẹ… Nghi hoặc nhìn từ cửa sổ vào trong, thấy một người đang ghé vào bàn học mà ngủ.

Phượng Hoa khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thân hình mảnh khảnh kia, khẽ thở dài đến giá gỗ lấy xuống một tấm áo khoác lông cáo, phủ lên cho nàng.

Ánh mắt xẹt qua cuốn sách trên bàn, cư nhiên là một quyển binh pháp, Phượng Hoa kinh ngạc cầm lên nhìn trang sách Ngự Thiên Dung vừa mới nhìn đến, “Treo đầu dê bán thịt chó”.

“A, ngươi đã trở lại?” Ngự Thiên Dung ngẩng đầu, dụi dụi mắt, uể oải mệt rã rời.

Phượng Hoa gật gật đầu, “Phu nhân, trời lạnh lắm, về phòng ngủ đi!”

Ngự Thiên Dung che miệng ngáp một cái, “Không sao, chỉ là lơ đãng liền ngủ, lâu rồi không có im lặng đọc sách.

Ai….

Trước kia cả ngày đọc sách đều cảm thấy ngày trôi qua được thật nhanh, không ngờ chỉ mới lâu không đọc, đọc một hồi liền mệt rã rời!”

“Phu nhân —— “

“Đúng rồi, Phượng Hoa, ngươi đi ra ngoài làm việc xong rồi?”

Phượng Hoa chần chờ một lúc, “Xem như đã giải quyết một nửa!”

Ngự Thiên Dung cười nhìn hắn, “Người dùng biện pháp gì vậy a? Quên đi, ta tin tưởng ngươi là được.

Nửa tháng sau đi Thiên Trúc, ngươi đi cùng với ta không? Triển Cảnh cũng muốn đi, nhưng nếu hắn đi, Lôi Thiên Kiều cũng sẽ la hét đòi đi theo, Lôi Chí Tôn hôm nay ra tay giúp ta, ta đã thiếu lão một cái nhân tình, lão cũng muốn ta mang theo bọn họ.

Ai…”

“Phu nhân, Triển Cảnh vẫn là đừng đi, không phải người nào cũng có thể lên ngọn núi kia, Lôi Thiên Kiều lại càng không nên đi.

Hơn nữa, nhiều người, cũng không có lợi.”

Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, “Đúng vậy, nghe ngươi và Độc Quái phân tích, ta đã hiểu được, đi vào trong đó không phải dựa vào số lượng người mà là dựa vào cái thiên phú gì đó.

Ha ha, có lẽ chính là vận khí!” Nàng cũng không muốn mang Triển Cảnh đi, không muốn để hắn đi theo mình mạo hiểm, nàng hy vọng hắn đứng ở nơi an toàn a! Càng hy vọng hắn có thể hạnh phúc, chỉ là, hạnh phúc của mình, mình tựa hồ không cho được.

“Phu nhân.” Phượng Hoa nghi hoặc gọi nàng.

Ngự Thiên Dung bừng tỉnh, “À, ta đã quyết định, chỉ mang ngươi theo thôi, dù sao ngươi còn thiếu ta một mạng, nếu lần này đi theo ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng coi như trả cho ta, chúng ta cũng không thiếu nợ nhau.

Lòng ta cũng sẽ không cần áy náy!”

Ngạch! Phượng Hoa mắt lạnh, trong lòng nàng nguyên lai là đang mưu tính chuyện này! Xem ra mình lần đó đắc tội nàng, vẫn còn chưa được tha thứ! “Nói như vậy, phu nhân không mang theo Triển Cảnh là luyến tiếc hắn có nguy hiểm? Ai… thật đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh a!”

“Hứ, ngươi đừng ở đó mà vờ vịt nữa, Triển Cảnh một lần cũng chưa từng hại ta, hại ta chính là ngươi! Còn là thiếu chút nữa hại chết ta! Mọn nợ này đương nhiên phải tìm ngươi tính rõ ràng!”

“Được rồi, ta nhận mệnh, phu nhân, như vậy đã được chưa!”

“Ừm, tốt!”

“Phu nhân, ta không đồng ý!” Triển Cảnh đẩy cửa vào, kiên quyết nhìn Ngự Thiên Dung, hắn sao có thể vì nguy hiểm mà ở nhà, để mặc cho phu nhân đi mạo hiểm?

Ngự Thiên Dung thấy hắn đến, mỉm cười, “Ngươi đã đến rồi, vừa lúc, ta có chuyện muốn cho ngươi làm!”

“Phu nhân, ta nói ta không đồng ý!”

“Ừm, ta nghe rồi!” Ngự Thiên Dung ôn hòa nhìn hắn, “Bất quá, ta có chuyện càng trọng yếu hơn muốn cho ngươi làm.”

Triển Cảnh nhìn nàng, “Không biết phu nhân muốn ta làm cái gì?”

“Bảo hộ Duệ Nhi.”

“Ta… sư phụ, Trì Dương và Hạ Duyệt đã đủ để bảo vệ thiếu gia!”

Ngự Thiên Dung nhìn hắn, lắc đầu, “Ta đã có chuyện khác muốn Độc Quái làm, lần này, ta không có kế hoạch trước, mà hết thảy kế hoạch đều là vì bảo vệ tốt cho Duệ Nhi, làm cho ta không có hậu cố chi ưu đi Thiên Trúc.

Vì đạt tới điểm này, ta đã nghĩ kỹ rồi, kế tiếp sẽ điều động đến toàn bộ lực lượng của chúng ta.

Mà bảo hộ Duệ Nhi là nhiệm vụ quan trọng nhất, sẽ phải giao cho ngươi, bởi vì ta tín nhiệm ngươi nhất, chỉ có ngươi ở cạnh Duệ Nhi, ta mới thực sự yên tâm!”

“Ta ——” Triển Cảnh há mồm lại dừng lại, nàng tín nhiệm hắn nhất sao? Nghe được lời như vậy, trong lòng hắn dâng lên một gợn sóng thật lớn, nhưng, hắn không thể lộ ra biểu cảm nào, có lẽ việc nên làm duy nhất chính là đáp ứng nàng, sau đó bảo vệ tốt Duệ Nhi chờ nàng trở lại.

Nhưng, thế này không giống với nguyện vọng của hắn a! Hắn là muốn tự mình bảo hộ cho nàng!

“Triển Cảnh, nơi đó không tầm thường, không phải tất cả mọi người đều có thể lên núi, ngươi nếu đi theo, chỉ có thể ở lại chân núi chờ ta, vậy thì có ý nghĩa gì? Còn không bằng giúp ta chăm sóc tốt cho Duệ Nhi, làm cho ta an tâm đi làm việc.”

Đối diện ánh mắt chờ đợi của Ngự Thiên Dung, Triển Cảnh trong lòng vòng vo thật lâu mới khẽ cắn môi, nhẫn tâm trả lời, “Được, phu nhân yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia, chờ các ngươi trở về!”

“Vậy là tốt rồi!”

Triển Cảnh liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Phu nhân, vậy các ngươi bàn bạc đi, ta đi ra ngoài trước.”

Hắn tha thiết mong mình sẽ người cùng đồng hành với nàng, nhưng, đối diện ánh mắt chờ mong kia của nàng, mọi quyết tâm của hắn đều không chịu nổi một kích!

Nhìn Triển Cảnh bất đắc dĩ rời đi, Phượng Hoa thở dài, “Ai… phu nhân thật sự là có tâm kế, chỉ bằng một câu ‘ta tín nhiệm ngươi nhất’, liền ép người ta ra ngồi ở góc tường!”

Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng không phải không muốn mang theo Triển Cảnh, mà là không thể mạo hiểm!

Phượng Hoa đến gần tai của nàng, nói nhỏ, “Phu nhân, ngươi đối hắn cũng thật sự là dụng tâm lương khổ a!”

Nghe vậy, thân thể Ngự Thiên Dung cứng đờ, hồi lâu sau mới gượng ép cười, “Nói bậy bạ gì đó, ta đây là lý tính an bài nhân thủ!”

“Lý tính?” Phượng Hoa ha ha cười, “Đúng là rất lý tính.”

“Phu nhân, Tần sư phụ và Lôi tiền bối đến.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn thông bẩm.

Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa một cái, lại u nhã trở lại chỗ ngồi.

Độc Quái đẩy cửa vào, “A, Phượng tiểu tử cũng ở đây a!”

Phượng Hoa liếc mắt nhìn hắn, cái tên cả người là độc!

“Phu nhân, ngươi tìm ta?”

Lôi Chí Tôn cũng nhìn Ngự Thiên Dung, “Suy nghĩ xong chưa?”

“Xong rồi!” Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn hai người bọn họ, “Bất quá, đổi một cách khác, Triển Cảnh không thể theo ta đi Thiên Trúc, hắn sẽ lưu lại bảo hộ Duệ Nhi của ta.”

Lôi Chí Tôn trừng mắt, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Lôi tiền bối có thể cho khuê nữ bảo bối của ngài cùng học cách chăm sóc đứa nhỏ, ta nghĩ chuyện này đối với nàng không có chỗ hỏng.

Mà tiền bối a, trong lúc chăm sóc khuê nữ bảo bối của mình, có thể nhân tiện canh chừng Duệ Nhi của ta, như vậy chúng ta liền huề nhau!”

Lôi Chí Tôn nhìn nàng, trầm mặc nửa ngày mới lộ ra tươi cười, “Như thế cũng tốt!”

“Bất quá, ta hy vọng tiền bối đừng ép buộc, đừng sử dụng âm mưu quỷ kế đối phó người của ta!”

Lôi Chí Tôn nhìn thấy ánh sáng lạnh trong mắt Ngự Thiên Dung, trong lòng nao nao, lập tức gật gật đầu, “Yên tâm, nữ nhi của Lôi Chí Tôn ta cho dù thế nào cũng sẽ không để mất đi tôn nghiêm, đi chém giết để cướp một tiểu tử!”

“Ta đây liền tin tưởng nhân cách của tiền bối!” Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, đáy mắt lại lóe lên một chút thần sắc bí ẩn.

Lôi Chí Tôn vẫn là một người đại quê mùa, không biết vì sao khi bắt được một chút thần sắc phức tạp, trong lòng bỗng dưng lo lắng.

Nhưng, lão chung quy không lại mở miệng.

Truyện Chữ Hay