Thời Lạc còn không biết “tình yêu thầm kín” của mình với Đường Kỳ Thâm đã sớm bị bại lộ, cho rằng mình giấu rất kỹ, Lương Thục Nghi chỉ thuận miệng nói thế, cô căn bản cũng không nghĩ lên người mình, còn ngây ngô nghiêng mắt nhìn Đường Kỳ Thâm, lại nhìn nhìn cháo gà thanh đạm trong bát, khó hiểu nói thầm: “Ăn cháo sao lại cho dấm?”
Đường Kỳ Thâm buồn cười, tạm thời cũng không có cách nào trả lời vấn đề này của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt v e vài cái trên đỉnh đầu của cô ngốc này, ôn nhu nói: “Nếm thử trước đã, từ sáng tới giờ em chưa ăn gì rồi.”
Anh vừa nói vừa tự tay múc một thìa, thổi thổi, đút tới bên miệng cô.
Lương Thục Nghi không có ở đây, Thời Lạc cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen tự nhiên nghiêng người về trước ăn một ngụm cháo Đường Kỳ Thâm đút tới, có điều còn chưa kịp phẩm ra vị gì thì đã thấy Lương Thục Nghi không nhanh không chậm đi ra khỏi bếp.
Thời Lạc cơ hồ là phản xạ có điều kiện đẩy cái thìa ra, động tác quá gấp dẫn tới không cẩn thận bị sặc cháo, mặt đỏ tai hồng, sặc tới mức chảy cả nước mắt.
Đường Kỳ Thâm không hề nghĩ ngợi, vội vàng kéo người tới trước mặt nhẹ vỗ sau lưng cô, lại rút ra hai tờ khăn giấy thay cô lau miệng, mày nhíu chặt.
Thời Lạc còn chưa có phát giác ra quanh người anh đang tản ra một cỗ không khí không vui thì đã thấy Lương Thục Nghi sắp ngồi vào chỗ, liền tránh ra khỏi lồ ng ngực anh, ho khan không ngừng, tay chân cũng luống cuống.
Đường Kỳ Thâm vốn chỉ cho rằng cô thẹn thùng, nhưng nhìn cô gấp tới mức này, dường như còn có thứ gì đó khiến cô phải băn khoăn, ánh mắt thiếu niên tối xuống, lại không nỡ nói cô nhiều một câu, chỉ là ánh mắt cất giấu dao nhỏ lạnh lẽo liếc về phía Lương Thục Nghi.
Mẹ ruột đương nhiên là phi thường có mắt nhìn, xoay người lại đi ra ngoài, đem không gian riêng tư để lại cho thằng chó con nhà mình.
Chờ tới khi bà quay về thì hết thảy đã trở lại như cũ.
Thời Lạc một ngụm có một ngụm không ăn cháo, đồ ăn trong chén lại bắt đầu xếp thành một chồng núi nhỏ như hồi còn ở nhà họ Đường, cặp mẹ con ngồi cùng bàn cơm với cô căn bản không có hứng thú ăn uống, chăm sóc cô tinh tế tỉ mỉ, gắp đồ ăn đưa khăn giấy, không cần cô nói, hai người cơ hồ là không ai lên tiếng cứ thế tranh làm.
Cuối cùng, đương nhiên là Lương Thục Nghi bại trận trước, bà cũng không có hứng thú đi đoạt bạn gái của con trai, liền ngồi đó không làm gì nữa, tùy ý để một mình Đường Kỳ Thâm xử lý.
Bà cười tủm tỉm ôm mặt ngồi đối diện nhìn Thời Lạc ăn, sau đó lại hỏi: “Lạc Lạc, tay nghề của Kỳ Thâm thế nào?”
Thời Lạc ngẩng đầu, mi mắt cong cong, ngoan ngoãn đáp: “Ăn ngon ạ.”
“Thật sao, quả nhiên là di truyền từ mẹ mà, tay nghề của mẹ cũng tốt.” Lương Thục Nghi đắc ý tới mức cái đuôi vểnh lên tận trời.
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt quét mắt nhìn mẹ ruột không biết xấu hổ của mình, cũng lười chọc ngoáy.
Thời Lạc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đen xì của Đường Kỳ Thâm, nhịn không được li3m li3m môi, lại quay đầu nhìn Lương Thục Nghi, ngọt ngào khen: “Kỳ Thâm ca ca thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
Trước kia đã không ít lần cô mách lẻo Đường Kỳ Thâm trước mặt Lương Thục Nghi, lời khen giống như hôm nay lại thật sự hiếm có khó tìm.
Cho dù từ nhỏ tới lớn Đường Kỳ Thâm được mọi người luôn mồm tâng bốc nịnh hót, nhưng hôm nay được bạn gái nhỏ khen ngợi như vậy, không thể không nói, tâm cảnh là không giống nhau, khóe môi anh hơi nhếch lên, thần sắc không còn khó coi như lúc nãy nữa.
Lương Thục Nghi thấy bộ dáng che che giấu giấu lại không giấu được niềm yêu thích của Thời Lạc thì chỉ cảm thấy đáng yêu, nghe cô khen như vậy, liền hứng thú bừng bừng: “Đúng thế, Tiểu Lạc Lạc, mẹ nói với con này, đàn ông như Kỳ Thâm ca ca của con thích hợp làm chồng nhất đó, chuyện gì cũng biết, không cần vợ phải nhọc lòng, nó nếu mà không muốn làm, mẹ chắc chắn sẽ điểm danh phê bình nó.”
Thời Lạc chớp chớp đôi mắt to, trước kia nếu mà nói như vậy, cô đã sớm cười tủm tỉm thò lên cùng ảo tưởng với Lương Thục Nghi rồi, giờ phút này lại chỉ cảm thấy chột dạ, tùy ý gật gật đầu, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên, vệt đỏ ửng lan từ cổ tới bên tai, cả người xấu hổ không chịu được.Lương Thục Nghi nghẹn cười, cảm thấy bộ dáng này cô vừa đáng yêu vừa khiến người ta đau lòng, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp một tấm, lặng lẽ đăng lên vòng bạn bè khoe khoang, còn tag cả Thời Sơn Hải vào, ý tứ của bài viết chính là đang khoe rằng Thời Lạc chịu gặp bà mà không chịu gặp ông đấy, bà con thân với cô hơn ông ba ruột nào đó cơ.
Lúc Thời Sơn Hải lướt tới bài này liền ghen tỵ muốn chết, từ khi Thời Lạc chuyển tới Tân Tuyền Loan học vẽ, cũng không biết là phải vẽ bao nhiêu bức mà con gái ông luôn trốn tránh không gặp ông, nói là tập huấn bận không rảnh, đời này ông chỉ bó tay chịu chết với tiểu tổ tông này, không gặp được người, đành phải không ngừng chuyển tiền vào trong thẻ của cô, nghĩ tới con gái vất vả học hành xa nhà, trên phương diện vật chất tuyệt đối không thể để cô chịu thiệt thòi, nào biết thời gian lâu như vậy mà tiền trong thẻ cũng không bớt đi đồng nào, gom lại cũng đã có thể mua cho cô mấy căn hộ ở gần trường cô rồi đấy.
Trên mặt Đường Kỳ Thâm cũng không có biểu tình gì, có điều tay chân lại bắt đầu không an phận, anh theo bản năng mò tới tay cô, không nghiêng không chệch nắm chặt lấy, mười ngón đan xen.
Thời Lạc bị động tác lớn mật này của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy bộ dáng anh bình tĩnh tự nhiên, căn bản không hề để Lương Thục Nghi đang ngồi ngay trước mặt vào trong mắt.
Thời Lạc rụt rụt tay, không rút ra được, Đường Kỳ Thâm nắm cô có chút bá đạo, quanh thân tản ra một loại khí chất không cho phép kháng cự.
Một bữa cơm ăn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, Đường Kỳ Thâm hiển nhiên không thể hiểu được, Lương Thục Nghi thương cô như thế nào mà có thể khiến cô sợ tới vậy.
Sau khi bữa sáng ăn xong, Đường Kỳ Thâm tự động thu dọn đồ ăn còn dư lại trên bàn cất vào trong bếp.
*Làm nhiều việc như vậy rồi mà vẫn là ăn sáng, chắc cũng 12h hơn rồi chứ ít gì:)))
Lương Thục Nghi cho dù là trước hay sau khi kết hôn thì cũng là được nuông chiều tới tùy hứng, hai tay so với mấy cô gái mười mấy tuổi còn nõn nà hơn nhiều, sống tới hơn tuổi 40 rồi, ngay cả miếng giẻ lau nhà bà cũng chưa từng động qua, đương nhiên là cũng không có thói quen làm việc nhà.
Bà xoa xoa miệng, lôi kéo Thời Lạc đi tới sofa tính toán tâm sự, nhưng Thời Lạc lại đang tâm viên ý mã, trong đầu liên tiếp suy nghĩ, trong tiểu thuyết với phim ảnh đều nói, con gái gặp mẹ chồng thì phải biểu hiện cần mẫn một chút.
Cô lập tức diễn sâu, lần đầu tiên nhìn theo góc độ của Lương Thục Nghi, không hề nghĩ ngợi, chạy tới bên cạnh Đường Kỳ Thâm ồn ào nói muốn giúp.
“Để em rửa bát cho?” Thiếu nữ vô cùng ân cần.
Đường Kỳ Thâm cũng bắt đầu hoài nghi có phải tai mình có vấn đề rồi không, không thể tin được, nhướng mi: “Em rửa bát?”
Giữa câu chữ đều tràn ngập ý tứ không thể tin được.
Thời Lạc nghiêm túc gật đầu: “Em và anh cùng rửa.”
Đường Kỳ Thâm thật sự không biết nên làm sao với bạn gái nhỏ, thấp giọng cười khẽ: “Không cần đâu, em ra chơi với mẹ đi, lâu rồi bà ấy không gặp em, chắc là đã nghẹn rất nhiều chuyện muốn nói với em rồi đấy.”
Thời Lạc có chút rụt rè, xấu hổ muốn nói lại thôi một lúc lâu, vẫn lại nhịn không được cọ ở bên người anh nhỏ giọng nói thầm: “Không phải người ta nói là con gải phải cần mẫn chăm chỉ một chút mới… mới có thể… được mẹ chồng thích à…”
Cô thả hai chữ “mẹ chồng” nhẹ nhất có thể, cơ hồ là chỉ thoáng qua có một giây, không cẩn thận nghe sẽ không thể nghe thấy.
Nhưng mà Đường Kỳ Thâm vẫn dễ dàng nắm được trọng tâm, khóe môi nhịn không được cong lên, âm cuối hơi nhướng lên: “Mẹ chồng?”
Thời Lạc trừng mắt nhìn anh, nghẹn họng, xấu hổ tới mức gương mặt đỏ rực, cắn môi không chịu nói gì.
“Ngốc hay không chứ, em là do mẹ chồng em nuôi lớn đấy, so với con trai của bà ấy thì bà ấy thân với em hơn nhiều, gần đây anh còn cảm thấy bà ấy nhìn anh giống như nhìn con rể hơn, sáng nay còn nói là muốn chuyển hết tài sản cho em đấy.”
Thời Lạc bĩu môi, tâm tình dường như cũng không có vì thế mà nhẹ nhàng hơn.
Đường Kỳ Thâm lại nói: “Hơn nữa, Lương phu nhân nào đó đâu có cần mẫn chăm chỉ gì đâu, năng lực làm việc tay chân còn chẳng mạnh bằng em, ồ, cũng không phải, bà ấy đã làm nổ tung phòng bếp ba lần, năng lực động thủ này đúng là siêu việt không ai sánh bằng.”
Thời Lạc khó có được bị anh chọc cho mím môi cười khẽ.
“Bạn gái của anh còn biết ép nước hoa quả cơ mà, Lương phu nhân ngay cả cái máy ép cũng không biết dùng thế nào.”
Thời Lạc không thể tin được: “Thật sao?”
Đường Kỳ Thâm gật đầu chắc nịch: “Em lợi hại hơn bà ấy nhiều, đừng lo lắng.
Đường Kỳ Thâm tẩy não cô xong còn nhân tiện muốn đòi phần thưởng cho mình, thiếu niên luôn luôn thanh lãnh lạnh nhạt sau khi yêu đương mới biết được, thích, chính là mỗi thời mỗi khắc cũng không nhịn được muốn chiếm hữu.
Anh nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngẩng đầu.”
Thời Lạc nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Dạ?”
“Hôn bạn trai một cái.”
Thời Lạc xấu hổ cắn cắn môi, lại giấu không được ý cười, liếc nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, tự giác nhón chân.
Hai người dính ở bên nhau ngọt ngọt ngào ngào một lúc lâu, Lương Thục Nghi ở bên ngoài một mình lẻ loi ngồi không yên.
Bà đứng dậy vào bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên tay Thời Lạc còn đang cầm cái bát định làm bộ làm tịch còn chưa kịp buông xuống, vài bước đi qua, vội vàng giống như gà mẹ bảo vệ gà con, kéo Thời Lạc ra sau người, còn thuận tay cầm cái bát chưa rửa trên tay cô đi nhét vào trong tay Đường Kỳ Thâm.
“Kỳ Thâm, sao con lại thế này hả? Sao có thể bắt Tiểu Lạc Lạc rửa bát chứ? Từ nhỏ tới lớn con bé còn chưa chạm qua cái này đâu, người trong nhà có ai mà không cưng chiều che chở con bé chứ, a, con thì hay rồi, còn bắt con bé rửa bát cho con à? Mẹ dạy con thế nào hả?”
Lương Thục Nghi ôm Thời Lạc tới bên người, liên tiếp hỏi: “Lạc Lạc, có phải Kỳ Thâm bắt nạt con đúng không? Có phải nó luôn bắt con làm việc nhà? Mẹ biết ngay mà, nó chẳng phải thứ gì tốt cả, còn bắt nạt tiểu công chúa của chúng ta thành ra thế này đây, con có ấm ức cứ nói với mẹ, chúng ta không nghe nó, những việc này để cho đàn ông bọn họ làm là được.”
Thời Lạc vẫn còn tính là có lương tâm thay bạn trai nói hai câu: “Không có, Kỳ Thâm ca ca không bắt con làm mấy cái này, con là muốn giúp, anh ấy còn không cho con làm đấy.”
Lương Thục Nghi hiển nhiên không tin: “Nhất định là tên nhóc vô lại này uy hiếp con đúng không, không rửa bát là nó sẽ lăn lộn con hả?”
Thời Lạc lập tức bị bà nói tới mơ mơ màng màng: “Lăn lộn?”
Đường Kỳ Thâm đen mặt, lập tức cắt lời Lương Thục Nghi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đang suy nghĩ cái gì thế? Cô ấy mới 17, sao con nỡ làm thế?”
Lương Thục Nghi: “Là nỡ để con bé rửa bát hay nỡ lăn lộn nó?”
“…” Đường Kỳ Thâm rất muốn gọi điện cho tài xế để ông lập tức đóng gói Lương Thục Nghi đưa về Ninh Thủy Loan, “Rửa bát hay lăn lộn cũng không nỡ.”
Lương Thục Nghi suy tư một phen, lại nói: “Lăn lộn thì cũng được, nhưng rửa bát thì không, 18 tuổi cũng không được, mãi mãi không được, nghe chưa!”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Hai mẹ con tranh cãi một lúc lâu như vậy, cuối cùng Thời Lạc cũng hiểu được bọn họ đang nói cái gì, mặt cô đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, cũng không màng cái gì mà hình tượng thục nữ trước mặt mẹ chồng, lập tức chạy vào trong phòng ngủ trốn.
Đường Kỳ Thâm tiễn Lương Thục Nghi xong lại lập tức đi vòng trở về phòng ngủ tìm tiểu tổ tông.
Cô xấu hổ tới hoảng hốt, ngay cả cửa cũng khóa trái.
Đường Kỳ Thâm dựa ở bên ngoài, nhẹ giọng dỗ: “Mở cửa?”
“Không mở!”
“Mẹ Đường đã sớm biết rồi, thế mà anh còn lừa em.”
Đường Kỳ Thâm: “Không lừa em, chỉ là chưa kịp nói với em.”
Thanh âm rầu rĩ của Thời Lạc truyền ra từ trong ổ chăn: “Mẹ Đường biết từ lúc nào?”
Đường Kỳ Thâm: “Sáng nay lúc em chưa dậy, bà ấy đã gọi video tới, anh lo đánh thức em nên…”
“A! Chắc chắn mẹ đã hiểu lầm chúng ta ngủ chung!”
“Chẳng lẽ không phải ngủ chung?” Đường Kỳ Thâm nhướng mày, không nhịn được cười khẽ.
Anh cùng cỗ náo loạn một trận, cuối cùng vẫn là động tay đi mở cửa, vừa mới đi lên một bước, người trên giường đã ném cái gối đầu tới, thẳng tắp nện lên ngực anh.
Anh tiếp được gối đầu, nhẹ nhàng thả lại đầu giường: “Xấu hổ cái gì? Trước kia ở Ninh Thủy Loan, phòng ngủ của anh có khác gì của em không.”
Thời Lạc trong một thoáng chốc cũng không nói lại anh, nhìn bộ dáng bình tĩnh tự nhiên này của anh lại giận dỗi: “Tối nay không ngủ với anh nữa!”
“?” Sắc mặt Đường Kỳ Thâm thay đổi: “Cái này thì không được.”