Tâm Niệm Em Đã Lâu

chương 49: trưởng thành rồi là không thể ăn vạ anh nữa sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối tuần, học sinh có nhiều thời gian, người tới tiệm trà sữa làm thêm cũng không ít, Thời Lạc tới muộn, cho nên thời gian làm việc bị phân trùng với thời gian đi học.

Liên tiếp mấy ngày, trừ bỏ đi học ra thì thời gian còn lại tới cơm cũng không rảnh ăn, vừa tan học liền chạy ra tiệm trà sữa bên ngoài trường.

Vốn cho rằng mùa đông thời tiết lạnh, mặc bộ trang phục thú nhồi bông sẽ có thể giữ ấm, sẽ dễ chịu hơn một chút so với mùa hè nóng nực mặc kín mít không chút kẽ hở như thế.

Chờ tới khi cô trang bị “võ trang” đầy đủ mới phát hiện ra, bộ đồ thú bông mà chủ tiệm trà sữa đã bỏ vốn gốc để mua căn bản không thể so được với đồ thú bông làm hoạt động trong trường.

Bên trong có không ít ống thép được lắp vào để cố định khung, đầu thú bông bị căng tròn ra, làm nhân viên chui ở bên trong còn phải tìm kẽ hở để tránh đụng vào mấy thanh thép, không có quá nhiều không gian để hoạt động cho nên không thể đồ quá dày ở bên trong.

Cảm giác ấm áp trong tưởng tượng không có tới, Thời Lạc bị bắt mặc một cái áo mỏng manh, chui ở trong thú bông toàn thép là thép cũng thôi đi, còn yêu cầu cô phải dùng thân mình chống đỡ trọng lượng của con thú toàn thép là thép này.

Cả đời này cô chưa từng chịu khổ như vậy, vừa mặc lên liền tức tới gào thét.

Chủ tiệm trà sữa ngại phiền, biểu tình cũng ngữ điệu đều không hề vui vẻ gì: “Không chịu khổ được thì cũng đừng ra đây kiếm tiền, bình thường cuối tuần có không ít học sinh cũng ra đây làm thêm, chưa thấy ai như cô, vừa mới được một lát đã kêu trời kêu đất, không muốn làm thì đi đi, đừng làm chậm trễ tôi, tiền lương của tôi trả cho các người cũng không thấp, cô muốn thì làm không muốn thì đi, xung quanh còn có rất nhiều sinh viên đại học đang xếp hàng chờ nhận đấy.”

Ôn Vũ tức điên người, lại đau lòng cho Thời Lạc, thiếu chút nữa là xắn tay áo lên mắng chửi đôi co với người ta, có biết đại tiểu thư bên trong con thú này là búp bê sứ không hả, một cái túi của cô tùy tiện xem giá cũng có thể bằng với lợi nhuận cả năm của cái tiệm trà sữa nhỏ bé này đấy!

Trong lòng Thời Lạc vẫn nhớ tới món quà dùng để dỗ dành Đường Kỳ Thâm, sau khi bị mắng hai câu thì liền thu tính tình lại, cố hết sức cản Ôn Vũ, cắn răng nuốt cục tức vào bụng: “Được rồi, tớ cũng mặc rồi, không thể lãng phí được!”

Lời Thời Lạc nói Ôn Vũ vẫn nghe, cô ấy hung hợn hừ lạnh với chủ tiệm một tiếng, sau đó lại đi tới bên cạnh Thời Lạc đỡ giúp cô một chút: “Cậu nhìn trúng quà gì chưa, chọn cái nào rẻ rẻ chút, làm một ngày xong đi thôi.”

Trong lòng Thời Lạc không có tức giận như cô ấy, gào thét thì gào thét, yếu ớt thì yếu ớt, nhưng rốt cuộc trong thâm tâm vẫn có một sợi dây thần kinh quật cường không chịu thua, luôn cảm thấy không có chuyện gì là không thể, thêm nữa đây là vì dỗ dành Đường Kỳ Thâm, mỗi khi cô nghĩ như vậy, trong lòng luôn có cảm giác ngọt ngào: “Tặng bút máy, cậu có phải cảm thấy rất tầm thường không? Nhưng mà tớ cảm thấy kiểu người làm công việc văn hóa như anh ấy chắc chắn sẽ thích thứ này, bình thường anh ấy cũng quen dùng nó, tớ muốn anh ấy mỗi khi dùng nó sẽ nhớ tới đây là do bảo bối của anh ấy tặng.”

Ôn Vũ nghe mà nổi da gà da vịt.

Thú nhồi bông Thời Lạc mặc không phải đáng yêu mềm mại tầm thường, chủ quán vì muốn lòe thiên hạ, đương nhiên là chọn mua cái có tạo hình tương đối xuất sắc lại rườm rà, thân hình một tầng một tầng lông, Ôn Vũ cứ cảm thấy rất giống con sâu lông, dù sao thì với cô ấy thì chẳng thấy đẹp ở chỗ nào.

Thời Lạc cũng cảm thấy xấu, vì thế không cho phép Ôn Vũ chụp ảnh.

Chỉ là dường như chiến lược của chủ quán rất hiệu quả, Thời Lạc mặc bộ đồ thú đầy lông xấu xí này đứng trước cửa phát tờ rơi liền hấp dẫn không ít khách so với bình thường.

Người lớn vây xem ngẫu nhiên đều là bởi vì con nhỏ làm nũng muốn đứng lại sờ một chút, cũng vì thế mà tiện thể bỏ tiền mua trà sữa luôn, Thời Lạc tính toán phần trăm hoa hồng mình có thể có được, cho dù ống thép bên trong vừa nặng vừa lạnh thấu xương, cô vẫn như cũ cảm thấy rất nhiệt tình.

Nhân lúc được nghỉ ngơi, cô chậm rãi dịch tới bên cạnh Ôn Vũ nói nhỏ: “Tớ tính rồi, đại khái còn phải làm thêm bốn ngày nữa mới có thể gom đủ tiền, kiếm tiền thật khó mà…”

Ôn Vũ đang uống ly trà sữa thứ ba trong ngày, nhàn nhạt nói: “Hay là cậu đi bán túi đi, bán túi nhanh có tiền hơn đấy.” Tuy rằng chủ ý kiếm tiền là cô ấy đề ra, nhưng chuyện chịu tội thế này, còn làm bốn ngày, cô ấy lo Thời Lạc sẽ “hương tiêu ngọc vẫn” luôn tại đây.

Nhưng Thời Lạc lập tức từ chối luôn: “Không được, trước kia tớ có làm từ thiện, đã bán hết mấy cái túi ba tớ mua cho đi để quyên tiền xây tòa nhà rồi, còn dư lại đều là túi Đường Kỳ Thâm tặng, tất cả đều là bảo bối của tớ, một cái cũng không thể chạm vào, sau này có chết cũng phải an táng chung với nó! Còn có cả Đường Kỳ Thâm nữa!”

*

Thời Lạc làm thêm ba ngày, tiết tự học tối ba ngày đều suýt chút nữa tới trễ, Trần Thiến Dao tò mò để ý ba ngày, rốt cuộc cũng lặng lẽ đi theo sau cô tới tiệm rtà sữa.

Tới ngày thứ tư, có bạn học đang trộm bàn tán.

“Nghe nói nhà Thời Lạc xảy ra chuyện, cái quặng mỏ của nhà cậu ấy lúc trước bị nổ, hình như còn có người bị thương.

“A a a tớ cũng nghe nói tới, chính là cái quặng dưới khu đô thị mới đứng không, là nhà cậu ấy thât đó, mới đây chứ đâu, lúc ấy nó bốc cháy to lắm, tối đó bà ngoại tớ đi xe bus ngang qua đó còn thấy tắc một đoạn dài, chính là bởi vì chuyện đó, lúc ấy lửa bùng lên rất lớn, vài chiếc xe cứu hỏa liên tiếp đi qua, vốn còn cho rằng lúc đó không lên tin tức là sẽ không có chuyện gì.”

“Chắc là bị ép xuống rồi.”

“Vậy sao mấy nay trên mạng lại mắng chửi nhiều như vậy?!”

“Nghe nói trong quặng mỏ có một công nhân trung niên chưa kịp chạy thoát, vốn là chỉ cần bồi thường đúng chỗ là thôi, kết quả nửa bên mặt của ông ấy bị hủy đi không thể trị được, tâm lý cũng xảy ra vấn đề lớn, bao nhiêu tiền cũng không chịu buông tha, thế là chuyện này mới lớn dần lên.”

“Không phải Thời gia rất có tiền sao, chút chuyện này mà cũng không đ è xuống được?”

“Chắc là thổi phồng nói quá thôi, ba tớ nói, những kẻ ngoài mặt tỏ ra mình có tiền ấy à, thật ra sau lưng đều gánh mấy khoản nợ vài tỷ liền, một khi chuỗi tài chính bị chặt đứt là cả nhà có thể nhảy lầu sau một giây.”

“Còn không phải sao, khó trách Thời Lạc kiêu ngạo như vậy mà hai ngày nay lại khác lạ thế, cậu đoán xem là chuyện gì? Tớ nhìn thấy cậu ta mặc đồ thú bông bán trà sữa ở tiệm gần trường mình đấy.”

“Mẹ nó??!! Thú bông tiệm trà sữa đó nặng muốn chết, lúc trước tớ cũng muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nên trộm làm chơi chơi với chị họ, kết quả khổ muốn thấu trời xanh luôn, chưa được mười phút đã bó tay chịu chết.”

“Này cũng quá thảm rồi, từ giàu khó lại về với nghèo khổ? Nếu tớ mà là Thời Lạc, tâm tình chắc hỏng mất…”

“Khó trách thứ sáu tuần trước cậu ta vội vã tỏ tình với Đường Kỳ Thâm như vậy, các cậu biết loại chuyện xấu hổ tới mức hít thở không thông là thế nào không? Cậu ta chạy theo anh ấy nói muốn làm bạn gái anh ấy, kết quả lại bị Đường Kỳ Thâm gọn gàng dứt khoát từ chối, nếu tớ mà là cậu ta, tớ sẽ nhảy lầu luôn, ha ha ha ha mẹ nó chứ, chỉ bằng chút tiền trong nhà cậu ta mà đã muốn liên hôn với người ta, bây giờ ngay cả cái danh phận cũng chả có.”

“Chậc chậc chậc, đàn chị thắng tuyệt đối rồi, tớ nghe nói đàn chị hình như cũng làm trong hội học sinh, hi hi hi, tình yêu văn phòng, nghe cũng thú vị lắm chứ.”

*

Chạng vang, văn phòng kỷ luật hội học sinh vừa mới kết thúc buổi họp nhỏ.

Nhóm ban cán sự khối 10 sôi nổi trào tạm biệt trưởng ban, khi nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt đều mang theo đánh giá đặc biệt “đây là bạn gái của hội trưởng”, nụ cười của Vương Dịch Đồng vẫn rất tiêu chuẩn, Trần Thiến Dao ngồi tại chỗ chậm rãi chưa muốn đi.

Vương Dịch Đồng hỏi: “Sao thế?”

Trần Thiến Dao ngước mắt, tim đập nhanh hơn một chút, làm bộ lơ đãng mở miệng, “Em, em mời mọi người uống trà sữa đi, lần trước xin nghỉ không trực ban, ít nhiều cũng nhờ mọi người làm giúp.”

Mấy người còn ở lại đều cao hứng nói cảm ơn, khóe môi Vương Dịch Đồng cong lên, dường như trong nháy mắt đã hiểu chút tâm tư nhỏ của cô ta.

Lúc đám người tới tiệm trà sữa, Thời Lạc vừa mới mặc xong bộ đồ thú bông đầy thép ở bên trong vào người, vốn là cả người đã nặng trịch, lúc nhìn thấy người tới, bước chân cô liền ngừng lại.

Đám người trong ban kỷ luật của Trần Thiến Dao rất đông, đều bị cô ta mang tới đây, lòng kiêu ngạo của Thời Lạc cũng cao, xoay người muốn trở về.

Nhưng cửa hàng trưởng nào sẽ cho phép, Trần Thiến Dao mở miệng yêu cầu thú bông xoay người múa một bài, Vương Dịch Đồng lại làm bộ như không biết gì, đứng ở một bên mỉm cười, cũng không có ngăn cô ta, đám người xung quanh biết được bạn gái hội trưởng là đối tượng cần phải nịnh bợ, cũng cùng đi theo ồn ào, “Nhảy một chút đi, ngu thật đấy.”

Thời Lạc ngâm trong cái mũ đội đầu, qua cái mắt mờ ảo nhìn thấy biểu tình kiêu ngạo đắc ý của Vương Dịch Đồng, bộ dáng đó giống hệt với cái bộ dáng kiêu ngạo khi cô ta đoạt đồ chơi của cô lúc nhỏ, cô nhìn là thấy buồn nôn, nhưng cửa hàng trưởng đang ở phía sau đè giọng cảnh cáo: “Bọn họ mới gọi mỗi người hai ly, không nhảy sẽ không mua, nếu hôm nay cô mà không nhảy thì tiền lương mấy hôm nay một xu cũng đừng hòng cầm đi!”

Thời Lạc ngay cả động tác quay đầu cũng phải dùng hết sức, trong lòng cô nghẹn một bụng tức giận, không thể tưởng tượng được tới cảnh tiền lương mấy ngày nay mình khổ cực làm ra sẽ bị ngâm nước nóng thì thế nào, khi đó sẽ không thể mua quà cho Đường Kỳ Thâm, cô bực bội suy nghĩ, bên ngoài mũ trùm đầu là vẻ mặt châm biếm của Vương Dịch Đồng và Trần Thiến Dao, cô đứng tại chỗ hồi lâu, chờ tới mức mà cửa hàng trưởng cơ hồ đã hao hết một tia kiên nhẫn cuối cùng mới cắn chặt môi, cố hết sức đong đưa thân mình.

Vốn là cái bộ thú nhồi bông đầy ống thép này không nên làm ra động tác quá lớn, nếu không các ống thép bên trong sẽ va chạm vào nhau, việc này dẫn tới cánh tay vả cẳng chân của Thời Lạc bị đè tới đau nhức, làm cho cô khó chịu vô cùng.

Cửa hàng trưởng vui vẻ mang trà sữa bọn họ gọi tới phân phát rồi thu tiền, đám bạn học vui sướng khi nhìn thấy con sâu lông Thời Lạc nhảy múa theo nhạc, có người còn lấy điện thoại ra quay lại video, ngoài miệng còn đùa giỡn: “Chậc chậc, thật muốn nhìn xem bộ dáng bên trong của nó!”

Trần Thiến Dao nhớ kỹ những chuyện xấu mặt của mình do cô gây ra, lại nghĩ tới nhà cô đang xảy ra chuyện, Đường Kỳ Thâm còn từ chối lời tỏ tình của cô, hiện tại cô không nơi nương tựa không ai bảo vệ, tâm tình trả thù lại nảy sinh, đơn giản nhân lúc mọi người ồn ào liền tiến lên túm cái mũ đội đầu của cô ra.

Cô ta không biết bên trong còn có một đống thanh sắt đan xen với nhau, lực đạo trên tay lại lớn, một tay xốc mũ trùm đầu của Thời Lạc lên ném xuống đất.

Thời Lạc vốn đang khó chịu tới mức huyệt tái dương nhức nhối sinh đau, mũ đội đầu lăn xuống trên mặt đất, mái tóc rong biển của cô ướt đẫm mồ hôi dính ở trên cổ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, biểu tình vô cùng khó coi.

Đám học sinh đang quay video trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, sau đó mọi người đều cùng nhau cười phá lên, có học sinh còn nhỏ giọng nhắc một câu: “Mẹ nó, là Thời Lạc à?”

“Là cái người lúc trước bị hội trưởng từ chối lời tỏ tình sao?”

“Mẹ nó… thật đúng là cô ta, sao lại chật vật thế này, nói thật chứ, đàn chị còn đẹp hơn cậu ta gấp mấy lần… ánh mắt hội trưởng thật tốt…”

Trên mặt Vương Dịch Đồng là sự đắc ý cùng vẻ cao cao tại thượng, chói mắt mà rõ ràng, nhưng lại cứ muốn bày ra một bộ dáng thanh thuần vô hại, gương mặt ửng đỏ, thanh âm cũng nhẹ nhàng mềm mại: “Các em đừng nói bậy…”

Nhưng mà cô ta mỉm cười như vậy, đám người xem náo nhiệt ở xung quanh lại chỉ cho là cô ta đang xấu hổ.

Đám người mập mờ nhìn nhau, sôi nổi che miệng cười trộm.

Giờ phút này đầu óc Thời Lạc bị làm cho mơ mơ màng màng, không có tâm tư cũng chẳng có sức lực giằng co với bọn họ, cô kéo bộ đồ thú bông nhếch nhác đi vào trong tiệm trà sữa, còn bởi vì mũ đội đầu rớt ở trên mặt đất mà bị cửa hàng trưởng châm chọc mỉa mai quở trách một phen.

Chỉ là tốt xấu gì cũng bán được nhiều trà sữa như vậy, cửa hàng trưởng không biết tốt xấu hùng hùng hổ hổ thanh toán tiền lương mấy ngày nay cho cô. Thời Lạc đổi lại quần áo của mình, cũng không quay đầu đã đi tới hiệu sách bán bút máy cô đã nhìn trúng từ trước.

Cô đi rất gấp, ngay cả cảm giác đau nhức trên đầu cũng không để ý quá nhiều, cũng may là cuối cùng cũng mua được quà, về tới nhà, cô liền chui ngay vào phòng ngủ, cẩn thận kiên nhẫn bọc món quà lại thành một hộp quà với cái nơ xinh đẹp.

Chờ hết thảy đều xong xuôi, cô mới phát hiện chỗ cánh tay và đùi mình có mấy vết ứ, huyệt thái dương cũng bị cào ra mấy vệt nhỏ, có điều bởi vì ngày mai phải đi gặp Đường Kỳ Thâm, chút cảm giác đau đớn mà bình thường cô phải kêu trời kêu đất này giờ phút này cũng không còn quan trọng nữa.

*

Sau khi từ chối Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm xin nghỉ vài ngày, không ai biết anh đi đâu, Thời Lạc cũng không xác định được ngày mai có thể nhìn thấy anh hay không.

Tiết học buổi chiều thứ sáu, không ít người nói nhìn thấy Đường Kỳ Thâm xin nghỉ đã vài ngày về trường rồi, có người nói trước đó anh đi tham gia thi đua, còn có người nói là anh đi phỏng vấn tuyển thẳng, lại càng có nhiều người nói rằng anh đi tham gia buổi tuyển chọn cử đi nước ngoài học mà hiệu trưởng đã giới thiệu trước đó.

“Nghe nói trúng tuyển là không cần thi đại học nữa… lên 12 là ra nước ngoài luôn, trường top ở bên đó luôn đất, ngầu thật sự!”

“Không phải chứ, anh ấy mới lớp 11…”

“Thi cuối kỳ xong cũng 12 rồi còn gì, với đại lão thì tham gia thi cử cũng chỉ là quá trình cho có thôi, ai có thể làm lại anh ấy.”

“Vậy lên 12 là anh ấy ra nước ngoài rồi sao, thế có khác nào là yêu xa không…”

“Yêu xa cái gì, trong nhà người ta có tiền như vậy, mang theo một người còn không phải chỉ là chuyện dễ như ăn cháo à.”

“Aizz, vậy cậu nói xem anh ấy sẽ mang ai theo?”

“Ha ha ha ha làm như hoàng đế đi hành cung tránh nóng ý, không khác gì tuyển phi tử, chắc chắn là chọn đàn chị rồi, chẳng lẽ lại là Thời Lạc tỏ tình bị từ chối kia? Đầu óc có hỏng đâu?”

Trong tay Thời Lạc cầm theo hộp bút máy được đóng gói tinh xảo, môi mím chặt, khuyên nhủ bản thân không được nghe lời đồn bậy.

Cô đều đã vì anh mà không đi Tần Tuyền Loan học mỹ thuật rồi, anh chắc chắn sẽ không không nói một lời đã trực tiếp ra nước ngoài học.

Huống hồ, muốn mang cũng phải mang cô đi theo!

Tiết tự học buổi chiều, Đường Kỳ Thâm ở trong văn phòng hội học sinh nghe xong báo cáo tuần vừa qua từ các trưởng ban, anh đối với những việc này thật ra cũng không quá để bụng, nhưng mà dù sao cũng nhận trách nhiệm rồi, không thể qua loa có lệ được.

Sau khi báo cáo chấm dứt, Vương Dịch Đồng bị giữ lại.

Tính tình Đường Kỳ Thâm không phải quá tốt, chỉ là giáo dưỡng ngày thường không cho phép thế nên đối xử với người ngoài, đa số anh đều có vẻ lạnh nhạt lễ phép lại xa cách.

Nhưng mà giờ phút này khi đối mặt với Vương Dịch Đồng, sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm, ngữ khí cũng không hề tốt đẹp gì: “Lời đồn đãi mấy ngày qua, cậu không cần giải thích nhiều với tôi, tôi chỉ khuyên cậu với…” Anh thậm chí còn không nhớ được tên của Trần Thiến Dao, “Cùng với cái đuôi kia của cậu, đừng có bày trò sau lưng tôi và Thời Lạc, cậu nhớ cho kỹ, cậu có quyền lợi tiếp thu 12 năm học giáo dục bắt buộc, nhưng Tam Trung là trường tư, người đứng sau là ai không cần tôi nhiều lời, tôi có thể làm ra chuyện gì càng không cần nhắc lại với cậu.”

Lông mi Vương Dịch Đồng run run, biểu tình trên mặt không còn tự nhiên như khi ứng phó với người khác, nhưng rốt cuộc vẫn có thể quản lý khá tốt, “Lời đồn đều là mọi người hiểu lầm thôi, tớ…”

“Cậu nói với tôi cũng vô dụng, cậu là loại người gì, trong lòng cậu tự rõ.”

Vương Dịch Đồng gắt gao cắn cắn môi, khó có khi mất đi bình tĩnh, cỗ cảm giác khuất nhục cùng bất bình khi còn nhỏ trong nháy mắt đã trào lên, vì cái gì mà anh đã tin Thời Lạc thích người khác rồi vẫn một mực che chở cô như cũ, từ nhỏ tới lớn, Thời Lạc không gì là không có, mà cô ta chỉ là một cô gái nhà nghèo, sau khi bắt gặp được cuộc sống sinh hoạt chân thật của tiểu công chúa lại bị vô tình đưa về quê quán nghèo khổ cũ nát.

Đường Kỳ Thâm cũng không tính nhiều lời với cô ta, anh đứng dậy, lạnh mặt đi ngang qua bên người cô ta, lập tức ra khỏi văn phòng.

Vương Dịch Đồng siết chặt tay, cắn răng đứng sững ở tại chỗ.

Thời Lạc đứng ở dưới lầu đợi nửa tiếng rốt cuộc cũng chờ được Đường Kỳ Thâm đi xuống, cô hít sâu một hơi, khẩn trương bày ra dáng vẻ mà cô tự nhận là điềm mỹ ngoan ngoãn, nở nụ cười tiến lên.

Trong lúc nhất thời, Đường Kỳ Thâm bị sự xuất hiện đột ngột của cô quấy nhiễu suy nghĩ, anh dừng bước bên trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống.

Chỉ là chưa tới nửa giây, sự chú ý của Đường Kỳ Thâm đã lập tức bị ba vệt cào màu đỏ chói mắt trên thái dương cô làm cho hấp dẫn, mày thiếu niên đột nhiên nhíu chặt lại, trái tim không hiểu sao lại đau đớn.

Nhưng thiếu nữ dưới bậc thang chỉ một lòng nghĩ muốn giải thích hiểu lầm với anh, cô vội vàng lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, ngửa đầu, giơ lên trước mặt anh, trong lời nói mang theo sự lấy lòng: “Kỳ Thâm ca… Đường Kỳ Thâm, chuyện trước đó anh nhất định là hiểu lầm rồi, em cho rằng bánh mì là anh đưa cho nên mới đăng lên vòng bạn bè, em không quen biết Nhan Chính, cũng không thích cậu ta một chút nào, em thích nhất là anh, đây là bút máy mà mấy ngày nay em kiếm tiền mua cho anh, không có dùng tiền của ba ba đâu, em cũng rất lợi hại có đúng không.” Cô vừa nói còn luống cuống tay chân cởi bỏ cái nơ đóng gói ở bên ngoài ra, “Anh xem, anh có thích không? Anh đừng không để ý tới em có được không, em luôn không tìm thấy anh, mọi người đều nói anh phải ra nước ngoài, nhưng mà em mới 11, giờ nếu mà xin thì cũng không kịp…”

Lời nói lộn xộn của cô còn chưa dứt thì đột nhiên lại im bặt lại, Vương Dịch Đồng thấy hồn lạc phách chạy ra từ phía sau Đường Kỳ Thâm, thời gian này, học sinh tan học đã sớm rời đi, Vương Dịch Đồng lại xuất hiện ở đây.

Thời Lạc đột nhiên không nghĩ ra bản thân muốn nói gì, tay cô cứng đờ giữa không trung, bút máy tinh xảo ở dưới ánh mặt trời buổi chiều tà hơi ánh lên kim sắc lấp lánh.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô lại dần dần ảm đạm.

Một lát sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Hai người, hai người vừa mới ở cùng nhau sao?”

Ngữ khí Đường Kỳ Thâm đột nhiên trở nên dồn dập, mất đi sự trầm ổn khi xưa: “Lạc Lạc, đưa bút máy cho anh…”

“Chờ một chút!” Giọng nói Thời Lạc đã mang theo sự nức nở mà Đường Kỳ Thâm có thể nghe được rất rõ, nhưng vẫn như cũ giả vờ trấn định, “Kỳ Thâm ca ca, em hỏi anh một chuyện, lúc trước anh nói, anh từng có một mối tình đầu mình rất rất thích có phải không? Là, là chị ta sao?”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Vương Dịch Đồng trước giờ quen ngụy trang cũng giật mình trợn to hai mắt.

“Không phải, Lạc Lạc…”

“Em tưởng là em chứ… em vẫn luôn tưởng đó là em.” Nước mắt cô đã đảo quanh hốc mắt, trong lòng còn đau đớn hơn gấp bội lần so với ngày hôm qua bị Trần Thiến Dao túm lấy mũ đội đầu, cô rũ mắt, tự giễu kéo kéo khóe miệng, lẩm bẩm tự nói: “Cũng phải, là do em quá tự tin, là do em suy nghĩ quá nhiều, anh nói anh muốn sủng người đó như bảo bảo, làm sao có thể nỡ từ chối chứ…”

Tự mình đa tình thật khó chịu, môi Thời Lạc phát run, cốt khí cao ngạo làm cô nhịn xuống cảm giác muốn rơi nước mắt, ngơ ngác muốn rời đi, trong nháy mắt khi xoay người, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong mơ rất lâu về trước, một cô gái tóc đen dài ôm cánh tay của Đường Kỳ Thâm, chặn cô ở ngoài cửa nhà họ Đường.

Cái loại cảm giác tủi thân này lập tức tỏa ra khắp người, nghẹn tới mức cô thậm chí còn không biết phải hô hấp thế nào.

Thiếu nữ đỏ cả mắt, thật cẩn thận mím môi, trong mắt không hề có ánh sáng: “Kỳ Thâm ca ca, có phải trưởng thành rồi, em liền không thể ăn vạ anh nữa đúng không?”

“Thôi.” Cô tùy tay ném món quà mình cực cực khổ khổ kiếm được mấy ngày qua xuống đất, gượng cười: “Kỳ Thâm ca ca, em cảm thấy, trưởng thành chẳng tốt một chút nào hết.”

—–

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng có thể viết xong tình tiết muốn viết nhất.

(Lược bỏ ba trăm chữ…) Tôi chỉ hy vọng mình có thể viết xong những tình tiết mình đã nghĩ ra trước đó, không muốn kết thúc qua loa chuyện tình của Lạc Lạc và Kỳ Thâm ca ca của cô ấy, muốn cho bọn họ một kết thúc hoàn chỉnh, chỉ thế mà thôi.

Bút lực của tôi không đủ tốt, nếu ai không thích thì cho tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ hoàn thành câu chuyện này sớm thôi, hy vọng mọi người đọc truyện đều cảm thấy vui vẻ, nếu không vui cũng không cần miễn cưỡng nữa, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại ở những tác phẩm khác phù hợp với bạn hơn.

Vở kịch nhỏ:

Vào buổi tối rất nhiều năm sau đó, Thời Lạc tỉnh lại từ trong mộng, cô mơ thấy một số việc hồi cấp ba, nhất thời cảm thấy tủi thân, hung hăng đạp một chân lên trên người tên đàn ông thối ở bên cạnh, đá xong mới phát hiện cả người mình như vừa bị xe nghiền qua, đàn ông thối kia trong lúc nửa tỉnh nửa mơ theo thói quen tính ôm cô dỗ dành, kết quả không dỗ được người đi ngủ mà còn càng thêm có tinh thần hơn.

Thời Lạc rất có tinh thần nhàm chán mở to mắt đánh giá bốn phía, phát hiện có gì đó bất thường, nhưng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Sao lại thế này? Sao cô lại ngủ ở phòng bếp?

Tối qua rõ ràng cô đuổi mỗi Đường Kỳ Thâm ra bếp ngủ thôi cơ mà!!

Shmily: Từ những chương sau trở đi là quá trình theo đuổi lại vợ của Đường ca ca, anh ấy nhìn thấy Thời Lạc chịu khổ, biết được những chuyện mà cô phải trải qua thì đau lòng như muốn xé nát trái tim vậy. Mọi người cũng đừng trách anh ấy nhé ~

Và đồng thời cùng đếm ngược ngày trà xanh trà đỏ bay màu nào ~

Truyện Chữ Hay