Trong nháy mắt khi Đường Kỳ Thâm vào cửa, ba người trong phòng đều tự động ngậm miệng lại.
Hai người Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi trao đổi ánh mắt cho nhau liền làm bộ như không có việc gì đứng dậy.
Ôn Vũ: “A, khát ghê á…”
Diệp Tầm Tầm: “…”
Cô ấy sắp bị đứa ngốc lạy ông tôi ở bụi này làm cho muốn ngất xỉu rồi, vội vội vàng vàng vòng qua giường bệnh, kéo lấy tay của Ôn Vũ chạy ra bên ngoài, còn nhỏ giọng nói thầm: “Đừng diễn nữa, mau đi thôi.”
Thời Lạc rúc trong ổ chăn, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, trên mặt là sự xấu hổ đang ra sức lấy lòng.
Thật ra cô không nghe ra được ý tứ trong câu “tình anh em” của Đường Kỳ Thâm, trong đầu vẫn còn suy nghĩ xem rốt cuộc anh nghe được bao nhiêu rồi.
Cái câu “dù sao lớn lên cũng phải gả cho anh” kia, lời này kiêu ngạo khoe khoang trước mặt Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm thì cũng thôi đi, nhưng nếu mà thật sự bị anh nghe được, mặt mũi cô cũng không biết nên giấu vào đâu nữa, tuy rằng đây là sự thật, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút thẹn thùng.
Thời Lạc trộm nâng mắt nhìn anh, Đường Kỳ Thâm lạnh mặt, vẫn là cái dáng vẻ người sống chớ tới gần đó.Thời Lạc cẩn thận duỗi tay từ trong chăn ra kéo kéo vạt áo anh, ánh mắt thanh lãnh của người sau tùy ý lướt qua mặt cô, than nhẹ một hơi, tựa hồ cũng cảm thấy ban nãy mình nói ra câu kia có chút xúc động quá rồi.
Thấy phản ứng này của cô, đại khái là không nghĩ tới vấn đề giống với anh, Đường Kỳ Thâm thu lại thần sắc, mặt không biểu cảm đem túi đồ lớn trong tay đặt lên giường cô.
Khóe môi Thời Lạc nhịn không được mà cong cong, cô ôm chặt túi, giống như đào bảo bối mà lấy đồ ăn vặt bên trong ra, từng cái từng cái xếp lên chăn.
Vừa lấy còn vừa lẩm bẩm: “Cái này ngon này, là vị chanh em thích nhất luôn, còn có cái này cũng không tệ, giòn giòn rất thơm, một lần em có thể ăn được mấy hộp liền, anh có mua que cay không?”
“…” Đường Kỳ Thâm liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn vì bị phơi nắng mà đỏ hồng lên của cô, “Mất vệ sinh.”
Thời Lạc bĩu môi: “Vậy kem đâu, lâu rồi em không ăn, hôm nay nóng quá chừng, vừa rồi lúc đứng nghiêm em đã rất muốn ăn rồi.”
Thật ra lúc cô đứng nghiêm thì chỉ lo nghĩ xem nên sắp xếp những chuyện sau này thế nào mà thôi, căn bản không có thời gian suy nghĩ tới chuyện có ăn kem hay không.
Nghĩ tới sau khi cô xanh cỏ, lão cha già nhà mình có khả năng sẽ không còn chướng ngại gì mà cưới dì ghẻ về, dì ghẻ lại mang theo một cái đuôi nhỏ chiếm cứ phòng ngủ của cô, đeo túi xách cô thích nhất, dùng đồ trang điểm tinh xảo nhất của cô, ăn cái kem cô yêu thích nhất, còn có tới nhà họ Đường thân yêu của cô ăn chực nữa, nghĩ tới đây, một cỗ tủi thân lập tức xông thẳng lên trên não Thời Lạc.
Có lẽ mẹ Đường yêu cô nhất sẽ chậm rãi quên cô, quay đầu liền đối xử với cái đuôi nhỏ kia như con gái ruột giống như đã từng đối xử với cô vậy, thậm chí, đối tượng kết hôn của Đường Kỳ Thâm cũng có thể từ cô biến thành một cô gái khác, anh sẽ để bụng tới cô ấy, ép cô ấy làm bài thi… nghĩ vậy, hốc mắt Thời Lạc liền nhịn không được đỏ ửng lên, việc an ủi nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là, ít nhất chết rồi thì sẽ không cần làm bài thi nữa?
Nhưng nhỡ đâu đối tượng kết hôn của Đường Kỳ Thâm cũng cảm thấy anh ra đề quá khó, không muốn làm, sau đó tâm mang ý xấu tới mộ của cô, đem xấp bài thi đó đốt hết cho cô thì sao, vậy cô phải làm gì đây, việc này làm Thời Lạc có phần nhịn không nổi.
Cô vừa nói tới kem, mày Đường Kỳ Thâm liền nhăn lại rất rõ, biểu tình còn mang theo chút xấu hổ, Thời Lạc rũ mắt, lực chú ý đều đặt trên đống đồ ăn vặt, trong nhất thời không có chú ý tới cảm xúc anh thay đổi.
Một lát sau mới thấy anh nhàn nhạt mở miệng: “Con gái tới kỳ không được ăn đồ lạnh, sau này cũng ít ăn thôi, không thì lúc đau bụng cũng đừng nghĩ tìm anh cầu cứu.”
Thời Lạc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, nói cô không tinh tế cũng được, nói cô vô tâm vô phế cũng thế, cô đối với việc học vẫn luôn không quá để tâm, tiết sinh học cũng toàn ứng phó cho qua, căn bản không có cách nào liên hệ với tình hình thực tế được.
Huống hồ, căn bản là chẳng có ai dạy cô mấy cái này.
Mẹ cô đã sớm không còn nữa.
Thời Lạc ngoan ngoãn gật gật đầu.
Một túi đồ ăn lớn bị cô lật qua lật lại kiểm duyệt xong rồi, chỉ còn lại có mấy cái bọc màu hồng ở dưới đáy túi, là băng vệ sinh.
Thời Lạc lấy ra, giống như phát hiện vùng đất mới, cầm ở trong tay lật qua lật lại xem, sau đó như lẽ đương nhiên ngửa đầu hỏi anh: “Cái này dùng thế nào ạ?”
Đường Kỳ Thâm: “…”
“Em cảm thấy anh biết à?”
Thời Lạc: “Còn có thứ mà anh không biết sao?”
Ở trong trí nhớ từ nhỏ tới lớn của Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm là một sự tồn tại vạn năng.
Ánh mắt của thiếu niên hơi run lên, ma xui quỷ khiến duỗi tay cầm lấy, thế mà còn rất nghiêm túc nghiên cứu một chút, một lúc lâu sau mới lấy lại được lý trí, lỗ tai nhịn không được đỏ lên, biểu tình trên mặt căng ra rất nghiêm túc, ngước mắt lười biếng nhìn cô một cái, lời nói có ẩn ỷ: “Hỏi bạn em đi, cân nhắc tới chút tình anh em của chúng ta vẫn chưa đủ để anh giúp em nghiên cứu cái này.”
“Đồ độc ác…”