Ăn xong bữa tối, Hứa Nhận giúp hai vợ chồng thu dọn bát đũa, xoay người, Trình Trì đã đứng ở cửa.
Đã đến lúc cáo từ.
Cô nói cảm ơn với Bạch Tư Tư, cảm kích hôm nay cô ta đã chiêu đãi, Bạch Tư Tư đi ra muốn giữ Trình Trì lại, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Nhận bên cạnh đã đi giày xong rồi, biết anh gấp gáp muốn làm cái gì, Bạch Tư Tư cười đầy ẩn ý, ngay sau đó nói: "Trình tiểu thư, lần sau lại qua đây chơi nhé."
"Hôm nay cảm ơn hai người đã chiêu đãi." Trình Trì cảm ơn hai vợ chồng, đi ra khỏi cửa.
Hứa Nhận ra theo, ấn thang máy xuống, nhưng Trình Trì trực tiếp đi ngang qua người anh, vội vàng chạy xuống cầu thang, Hứa Nhận phản ứng lại, cũng vội vàng đuổi theo.
"Trình Trì, đây là tầng đấy!"
Hứa Nhận muốn gọi cô lại, nhưng Trình Trì không hề dao động, mặt không biểu cảm, bước nhanh xuống dưới.
Hứa Nhận sải ba bước đuổi theo, giữ chặt cổ tay cô.
Trong mắt Trình Trì đã thấp thoáng ánh nước.
Vừa rồi trong nhà Bạch Tư Tư, cô chỉ có thể kìm nén, chịu đựng, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cảm xúc của cô chợt bùng nổ.
"Khốn nạn, anh buông ra!" Trình Trì tránh khỏi tay anh, tiếp tục chạy xuống, bước chân hoảng loạn, suýt nữa bước hụt mà ngã, được Hứa Nhận kéo lại, thuận thế ôm vào trong lòng ngực, khoá chặt như gông cùm.
Anh thở dốc nặng nề: "Em không thể như vậy, Trình Trì."
"Em thế nào!" Trình Trì dùng tay đánh anh, muốn đẩy anh ra.
Tay còn lại của Hứa Nhận, lấy một chiếc bookmark cũ từ trong túi ra, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giọng điệu lại mang theo ý cầu xin: "Em không thể... Cho anh hy vọng, cuối cùng lại không để ý tới anh."
Nhìn chiếc bookmark cũ bị nước mắt thấm nhòe, sức lực toàn thân Trình Trì như bị rút cạn.
Trước đây, cô gào khóc tê tâm liệt phế như thế nào, tuyệt vọng viết xuống chiếc bookmark kia, đặt nó vào trong cuốn《 Đồi gió hú 》.
Heathcliff số phận nhiều chông gai.
Catherine kiêu căng tùy hứng.
Dưới bầu trời âm u nặng nề, nở rộ trên cánh đồng hoang vu, là từng bụi đỗ quyên lay động trong gió.
Quá khứ đau khổ tựa như thủy triều, nuốt lấy cô, cô dựa lưng vào tường, ngồi trên cầu thang, cúi người, vùi mặt vào đầu gối, há to miệng, khóc nức nở, lại không phát ra âm thanh. Cảm xúc kích động tới cực điểm, bả vai run lên bần bật, gần như không thở nổi.
Nhiều năm như vậy, cảm xúc vẫn luôn kìm nén, tựa như hồng thủy núi lở, đúng lúc này ập đến.
Cô khóc đến thổn thức, anh tê tâm liệt phế.
Hứa Nhận ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nhấc bàn tay đang che mặt của cô ra, để lộ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đã sưng lên, chóp mũi cũng ửng hồng, cái miệng nhỏ cắn thành cái lạp xưởng, trên má tràn đầy nước mắt.
Hứa Nhận không nói gì, nâng mặt cô lên, cúi người, chậm rãi dán xuống, hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó dán mặt vào mặt cô, "Suỵt" một tiếng, vỗ về cảm xúc của cô, dùng tay nhẹ nhàng che miệng cô, lại "Suỵt" một tiếng.
Cô vẫn khóc, trên tay ướt đẫm nước mắt. Tim Hứa Nhận quặn thắt, lại ghé mặt lại gần, dán lên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô hít thở.
Hành lang tối tăm, hai người dán mặt gắn bó bên nhau, Trình Trì nức nở, quay mặt sang hôn cằm anh.
Trên môi cô tràn ngập nước mắt, đây là một nụ hôn ẩm ướt, hoàn toàn hoà tan trái tim cứng rắn của Hứa Nhận, ngay sau đó anh bao phủ lấy, dùng sức cắn môi cô, trằn trọc mút vào, nhưng lại để tâm Trình Trì vẫn còn nức nở, mũi nghẹt khó mà hít thở, nên không dám xâm nhập quá sâu, hôn trong chốc lát, sau đó buông ra, ghé vào trán cô, để cô thở, sau đó lại cắn xuống.
Trình Trì vừa khóc, vừa hôn anh, miệng còn đứt quãng lầm bầm: "Em... Không phải em... Không phải em trách anh..."
"Em tự trách mình ngu ngốc..."
"Nhưng mà em thương anh." Cô vừa khóc vừa nói: "Đáng ra em phải ở bên anh, năm qua, đáng ra em phải ở bên anh..."
Anh che kín miệng cô lần nữa, mút đôi môi đỏ rực của cô, hôn lấy giọt nước mắt của cô.
"Bất kể anh đẩy em ra như thế nào, em vẫn sẽ liều chết ôm lấy anh."
Anh dùng tay nâng gáy cô, một cái tay khác ôm lấy phía sau lưng cô, ấn cả người cô vào trong lòng ngực.
"Anh biết." Anh hôn lên gò má vành tai cô: "Trình Trì, anh hiểu lòng em."
Anh hiểu, em yêu anh với một tình yêu sâu sắc.
Cho dù hai bàn tay trắng, nghèo túng đói khát, em cũng không bỏ anh.
"Trình Trì, đời này Hứa Nhận không trả được em, chỉ có thể đưa cái mạng này cho em."
Trình Trì khóc, rồi lại nở một nụ cười xấu đến mức không thể xấu hơn: "Một cái mạng quèn, ai cần chứ."
Hứa Nhận nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực, cằm chống lên trán cô, nhẹ nhàng hôn hôn, cười nói: "Thật sự không cần?"
"Không cần."
"Không cần cũng cho em, cho dù làm quỷ, cũng muốn quấn lấy em."
Rốt cuộc Trình Trì cũng nín khóc, tay kéo góc áo anh: "Tại sao anh lại trở nên vô lại như vậy."
Hứa Nhận cười ha ha, thuận thế gác tay lên vai cô, nói: "Bản tính của anh vốn như vậy, khi còn nhỏ đã vô cùng vô lại, trẻ con hàng xóm thấy đều phải đi đường vòng, sau này trưởng thành, hiểu chuyện, biết chỉ dựa vào nắm đấm không làm được việc gì lớn, đành khiêm tốn lại."
Anh cùng Trình Trì đi xuống cầu thang, bậc thang dài, anh vẫn luôn nói chuyện, nói rất nhiều việc, khi còn nhỏ, trong nhà tù, còn có sau khi được thả ra, gặp được những người cộng sự. Trình Trì rúc vào trong lòng ngực anh, lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngước nhìn anh.
Ánh trăng tối nay dịu dàng, trái tim anh, mềm thành một bãi bùn loãng.
"Em tuyệt đối không thể nghĩ được, anh gặp được ai ở trong tù đâu."
"Chỗ đấy, còn có thể gặp được ai?"
"Nói ra không thú vị, em đoán xem?"
Ngoại trừ anh, Trình Trì cũng không nhớ cô quen ai, từng ngồi trong tù.
Cô lắc đầu.
"Hử? Không đoán được thì thôi." Hứa Nhận mở cửa xe, để Trình Trì ngồi vào, sau đó chính mình cũng lên xe.
Trình Trì nghiêng người nhìn anh, làm nũng nói: "Anh nói cho em đi."
"Đột nhiên không muốn nói." Anh cười xấu xa, cố tình trêu cô.
Trình Trì "Hừ" một tiếng, ngồi thẳng người: "Không nói thì không nói, anh đưa em về nhà đi."
"Em thật sự muốn về nhà?" Anh cười hỏi.
"Về!" Hứa Nhận cười, khởi động động cơ, lái xe đi ra đường chính, đi được một đoạn, Trình Trì nghiêng đầu, nhìn anh một cái, Hứa Nhận liếc qua khoé mắt, khóe miệng lại cong lên cười.
Số lần anh cười hôm nay, nhiều hơn cả năm qua.
Trình Trì nắm lấy đai an toàn, một lát sau mở cửa sổ ra, gió lớn ùa vào thổi tung mái tóc cô, cô lại vội vàng đóng cửa sổ lại, nghiêng mắt, lén liếc nhìn anh, trái không đúng phải không đúng, dù sao chính là không đúng.
Rốt cuộc, cô hắng giọng, hỏi: "Anh thật sự mua một căn biệt thự gần sông Lộc hả?"
"Không, khoác lác với em thôi."
"......"
Qua một lát, Trình Trì lại hỏi: "Vậy bây giờ anh ở đâu?"
"Anh ở dưới gầm cầu, bên cạnh bãi rác."
"Bạn học Hứa, anh đấy, càng ngày càng trở nên xấu xa."
Hứa Nhận cười rất thoải mái: "Cô giáo Trình, muốn kèm cặp anh hả?"
"Cũng không phải rất muốn, anh là bùn nhão không thể trát tường, chỉ có thể tự sinh tự diệt."
"Sao lại thế được." Hứa Nhận nói: "Làm giáo viên, phải đối xử bình đẳng với học sinh chứ."
"Anh là học sinh gì."
"Anh là học sinh cưng của em, giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ vậy."
"Dương Quá với Tiểu Long Nữ không chỉ là thầy trò."
"Đúng vậy, bọn họ là người yêu, chúng mình cũng thế, là kiểu đóng cửa bảo nhau ấy."
"Hứa Nhận!" Trình Trì quay đầu trừng anh: "Anh có thể đừng bỉ ổi như vậy hay không!"
Hứa Nhận vẫn cười: "Anh nói chuyện thô tục với vợ anh, ai cấm anh bỉ ổi?"
"Ai là vợ của anh!" Trình Trì đỏ hồng mặt.
"Em là vợ anh."
"Em còn chưa nói muốn gả cho anh."
"Anh cũng chưa nói muốn cưới em mà!"
"Đồ khốn nạn!"
Xe dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ bên bờ sông, mặt sông lóng lánh sóng nước, phản chiếu ánh đèn bên kia bờ.
Gió sông lướt qua mặt, trong không khí mang theo ẩm ướt.
Hứa Nhận lái xe vào gara, khi đi ra nắm chặt tay Trình Trì, dẫn cô vào căn biệt thự ba tầng nhỏ: "Về nhà."
Anh nói đưa cô về nhà, về nhà của bọn họ.
"Hứa Nhận, anh thật là lắm tiền!" Trình Trì tham quan một vòng quanh nhà, không nhịn được cảm thán.
"Thế này mà lắm tiền á? Hôm nào anh đưa em về Thượng Hải, nhà ở bên đó, lớn gấp ba bên này." Hứa Nhận đi đến quầy bar, từ từ, quay đầu lại nhìn cô: "Em có cảm thấy anh giống nhà giàu mới nổi không."
Trình Trì dựa vào tường cười, cười xong đi tới ôm lấy phần hông cứng rắn thẳng tắp của anh từ phía sau, khẽ mắng một tiếng: "Tên nhà giàu mới nổi chết tiệt."
Hứa Nhận để mặc cho cô ôm, mở tủ lạnh, hỏi: "Em muốn uống gì?"
"Anh có rượu không?"
"Có, em đợi chút." Hứa Nhận đóng tủ lạnh lại, đi xuống tầng hầm, không lâu sau, trở lại với chai rượu vang đỏ trên tay.
"Rượu quý ủ trăm năm" Hứa Nhận đi đến bên quầy bar, lấy dụng cụ bật nút chai rượu ra: "Nó chờ em, anh cũng chờ em."
Trình Trì gấp gáp ngồi xuống cái ghế cao nhỏ.
"Này." Hứa Nhận rót cho cô một ly, cũng rót cho bản thân một ly.
"Đúng là rượu quý." Trình Trì lắc lắc ly rượu chứa chất lỏng màu hoa hồng, chậc: "Keo kiệt."
"Tửu lượng của em kém, nhưng đêm nay không thể say." Hứa Nhận nói.
"Tại sao? Sợ em làm chuyện xấu với anh hả?" Trình Trì cười.
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa bóng đêm mờ mịt: "Anh muốn em, tỉnh táo làm tình với anh."
Rượu còn chưa uống, mặt Trình Trì đã ửng hồng, cô cúi đầu, cầm ly rượu: "Hứa Nhận, chúng ta cụng ly."
Hứa Nhận cười giơ ly rượu lên, chạm chạm với cô.
Trình Trì gọi anh lại: "Anh không nói gì à."
"Nói gì." Hứa Nhận buông ly rượu.
"Ví dụ như, quãng đời còn lại mong được chỉ bảo nhiều hơn gì đó."
Hứa Nhận lại nở nụ cười, cười đến mức mặt Trình Trì đỏ hơn.
Anh lắc lắc ly rượu, nhìn cô một cái, ánh mắt sáng ngời mà thẳng thắn chân thành: "Trình Trì, quãng đời còn lại anh chỉ làm với một mình em."
......
Hai người gần như buông ly rượu cùng một lúc, ngầm hiểu liếc nhìn nhau một cái, Hứa Nhận đi về phía cô, thậm chí không cẩn thận vấp vào cái ghế bên cạnh, Trình Trì lại lùi ra phía sau một bước, anh bèn dừng bước.
Trình Trì bước lên trước, nhẹ nhàng cầm tay anh, vuốt ve bàn tay thô ráp của anh, sau đó ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, đan xen trong đó là hương rượu say lòng người. Hứa Nhận nắm tay cô, dắt cô đi ra phòng khách.
"Sô pha, hay là lên tầng."
"Em muốn lên giường của anh."
Trên giường của anh, tràn ngập mùi hương của anh, hương vị quen thuộc đó, làm mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang sôi trào.
Chăn đệm màu xanh biển hơi cứng, cọ vào từng tấc da tấc thịt của cô, chỗ nào cũng vô cùng nhạy cảm. Anh lật người cô, tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, hôn xuống thắt lưng, từng chút từng chút, từ eo đến mông, anh hôn từng tấc da tấc thịt của cô, Trình Trì cau mày quay đầu lại, giọng điệu có vẻ gấp gáp khó nhịn: "Anh đừng đùa thế, nhanh lên một chút."
Hứa Nhận cười, vỗ vỗ bờ mông căng mẩy: "Trước đây em luôn thích khúc dạo đầu dài một chút, tại sao bây giờ lại đổi sở thích rồi?"
"Không phải." Cô khẽ thở dốc: "Em đã đợi lâu lắm rồi."
năm, em đã đợi lâu lắm rồi.
Hứa Nhận không hề chậm chạm, tay nắm lấy eo cô, chợt đâm vào.
Tay Trình Trì nắm chặt khăn trải giường.
Pháo hoa nở rộ trong đầu anh, giống như cả đời này tu hành, đều là vì chờ đợi giờ phút này, giờ phút này, cùng cô hòa hợp làm một, tất cả đều hoàn hảo, những khổ cực năm xưa, tất cả đau đớn thất bại đó, đều không bằng giờ phút này, mỗi phút mỗi giây vui sướng, trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí cảm thấy, bản thân mình đã chết.
Cúi đầu thoáng nhìn người phụ nữ nhíu chặt mày dưới thân, đang chảy nước mắt. Hứa Nhận giảm tốc độ, cúi người, hôn lưng cô, hôn mặt cô.
"Sao thế em, đau à?"
"Không phải."
"Vậy sao em khóc?"
"Em không thể khóc ư?"
Hứa Nhận cười: "Ừ, trước đây làm, em cũng thích khóc, nhưng đó là sau khi cầu xin anh, bây giờ còn chưa bắt đầu, em đã khóc rồi, giống như anh đang bắt nạt em vậy."
"Anh không bắt nạt em chắc?"
Trình Trì không kìm được nước mắt.
Hứa Nhận lật người cô lại, hôn lên nước mắt cô, đồng thời động thân xâm nhập vào bên trong, miệng cô khẽ phát ra một tiếng ngâm nhẹ, sau đó lại bị môi lưỡi anh lấp kín.
"Thật ra mỗi tuần em..." Cô ôm chặt lưng anh, khóc nức nở nói: "Mỗi tuần em đều tới nhà tù, anh không thấy em, em đứng bên ngoài, khi các anh được tự do hoạt động, cách một bức tường, em có thể nghe thấy tiếng các anh nói chuyện, em đến, nghe giọng của anh."
Hứa Nhận tăng tần suất, vui sướng cực độ cùng với đau thương tột đỉnh, đồng thời nổ tung trong đầu anh.
"Em đừng nói nữa." Hứa Nhận hôn lên đôi mắt cô.
"Hứa Nhận, ngày anh ra tù, vì sao anh không tới tìm em?"
"Hứa Nhận, vì sao anh không tới tìm em."
"Vì sao không tới tìm em?"
Cô khóc lóc, rên rỉ, giống như tất cả nỗi tủi nhục, trong giây phút này, trong khoảnh khắc anh đem đến cảm giác sung sướng cực độ cho cô, trút ra hết.
Khoảnh khắc cô lên đỉnh, Hứa Nhận cong người, trút toàn bộ ra, anh vùi mặt vào xương quai xanh của cô, nặng nề nói: "Ngày em tốt nghiệp, anh đã tới tìm em."
Hết chương