Không còn Hứa Nhận, thời gian ở đại học trở nên vô cùng buồn tẻ nhạt nhẽo, mỗi ngày của Trình Trì, chỉ có sách vở và điện tử, bình tĩnh thản nhiên, cô cảm thấy, có lẽ đời này, cũng chỉ như vậy.
Tuổi thanh xuân nhiệt huyết, từng yêu sâu sắc một người, cuối cùng tất cả cũng trở về bình thản.
Năm tư tốt nghiệp, các bạn cùng khoa, hoặc là thi lên thạc sĩ, hoặc là thi nhân viên công vụ hoặc là giáo viên, hoặc là vào đơn vị làm việc.
Trình Trì cũng đã bàn bạc với bố, cho cô một chức vụ văn thư hoặc thư ký bất kỳ ở công ty, làm tạm thời.
Không cam lòng với cuộc sống bình thản trước đây, không muốn khuất phục trước quỹ đạo số phận, cô cũng đã từng cố gắng phấn đấu, lại không ngờ, cuối cùng, trăm sông đổ về một biển.
Đáng nhẽ Trình Trì có thể ngồi vào chức vị mà Trình Chính Niên sắp xếp, song Trình Trì lại đột nhiên đăng ký tham gia chương trình giảng dạy của trường.
Không một ai ngờ được.
Lúc ấy Chu Đạm cầm đơn tuyên truyền nói với Trình Trì, nếu không cùng đến đó giúp đỡ giảng dạy đi, nghe nói phong cảnh trong núi rất đẹp, hơn nữa trở về còn có thể trực tiếp bảo vệ luận án, vân vân mây mây, rất nhiều cái tốt.
Nhưng Trình Trì bĩu môi, nói cô có chết cũng không đến nơi chim không thèm ỉ gà không đẻ trứng này, biết đâu sau khi trở về, bộ dáng cô lại xấu như cún.
Đúng vậy, chỗ đó, đâu phải nơi mà tiểu thiên kim da dẻ mịn màng không lo áo cơm như cô đến?
Nhưng sau khi Trình Trì nói lời này không lâu, một mình cô lại lén đăng ký tham gia chương trình hỗ trợ giảng dạy này.
Sau khi tiễn Trình Trì, Dương Tĩnh đột nhiên vỗ đùi nhớ ra, mấy ngày đấy, không phải là ngày Hứa Nhận mãn hạn ra tù hay sao?
Anh ấy vội vàng đến Thượng Hải, hỏi quản ngục ngày Hứa Nhận ra tù.
Đúng vào ngày Trình Trì cử hành lễ tốt nghiệp.
Mà sau đó mười ngày, cô lại ngồi lên tàu hỏa màu xanh hướng về phía rừng núi Tây Bắc.
Mười ngày, giữa năm dài tháng rộng lại ngắn ngủi đến mức chẳng đáng quan tâm.
Không ai biết, mười ngày đó, có nhiều chuyện xưa lặng lẽ xảy ra, rồi lại bị vùi lấp trong dòng thời gian.
----
Trình Trì đến một làng thôn nhỏ ở phía Tây Bắc tên là Ma Thủy (), nơi đây nằm sâu trong núi lớn, cách xa thành thị, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Người trong thôn đều mang nặng khẩu âm địa phương, tuyệt không phải giọng nói quê hương mà cô quen.
Dường như Trình Trì cũng rất quyết tâm, muốn hoàn toàn ngăn cách mình với thế giới trước.
Tất cả mọi người cho rằng, ba năm đã đủ dài, đủ lâu, có thể hoàn toàn chữa lành vết thương trong lòng cô, nhưng sau khi Hứa Nhận ra tù, sau khi Trình Trì rời đi, bọn họ mới giật mình nhận ra, cuộc tình gần như muốn đốt người thành tro bụi kia, người không buông, vẫn luôn là cô.
Cho nên, anh vừa ra, cô trốn chạy.
Sau nửa năm Trình Trì đến thôn Ma Thủy, dùng chiếc điện thoại duy nhất trong nhà trưởng thôn, gọi cho bố, nhờ Trình Chính Niên giúp cô bán cục cưng Ferrari đi, sau đó gửi tiền đến đây.
Trình Chính Niên đang bàn chuyện làm ăn với người khác, nghe vậy thì hoảng sợ, phản ứng theo bản năng là: "Có phải con lại gặp chuyện rắc rối không? Đốt nhà người ta hả? Hay là đánh con nhà người ta tàn phế rồi?"
Trình Trì nói không phải, cô muốn tu sửa lại khu nhà dạy học trong trường tiểu học duy nhất của thôn.
Trình Chính Niên không tin.
Cuối cùng chuyện làm ăn cũng không bàn, Trình Chính Niên vô cùng lo lắng, đi ô tô xóc nảy mười mấy giờ, tự mình tới thôn Ma Thủy, thứ nhất là đã gần nửa năm không gặp con gái, thứ hai là đến xem rốt cuộc cô có gặp rắc rối không.
Trình Trì dẫn ông đi xem khu nhà dạy học của trường, đó là mấy phòng được cải tạo từ chuồng bò, ánh sáng rất kém, cũng không thông gió. Trên cây có cái chiêng đồng tự chế, tiếng chuông vào học và tan học, hoàn toàn dựa vào hiệu trưởng cầm đá đi gõ chiêng.
Mà dấu hiệu duy nhất có thể nhìn ra đây là trường học, e là chỉ có cây tre nằm ở giữa tứ hợp viện, trên cây tre có một ngọn cờ đỏ đang phấp phới trong gió.
Sau đó, Trình Chính Niên lại đi dạo vài vòng trong thôn, người dân biết ông là bố của cô giáo Trình dạy trường tiểu học, đều rất nhiệt tình mời ông tới nhà làm khách.
Khó khăn lắm Trình Chính Niên mới tới được một chuyến, tất nhiên muốn đến nhà con gái ăn cơm, uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ, người dân lại lần lượt biếu ông rất nhiều quà.
Có thịt phơi khô, chân giò hun khói, có trứng gà, có thảo dược trong núi, còn có dưa nhà tự muối.
Bọn họ nói, cô giáo Trình rất tốt, đọc sách viết chữ, dạy con nhà tôi từng nét bút.
Trước đây trong thôn của tôi, có mười mấy giáo viên đến, nhưng chưa đến một tháng, đã ầm ĩ đòi đi, chỉ vì điều kiện sống quá kém, quá khổ, người thành phố không chịu nổi.
Cô giáo Trình ở lại đây hơn nửa năm, con tôi đã viết được văn.
Không chỉ biết viết văn, còn có lý tưởng, nói phải làm tuyển thủ e-Sports, ông có biết tuyển thủ e-Sports là gì không?
Trình Chính Niên nói có thể là làm về máy tính, người trong thôn vừa nghe thấy máy tính, chính là thứ vuông vức mà cô giáo Trình mang đến, cái đó rất khó hiểu, chỉ một cái bảng nho nhỏ, bên trong lại chứa không ít thứ kỳ lạ, nó gọi là khoa học, là kỹ thuật.
Bọn họ cũng hy vọng con cái của mình, tương lai có thể ra khỏi núi, đi xem những điều mới mẻ, tiếp xúc với khoa học, đuổi kịp sự phát triển của thời đại, chứ không phải cả đời ở lại nơi hoang vu hẻo lánh này, đốn củi trồng trọt, không biết gì cũng không hiểu gì.
Trước nay Trình Chính Niên, từng nhận không ít quà tặng, ngọc bích nạm vàng mạ bạc, đông trùng hạ thảo quý giá, còn có rượu quý ủ vài thập niên, không có gì ông chưa từng gặp, không có gì ông chưa từng ăn...
Nhưng rau ngâm trứng gà, chân giò hun khói mà thôn dân đưa tới, mới thực sự đưa vào trong lòng ông, ông rất tự hào!
Điều này so với việc tương lai cô có thể mở công ty giữ chức vụ lớn kiếm nhiều tiền, làm ông tự hào hơn nhiều.
Những người mang quà đến biếu ông trước đây, chân trước trước mặt thì tươi cười niềm nở, sau lưng lại mắng chửi ông lòng dạ độc ác, không phải ông không biết.
Kẻ có tiền trước mặt được tôn trọng, có khi sau lưng lại bị người ta khinh bỉ.
Nhưng Trình Trì không giống vậy, cô là giáo viên nông thôn, từ trong bùn đi ra, đen, gầy, hình tượng lại to lớn vĩ đại.
Giáo viên nhân dân, nói ra, biết bao quang vinh, biết bao tôn trọng.
Ông có nằm mơ cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày như thế, cô con gái chơi bời không nên thân của mình, sẽ làm tấm gương tốt cho người khác.
Trong lòng ông, vô cùng tự hào, vô cùng vui vẻ, trở về nhất định phải khoe với mấy ông bạn già mới được, trước đây, ở trước mặt ông, bọn họ khoe con mình ra nước ngoài du học thế nào, được học vị gì, lại vào viện nghiên cứu gì, những lúc này, Trình Chính Niên đều không có lời nào để nói, hừ, bây giờ không như trước, con gái ông dạy học ở trong núi, cũng rất có tiền đồ!
----
Trình Chính Niên nói con không phải bán xe, tu sửa khu nhà dạy học có đáng bao nhiêu tiền đâu, bố giúp con, năm trăm vạn có đủ không?
Trình Trì nói, chiếc xe kia của con đã cũ, cho dù trở về cũng chưa chắc đã lái, không bằng bây giờ bán đi, còn có thể làm được việc ý nghĩa, cũng coi như là công đức, đợi đến khi về nhà, con mới có cớ đòi tiền bố mua xe mới chứ!
Trình Trì kiên trì, Trình Chính Niên cũng không có ý kiến, quay về bán chiếc Ferrari trong gara của cô, tiền gửi vào tài khoản của cô, không đến nửa năm, khu nhà dạy học ba tầng của thôn Ma Thủy rực chợt mọc lên.
Lúc ấy nghe nói có không ít tòa soạn báo và phóng viên đài truyền hình trèo đèo lội suối đến phỏng vấn, trường học xây dựng dưới danh nghĩa của Trình Chính Niên, trưởng thôn và hiệu trưởng được Trình Trì dặn dò, không để lộ quan hệ bố con của họ, cho nên khi đưa tin, chủ yếu xoay quanh Trình Chính Niên, khen ngợi ông là một thương gia có tấm lòng cao cả.
Trình Chính đã già, kiếm tiền không còn là việc ông cảm thấy hứng thú nhất, chỉ tiện tay làm chút chuyện tốt, lại có thể mang đến uy tín và danh dự xã hội cho mình, tất nhiên ông sẽ vui vẻ nhận.
Chỉ có tờ báo nhân dân mới có đăng một bức ảnh không lộ mặt của Trình Trì.
Dưới ánh hoàng hôn, cô cùng với một đứa bé ngồi dưới lá quốc kỳ, quần áo bé đã cũ, tay cầm bút, chăm chú viết từng chữ một, Trình Trì ngồi bên cạnh bé, cúi đầu nhìn quyển vở nhỏ của bé, kiên nhẫn dạy bé.
Mặt cô hơi cúi, chìm trong ánh chiều tà, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, trong đôi mắt sâu không còn ánh sáng sắc bén trước đây, mà mang vẻ hiền dịu bình thản.
Sức nóng truyền thông qua đi, những người từ bốn phương tám hướng tới đây ủng hộ cũng ngớt dần.
Thôn Ma Thủy lại trở về với trạng thái yên bình, mọi người mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ, dần dần bị lãng quên trong trí nhờ người ngoài.
----
Trình Trì ở lại thôn Ma Thủy ba năm, ba năm qua, cô đọc rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết, biết được chuyện tình yêu của rất nghiều người, nghe nói có người phụ nữ tên Anna nằm xuống đường ray tự sát, thị trưởng của Casterbridge () bị tính cách nóng nảy dễ nổi giận của mình hủy diệt cả đời, Đỗ Lệ Nương () từng yêu đương oanh liệt một cuộc với ý trung nhân trong mơ, sau đó tương tư mà chết.
Đó đều là những câu chuyện của người khác, bất kể trầm bổng trắc trở sâu sắc như thế nào, sau khi đọc xong, cũng chỉ là một tiếng thở dài.
Mà câu chuyện của Trình Trì, muốn kể, thật ra rất đơn giản, cô yêu một người đàn ông, người đàn ông đó giết người, vào tù. Năm tháng như thoi đưa, cuối cùng cô cũng chờ được đến lúc anh ra, ôm một trái tim nóng bỏng, bất chấp tất cả đi tìm anh, dâng lên trái tim chân thành của mình.
Lại phát hiện, anh đã ở bên người khác, đến con cũng có rồi.
Cho nên câu chuyện của cô, thay vì nói là câu chuyện tình yêu, chi bằng nói là một vở bi hài kịch, từ đầu đến cuối, cô tự biên tự diễn, cho dù khàn giọng gào thét, hay phất tay áo nhẹ nhàng rời đi như mây, cũng chỉ có mình cô diễn.
Từ đầu đến cuối, anh luôn bất động.
Thế mới nói, không yêu là không yêu.
Cô đưa cho anh quyển 《 Đồi gió hú 》, nói với anh.
Anh là Heathcliff, nhưng em không phải Catherine, em bằng lòng cùng anh chia sẻ vinh quang, cũng tuyệt không bỏ anh khi hai bàn tay trắng.
----
Cô là một cô ngốc lãng mạn.
Nhất định anh cũng đã cười cô, tẩu hỏa nhập ma.
----
Ba năm rồi lại ba năm, năm dài đằng đẵng.
Đủ để lắng đọng mọi điên cuồng và tình yêu say đắm nóng bỏng.
Thế nên khi Trình Chính Niên gửi bức thư cuối cùng, muốn đưa cô về nhà, suy nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình.
Trình Trì mới bình tĩnh nói: "Vậy tháng sau đi ạ, giáo viên ngữ văn mới đến còn chưa quen việc, con hướng dẫn cho cô ấy một chút, đợi sau khi cô ấy quen với việc giảng dạy rồi, con sẽ trở về."
Cô hiện tại, thật sự rất giống một người giáo viên, rất chính trực, rất nghiêm túc.
Ai có thể ngờ, tuổi trẻ của cô, cũng từng sống phóng túng một thời.
Cúp điện thoại, trưởng thôn giữ Trình Trì ở lại ăn cơm, Trình Trì lễ phép nói không cần, cô trở về hâm nóng lại thức ăn còn thừa từ buổi trưa, nếu không để đến ngày mai phải đổ đi thì rất lãng phí.
Trưởng thôn biết Trình Trì phải đi, vô cùng tiếc nuối, vì thế khăng khăng giữ cô ở lại, để con dâu làm một bàn thức ăn lớn.
Trên bàn cơm, ông nói: "Cô giáo Trình, cô ở thôn Ma Thủy của chúng tôi ba năm, chưa từng có giáo viên nào có thể kiên trì lâu như vậy, cô còn giúp hai khóa học sinh được vào thành phố học cấp hai, là ân nhân của thôn Ma Thủy chúng tôi, gần đây, bố của cô thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, nói về vấn đề cá nhân của cô, vô cùng lo lắng, trong lòng tôi cũng áy náy, do thôn Ma Thủy chúng tôi làm chậm trễ cô."
Trình Trì còn nói đùa với trưởng thôn, nói nếu trưởng thôn thật sự cảm thấy áy náy trong lòng, vậy thì mau giới thiệu cho tôi một anh chàng đẹp trai khỏe mạnh trong thôn, nếu tôi ưng ý, biết đâu thật sự ở lại, cả đời này cũng không đi nữa.
Trưởng thôn liên tục xua tay: "Vậy thì không được, cô giáo Trình, cô xinh đẹp lại có văn hóa như vậy, chồng của cô, tương lai nhất định phải là rồng bay trên trời, sao có thể so sánh với đám nhóc trong thôn chúng tôi."
Trình Trì bị lời nói chất phác của ông chọc cười.
Nhưng cô yêu anh, cũng là thằng nhóc xuất thân nghèo khó.
Cũng từng mơ ước một bước lên trời, khí thế ngút trời.
Sau đó, lại ngã xuống tan thành trăm mảnh.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, Hứa Nhận, anh có hối hận không?
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ Hỏa Hỏa đang ở Trương Gia Giới.
Mọi người có khỏe không?
Anh Nhận em Trì sắp gặp nhau rồi a a a!
Tất cả đều sẽ tốt lên!
(): Thôn Ma Thủy (水磨村) thật ra tớ chẳng biết phiên âm tên thôn như vậy có đúng không nữa vì đây là địa danh tác giả tự nghĩ ra.
(): Ngài thị trưởng là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "The mayor of Casterbridge" của Thomas Hardy.
(): Đỗ Lệ Nương là nhân vật chính trong vở kịch "Mẫu đơn đình" (hay còn gọi là Hoàn hồn ký, Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký) nổi tiếng của Trung Quốc, được nhà soạn kịch thời Minh là Thang Hiển Tổ viết vào năm .