“Ngươi là ai? Dám tự tiện bắt cóc ta!”
Iso Latti Ora tỉnh lại với trạng thái toàn thân đau nhức, cô liên tiếp mắng chửi gã đàn ông duy nhất đang hiện diện trong căn nhà có phần rộng lớn cùng trống vắng này.
“Còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày công chúa đăng quang?”
Thanh Lâm lên tiếng hỏi hệ thống, không phải bởi vì cậu không muốn trực tiếp hỏi đương sự đang ngay tại đây, mà là cậu không thể.
Hai người hoàn toàn thuộc về hai đất nước khác nhau hoàn toàn, bất đồng ngôn ngữ không cho phép Thanh Lâm và công chúa Iso có thể trao đổi bất kỳ thông tin gì với nhau cả.
[Thông tin: ngày]
“Haiz, còn lâu thế sao.
Mình lại chẳng thể nói chuyện được với cô ta.”
Cậu có chút chán chườm, dù sao thì cũng phải ở chung với nhau bằng ấy thời gian.
Theo kế hoạch đã định của cậu là như thế.
“Tên kia, ngươi là ai? Kẻ ngoại quốc?”
Công chúa Iso kêu gào thêm vài lần nữa trước khi kiệt sức, cô thở hổn hển và gục đầu xuống nền đất như thể đang nghỉ ngơi.
Thanh Lâm lắc nhẹ đầu, cậu đã nghĩ tính cách của nàng công chúa này sẽ khá trầm ấm hơn thế.
Nhưng sự ồn ào đến khó chịu này hoàn toàn khiến Thanh Lâm mất đi hứng thú trước đó.
Dù cho cô ta có xinh đẹp đến thế, nhưng tính cách lại quá sức dữ dội và cọc cằn.
Và cả hai người lại chẳng hề hiểu nhau muốn gì cả.
“Đáng lẽ nên học ngôn ngữ Serbia trước khi nhận nhiệm vụ này.”
Cậu có chút ngán ngẩm, hiện tại có lẽ học vẫn còn kịp nhỉ?
“Có thứ gì trong cửa hàng hệ thống có thể cho ta khả năng sử dụng ngôn ngữ không?”
[Thông tin: Phong ngôn chúc phúc]
[Thông tin: Giá trị điểm tích lũy với một ngôn ngữ - Trình độ cơ bản]
[Xác nhận trao đổi?]
“Đùa vui đấy.”
Thanh Lâm lắc đầu thêm một lần nữa, cậu phủi người và đứng bật dậy.
Hiện tại cậu cần tìm thức ăn và nước uống cho cô công chúa này, có lẽ còn phải tìm cách để giải quyết vấn đề vệ sinh của nàng ta nữa.
“Mình chuyển nghề sang giữ trẻ từ hôm nay, nhỉ?”
Bước nhanh ra ngoài, Thanh Lâm hoàn toàn từ bỏ ý định trở thành đàn ông vào lúc này.
Ít nhất là cho đến khi công chúa Iso có thể khơi lên hứng thú của cậu trở lại.
“Nhưng mình không có tiền ở đây, cũng chẳng thể giao tiếp với người dân.
Thế thì tìm thức ăn kiểu gì đây nhỉ?”
Xoa xoa trán mình, Thanh Lâm nhìn quanh một lượt.
Nơi đây hoàn toàn chẳng có ai ở vùng lân cận cả, thậm chí cả bóng dáng của động vật cũng hoàn toàn mất hút.
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Tiêu diệt chân mệnh thiên tử Hàn Tư Không]
[???]
[Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt chân mệnh thiên tử Hàn Tư Không – Thất Bại]
“Hả?”
Thanh Lâm ngây người trong chốc lát, chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Sao lại có nhiệm vụ phụ này? Mình đã làm rồi cơ mà?”
Cậu nhìn vào ba cái bảng lớn vừa hiện trước mặt mình, đôi mắt cũng nhíu chặt lại.
“Thật là, bị lỗi sao?”
Nuốt ực một hơi, bảng thông báo vẫn chưa biến mất.
Nghĩa là đây không phải lỗi hiển thị của hệ thống, mà thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra ở nhiệm vụ trước.
Nhưng là chuyện gì mới được, hệ thống không phải là toàn năng sao?
[Thông tin: Hệ thống tìm thấy lỗi phát sinh, chân mệnh thiên tử Hàn Tư Không vẫn chưa chết, nhiệm vụ thất bại]
“Ta đã đốt xác hắn rồi cơ mà?”
Không! Không! Không!
Nhất định không thể có chuyện này được!
Thanh Lâm lấy mặt nạ vô diện ra và đeo nhanh lên mặt, cậu phóng thẳng lên bầu trời và quét ngang một vòng.
Khu vực này vẫn chưa có dấu hiệu của con người.
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Sống sót]
[Thời gian nhiệm vụ: giờ]
Bảng thông báo lần nữa hiện lên, Thanh Lâm có chút nhức đầu.
Cậu không thể bắt kịp tình huống hiện tại.
“Cái đéo gì thế này?”
Cậu hét lên, Hoả diễm tu phóng ra từ hai tay và thân ảnh Thanh Lâm hóa thành một vệt sáng màu đỏ nhạt thẳng hướng về lâu đài hoàng gia.
“Ta sao lại phải chạy, nhiệm vụ rác rưởi!”
Thanh Lâm cười một cách gượng gạo, ánh mắt cậu mang theo một vẻ khó chịu cực độ.
...
Hàn Tư Không dừng bước chân mình lại, cậu hướng mắt về căn nhà kho ở phía xa kia.
Tin tức công chúa Iso bị bắt cóc đã lan rộng từ hôm qua, và các binh lính cùng kỵ sĩ đang không ngừng tìm kiếm khắp nơi trong vương quốc.
Nhưng Hàn Tư Không lại không muốn chờ đợi công chúa Iso được tìm thấy và bảo vệ chặt chẽ, hiện tại đang là thời cơ thích hợp nhất để tìm đến công chúa đã bị bắt sẵn ở đâu đó trong kinh thành.
Hàn Tư Không chỉ cần loại bỏ những nơi mà kỵ binh cùng quân lính đã tìm kiếm, cậu liên tục dò xét những khu vực vắng người và các khu nhà bị bỏ hoang.
Bởi nếu kẻ bắt cóc không có ý định giết Iso thì chắc hẳn sẽ giam giữ cô ở đâu đó xung quanh khu vực này, dù suy luận này có đúng hay sai thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hàn Tư Không cả.
Cậu chỉ cố tìm kiếm một cơ hội làm sáng tỏ sự thật mà thôi.
“Thứ hai mươi tám.”
Đây chính là căn nhà kho thứ hai mươi tám mà cậu đã tìm kiếm, kết quả vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Hàn Tư Không chậm rãi bước vào căn nhà kho, cậu tăng cường cho tay trái của mình bằng Kim Trảo để tránh bị tập kích bất ngờ.
Dù rằng phản xạ thần kinh của cậu là rất tốt, nhưng sự bất cẩn sẽ không được xuất hiện một lần nào với cậu cả.
“Đừng để sự bất cẩn trở thành thói quen.”
Cậu nhớ về lời căn dặn của Genju trước đó, đôi chân cố không tạo ra tiếng động và chầm chậm tiến nhập căn nhà.
“Cô thực sự ở đây.”
Hàn Tư Không mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Iso đang bị trói và nằm im dưới nền đất.
Tóc tai rối bời, cơ thể run rẩy và đôi mắt chứa đựng sự kinh hoàng của cô nhìn thẳng vào cậu.
“K-Không thể...”
“Haha!”
“Ngươi cũng chỉ như thế.”
Iso cười lớn, khuôn mặt cô biểu hiện một sự chế nhạo và điên loạn đến cùng cực.
Các mạch máu trên đôi mắt cũng dần hiện rõ.
“Cô biết tôi sẽ tìm tới?”
Hàn Tư Không hỏi lớn, cậu giữ nguyên khoảng cách giữa cả hai và đồng thời đưa mắt nhìn quanh một một khu vực xung quanh.
Không có khí tức của tu tiên giả, cũng không cảm nhận được có người xung quanh.
Đôi mắt đen của cậu lần nữa đặt lên người Iso, cô đang cười như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì đó thú vị.
“Ngươi sẽ trở về, vì đó là ngươi.”
“Cô đang cố câu giờ? Tôi có rất nhiều thứ cần làm rõ với cô đấy, công chúa ạ?”
Iso trơ mắt trong vài giây, nhưng cũng rất nhanh lại trở nên bình thản.
“Những thứ ngươi cần biết thì ngươi sẽ được biết, đừng cho rằng bản thân mình là kẻ thông minh.”
Lắc đầu nhẹ đáp trả, Hàn Tư Không phóng nhanh về phía sau và chụp lấy Iso.
Cậu vác cô lên lưng và hướng trở về cung điện.
“Ngươi định mang ta đi đâu!”
Cô hét lên nhưng lại không vùng vẫy, cũng không tỏ ra khó chịu.
Giờ đây gương mặt của Iso chỉ có một biểu cảm tôn sùng cùng sợ hãi.
“Nơi mà cô cần bồi tội!”
Hàn Tư Không nói nhỏ, cậu lập tức phóng đi và để lại mảng không gian yên tĩnh phía sau lưng mình.
“Ngài ấy...!Suy tính mọi thứ đều chính xác...”
Iso sợ hãi thầm thì trong lòng mình, cô nuốt ực một hơi và ký ức chợt hiện lên một thân ảnh nhỏ xinh với đôi mắt cùng mái tóc tím đặc trưng.
“Hắn sẽ không giết ngươi, mọi thứ chỉ cần để nó tự nhiên diễn ra.”
Giọng nói ngọt ngào nhưng mang theo một cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng, ánh mắt không mang theo một chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào Iso.
Vào thời điểm đó, Iso chỉ mang theo một cảm giác phục tùng mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Cô thậm chí còn có suy nghĩ rằng:
“Mình có thể chết vì ngài ấy không?”
Nhưng dòng suy nghĩ đó rất nhanh bị đánh nát, hiện thực lần nữa trở về và trước mặt Iso là một tảng đá lớn cùng vóc dáng cao lớn đang quỳ một chân gần đó.
Hàn Tư Không buông tay khỏi tảng đá và nhắm mắt trong vài giây, cậu đứng thẳng người và quay đầu nhìn vào Iso – người vẫn đang nằm bất động dưới đất.
“Tại sao cô lại hãm hại tôi?”
“Tại sao lại giết hại bọn họ?”
“Tại sao?”
Cậu siết chặt nắm tay, tuy rằng biểu cảm vẫn tỏ ra rất thản nhiên.
Nhưng tâm trạng Hàn Tư Không hiện tại hoàn toàn phẫn nộ.
“Ngươi muốn biết sự thật?”
Iso hỏi với giọng điệu giễu cợt, cô bật cười đầy phấn khích.
“Giấu diếm chuyện đó không mang lại lợi ích nào cho cô cả.”
“Là vì ta thích thế, vì nó thú vị!”
Iso trợn mắt mình lên, cô cười như một người điên đang phấn khích.
Toàn bộ biểu cảm chỉ còn lại sự chế giễu cùng sự bệnh hoạn.
“Chỉ vì thế?”
Hàn Tư Không giữ nguyên biểu cảm, cậu lần nữa nhấn mạnh lời nói của mình.
“Chỉ vì như thế?”
Iso cười lớn, cô ho sặc sụa và gục đầu xuống đất.
Nhưng tiếng cười vẫn chưa hề chấm dứt.
“Ahahaha!”
“Vui đến thế sao? Thật vui?”
Hàn Tư Không hạ trọng tâm cơ thể xuống, cậu hướng tay và vịn vào đầu Iso.
“Ngươi định làm g...”
Oành!!!
Cậu vung tay, đập mạnh đầu Iso vào tảng đá trước mặt.
Lực đạo mạnh đến mức ngay cả tiếng kêu rên cũng không kịp đưa ra thì toàn bộ đầu của Iso đã nát nhừ.
Dịch nhầy và máu chảy đầy ra đất, bàn tay Hàn Tư Không cảm nhận được một cảm giác ấm nóng và nhớp nháp khó chịu.
“Chẳng dễ chịu...!Một chút nào.”
Cậu ngồi xuống trước phần mộ tập thể, cúi đầu nhẹ và ngay sau đó là đập thật mạnh đầu mình xuống nền đất.
“Xin lỗi.”
Hàn Tư Không đưa ra lời xin lỗi trong thâm tâm mình, cậu không hét lên hay tỏ ra buồn bã.
Cũng không quá câu nệ hình thức, hiện tại, mọi việc có lẽ đã hoàn thành.
“Ma tâm?”
Một cảm giác như bản thân đang liên tục nhận lấy thứ gì đó khiến cậu phân tâm.
Ma tâm đang không ngừng hấp thu oán niệm tại đây, cũng vì thế mà nó lại càng hoàn thiện hơn nữa.
Không.
Không.
Không chỉ là gần hoàn thiện, nó đã hoàn thiện rồi.
Xoẹt!
Tận sâu bên trong cơ thể Hàn Tư Không, Đạo tâm màu trắng đang va chạm kịch liệt với Ma tâm đen tối vừa hình thành trạng thái hoàn thiện.
Cả hai vừa hút vừa đẩy nhau, tạo nên một mớ hỗn độn nơi tâm niệm của cậu.
“A...”
Hàn Tư Không nghiến răng, cậu có cảm giác bản thân đang bị nén lại.
Một cảm giác ngột ngạt khiến tim cậu như ngừng đập, mọi tế bào đều đang bị chèn ép đến cực hạn.
Tiếng kêu rên thống khổ cũng không thể phát ra, Hàn Tư Không cơ thể càng ngày càng xiêu vẹo, từng lỗ chân lông cũng rỉ máu không ngừng.
Đạo tâm va chạm với Ma tâm vài lần sau đó, cả hai đồng thời vỡ nát và hoá thành một chiếc hố nhỏ màu đen tuyền như màn đêm, một sức hút cực mạnh từ nó phát ra và điên cuồng thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh.
Từ năng lượng cho đến toàn bộ cơ thể Hàn Tư Không, cậu bị cái “hố đen” kia điên cuồng hấp thụ.
Hố đen nén cơ thể Hàn Tư Không chỉ trong vài giây ngắn, nhưng cảm giác của cậu lại như cả thế kỷ vừa trôi qua.
Tâm niệm cũng đã trở nên vắng lặng hơn, nơi đó đã không còn Ma tâm hay Đạo tâm, mà thay vào đó là một Hắc động nhỏ hơn rất nhiều.
Một thứ mới hoàn toàn đã được khai sinh, một minh chứng cho những biến cố khủng khiếp.
Một thứ đại diện cho hỗn loạn của tâm thức.
Không phải Đạo tâm.
Cũng chẳng phải Ma tâm.
Hỗn Độn Chân Tâm – Khai sinh..