Hàn Tư Không bắt đầu thả người rơi xuống gần sát mặt đất, cậu nhìn một lượt xung quanh và bắt đầu chạy dài trên đôi chân khỏe mạnh của mình.
Có lẽ nhóm người Tôn Ngọc cũng đã đến rồi, nếu bọn họ phát hiện ra sự mất tích của cậu thì thật không hay, dù sao thì sự việc xảy ra ở Tôn gia cũng có phần nào dính líu đến cậu.
“Hay là không nhỉ?”
Hàn Tư Không cười khổ, cậu chưa thể tìm ra sự thật đằng sau việc này.
Phục Hy xuất hiện tại đây và tấn công Tôn gia để trả thù cho Lâm gia là một lý do rất thuyết phục, nhưng Hàn Tư Không vẫn có cảm giác gì đó về sự việc lần này.
Nó như thể là một lý do được ai đó sắp đặt để cậu có thể hiểu về việc này vậy.
Nếu chuyện này là sự sắp xếp có chủ đích của ai đó, thì nó đã được bắt đầu từ lúc nào? Và tại sao người đó phải làm như vậy?
Việc Hàn Tư Không gặp được nhóm dược liệu và quen biết với Hoàng Nghi chỉ là vô tình, còn cả việc cậu chữa bệnh thành công cho mẹ của Hoàng Nghi và trở thành một người bạn của nhóm bọn họ cũng là việc đã diễn ra rất tự nhiên.
Trước đó cậu có được Hỗn Độn Chân Tâm và vô tình đã phá huỷ đi phần lớn thủ đô Serbia, rồi liên tiếp những việc phía sau như hệ thống đã chuyển chủ nhân sang cậu.
Tất cả đều hoàn toàn là việc chưa từng có trong lịch sử, hoặc ít nhất là bản thân Hàn Tư Không nghĩ thế.
Tử Nghiên đã rất bất ngờ khi cậu sử dụng hắc tinh để dịch chuyển lên Eilrine, điều đó chứng minh rất rõ ràng sự bí ẩn của Hỗn Độn Chân Tâm.
Tất cả những sự việc trên điều diễn ra bởi vì hành động của Hàn Tư Không.
Đây là chuyện không có khả năng bị ai đó sắp xếp.
Vậy thì chuyện Phục Hy hạ giới cũng chỉ đơn giản là nàng được ai đó chỉ dẫn?
Lâm Thiên Nghi có quan hệ thế nào với Phục Hy?
Quá nhiều câu hỏi đang chạy trong đầu Hàn Tư Không, nhưng cậu chỉ có thể suy đoán.
Dù sao thì hiện tại cũng không thể làm gì hơn được nữa.
Đoàn người hiện lên trước mắt, thật may vì nhóm của Tôn Ngọc vẫn chưa đến nơi đây.
“Daint! Huynh làm đệ lo chết mất!”
Hoàng Nghi nhìn thấy Hàn Tư Không và chạy thẳng đến, khuôn miệng cũng vẽ lên một nụ cười vui vẻ.
“Ta chỉ là có chút vấn đề, vẫn chưa trễ nhỉ?”
“Gần sát giờ, chúng ta hiện tại liền qua nơi đó.”
Hoàng Nghi lảo đảo và vịnh tay vào cửa xe, cậu dùng tay còn lại bịt chặt miệng mình để bản thân không nôn.
“Đệ sau thế?”
Hàn Tư Không bước lại và vỗ vỗ vào lưng Hoàng Nghi.
“Chút bệnh vặt ấy mà, đi thôi.”
Đôi mắt đen của Hàn Tư Không lướt nhẹ qua cơ thể Hoàng Nghi, cậu bao bọc đồng tử mình bằng một màn năng lượng và bắt đầu dò xét tình trạng thể chất hiện tại của Hoàng Nghi.
Cơ thể suy nhược, tim đập một cách yếu ớt, trạng thái kinh mạch cũng hoàn toàn không ổn định, tại nơi gần đỉnh đầu lại đang tồn tại một thứ gì đó trông như khối u to bằng đầu ngón tay.
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Sửa chữa tội lỗi]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Đạt được truyền thừa Đan Đế]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Yên bình đến Thành Đô]
Hàn Tư Không lắc nhẹ đầu để bảng thông báo biến mất, hiện tại cậu đang có việc khác cần bận tâm hơn.
Khối u của Hoàng Nghi đang có dao động năng lượng ám, hoàn toàn giống như đúc với thứ năng lượng đã khiến mẹ cậu đổ bệnh nặng trước đó.
Chứng bệnh kỳ lạ.
“Đi thôi.”
Nhưng Hàn Tư Không hoàn toàn không có kiến thức về y học, nếu cậu có thể tìm hiểu thêm một chút về loại ám năng lượng này thì có thể sẽ tìm được cách để giải quyết nó gọn gàng hơn.
Khối u quá nhỏ để hắc tinh có thể thôn phệ, và dù cho nhỏ như thế thì nó vẫn rất nguy hiểm.
Đoàn người bắt đầu di chuyển, Hàn Tư Không dùng tâm thức kêu gọi hệ thống xuất bảng trạng thái của mình ra.
[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]
[Tuổi: ]
[Chủng tộc: Nhân loại]
[Cảnh giới: Linh nhân sơ kỳ]
[Thể chất: Cao – Chiều cao: m – Cân nặng: kg]
[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm]
[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]
[Nhiệm vụ: Đột phá Khí nhân cảnh giới]
[Nhiệm vụ phụ: Bảo hộ Tôn Như]
[Nhiệm vụ phụ: Sửa chữa tội lỗi]
[Nhiệm vụ phụ: Đạt được truyền thừa Đan Đế]
[Nhiệm vụ phụ: Yên bình đến Thành Đô]
[Nhiệm vụ phụ: Gặp lại Lâm Uyển Nhi –???]
[Điểm tích lũy: ]
“Vẫn còn?”
Hàn Tư Không đã cảm thấy rất lạ khi thông báo nhiệm vụ gặp lại Uyển Nhi thất bại vẫn chưa xuất hiện, nhưng hiện tại lại đang xảy ra chuyện gì?
“Đây là lỗi hệ thống sao?”
[Thông tin: Không có thông tin]
“Tuyệt vời.”
Hàn Tư Không thở dài một hơi, Uyển Nhi tạm thời vẫn sẽ an toàn tại Eilrine mà thôi.
Có Tử Nghiên cùng Nhất Thượng Long tại đó bảo hộ nàng, nhưng cái nhiệm vụ chết tiệt này lại khiến cậu khá quan tâm.
Những nhiệm vụ còn lại đều khá là dễ dàng hoàn thành, trừ nhiệm vụ “Sửa chữa tội lỗi” này.
Nó khiến Hàn Tư Không có cảm giác bất an.
“Bọn họ đã đến rồi.”
Hoàng Nghi nghiêng người nói nhỏ với Hàn Tư Không, cậu gật đầu và cho xe ngựa dừng lại.
Cả đoàn bắt đầu tiến hành đón tiếp nhóm người Tôn Ngọc.
Tôn Ngọc và Tôn Như bước đi giữa cảnh quan bình thường nơi đây, cả hai tuyệt sắc giai nhân như thể đang tỏa sáng rực rỡ.
Từng dòng ánh nhìn mang theo rất nhiều cảm xúc dành riêng cho hai tỷ muội xinh đẹp này.
Váy dài đến chân màu xanh nhạt mát mẻ, Tôn Ngọc mỉm cười với mọi người và bước đến chiếc xe ngựa lớn nhất nằm ở trung tâm đoàn người.
Tôn Như cũng rất nhí nhảnh bước theo, do công việc lần này có yêu cầu khá gấp về mặt thời gian nên bọn họ dường như đều rất gấp rút.
Hàn Tư Không liếc nhìn một hồi những người ở xung quanh và sau đó cũng trở về xe ngựa của mình, cậu là người lái chiếc xe đầu đoàn nên cần phải tiên phong để dò đường và bảo hộ phía trước.
“Hai tiểu thư thật xinh đẹp.”
Hoàng Nghi cười nói, cậu nắm chặt dây cương và bắt đầu thúc ngựa để di chuyển.
Hàn Tư Không ngồi bên cạnh dựa vào thành xe và gương mặt lại trầm thấp đến lạ thường, cậu đang có cảm xúc rất khó chịu trong người.
Tôn gia vào lúc này có lẽ đã không thể chống cự được dưới sức mạnh tuyệt đối của Phục Hy, nàng là một Tiên Tử Level , nghĩa là ngang bằng với Tiên nhân cảnh ở Nhân giới.
Chỉ mong là nàng sẽ chỉ trừng phạt những kẻ chịu trách nhiệm chính mà thôi, rất nhiều người ở Tôn gia hoàn toàn vô tội.
Thở dài một hơi, Hàn Tư Không quay đầu nhìn về những cỗ xe ở phía sau mình.
“Bọn họ vẫn chưa thể biết được, lần này rốt cục là may mắn hay xui xẻo nữa.”
Thầm nói trong lòng, đôi mắt Hàn Tư Không khép nhẹ và cậu chìm dần vào giấc ngủ.
...
Phục Hy xoay nhẹ cổ tay, nàng dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống những con người đang hoảng loạn phía dưới.
Đôi môi khẽ nhích, âm thanh không mang theo một chút cảm xúc nào vang lên.
“Rửa sạch tội lỗi.”
“Đại Hồng Thuỷ!”
Cơn mưa bỗng chốc xuất hiện, hạt mưa mỗi giây đều trở nên nặng trĩu hơn hẳn.
Và sau gần một phút, rung chấn diễn ra mạnh mẽ.
Từ phía sau lưng Phục Hy, một cơn sóng cao hơn cả núi, hùng vĩ như biển cả đang mạnh mẽ đập đến nơi đây.
Không có khả năng chống cự, toàn bộ thành viên Tôn gia đều chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.
Nhưng họ không thể chạy, cũng không thể chống lại.
Cái chết, đã đến rất gần.
Từng con người Tôn gia đều đã hoàn toàn tuyệt vọng, họ vô thức nhìn về phía những thi thể của các trưởng lão đã trở thành từng mảnh thịt vụn.
Ngay cả gia chủ đời trước là Tôn Bính cũng hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn, ông đã chết ngay trước khi kịp làm gì đó.
Sức mạnh của người đang đứng giữa trời hoàn toàn nằm ở một cảnh giới vượt xa nhân loại.
Người mẹ chạy đến ôm chặt con mình trong lòng, bà dùng toàn bộ hơi ấm của cơ thể để sửa ấm cho đứa bé.
Trong lòng mẹ mình, đứa trẻ chỉ có thể khóc rống lên và không dám đưa mắt ra nhìn vào hiện thực.
Nội môn đệ tử Tôn gia đã hoàn toàn quỳ phục, họ đã triệt để từ bỏ chuyện chạy trốn, đã có nhiều người tự sát trước đó.
Nhưng không phải ai cũng có quyết tâm như thế, sự sợ hãi vào lúc này đã đánh bay đi toàn bộ sức lực của rất nhiều người.
Những người trẻ tuổi với thiên phú cao, tiền đồ rộng mở đang cố gắng tháo chạy, nhưng họ chỉ cần vừa bước chân ra khỏi khu vực Tôn gia thì cơ thể sẽ ngay lập tức biến thành một vũng máu tươi.
“Làm ơn...”
“T-Tiên nhân! Hãy tha cho chúng con!”
“Ông trời ơi...”
“Không muốn, không muốn, ta không muốn!”
“Aaaaaaaa!”
Từng tiếng rên la thảm thiết vang trời, Tôn gia hiện giờ chỉ còn là một mớ hỗn loạn.
Cơn mưa ngày càng trở nên dày đặc, một rung chấn mạnh mẽ phát ra từ lòng đất và thứ gì đó cao hơn cả núi đang tiến ngày một gần lại Tôn gia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sóng thần!
Là một cơn sóng thần cao đến ngàn mét đang hướng thẳng Tôn gia mà đập tới, sự phản kháng đã gần như vô nghĩa, toàn bộ bầu trời hóa thành một màu đen và từng sự sống nơi đây sẽ trở thành một đoạn của quá khứ.
Oành!
Sóng thần mạnh bạo càn nát khu vực rộng lớn Tôn gia, không một thứ gì có thể cản được những đợt oanh tạc của cơn nước giận giữ.
Máu tươi nhuộm cả một vùng rộng thành đỏ thẫm, đôi mắt lục bích của Phục Hy vẫn như cũ không hề mang theo một tia cảm xúc nào cả.
Nàng nghiêng nhẹ đầu và nhìn về một phương trời ở phía xa.
Cơ thể nàng nghiêng nhẹ về trước như thể đang muốn bay thẳng đến phương trời đó, nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên mái tóc nàng.
“Con làm tốt lắm.”
Lâm Thiên Nghi ở phía sau vuốt ve mái tóc Phục Hy.
Đôi mắt cũng đã hoàn toàn rời khỏi phương trời xa kia, Phục Hy tiến lại và ôm chặt Lâm Thiên Nghi.
Nàng áp mặt mình vào ngực bà và gương mặt dần dần hiện lên một vệt hạnh phúc.
“Trở về thôi.”
Một luồng năng lượng màu tím trôi nổi bao trùm lấy cả Lâm Thiên Nghi và Phục Hy, cả hai hình bóng ngay lập tức biến mất giữa khoảng trời rộng bao la.
Tôn gia – Diệt vong.
...
“Tiên nhân?”
Chiếc bàn tròn với khoảng sáu con người đều mang theo vẻ mặt âm u khó coi, một trong số đó còn mang theo vẻ tang thương sầu khổ.
“Là Tiên nhân cảnh thật sao?”
“Lão già Tôn Bính ngay cả một chiêu cũng chưa thể xuất ra liền bị biến thành thịt vụn, ngươi nghĩa thế nào?”
Sự cách biệt cảnh giới là thứ rất dễ dàng để nhận biết, dù ngươi có hàng trăm Thiên cấp tiên pháp, hay thậm chí là Thượng cấp tiên pháp đi nữa mà cảnh giới bản thân không sánh bằng đối phương thì cũng chẳng thể chống cự được gì nhiều cả.
Cách biệt tiểu cảnh giới thì còn có thể vượt cấp chiến đấu bằng tiên pháp đẳng cấp cao hơn.
Nhưng nếu cách biệt nằm ở đại cảnh giới thì tiên pháp chỉ giúp ngươi bỏ chạy thành công hơn mà thôi.
“Vậy vị Tiên nhân đó?”
Lão già với bộ râu trắng tinh và đôi mắt dường như đang khép chặt lại nói với chất giọng mệt mỏi.
“Dường như là thù oán cá nhân của Tôn gia, hiện tại họ cũng đã là quá khứ.”
“Hây...!Cứ thế mà Tôn môn mạnh mẽ nhất Minh Sơn Môn tuyệt diệt sao?”
“Ngươi còn muốn thế nào? Lý nhân chống lại Tiên nhân sao? Chuyện cười chắc?”
Người phụ nữ ngã người ra chiếc ghế dựa phía sau và có chút thở dài, tuy rằng Tiên Huyệt Tông vừa mất đi một đầu não là Tôn Bính, nhưng bọn họ vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Tôn gia dù gì cũng đã giúp đỡ Liễu gia ta khá nhiều, có cách nào xác định xem bọn họ còn ai sống sót đang lưu lạc bên ngoài hay không?”
Người vừa nói là Liễu Di, nàng dùng đôi mắt tròn đẹp hướng vào từng người đang hiện diện tại nơi đây và hỏi dò.
“Ngươi biết sự kiện sắp diễn ra tại Thành Đô chứ?”
“Đan hội thuyết pháp?”
“Có thể đã có vài cá nhân xuất sắc của Tôn gia tiến đến Thành Đô, có lẽ cũng nhờ vậy mà chúng có thể tránh được tai kiếp.”
Lão già tóc bạc nói khẽ.
“Thật sao?”
“Chỉ cần vị Tiên nhân kia không truy cùng diệt tận dòng máu Tôn gia!”
Liễu Di cau mày, nàng gật đầu và thân ảnh dần dần tiêu tán.
“Từ khi nào mà Nhân giới lại xuất hiện thêm một vị Tiên nhân cường đại như thế.”
...
“Miqdeni rộng lớn với nhiều thành phố phồn hoa khác nhau, nhưng chỉ có duy nhất một khu vực được trịnh trọng nhắc đến như là trái tim của toàn bộ lãnh thổ đất nước – Thành Đô.
Thành Đô cũng là nơi duy nhất không bị bao phủ bởi rừng rậm, mà thay vào đó là một mảnh cực lớn khu dân cư trải dài toàn bộ diện tích xung quanh.
Nơi đây có tổng diện tích tuy bé hơn rừng Matic, nhưng mật độ người sinh sống lại hoàn toàn là đông nhất cả nước.
Tu tiên giả tụ tập tại nơi đây cũng là nhiều nhất với hơn một nghìn hai trăm cá nhân, các thế lực như tông môn hay các đại gia tộc cũng rất phát triển tại thành thị sầm uất này.
Một vài cá nhân tán tu cũng rất có tiếng nói tại đây, nhất là y sư và đan sư.
Họ là những tồn tại không sử dụng sức mạnh để khiến đối phương coi trọng mà sử dụng tài năng chữa bệnh cùng khả năng điều chế đan dược để nâng cao giá trị bản thân.
Nơi đây tồn tại pháp luật khắt khe, Hoàng thất cũng là thế lực lớn nhất tại nơi đây.
Thành Đô cũng là nơi rất thường xuyên tổ chức những đại hội lớn, cũng thường xuyên xuất hiện rất nhiều bảo vật cùng cơ duyên để những tu sĩ có thể tùy thời đoạt lấy mà tăng mạnh thực lực bản thân.”
Hoàng Nghi chỉ chỉ ngón trỏ lên bầu trời và ngưng lại quá trình giảng giải của mình.
“Huynh thấy thú vị chưa?”
Cậu đã rất cố gắng sử dụng toàn bộ thông tin mà bản thân tìm hiểu được về đích đến lần này để có thể giúp vị huynh đệ này nắm rõ tình hình trong nước.
Dù sao thì Hàn Tư Không cũng lấy danh nghĩa là người ngoại quốc tiến đến Miqdeni.
“Ừm, tương đối.”
Hàn Tư Không gật đầu, cậu khoanh tay trước ngực và bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai.
Tôn gia hiện tại không cần phải bận tâm nữa, dù cho Phục Hy có hoàn toàn huỷ diệt Tôn gia hay không đi chăng nữa thì Hàn Tư Không cũng không còn việc để làm.
Việc trả thù cho Lâm gia có lẽ để cho Phục Hy tự mình làm lấy cũng được, vì nàng hoàn toàn có khả năng đó.
Nếu toàn Tôn gia bị diệt thì cũng chỉ có thể thầm thương cảm cho những con người vô tội mà thôi, chiến tranh không có ngoại trừ ai là người lương thiện hay là ác tâm cả.
Vì đó là bản chất của chiến tranh.
Hiện tại có lẽ cậu cần phải tập trung để tăng cường thực lực bản thân, tu vi cần phải nâng cao và cố gắng thu thập càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Vẫn còn Tịnh Y cùng Diệu Tiên đang chờ cậu tại Hà gia, nơi đó khá bình yên và Diệu Tiên cũng rất mạnh.
Tạm thời Hàn Tư Không cũng không cần lo lắng an nguy của cả hai người họ.
Chuyện về Tử Nghiên cùng Uyển Nhi tại Eilrine thì chỉ nên nghĩ đến khi cậu đủ mạnh, với sức mạnh của hắc tinh thì Hàn Tư Không có thể thử dịch chuyển lên đó một lần nữa.
Tập trung tu luyện thôi!
Hàn Tư Không nhẹ nhàng khép đôi mi lại, cậu tiến hành luân chuyển năng lượng trong cơ thể và bắt đầu cường hóa linh hồn bản thân.
Nếu tu luyện theo lẽ thường thi có lẽ sẽ tốn hai đến ba năm để Hàn Tư Không đột phá lên Linh nhân trung kỳ, cũng có thể nhanh hơn một chút nếu cậu may mắn tìm thấy cơ duyên hoặc nhận được bảo vật tăng thêm tốc độ tu luyện.
Bản thân cậu không muốn nhận lấy vật phẩm từ hệ thống, bởi vì chúng quá đáng ngờ, và về cơ bản thì chúng cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Đó không phải là sức mạnh thuộc về cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hệ thống thu hồi lại.
Căn nguyên cháy trụi một lần đã là quá đủ với cậu, thực lực được ban tặng chẳng khác nào một liều thuốc độc đầy ngọt ngào cả.
Sự ngọt ngào giả tưởng đến trước, và tiếp sau đó chính là vị đắng của thực tại.
[Nhiệm vụ ẩn:???]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Bảo hộ đoàn xe khỏi Ma thú]
[Thông tin: Trung cấp Ma thú – Khuyển Dạ Xoa]
“Chó?”.