Người luyện võ, đặc biệt là người sống trong giang hồ thường rất đề cao hai chữ quân tử. Bởi lẽ, chữ quân tử ấy bao gồm cả lễ, nghĩa, trí tín, tín, là triết lý nhân sinh, luân thường đạo lý. Chữ quân tử ấy là lẽ đúng sai, là quy tắc để người ta hành xử với nhau trong cuộc sống lúc nào cũng cận kề dao kiếm. Như là luật bất thành văn, người quân từ thì được quần hùng tôn trọng, còn kẻ tiểu nhân thì bị coi khinh chê cười. Những hành động như của gã râu xồm bị liệt vào hàng vô liêm xỉ và không thể chấp nhận được.
Gã râu xồm siết chặt tay lại, bóp cổ Trần Gia, Trần Gia nghẹn thở, cố gắng giãy ra. Lão ăn mày thủng thẳng quay lại, nhếc mép cười, khuôn mặt đã không còn vẻ đùa cượt:
- Đây đâu phải hành động của người quân tử, có giỏi thì đấu với ta.
Gã râu xồm đáp
- Quay lại đây, rập đầu xin lỗi các đại gia đi.
Gã vừa nói vừa ra vẻ đắc ý, tay dứ dứ ngay cổ Trần Gia, có thể thấy hắn chỉ cần tăng kình lực là bẻ gãy cổ Trần Gia được. Bỗng có tên đầu trọc trong nhóm, từ trước đến giờ yên lặng giờ lên tiếng:
- Thổ Nghĩa ngươi còn định làm trò gì? Mau đi thôi, chậm việc ngươi biết tội gì không?
Hắn nói, nhíu mày, hoá ra gã râu xồm tên là Thổ Nghĩa, mấy gã đi cùng cũng gật đầu đồng tình.
Khuôn mặt đang nhăn nhở của Thổ Nghĩa co dần lại làm đám râu như lông nhím cũng chụm vào. Hắn cụt hứng vì không được đồng bọn hưởng ứng. Bỗng nhiên hắn thấy tim đau buốt. Hoá ra nhân cơ hội hắn phân tâm, Trần Gia đã thừa cơ thúc cùi trỏ ngay giữa ngực hắn. Ngay lập tức, Trần Gia khom người cúi xuống hất bổng hắn qua lưng. Thổ Nghĩa bị hất tung lên không rồi rơi bịch xuống đất. Chiêu thức vừa rồi Trần Gia mô phỏng theo thế võ Quật Hổ trong “Thất tuyệt kiếm” lão mới luyện thành, chỉ có điều chiêu này dùng kiếm để hất kiếm của đối phương, còn Trần Gia thì dùng tay không để hất tung đối phương lên, sử chiêu cũng có phần sáng tạo thêm. Vừa ra một chiêu đã thấy hiệu quả, Trần Gia thấy phấn khởi vô cùng. Lão ăn mày phá lên cười một cách khoái trá.
"Bặp, bặp" hai tia sáng nhỏ vụt lóe, tiếng xé gió khẽ trong không khí.
- Ối! Trần Gia kêu lên, có cảm giác như bị ong trích, lão ngay lập tức gục xuống, đau buốt.
Lão ăn mày vẫn đứng cười khà khà, thấy Trần Gia gục ngã, lão nhíu mày, trên nét mặt hiện lên sát cơ. Gã mặt chuột tần ngần lúc, hết nhìn Trần Gia rồi quay sang lão ăn mày. Vừa bắt gặp ánh mắt của gã ăn mày, tia máu hằn lên đỏ ngầu, hắn sợ hãi tột độ, miệng lẩm bẩm: “Hụt rồi sao"
- Chuột chù, sao ngươi lại dùng nó? Việc còn chưa làm xong?
Gã đầu trọc nói.
- Đi thôi, nói nhiều, Chuột chù làu bàu.
Thổ Nghĩa lồm cồm bò dậy, nhảy lên ngựa mà ngồi lệch hẳn sang bên, cả lũ phi đi ầm ầm như lúc đầu, vội vàng trước khi lão ăn mày kịp động thủ. Trần Gia nằm run rẩy, lão thấy đầu óc chao đảo, liên tục nôn ọe, nước mũi nước dãi chảy ra đầm đìa. Đám người kia vừa mới đi khuất, gã ăn mày đã đổ vật ra đường, lão giẫy giẫy như cá mắc cạn. Những người hiếu kỳ còn lại thấy vậy cũng tản đi hết, chẳng ai muốn quan tâm đến hai gã ăn mày để chuốc thêm rắc rối. Lão ăn mày run rẩy, gắng gượng móc trong áo ra một chiếc bình nhỏ, lão cầm không chắc, chiếc bình rơi xuống đất, lăn lóc. Gã vươn tay ra với, mở nút, đổ ra viên thuốc, gã nuốt viên, rồi lồm cồm bò đến gần Trần Gia. Gã nhét viên thuốc vào miệng Trần Gia, vỗ vỗ vào mặt Trần Gia.
- Nuốt đi, nuốt nhanh không thì mất mạng.
Trần Gia ú ớ, nuốt viên thuốc, lúc mới đầu thấy mát dịu hẳn, rồi lại thấy nóng rực toàn thân, muốn ói mửa mà không được, người không chút sức lực. Lão ăn mày nằm bên cạnh, bất động, lão khẽ nói:
- Nằm im, chớ vận động. Lão nói một cách ngắn gọn
Trần Gia bỗng thấy mặt mình mát rượi, ướt ướt, trời bỗng đổ cơn mưa, gã ăn mày nằm bên lề đường, thảm cảnh vô cùng. Trần Gia mê man chìm vào giấc ngủ, vô lực.
Môi khô, miệng đắng ngắt, Trần Gia lờ mờ tỉnh dậy, nghe tiếng râm ran ở bên. Lão mở mắt ra, trời tối, ảnh lửa lập lòe. Lão đang nằm trên chiếc trõng tre có đòn để khiêng, trên khoảng đất trống trong rừng. Ngay gần lão, có đám người ngồi quây quanh đống lửa, đang bàn bạc căng thẳng. lão có cảm giác lửa đang thiêu đốt từ bên trong, khô cháy, khát.
- Nước, nước ... gã dùng chút sức tàn rên rỉ.
- A, lão tỉnh rồi. tiếng cô gái nhỏ khẽ reo lên.
Đám người kia quay lại nhìn. Trần Gia đưa mắt sang, lão ăn mày ban sáng cũng ngồi chung đám người đó, lưng dựa vào gốc cây, có người đỡ bên cạnh, mặt nhăn nhó, sắc mặt nhợt nhạt.
- Tý, đưa ta lại chỗ hắn. Lão ăn mày chỉ tay về phía Trần Gia, thì thào với thằng nhỏ bên cạnh.
- Lão Ba, để cháu.
Tý dìu lão ăn mày đứng dậy, người cùng đỡ Lão Ba, hai tay lão khoác vai người hai bên, bước lại phía Trần Gia, Lão Ba là tên những người kia gọi gã ăn mày.
Lão Ba ngồi kế bên Trần Gia, cất tiếng, giọng mệt nhọc vô cùng:
- Hai ta đã trúng ám khí của lũ khốn ấy. Không thể uống nước được, nước sẽ dẫn chất độc đi nhanh hơn.
Lão thở hắt ra lấy hơi.
- Là ta đã gây ra tai họa cho ngươi, đáng lẽ ra … Lão không nói hết câu, lại thở hắt.