Cạch... cạch...
Nghe tiếng gõ, Giang Cửu Linh nghi hoặc vội phát động cơ quan tự khai mở thạch thất và càng thêm hoài nghi hỏi Tây Môn Nghi :
- Sao cô nương quay lại?
Tây Môn Nghi gượng cười, sau đó cố tình đưa hai tay ra trước mặt cho Giang Cửu Linh nhìn thấy nàng đang cầm những thứ gì :
- Lúc ta bị nội thương nếu ngươi không nỡ bỏ mặc thì lúc này vì ngươi còn phải tiếp tục lưu lại đây thời gian dài để luyện công nên ta cũng cảm thấy sẽ bất công nếu cứ bỏ mặt ngươi. Hãy yên tâm, ta chỉ muốn lưu lại để giúp ngươi ngày ngày có đủ thức ăn tươi sống cần thiết. Há lẽ ngươi cứ mãi dùng lương khô không thấy ngán?
Giang Cửu Linh vẫn hoài nghi :
- Cô nương chỉ bỏ đi mới nửa ngày đã quay lại kể cũng nhanh đấy nhưng nên biết mật thất này rất kiên cố dù người của quý giáo có cùng cô nương tìm đến đây thật đông thì vị tất có thể toại nguyện hại được tại hạ. Vậy hãy quyết định đi vì dù lưu lại, cô nương vẫn vô khả thi thố bất kỳ thủ đoạn nào.
Tây Môn Nghi sa sầm nét mặt :
- Ta chỉ có thiện ý, ngươi không tiếp nhận thì thôi. Riêng những thức ăn này tùy ngươi vậy, không muốn dùng thì cứ vất bỏ. Ta đi đây.
Sau khi bỏ lại toàn bộ thức ăn, Tây Môn Nghi lập tức bước đi.
Phần Giang Cửu Linh thì vẫn thản nhiên tự phong bế mật thất cũng chẳng màng hoặc nhận hoặc mang mọi thức ăn nọ vào.
Ngờ đâu chỉ độ vài canh giờ sau vì vẫn có tiếng gõ chạm như lúc nãy Giang Cửu Linh vừa khẽ hé mở mật thất thì nghe Tây Môn Nghi bên ngoài bảo :
- Ta vừa tự tay nấu nướng xong, những món này lần nữa tùy ngươi quyết định nếu quyết chẳng dùng thì ta cũng không miễn cưỡng.
Và nàng lại bỏ đi chỉ lưu lại tại đó các món ăn được bày biện thật bắt mắt.
Giang Cửu Linh phân vân và cuối cùng vừa thở dài vừa tự tay đưa các món ăn vào và lại phong kín mật thất như trước.
Nhưng dù đã tự nhủ quyết không đụng tới các món ăn thì mùi vị thơm ngát từ các món ăn nọ cứ luôn bay xộc vào mũi khiến Giang Cửu Linh chẳng thể cầm lòng được nữa, đành lẩm nhẩm :
- Minh Nguyệt giáo nếu cần ta thì chỉ cần bí kíp Phổ Quang kiếm, vậy ắt họ chẳng hạ độc vào các món ăn làm gì vì dù ta chết, một là họ vẫn vô khả tiến nhập vào đây và hai là họ cũng mất luôn cơ hội đắc thủ bí kíp. Thật hy vọng đây đúng là thành ý của Tây Môn Nghi và ta chỉ quá đa nghi mà thôi.
Và khi đã ăn xong, mãi sau đó vẫn bình an vô sự Giang Cửu Linh mới tin hơn vào thành ý của Tây Môn Nghi.
Vì thế lúc lại nghe những âm thanh gõ chạm, Giang Cửu Linh có phần vui vui khi khai mở thạch thất và lại nhìn thấy các món ăn đã được Tây Môn Nghi dù chẳng xuất hiện nhưng vẫn sắp bày sẵn.
Giang Cửu Linh lại mang các món ăn và cố tình nói lớn một câu trước khi phong bế mật thất :
- Xin đa tạ, thức ăn do cô nương nấu thật ngon.
Cứ như vậy Giang Cửu Linh hễ ngày ngày chuyên cần luyện công thì cũng bữa bữa được Tây Môn Nghi phục dịch các món ăn vừa ngon vừa chu đáo.
Đến một lần nọ vì nghe tiếng gõ chạm chợt vang lên vào thời khắc bất thường, Giang Cửu Linh cảm thấy lo, vội khai mở thạch thất và lập tức nghe Tây Môn Nghi khẩn trương bảo :
- Vì có người đến, ta chỉ muốn lánh mặt đành báo cho ngươi hay để khỏi trông chờ vào các thức ăn ắt hôm nay sẽ phải chậm trễ.
Giang Cửu Linh vội giữ nàng lại :
- Đã lâu chẳng gặp, tóc của cô nương ra cũng khá dài. Vậy đừng vội đi, nếu muốn lánh mặt thì cứ vào đây.
Tây Môn Nghi ngơ ngác :
- Ngươi không còn nghi ngại ta nữa ư?
Giang Cửu Linh mỉm cười :
- Cô nương có vào không? Đừng chần chừ nữa vì tại hạ quả thật đã nghe tiếng bước chân dần tiến vào. Nào!
Tây Môn Nghi liền bước vào và lập tức hỏi khi thấy Giang Cửu Linh đã phong bế kín mật thất :
- Ngươi nghe rõ những tiếng bước chân thật sao? Nếu vậy nội lực của ngươi thật thâm hậu đồng thời hơn nửa năm vừa qua, ngươi luyện công cũng thu nhiều thành tựu. Chứng tỏ lệnh sư quyết chẳng phải hạng vô danh, khiến ta không thể không nghĩ đến một cao thủ từng đột ngột thất tung cách đây gần hai năm, cũng họ Phạm, đấy là Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá, có đúng chăng?
Giang Cửu Linh chỉ nhăn mặt kêu :
- Mới đó đã nửa năm thật ư? Ôi mau quá, trong khi đó tại hạ luyện chưa được nửa phần những võ công cần luyện thành tựu mới được bôn tẩu giang hồ. Biển học quả là bao la, thật không dễ đạt được ý nguyện. Càng không dễ để cô nương vẫn chấp nhận lưu lại cạnh tại hạ một khoảng thời gian lâu đến vậy.
Tây Môn Nghi chợt thở dài :
- Nhưng ngươi vẫn cứ nghi ngờ ta, đã vậy từ nay ta hứa sẽ không hỏi về xuất thân võ học của ngươi kẻo ngươi nghi lại thêm nghi. Tuy nhiên nhân vật nào đang đến, thật hy vọng ngươi không nghĩ đấy là do ta hoặc cố ý để lộ hoặc có liên can. Nên chăng ngươi hãy như ta thầm cầu mong cho nhân vật nọ chỉ xuất hiện ngẫu nhiên và mau ly khai, nếu không ta e ngươi lại phải dùng lương khô như trước đây thì thà chết còn hơn.
Giang Cửu Linh thản nhiên đoán :
- Phạm gia trang đã lâm vào cảnh vô chủ, hãy tỏ ra thông cảm vì biết đâu nhân vật vừa đến cũng lâm cảnh tuyệt lộ, đành tạm náu thân ở đây. Nhưng bất quá chúng ta chỉ phải dùng lương khô độ vài ba ngày là cùng, nhân vật nọ thế nào cũng bỏ đi. Phần tại hạ thì sao cũng được, cần nhất là không để gián đoạn việc luyện công. Cô nương nếu có hứng thú muốn xem thì tùy, được chứ?
Nói thế nào làm thế ấy, Giang Cửu Linh vừa dứt lời liền ung dung quay trở lại với việc luyện công, chỉ tạm nghỉ tay để dùng lương khô, là việc xem ra quá bình thường và chẳng mảy may làm Giang Cửu Linh bận tâm.
Nhưng vì khác với Giang Cửu Linh, Tây Môn Nghi chợt nêu một nghi vấn khiến Giang Cửu Linh không thể giữ mãi vẻ thản nhiên, nàng bảo :
- Này, liệu có cách nào để biết nhân vật nọ đã bỏ đi hay vẫn ngang nhiên ngụ mãi ở đây?
Giang Cửu Linh sau một lúc ngẫm nghĩ mới thở dài đáp :
- Muốn vậy chỉ còn cách chờ đến nửa đêm cứ lẻn ra ngoài xem thử.
Tây Môn Nghi kinh ngạc :
- Ngươi muốn nói từ dưới mật thất này chẳng thể nào quan sát hoặc dò xét mọi động tĩnh nếu có ở bên trên? Điều này có điều bất thường đấy.
Giang Cửu Linh cau mày :
- Sao lại bất thường?
Tây Môn Nghi chợt nhìn quanh :
- Ngươi không nghi ngại chứ nếu ta muốn lần đầu tiên được nhìn kỹ chỗ này khắp lượt? Vì bất luận ai cũng vậy, sẽ là nông cạn nếu khi kiến tạo một mật thất lại không tạo thêm một lối thoát phòng hờ, chính vì thế ta mới bảo bất thường.
Tỏ ý không tin, Giang Cửu Linh vừa nhìn vừa hất hàm bảo Tây Môn Nghi :
- Cách lập luận của cô nương vừa cao minh vừa thật thuyết phục, chứng tỏ kiến văn không kém so với bản lĩnh võ công, cứ thử tìm xem.
Tây Môn Nghi cầm theo đĩa đèn là vật lúc nào cũng cần thắp sáng vì trong mật thất vốn tối, để vừa đi quan sát khắp nơi vừa giải thích :
- Thoạt tiên ta không thể không nhận ra mật thất dù luôn tối nhưng lạ thay không oi bức hay ngột ngạt, chứng tỏ phải có chỗ thông phong và thường khi ở mật thất nào cũng vậy, chính từ chỗ thông phong nếu chẳng là một lối nữa dẫn ra ngoài thì chí ít cũng là chỗ kiến tạo để sao cho có thể dễ dàng quan sát mọi động tĩnh bên ngoài. Hãy để ta tìm và nhất định ngươi sẽ phải kinh ngạc nhiều hơn về kiến văn khá phong phú của ta. A... đây rồi.
Giang Cửu Linh vì từ đầu đã theo sát bên cạnh nên cũng nhìn thấy một chỗ khả nghi ngay khi Tây Môn Nghi kêu vì phát hiện. Giang Cửu Linh hạ thấp giọng hỏi :
- Theo cô nương thì vì sao phải quan tâm đến chỗ này và duy chỉ một chỗ này mà thôi?
Tây Môn Nghi bắt đầu chạm tay vào đó, một chỗ chẳng có gì khác thường so với tất cả chỗ khác quanh đây :
- Ngươi không nhận thấy như mỗi chỗ này có phần nhẵn nhụi hơn so với quanh đây chăng? Phải có người từng sờ chạm vào đây nên mới như thế, hơn nữa chỗ này vừa có phương vị cao vừa chừng tầm ngực, vì nếu quá cao hoặc quá thấp thì sẽ bất tiện, chẳng ai làm như thế bao giờ. Qua đó đủ đoán biết duy chỉ chỗ này là đáng để quan tâm. Chỉ ngại điều tiếp theo là chẳng biết nên tác động như thế nào, ấn vào hay xoay. Và nếu tác động sai thì liệu có hậu quả gì xảy đến hay không? Là điều nên đề phòng nếu đây là mật thất xa lạ lại do đối phương kiến tạo, vì thế nào cũng có nguy cơ bẫy rập. Tuy nhiên ta thực sự không lo vì biết đây là mật thất do sư phụ của ngươi kiến tạo. Ằt chẳng có nguy cơ gì chực chờ, để ta ấn vào xem.
Theo tác động của Tây Môn Nghi, ở một góc khuất của mật thất chợt vang lên nhiều tiếng động lạ.
Cạch...
Và từ đó một luồng gió chợt ùa vào, cũng có chùm sáng nhợt nhạt chiếu vào theo. Tây Môn Nghi đắc ý vội bước đến và cứ thế hăm hở tiến vào bí đạo vừa do bản thân nàng tìm ra :
- Đi nào, chứng tỏ ta đoán đúng và thế nào lối xuất nhập này cũng dẫn đến một nơi nếu không thật lý thú thì vẫn an toàn tương tự chỗ này.
Bí đạo khá hẹp lại có phần thấp khiến Giang Cửu Linh đành phải cúi người lom khom tương tự Tây Môn Nghi phía trước. Tuy nhiên bí đạo lại không quá dài như Tây Môn Nghi nghĩ. Vì thế đi chỉ độ mười trượng nàng chợt dừng lại và thì thào :
- Có lẽ bí đạo chỉ đưa chúng ta tới một chỗ nào đó trong phạm vi Phạm gia trang như ở phía hậu chẳng hạn. Vậy ngươi nghĩ sao, có nên nhân cơ hội này dò xét để biết hoặc nhân vật nọ là ai hoặc y đã bỏ đi hay chưa?
Giang Cửu Linh cũng thì thào và có phần còn nhỏ hơn so với cách phát thoại của Tây Môn Nghi :
- Nếu vậy chỉ cần một người lẻn bước ra dò xét là đủ, cô nương hay tại hạ?
Tây Môn Nghi phì cười :
- Đừng ngỡ ta không dám, cứ chờ đó ta sẽ sớm quay lại.
Dứt lời nàng nnhẹ lướt ra và thập phần kinh ngạc khi phát hiện bản thân không chỉ ở trong phạm vi Phạm gia trang mà dường như còn đang hiện diện giữa một tịnh phòng với nhiều vật dụng thoạt nhìn qua cũng biết đây từng là khuê phòng dành cho nữ nhân.
Nhưng vì không quan tâm đến các vật dụng này nàng liền nhẹ bước tiến đến cạnh cửa, lúc toan mở ra thì lạ thay, bỗng dưng cánh cửa tự mở để hiển hiện trước mắt nàng là một nhân vật không những che kín chân diện mà còn trợn hai mắt nhìn nàng :
- Thúy Thúy? A... không phải, tiện tỳ ngươi là ai? Sao tùy tiện đặt chân vào đây?
Qua phen ngỡ ngàng, đến lượt nàng cũng quát :
- Còn các hạ là ai? Sao phải che kín mặt tợ hồ có hành vi xấu xa tồi bại nên chẳng dám phơi bày chân diện?
Nhân vật nọ lập tức lao bật vào :
- Thật to gan, tiện tỳ ngươi muốn chết, đỡ.
Ào...
Không hề chậm hơn dù chỉ một sát na, Tây Môn Nghi cũng thần tốc xuất thủ :
- Các hạ cũng quá ngông cuồng, nếu đã chán sống thì bổn cô nương sẽ cho toại nguyện. Đỡ.
Ầm.
Song phương chạm kình và cả hai đều bị bức lùi khiến nhân vật nọ càng thêm trợn to đối mắt :
- Khá lắm, hãy mau xưng danh. Hay là ngươi muốn biến thành một oan hồn vất vưởng? Đỡ chiêu.
Vù...
Tây Môn Nghi vẫn ung dung xuất lực tiếp chiêu :
- Các hạ có bản lĩnh cũng khá nhưng nếu muốn biến bổn cô nương thành oan hồn thì có phần quá tự phụ đấy. Hãy xem đây.
Ào...
Ầm! Ầm!
Thái độ và thân thủ của Tây Môn Nghi khiến nhân vật nọ cuồng nộ, chợt lao ập vào và tới tấp phát liên tiếp nhiều loạt chưởng :
- Ngươi là ai? Xuất thân thế nào? Có tin chỉ trong vòng mười chiêu nữa nếu ngươi chẳng ngoan ngoãn cung xưng lai lịch tính danh thì hậu quả vẫn trở thành một oan hồn chăng? Xem chiêu. Đỡ.
Ào...
Tây Môn Nghi biến sắc chợt nghiến răng và liên tiếp tiến chiêu :
- Chớ nhiều lời, trừ phi các hạ tự lộ diện thì mới mong được nghe bổn cô nương xưng danh, xem chiêu.
Vù...
Và lạ thay Tây Môn Nghi cũng biến mất theo, chỉ còn lại tràng cười mai mỉa :
- Hay thật, các hạ cũng là hạng người sính dùng thủ đoạn? Nhưng để xem ai cao minh hơn. Ha ha...
Chỉ một thoáng sau cong phương lại xuất hiện nhưng chỉ ở phía hậu viện và không còn ở khuê phòng chật hẹp lúc nãy nữa.
Nhân vật nọ lại tiếp tục xạ mắt vào Tây Môn Nghi :
- Ngươi quyết không xưng danh? Cũng chẳng giải thích vì sao xuất hiện ở đây?
Tây Môn Nghi cao ngạo hỏi ngược lại :
- Các hạ cũng quyết không lộ diện? Chỉ càng chứng tỏ các hạ hẳn từng là nhân vật đồi bại không hơn không kém mới chẳng dám lộ diện, đúng chăng?
Nhân vật nọ bật cười vang :
- Đừng nghĩ có thể khiến ta lầm kế khích nộ của ngươi trái lại, ha ha... mọi cơ may cho tiện tỳ ngươi bảo toàn sinh mạng vậy là hết, và chỗ ngươi đang đứng sẽ là mộ huyệt của chính ngươi. Xem đây, ha ha...
Dứt lời nhân vật nọ từ một vụt hóa ra hai ba, để từ nhiều phương vị tương tự hai ba bóng nhân ảnh này đã cùng lúc lao vào Tây Môn Nghi mang theo chuỗi cười vừa lồng lộng vừa thật lạnh lùng khó tả.
Vù...
Ào...
Tây Môn Nghi một lần nữa vùng biến sắc, vội đảo nhanh cước bộ và cũng phát nhiều loạt kình cùng lúc :
- Hư Vô Thân Ảnh? Các hạ là truyền nhân của Hư Vô cung chăng? Nhưng đừng vội ngỡ ta thúc thủ, xem đây.
Ào...
Bùng...
Nhưng vây áp Tây Môn Nghi vẫn cứ là hai ba bóng nhân ảnh cùng lúc của nhân vật nọ :
- Kiến văn của ngươi kể cũng khá, chỉ tiếc số mạng lại chẳng khá bằng vì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi, ha ha...
Để đối phó Hư Vô Thân Ảnh, Tây Môn Nghi chỉ còn mỗi cách là luân phiên xuất lực hết chưởng này đến chưởng khác với tâm trạng mỗi lúc thêm hoảng hốt do cảm nhận khó thể phân biệt đâu là ảnh thật và đâu chỉ là hư ảnh do đối phương thi triển tuyệt kỹ Hư Vô Thân Ảnh tạo ra.
Vù... ầm!
Ào... Bùng...
Phát hiện Tây Môn Nghi dần kiệt lực vì ngoài những loạt chưởng luôn hụt chiêu do đánh lầm hư ảnh, nàng còn phải chịu liên tiếp trúng kình, nhân vật nọ chợt hiện thân và dĩ nhiên chỉ có một thân ảnh duy nhất để ngạo thị nhìn nàng :
- Ta thật không nỡ giết ngươi vì dù sao ngươi cũng có nhan sắc dễ nhìn. Hay là hãy thuần phục ta, đổi lại ta hứa sẽ cho ngươi toàn mạng và mai hậu cùng ta chung hưởng vinh hoa phú quý?
Ngờ đâu đang ngạo thị đắc ý nhân vật nọ giật mình đánh thót vì đột ngột nghe có tiếng hừ lạt mơ hồ vang đâu đây.
Vì thế nhân vật nọ vội đảo người nhìn xung quanh, đôi mục quang thì luôn loang loáng như muốn dùng nhãn quang xua hết mọi ánh chiều nhập nhoạng đang dần buông phủ mọi nơi.
Tuy nhiên sau một lúc quét nhìn mọi nơi vẫn chẳng thấy gì, nhân vật nọ vội quay lại nhìn Tây Môn Nghi, nhờ đó kịp thấy nàng đang lén tháo lui và chỉ suýt nữa thì kịp thoát.
Phẫn nộ nhân vật nọ bật lao đến :
- Phải chăng ngươi vẫn còn đồng bọn và vừa rồi là kế của hắn giúp ngươi tẩu thoát? Nhưng chớ mong chạy thoát.
Vù...
Lại có tiếng hừ lạt vang lên, lần này còn kèm theo một giọng nói vẫn thật mơ hồ :
- Thúy Thúy? Sao nàng nỡ bỏ ta? Phải chăng vì nàng đã có kẻ khác? Hừ... hắn là ai? Hừ...
Giật bắn cả người, nhân vật nọ đang lao đến chỗ Tây Môn Nghi vội ngoặt đảo thân hình để thần tốc lao về hướng vừa phát ra câu nói mơ hồ kỳ lạ.
Vút.
Có cơ hội, Tây Môn Nghi lập tức tẩu và kịp lúc chui trở lại bí đạo, đồng thời vội hối thúc Giang Cửu Linh :
- Chạy trở lại mật thất mau, oẹ.
Chỉ mới nói đến đó nàng đã thổ ra một bụm huyết nhưng lại được Giang Cửu Linh nhanh nhẹn đón đỡ và đưa nàng vào mật thất.
Ở đây sau khi đã phong bế kín lối xuất nhập thứ hai vừa phát hiện Giang Cửu Linh hoang mang hỏi nàng :
- Cô nương đã chạm địch? Sao bảo chỉ cần dò xét là quay trở lại ngay?
Tây Môn Nghi ngao ngán lắc đầu nhưng vừa buông tiếng thở dài chưa kịp tỏ bày tư sự nàng bỗng ngã ngất.
Kinh Hoàng, Giang Cửu Linh vội đặt nàng nằm xuống, đoạn tự cười một mình khi phát hiện Tây Môn Nghi quả thật đã bất tỉnh nhân sự.
Thoạt tỉnh lại vì nhìn thấy không những Giang Cửu Linh đang đứng bên cạnh mà còn đang cầm một bát thức ăn vẫn bốc khói trên tay, Tây Môn Nghi vội cựa mình ngồi dậy :
- Chúng ta vẫn ở trong mật thất? Vậy có phải nhân vật nọ đã ly khai vì thế ngươi mới có cơ hội ra ngoài tự nấu thức ăn?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Cô nương mới tỉnh lại, hãy còn yếu chớ vội nói nhiều. Bát cháo này là tại hạ nấu cho cô nương, âu cũng là dịp tại hạ phục dịch lại, bù những lúc tại hạ được cô nương tận tâm phục dịch. Cô nương có thể tự ăn được chăng?
Tây Môn Nghi thở hắt ra và đành tiếp nhận bát cháo cũng là ân tình của Giang Cửu Linh :
- Ta chưa đến nỗi không thể tự phục dịch được nhưng dù sao cũng đa tạ, vì dường như ngươi đã dần tin ta?
Giang Cửu Linh không đáp chỉ căn dặn :
- Ăn xong cô nương nên nghỉ ngơi, tại hạ có việc ra ngoài một lúc và sẽ quay lại ngay.
Tây Môn Nghi ngỡ ngàng :
- Ngươi dám để ta một mình lưu lại mất thất này ư?
Giang Cửu Linh thản nhiên khai mở thạch thất là hành vi chưa từng thực hiện nếu như có cả Tây Môn Nghi cùng hiện diện :
- Nếu bảo tại hạ hoàn toàn tin cô nương thì chỉ là nói dối, còn bảo là tiếp tục nghi ngờ thì chẳng hóa ra tại hạ chỉ là hạng cố chấp hay sao? Vậy muốn nghĩ như thế nào là tùy cô nương, phần tại hạ nhất định sẽ quay lại ngay, quyết chẳng để cô nương hoặc chờ lâu hoặc lo lắng cho.
Và Giang Cửu Linh bỏ đi cũng không màng phát động cơ quan khiến lối xuất nhập mật thất cứ mở toang hoác, làm Tây Môn Nghi càng không thể hiểu dụng ý của Giang Cửu Linh là thế nào.
Nhưng sau đó dù đã ăn xong vẫn chẳng thấy Giang Cửu Linh quay lại ngay, Tây Môn Nghi vội tiến ra cửa.
Cùng lúc ấy Giang Cửu Linh đang từ xa quay trở lại, thấy nàng, Giang Cửu Linh chép miệng kêu :
- Lẽ ra cô nương nên nghỉ ngơi như đã được dặn, vì tuy tại hạ có lỗi cứ mãi tắm đến quên khuấy thời gian nhưng một khi đã hứa quay lại thì quyết chẳng bao giờ sai lời. Thôi mau trở lại nào.
Tây Môn Nghi thoáng ngẩn người nhìn Giang Cửu Linh quả thật đang trong bộ dạng tươi tỉnh vì vừa tắm xong :
- Ngươi chuẩn bị sẵn những y phục tinh tươm này từ bao giờ? Mà này, ngươi quả thật đã khác xưa khiến ta suýt chẳng nhận ra. Y phục ngươi đang mặc quả thật xứng hợp nhưng chỉ tiếc màu tím này tối quá. Nếu có màu khác, màu trắng chẳng hạn, đố ai dám bảo ngươi chẳng phải là công tử thiếu gia. Ngươi như vậy là đã thành nhân, vừa hào hoa vừa đáng là bậc tu mi nam tử hán.
Giang Cửu Linh cười cười :
- Quá khen, còn y phục này ư? Tại hạ chỉ tình cờ tìm thấy ắt là của sư phụ lưu lại. Và nhân nghe cô nương vừa khen, liệu tại hạ có nên xưng danh là Tử Y Công Tử? Hay sẽ bị mọi người cười chê?
Tây Môn Nghi thoáng giật mình :
- Không phải ngươi chủ tâm chọn ngoại hiệu này chứ? Vì nếu ta nhớ không lầm thì vài trăm năm về trước cũng có một nhân vật tự xưng là Tử Y, duy chỉ khác một điều vì đó là nữ nhân nên nguyên danh xưng là Tử Y Tiên Tử, còn ngươi thì Tử Y Công Tử, có thật chẳng có liên can?
Giang Cửu Linh vẫn cười cười và lần này quả quyết đi luôn vào mật thất, vừa đi vừa giải thích :
- Có thể chỉ là danh trùng nhau, và nếu xảy ra bất tiện thì thôi vậy hoặc tại hạ sẽ đổi y phục khác, hoặc chỉ dùng tính danh Giang Cửu Linh của bản thân mà thôi, cần gì phiền toái xưng thêm ngoại hiệu, vừa dài vừa khó mong được mọi người chấp nhận?
Tây Môn Nghi đi theo sau Giang Cửu Linh và có thêm phát hiện khác :
- Ngươi lại còn nai nịt gọn gàng phải chăng đã đến lúc ly khai? Ngươi cho luyện công đã đủ thật sao?
Giang Cửu Linh không đáp, thay vào đó chợt hỏi khi đã tự phong kín mật thất :
- Khi uống lầm nước ở Mê Tâm tuyền, cô nương sau đó được hóa giải như thế nào?
Tây Môn Nghi ngờ ngợ :
- Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Hay ngươi quan tâm đến ả Hoa Tiếu Vân cùng hai ngoại điệt tiểu liễu đầu họ Âu Dương? Vì ta nhớ như ngươi từng nói, nhờ được người chỉ điểm ngươi mới rõ tác hại của Mê Tâm tuyền.
Giang Cửu Linh gật đầu thừa nhận :
- Thọ ân tất báo đáp, huống hồ sau đó, tại hạ thật ngạc nhiên vì chẳng còn nhìn thấy ai đồng thời thì phần cô nương thì được hóa giải mê dược Mê Tâm tuyền, thế nên tại hạ mạo muội đoán, ngoại tổ của tiểu Âu Dương đã giúp cô nương thực hiện điều đó, đúng không? Vậy nói đi, điều gì đã xảy ra và số phận của họ hiện nay như thế nào?
Tây Môn Nghi vùng thở dài :
- Ngươi vẫn nhớ chứ, vì quả quyết trong pho tượng Thiên Thủ Phật thế nào cũng có bí kíp võ học, ta mới tìm cách xuống đáy vực với hy vọng sẽ lần lượt thu nhặt toàn bộ mọi mảng vỡ. Điều đáng tiếc là việc ta làm, đại sư ca cũng biết. Do đó sau thời gian chẳng thấy ta trở lại, bổn giáo một là lo cho ta, hai là hồ nghi ta đã đắc thủ và tùy tiện chiếm hữu. Họ được đại sư ca dẫn đạo cũng lần tìm xuống đáy vực. Thế là...
Giang Cửu Linh biến sắc :
- Hoa Tiếu Vân cùng hai ngoại điệt tiểu Âu Dương há lẽ bị người của quý giáo sát hại?
Tây Môn Nghi lắc đầu :
- Cũng chẳng đến nỗi như vậy và theo ta đoán, ắt lúc này họ vẫn bị bổn giáo sinh cầm. Phần ta khi đó thì chẳng dám lộ diện bởi thừa biết sẽ hứng chịu hậu quả thế nào một khi đã chẳng hoàn thành sứ mệnh được phó giao. Vậy đừng trách ta hoặc hỏi ta tại sao lúc đó không nghĩ cách giải thoát họ. Ta vô khả và đó là sự thật vì đến tận lúc này bổn giáo vẫn chưa buông tha, hãy còn tiếp tục truy nã ta.
Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu và chợt nêu đề xuất :
- Cũng có thể cho tại hạ tỏ tường càng nhiều càng tốt về nội tình quý giáo?
Như về danh xưng, về trú sở hoặc về lai lịch xuất thân của Giáo chủ quý giáo chẳng hạn.
Nàng nghi ngại :
- Để làm gì? Bởi nếu muốn tìm cách giải cứu họ thì hãy nghe ta khuyên, ngươi tuyệt đối vẫn chẳng đủ tư cách, chỉ tự nạp mạng mà thôi.
Giang Cửu Linh cười cười :
- Tại hạ sẽ không để cô nương chịu thiệt, vì đổi lại mọi thông tin, tại hạ có một sự đền đáp nhất định sẽ khiến cô nương toại nguyện.
Nàng động tâm :
- Như đã nói ta sẽ càng thêm hả dạ nếu có thể khiến Minh Nguyệt giáo chịu nhiều khốn đốn. Vì thế ngươi nên tin, ta chẳng mong bất kỳ sự đền đáp nào. Dù vậy cho ta hỏi, phải chăng ngươi đang ngấm ngầm đề cập đến bí kíp võ học giấu trong pho tượng Thiên Thủ Phật?
Giang Cửu Linh phá lên cười :
- Cô nương thật lợi hại nhưng nếu không vì đã tin cô nương, hãy ghi nhớ kỹ, ắt tại hạ chẳng bao giờ hở môi thổ lộ điều này. Tuy nhiên tại hạ vì chỉ muốn mọi ân oán đều phân minh. Hãy cho tại hạ biết những gì cần thiết, đổi lại toàn bộ kinh văn bí kíp võ học ấy sẽ là của cô nương.
Nàng giật mình :
- Vậy ngươi đã luyện qua chưa? Và phải chăng đó là bí kíp Phổ Quang kiếm?
Giang Cửu Linh vừa lắc đầu vừa thở dài ngao ngán :
- Với thời gian chỉ hơn nửa năm luyện công, sở học sư phụ lưu lại tại hạ luyện còn chưa xong, làm gì có cơ hội luyện theo bí kíp Phổ Quang kiếm hầu như quá uyên ảo khúc chiết, thật chẳng dễ lĩnh hội.
Nàng tỏ ý mừng :
- Ngươi quả quyết đấy là bí kíp Phổ Quang kiếm thật chứ? Và nếu vậy ta chẳng còn gì mừng hơn vì chứng tỏ mọi phỏng đoán của ta về chỗ giấu bí kíp Phổ Quang kiếm đã được minh chứng là đúng. Vả lại nếu có thêm bí kíp này thật sự ta không ngại nữa nếu phải đối đầu Minh Nguyệt giáo hoặc chí ít cũng giúp ta thoát cảnh mãi phải ẩn náu trốn tránh họ.
Giang Cửu Linh lấy từ trong người ra một mảng hoa tiên được gấp gọn :
- Tại hạ sợ sẽ không ghi nhớ hết toàn bộ kinh văn của bí kíp Phổ Quang kiếm, trong mảng hoa tiên này đã được chép lại đầy đủ. Nào, nói đi, hãy nói về những điều cô nương có thể thổ lộ về Minh Nguyệt giáo.
Nàng đành tỏ bày sau một thoáng ngập ngừng hoặc lo ngại gì đó :
- Minh Nguyệt giáo tuy tồn tại đã lâu nhưng vì chưa bao giờ có chủ trương cùng võ lâm tranh bá nên chẳng phải bất luận ai cũng nghe biết. Và sở dĩ có sự xuất đầu lộ diện của bọn ta vì nguyên thủy bí kíp Phổ Quang kiếm có xuất xứ từ bổn giáo, lâu lắm rồi và đã bị thất tung. Do đó ngay khi cơ hội đến, mười phần có thể giúp bổn giáo thu hồi cố vật, ta và đại sư ca mới được lệnh xuất sơn, mục đích của Minh Nguyệt giáo chỉ như vậy thôi. Riêng tổng đàn thì tọa lạc sâu trong núi, nhờ địa hình hiểm trở nên thập phần kín đáo. Ngươi đã đến vùng Trường Bạch bao giờ chưa? Ở đấy có một dãy núi hình rẻ quạt vì thế được gọi là Thạch Phiến Sơn, tổng đàn Minh Nguyệt giáo ở đấy.
Giang Cửu Linh tỏ ra đăm chiêu :
- Vậy còn Giáo chủ Minh Nguyệt giáo thì sao? Lai lịch thế nào?
Tây Môn Nghi đáp :
- Lão họ Trang luôn tự xưng là Trang Tử, chẳng biết có phải tính danh thật của lão hay không. Về xuất thân thì cũng như bao người khác, thoạt tiên thì được Minh Nguyệt giáo thu nhận, sau đó tiến thân dần lên, cuối cùng thì được phó giao trọng trách, dĩ nhiên đều nhờ vào công phu bản lĩnh tự luyện. Và có thể quả quyết giả như lão có ý xưng bá võ lâm thì với bản lĩnh hiện nay lão hoàn toàn đủ tư cách.
Giang Cửu Linh liền trao mảnh hoa tiên cho Tây Môn Nghi :
- Hãy nhận lấy, đồng thời cũng nhận thêm một lời đáp tạ về những gì cô nương vừa thổ lộ. Và nếu muốn cô nương có thể lưu lại đây bao lâu cũng được, phần tại hạ xin cáo từ.
Tây Môn Nghi chợt kêu :
- Ngươi vội thế sao? Định đi đâu?
Giang Cửu Linh nhún vai vừa quay người đi vừa nói :
- Ằt cô nương đã rõ, tại hạ vì vô cớ trở thành đối tượng cho nhiều thế lực nhắm vào nên điều cần làm là sớm giải tỏa càng nhiều nghi vấn càng tốt, chỉ như thế mới mong sinh mạng bản thân mãi vẹn toàn. Vì quả thật tại hạ cũng chán lắm rồi cảnh phải chui nấp lánh mặt. Nếu không thà chết còn hơn. Cáo biệt.
Và sau một lượt lắc vai, Giang Cửu Linh chợt biến mất khiến Tây Môn Nghi vì có cơ hội tận mắt nhìn thấy nên không thể không bàng hoàng :
- Chao ôi, thân thủ của hắn thật bất phàm nhưng chỉ sau thời gian luyện công ngắn đến thế sao? Ôi, thật khó tin.