Tuy vầng dương chưa đến lúc ló dạng nhưng chỉ với cảnh quang mờ mờ sáng xung quanh cũng đủ khiến Giang Cửu Linh phát hiện một điều không thể tin đã thực sự xảy ra.
Vì thế Giang Cửu Linh vội chạy đến ngay và rồi bàng hoàng dừng lại, chỉ cách chỗ đang có lũ ruồi nhặng bâu quanh độ một hai bước chân mà thôi.
Lũ ruồi nhặng phát hiện có người lại gần, chúng bị kinh động vội bay tản ra, sau đó do thấy tất cả có vẻ vẫn vô sự, chúng lại sáp lại và tiếp tục vo ve bâu kín thi thể của Khưu Vân Lâu, với tử trạng tuy đã chết đã khá lâu nhưng vẫn còn nguyên hiện, đó là một lỗ thủng ở ngay đỉnh đầu.
Đối với Giang Cửu Linh, cái chết của Khưu Vân Lâu tuy chẳng có gì đáng tiếc nhưng vẫn gây tâm trạng bàng hoàng và đầy khiếp đảm do không thể đoán biết hung thủ là ai, đã hạ sát Khưu Vân Lâu lúc nào và tại sao hạ sát gã.
Chợt phát hiện xung quanh có những tiếng động lạ, Giang Cửu Linh ngẩng đầu nhìn lên và lập tức có ngay cảm giác hối hận vì đã để bản thân mãi bàng hoàng mất cảnh giác, đành phải đối diện với ít nhất là mười mấy cao thủ và tất cả đều đằng đằng sát khí nhìn Giang Cửu Linh như chực ăn tươi nuốt sống nếu có thể.
Không những vậy, trong mười mấy cao thủ vừa bất thần hiện thân còn có vài tăng nhân và một tăng nhân lên tiếng hỏi nhưng đề quyết :
- Thí chủ như ở họ Giang? Vì với nhân dạng này rất giống với hình họa quan phủ đại nhân phát lệnh truy nã Giang Cửu Linh?
Giang Cửu Linh nhẹ thở ra và thở phào :
- Không sai, tại hạ chính là Giang Cửu Linh và nếu chư vị đến là vì lệnh truy nã của quan phủ thì...
Có một tăng nhân khác bất chợt bật lao vào Giang Cửu Linh :
- Bọn ta không đến vì quan phủ nhưng vì Khưu gia trước sau gì đã có đúng mười bảy nhân mạng bị tiểu tử ngươi độc ác sát hại. Hãy mau nạp mạng!
Ào...
Giang Cửu Linh giật mình vội lách tránh :
- Nhưng tại hạ không phải là hung thủ và không có oán thù với Khưu gia.
Vừa lách tránh một chiêu của tăng nhân thực hiện, Giang Cửu Linh nghe ở phía tả xuất hiện tiếng gió rít cùng một loạt tiếng quát căm phẫn :
- Thi thể Khưu Vân Lâu vẫn ở bên cạnh ngươi, chỉ trẻ lên ba mới tin ngươi không là hung thủ, hãy mau đền mạng đi thôi.
Vù...
Cùng lúc này các cao thủ còn lại cũng hờm sẵn, đủ cho Giang Cửu Linh hiểu dù có lách tránh về phía nào thì vẫn khó thoát cảnh phải cùng họ chiêu chạm chiêu ít nhất một lần. Vì thế để đối phó với tiếng gió rít ập đến từ phía tả, Giang Cửu Linh không cần xoay người, chỉ thần tốc bật xuất một chiêu trảo về phía đó và quát :
- Mau dừng tay và sao không cho tại hạ cơ hội giãi bày rồi chư vị sẽ tỏ tường hư thực?
Ngờ đâu chiêu trảo vừa phát ra, Giang Cửu Linh bất giác giật mình vì nghe ai đó trong họ chợt buông tiếng cười lạt :
- Tiểu tử thật ngông cuồng như thể tay hắn cũng được luyện bằng kim thiết thì phải. Hừ.
Lập tức toàn thân Giang Cửu Linh lập tức dịch bắn qua một bên, tuy đã nhanh nhưng vẫn chịu một cảm giác lạnh toát phát tỏa từ một lợi khí sắc bén vừa lướt sượt qua chiêu trảo.
Ào...
Những cao thủ vây quanh vùng kêu thất thanh :
- Hảo thủ pháp, chứng tỏ công phu của tiểu tử không những thừa sát hại toàn bộ Khưu gia mười bảy nhân mạng mà nếu chúng ta không mau hiệp công trừ khử ắt sẽ đến lượt chúng ta cũng phải chung số phận.
- Nói không sai, vậy đừng khách khí nữa, cũng chớ mãi ngại tiếng đời thị phi.
Tất cả hãy mau xông lên.
- Diệt trừ tiểu tử là giúp võ lâm duy trì công đạo, đã thay trời hành đạo thì đừng ngại tiếng thị chúng hiếp cô. Tiểu tử phải chết.
- Mau nạp mạng.
- Xem chiêu.
Ào...
Vù...
Giang Cửu Linh đã bị vây công và xung quanh Giang Cửu Linh đều phát tỏa đủ mọi loại kình khí có từ chưởng, chỉ, quyền, kiếm...
Tử cảnh đã cận kề lại là điều xảy đến chẳng hề do bản thân gây ra, tất cả khiến Giang Cửu Linh vừa bối rối vừa phẫn nộ, đành phát chiêu với một tia hy vọng nhỏ nhoi :
- Tất cả chỉ là ngộ nhận, hãy cho tại hạ cơ hội phân minh, há lẽ chỉ một lần cũng không được?
Ngờ đâu khi Giang Cửu Linh phát chiêu chính là hành vi thúc đẩy trận chiến chẳng cân sức càng gia tăng sát khí :
- Chớ nhiều lời, trái lại bọn ta chỉ cần ngươi nạp mạng là đủ.
- Xem kiếm.
- Đỡ chiêu.
Ào...
Vù...
Giang Cửu Linh bị dồn ép chợt ngẩn mặt quát vang :
- Hoàng thiên hỡi hoàng thiên, xin chớ trách tại hạ bị lâm cảnh chẳng đặng đừng, khai thủ.
Và song thủ được Giang Cửu Linh liên hoàn vận dụng, chấn một chưởng bên này, xuất một trảo bên kia, còn toàn thân thì bật thoái bật tiến, không chỉ thật nhanh mà còn thật bất ngờ khiến chẳng ai có thể đoán hiểu đâu là lúc Giang Cửu Linh tiến hoặc thoái.
Ầm.
Bùng...
Vòng vây gặp kháng lực quá uy mãnh đành giãn ra cho thấy Giang Cửu Linh tuy khắp y phục đều lỗ chỗ xuất hiện nhiều vệt bị nhàu nát và bị cứa rách nhưng kỳ thực thì sinh mạng vẫn vẹn toàn, là một sự thật đều khiến mười mấy cao thủ đều ngỡ ngàng và chuyển dần qua vừa kinh tâm vừa phẫn nộ.
Chính vì thế lúc Giang Cửu Linh nhân toan cơ hội này bỏ chạy, họ đồng loạt hô hoán và quát gọi nhau :
- Tiểu tử quá lợi hại, vậy thì càng không thể để hắn thoát, hễ phen này thoát chỉ càng thêm gây nhiều tội ác khó lường.
- Không sai, mau lập trận.
- A di đà Phật, chỉ cần chín phương vị là đủ, kỳ dư những huynh đệ còn lại tạm lui ra. Khai trận.
Họ xoay chuyển khá nhanh và nhờ quá thuần thục nên chỉ thoáng chốc với chín cao thủ, họ vẫn hớn hở vây Giang Cửu Linh và lập tức khởi phát chiêu công đầu tiên.
Ào...
Giang Cửu Linh thấy lạ vì thế thay vì lo phương đào thoát ngay thì lại hiếu kỳ, chỉ muốn xem họ sao lại có động thái tợ hồ phản thường này, dù thực lực tự giảm chỉ còn chín cao thủ nhưng ai ai cũng tỏ ra đắc ý lạ. Vì thế để đối phó loạt chiêu công đầu tiên là hợp lực của ba cao thủ ở chính diện, Giang Cửu Linh liền bật chồm đến và tung ngay song trảo.
Vù...
Chợt họ thu chiêu thay vào đó xuất phát hai đạo hợp kình từ hai bên tả hữu cùng đổ ập vào Giang Cửu Linh :
- A di đà Phật...
Ào...
Có cảm nhận không thể khinh suất xem thường, Giang Cửu Linh lùi về quyết để cho hai đạo hợp lực một khi hụt chiêu ắt sẽ tự vỗ vào nhau.
Vút.
Nhưng không như Giang Cửu Linh nghĩ hai đạo hợp lực thay vì va vào nhau thì chợt chuyển xoay, đuổi bám theo Giang Cửu Linh bén gót.
Ào...
Vù...
Và Giang Cửu Linh hiểu không thể xuất lực đối phó thì lạ thay, một trong hai đạo hợp lực chợt biến mất, có vẻ như họ tự triệt thoái thu hồi thì phải, đồng thời với ba cao thủ lúc đầu đã thu chiêu, thì giờ đây do họ xoay chuyển nên khi cùng nhau lại hợp lực xuất chiêu, đạo hợp kình của họ bỗng xuất hiện đâu đó phía sau Giang Cửu Linh.
- A di đà Phật.
Ào...
Với một đạo hợp lực chưa kịp xuất lực ứng phó, giờ lại thêm một đạo nữa uy hiếp phía hậu, Giang Cửu Linh thập phần bối rối, chẳng thể nào kịp nghĩ ra một phương pháp đối phó khả dĩ.
Thì chính lúc này đạo hợp lực chỉ mới rồi biến mất lại chợt hiển hiện ngay trước mặt Giang Cửu Linh với tiếng của ai đó cười ngạo nghễ :
- Với La Hán trận danh chấn vũ nội của phái Thiếu Lâm, số phận ngươi kể như đã được định đoạt. Ha ha... trúng.
Toàn thân Giang Cửu Linh liền bị chấn chạm và lạ thay cùng với tiếng chấn kình vụt phát vang, thân hình của Giang Cửu Linh liền bị xiêu té về phía trước.
Ầm.
Nhưng phía trước vẫn hiển hiện đó một đạo hợp kình vừa được ba cao thủ đồng loạt xuất thủ, khiến Giang Cửu Linh bị xiêu té về phía đó thì có khác nào tự hứng chịu thêm một kình nữa?
Ào...
Khắp nội thể dù đang chao đảo nhộn nhạo sau một kình vừa giáng vào thì Giang Cửu Linh cũng biết sẽ từ nguy đến mất mạng nếu phải nhận thêm một kình nữa. Vì thế với chí cầu sinh vụt nảy lên, toàn thân của Giang Cửu Linh chợt bật thoái hậu, là động thái hoàn toàn bất ngờ và chẳng ai hiểu sao Giang Cửu Linh có thể thực hiện được.
Vút.
Và khi tạm thoát, Giang Cửu Linh động nộ lại quát vang :
- Thật cao minh cho đấu pháp xen lẫn hư thực, nhưng đã đến lúc chư vị nếm lại vẫn mùi vị này. Xem chiêu. Đỡ.
Chuyển từ thủ sang công Giang Cửu Linh cơ hồ không quan tâm đến các phương vị họ đang mặc tình tự xoay chuển, gọi là La Hán trận gì đó, Giang Cửu Linh chỉ cần thấy thấp thoáng bóng người là xuất thủ với các chiêu trảo liên hoàn và cũng là những chiêu đố ai biết được rõ đâu là thực đâu là hư chiêu.
Ào...
Vù...
Chín cao thủ vẫn tiếp tục tự xoay chuyển, cũng luôn giữ sự hợp lực của từng nhóm ba cao thủ một như lúc đầu. Tuy nhiên ở từng nhóm lại dần xuất hiện những hoang mang bởi bất luận ai trong họ cũng có cảm nhận chính bản thân đang bị ít nhất một chiêu trảo của Giang Cửu Linh uy hiếp. Họ kêu nhưng không đồng loạt thì kể như cũng tuần tự kêu sợ hãi :
- Ối...
- Sao hắn đang thoái bỗng bật tiến, ối...
- Hắn thi triển công phu gì cứ tiến thoái vô thường và chẳng thể ngờ thế này? Ối...
Họ mất thế chủ động, dù đôi ba lần toan hợp lực thì vì thiếu nhất quán nên hợp lực bất thành.
Không những vậy do ai ai cũng mang tâm trạng sợ hãi cho bản thân thế nào cũng trúng một chiêu trảo của Giang Cửu Linh nên dù chẳng tự chủ, mỗi cao thủ cũng tự lùi một ít, ngẫu nhiên khiến trận La Hán dần giãn rộng, là tự làm giảm thiểu khá nhiều sự uy hiếp lúc đầu đã đạt.
Đúng lúc đó, Giang Cửu Linh vung tay bật xô một kình :
- Đủ rồi nếu không mau tránh và nhượng lối thì chớ trách, khai chiêu.
Ào...
Đó là một đạo uy kình mang khí thế có thể dời non lấp biển ngay lập tức, vì vậy vài ba cao thủ vì vô tình đứng đúng phương vị sẽ bị ngọn uy kình cuộn đến vì kinh tâm khiếp đảm đều tự nhảy tránh, không ở phía này thì cũng lo nhảy về phái bên kia.
- Chao ôi...
- Chưởng lực của hắn quá lợi hại.
- Ôi...
Không bỏ lỡ cơ hội Giang Cửu Linh lập tức thoát theo hướng đó.
Vù...
Nhưng vẫn còn vài ba cao thủ đứng ở ngoài vì lo Giang Cửu Linh tẩu thoát, có một nhân vật trung niên cuồng nộ bật lao đến chặn lối Giang Cửu Linh :
- Ngươi muốn thoát phải lưu mạng lại.
Ào...
Đột ngột bị chặn lối Giang Cửu Linh nôn nóng bật xuất liên tiếp hai trảo :
- Không chịu tránh ư? Vậy để xem các hạ đủ tư cách lưu mạng tại hạ lại chăng?
Vù...
Hữu trảo phát trước vì là hư chiêu nên vụt biến mất nhường chỗ cho tả trảo dù phát sau nhưng lại thần tốc đắc thủ.
Bộp.
Và tả trảo của Giang Cửu Linh khi dừng thì hiển hiện ngay đó là chiêu trảo tuy chỉ vận dụng ba ngón tay nhưng lại thừa uy lực và đang bấu chặt vào huyệt Hầu Lộ ngay dưới cổ nhân vật trung niên.
Giang Cửu Linh vùng nghiến răng khi thấy tất cả những cao thủ còn lại đều cuồng nộ toan chạy đến :
- Mau dừng lại, hay muốn tại hạ với tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo do Đoàn Đăng truyền thụ đành bóp nát và kết liễu một mạng ngay trước mắt chư vị?
Họ khiếp đảm, lập tức dừng lại với mọi ánh mắt cũng dừng và nhìn vào chiêu trảo do Giang Cửu Linh vừa cho biết đấy là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo.
Giang Cửu Linh tuy đắc thủ nhưng từ từ thu lại chiêu trảo :
- Tại hạ không phải là kẻ chư vị cần tìm, hãy nhớ thật kỹ điều đó để đừng bao giờ làm phiền tại hạ nữa. Xin cáo biệt.
Nhưng Giang Cửu Linh chưa kịp bỏ đi thì chợt nghe từ khoảng cách ngoài mười trượng ở mé tả bỗng vang lên một tiếng quát :
- Ai?
Tiếng quát làm Giang Cửu Linh chấn động, vội bật người lao đuổi theo tiếng quát bằng một khinh thân pháp khiến các cao thủ vừa vây đánh Giang Cửu Linh phải đều kinh hoàng kêu :
- Chao ôi, hảo thân pháp.
- Hắn là đệ tử của ai, có bản lĩnh thật cao minh bất phàm?
Trong lúc đó Giang Cửu Linh đi đã xa và càng lúc càng lao nhanh hơn do lại phát hiện ở mãi xa xa phía trước vẫn phát ra tiếng quát lúc nãy với thanh âm giọng nói đủ khiến Giang Cửu Linh đoán nhận và không sợ lầm, là chỉ do lão Phong Trần Cuồng Cái phát ra.
Vút.
Chạy đuổi được một lúc lâu Giang Cửu Linh ngơ ngác dừng lại và càng nhìn cảnh xung quanh thì càng hoang mang :
- Không lẽ ta nhận định nhầm? Tiếng quát không phải của lão Phong Trần Cuồng Cái và chỉ là ngụy kế khiến ta vì chưa đủ lịch duyệt nên bị dẫn dụ đến đây, một chỗ thật hoang vu, tợ hồ đã thời gian rất lâu chẳng ai đặt chân đến?
Lo lắng, Giang Cửu Linh vội quay người toan lui ngay, ngờ đâu thính giác lại tình cờ bắt gặp một chuỗi tiếng động ầm ì vẫn từ xa xa phía trước, lúc này đã là phía sau lưng do Giang Cửu Linh đã xoay người lại, vang vọng đến :
- Là tiếng giao phong? Giữa lão Phong Trần Cuồng Cái và kẻ bí ẩn từ nãy giờ luôn bị lão đuổi theo? Nếu vậy thân pháp Cuồng Phong Tảo Bộ của lão thật lợi hại, chỉ suýt nữa ta nghĩ chẳng bao giờ đuổi kịp.
Giang Cửu Linh vội quay trở lại dựa theo phương hướng đã phát ra chuỗi tiếng động ì ầm để âm thầm tiến dần đến.
Ở một vùng lộ thiên chợt hiện hữu giữa một bên là nơi có lau sậy mọc nhô cao khỏi các lùm cây hoang dại và bên còn lại là một cửa của một khu rừng âm u báo hiệu có tàng chứa nhiều hiểm trở khó lường, quả nhiên là lão Phong Trần Cuồng Cái đang khẩn trương giao chiến với một nhân vật luôn che kín chân diện.
Lão Phong Trần Cuồng Cái cơ hồ đang dốc toàn lực vì mục quang không chỉ toát những tia nhìn giận dữ mà kể cả giọng nói cũng chất chứa những thanh âm hằn hộc :
- Khắp võ lâm có thể cùng lão phu giao thủ ngần ấy chiêu mà vẫn bất phân thắng bại thì nhiều lắm cũng dăm bảy cao thủ, ngươi là ai? Sao mãi không chịu xưng danh? Có biết nếu để giang hồ tỏ tường chuyện giao đấu lần này thì ngươi chỉ trong một sớm một chiều đã mặc nhiên được liệt vào hàng đại cao thủ, chẳng hề kém lão phu chăng? Hoặc ít ra ngươi cũng nên để lão phu được nhìn thấy lư sơn chân diện mục chứ, đỡ.
Ào...
Nhân vật nọ quả có thân thủ bản lĩnh chẳng hề ké lão Phong Trần Cuồng Cái, ắt vì tự minh bạch như vậy nên lời lẽ của nhân vật bí ẩn thật ngông cuồng, vượt cả mức tự cao tự đại :
- Được xem là đại cao thủ ngang hàng với lão thì được lợi gì? Há lẽ lão muốn ta cũng mãi đi lang thang và khất thực độ nhật như lão? Hoặc giả phải ngày ngày chờ đợi và đón tiếp bọn háo danh cứ lũ lượt tìm đến mong được thân cận, được kể là bằng hữu của ta, một đại cao thủ, lại phải hao cơm tốn rượu cho chúng chỉ là lũ bị thịt? Thôi đi, ta chẳng ham gì những thứ hư danh ấy. Trái lại lúc nào ta cao hứng, ta chỉ muốn được tùỳ tiện ra tay kết liễu bất luận ai. Ta chỉ thích trở thành kẻ nắm trọn vẹn quyền sinh sát trong tay và hôm nay điều ta muốn là kết liễu lão. Còn mong thấy diện mạo của ta ư? Ha ha... hãy yên tâm chỉ khi lão sắp chết ta hứa sẽ cho lão toại nguyện. Ha ha...
Vù...
Lão Phong Trần Cuồng Cái lúc nhận định đối phương cũng là đại cao thủ ngang hàng dường như chưa đúng với sự thật, vì như lúc này chẳng hạn, người phát chiêu công là lão, tuy vậy, khi nhân vật che mặt bí ẩn xuất thủ đối kháng thì lão lại là người vì chẳng dám để chiêu chạm chiêu nên vội hồi bộ nhảy lùi.
Vút.
Nhân vật bí ẩn được thể xông tới :
- Lão chẳng dám chạm chiêu? Là đại cao thủ, là Phong Trần Cuồng Cái suốt sáu mươi năm ngang dọc vùng vẫy khắp giang hồ mà như vậy sao? Nhưng bất luận thế nào lão tin chăng, hạng cao thủ như lão chưa bao giờ khiến ta phải sợ, trái lại ha ha... như đã nói, hôm nay nhất định lão phải chết. Xem chiêu, ha ha...
Ào...
Lão Phong Trần Cuồng Cái bị xem thường dù giận đến nỗi râu tóc cơ hồ đã dựng đứng nhưng chẳng hiểu sao có lẽ vì kém thế chăng, lão lại thối lùi một lượt nữa và cũng không thể thốt bất kỳ lời nào gọi là biện bạch cho hành vi này của bản thân.
Vút.
Nhân cơ hội đó nhân vật bí ẩn che mặt chợt quát vang :
- Thì ra nguyên khí của lão đã bị tổn thương? Hay lắm, quả là trời giúp ta, số của lão hôm nay là nạp mạng.
Ào...
Bằng thân pháp thần tốc và xuất thủ liên hoàn, chiêu nào chiêu nấy đều nhanh và đầy đủ uy lực như nhau, nhân vật bí ẩn vì chẳng còn điều gì úy kỵ cứ liên tiếp dồn bức lão Phong Trần Cuồng Cái lùi cho đến khi cuống cả chân và không thể nào kịp lùi.
Ào...
Và đúng lúc này nhân vật che mặt bí ẩn thay vì xuất lực thêm một chiêu tối hậu, là điều rất dễ dàng nếu muốn đoạt mạng lão Phong Trần Cuồng Cái thì lạ thay, nhân vật này lại bật tung người và bất thần lao lướt qua đầu lão Phong Trần Cuồng Cái.
Vù...
Lão Phong Trần Cuồng Cái thập phần hoang mang lộ rõ trên khuôn mặt tái nhợt, vội giương mắt nhìn theo từng cử chỉ lạ lùng của nhân vật che mặt bí ẩn.
Chợt lão Phong Trần Cuồng Cái nghe một loạt quát thất thanh xuất phát đâu đó phía gần lão :
- Ma Hoa Vô Ảnh Thủ! Lão tiền bối hãy mau lẩn tránh.
Lão chấn động và toàn thân nghe lạnh toát, khiến tứ chi cứng đơ nên dù lão muốn hay không vẫn mãi đứng yên bất động, không một phản ứng nào cho thấy lão sắp dịch tránh như ý quát cất lên cảnh tỉnh và nhắc nhở lão.
Nhưng may cho lão, loạt quát vẫn có hiệu quả là làm cho nhân vật che mặt bí ẩn vẫn phần nào khựng lại :
- Ai?
Đó là cơ hội duy nhất và cuối cùng cho lão Phong Trần Cuồng Cái. Do tự minh bạch như vậy, lão lập tức tự nhoài người qua một bên.
Ào...
Cũng lúc này Giang Cửu Linh xuất hiện :
- Có nhận ra Giang Cửu Linh này chăng? Và là trời đã giúp tại hạ lần đầu tiên có cơ hội diện đối diện với tôn giá, hung thủ đã gây thảm án ở Thiên Phật tự. Mau tiếp chiêu.
Ào...
Dù vậy nhân vật bí ẩn vẫn kịp tránh chiêu với tâm trạng tột cùng kinh ngạc lộ rõ ra đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào Giang Cửu Linh :
- Ngươi là Giang Cửu Linh? Một tội đồ đang có lệnh truy nã? Nhưng cớ sao bỗng dưng đề cập đến Ma Hoa Vô Ảnh Thủ nào ở đây? Lại còn to gan vu họa, bảo ta là hung thủ sau bao điều há lẽ chẳng phải do ngươi gây ra?
Giang Cửu Linh lại càng thêm cuồng nộ, lao ập vào kẻ thù :
- Tôn giá không thừa nhận cũng không được vì nếu tại hạ không tận mục sở thị ắt không bao giờ ngờ kẻ từng dùng sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ lại may mắn chính là tôn giá đây. Đã dám làm tất phải có đởm lược dám nhận, nếu có bản lĩnh hãy thử kết liễu tại hạ xem? Đỡ.
Ào...
Nhân vật nọ vùng cười vang :
- Giết một tội đồ đang có lệnh truy nã như ngươi cớ sao ta chẳng dám? Hãy tiếp chiêu ha ha...
Ầm...
Giang Cửu Linh thoạt khựng lại nhưng lập tức vẫn bật người lao đến :
- Nguyên khí của Phong Trần Cuồng Cái là do tại hạ sơ ý gây ra, có hiểu ý tại hạ chăng? Là nếu tôn giá kiêng dè chẳng chịu giở sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ thì kẻ mất mạng hôm nay chính là tôn giá. Hãy đỡ.
Ào...
Chỉ như thế nhân vật bí ẩn mới chịu dốc toàn lực qua tiếng gầm thịnh nộ :
- Tiểu tử ngươi khá thật, chỉ chưa đầy một năm đã có bản lĩnh ngần này ư? Ta thật lầm vì đêm đó chẳng cất tay kết liễu ngươi trước khi hạ sát Đoàn Đăng. Dù vậy ngươi nói không sai, cũng có thể nếu hôm nay ngươi không chết ắt kẻ tự chuốc họa là ta. Mau tiếp chiêu.
Vù... ầm...
Ào... ầm...
Giang Cửu Linh sau một lượt chạm kình thì ít nhiều cũng bị kích lùi, dù vậy với tâm trạng cứ dần cuồng nộ, lại có thân pháp cứ thoắt thoái thoắt tiến, hoàn toàn không thể nào lường trước vẫn khiến Giang Cửu Linh vừa lùi đó lại bật tiến lên ngay :
- Tôn giá thú nhận rồi ư? Vậy thì tôn giá còn phải hối hận nhiều vì đã chẳng còn bất kỳ cơ hội nào cho tôn giá kết liễu tại hạ, bất quá chỉ xảy ra điều ngược lại mà thôi. Mau nạp mạng.
Ào...
Nhân vật nọ dù che mặt thì vẫn còn lộ đôi mắt nên đang tự bày tỏ tâm trạng vừa hoang mang vừa nóng nảy lo lắng qua ánh mắt nhìn Giang Cửu Linh :
- Ngươi nói không sai, ta thực sự đang hối hận đây, nhất là đang tự hỏi vì sao ngay trong đêm thảm sát Thiên Phật tự, tiểu tử ngươi vẫn thoát? Há lẽ chỉ vì ngươi luôn có nhiều may mắn đến thế sao? Kể cả ngày hôm nay cũng tương tự? Ta không tin thế nên ta quyết lấy mạng ngươi. Đỡ.
Ào...
Vù... ầm...
Giang Cửu Linh tuy tuần tự cũng bị dư kình chấn động và kích lùi như đối phương nhưng rồi cũng tự nhận ra khí quyết toàn thân cứ mỗi lúc thêm nhộn nhạo chứng tỏ với đấu pháp nếu cứ mãi chiêu chạm chiêu thì về phần bản thân e khó thể tiếp tục chi trì được lâu. Vì thế từ tay tả Giang Cửu Linh bỗng bật ra và xuất hiện một thanh kiếm.
Xoạch.
Và Giang Cửu Linh chuyển ngay thanh kiếm qua tay hữu với toàn thân lại bật lao vào hung thủ giấu mặt :
- Đêm đó ở am Thiên Phật tự nếu ta không nhanh trí chui ẩn ngay vào phần rỗng của pho tượng Thiên Thủ Phật thì sinh mạng làm gì còn cơ hội bảo toàn. Lão thật độc ác, chẳng hiểu sao cứ muốn dồn ta vào tử địa? Nhưng hôm nay lão đừng mong toại nguyện, nhất là với tuyệt kỹ này, lần đầu ta buộc phải dùng đến. Xem kiếm.
Véo...
Nhân vật bí ẩn cũng lần đầu vừa lùi vừa kêu :
- Trên tay ngươi có phải là thanh Liễu Diệp kiếm, vũ khí bất ly thân của Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá từng bị giam trong ngục thất chung với ngươi?
Quyết không để hung thủ chẳng có mảy may cơ hội dù là tẩu, Giang Cửu Linh thi triển kiếm chiêu đến thập thành công lực :
- Lão lại hối hận nữa chăng? Vì nhờ thủ đoạn của lão, ta tuy bị tống giam nhưng lại may được Phạm sư phụ thu nhận và trao hết chân truyền. Và chỉ sau một đêm thôi, ha ha... không những ta đã tiếp nhận toàn bộ chân nguyên nội lực từ sư phụ mà sau đó còn được điềm chỉ chỗ cất giấu bí kíp chân kinh để bây giờ cho lão nếm mùi lợi hại. Tiếp chiêu ha ha...
Ào...
Thanh kiếm của Giang Cửu Linh tuy vừa ngắn vừa mềm oặt nhưng khi được phổ dồn thật nhiều chân nguyên nội lực thì thanh kiếm không những vụt cứng lên mà còn toát ra kiếm kình ràn rụa từ mũi kiếm, biến kiếm ngắn thành uy lực thật dài.
Véo...
Nhân vật bí ẩn dần biết sợ bởi vô khả có thể dùng đôi tay nhục thể để đối phó với một thanh kiếm bất luận là kiếm gì, vì thế thật bất ngờ, nhân vật bí ẩn chợt bật người lao ngược lên cao :
- Ngươi nói không sai, tuy nhiên bất luận thế nào hôm nay ngươi cũng phải chết. Đỡ.
Nhân vật bí ẩn quật ập xuống cùng lúc cả hai đạo uy kình cực kỳ lợi hại.
Ào...
Ngờ đâu Giang Cửu Linh chợt biến mất và khi tái xuất hiện thì không những cũng có phương vị lơ lửng giữa không trung mà còn chiếm vị thế cao hơn đầu đối phương một ít. Đúng lúc đó với thanh kiếm trên tay chợt ném nhanh vào đối thủ, Giang Cửu Linh còn cười vang :
- Có một sự thật mà lẽ nào lão không nhận ra, một là nội lực của lão dường như chưa đủ sánh với toàn bộ chân nguyên nội lực của ta. Và nếu nãy giờ ta bị suy giảm chỉ một thì lão đến những hai ba, vậy thì chờ gì nữa chưa nạp mạng đền tội? Ha ha...
Thanh kiếm bị ném đi tạo tiếng rít gió nghe thật khủng khiếp.
Vù...
Nhân vật bí ẩn nào dám dụng lực hoặc chộp hoặc đánh bật thanh kiếm, đành lăng không đảo người, chỉ một thoắt nhẹ nhàng là ung dung nhìn thanh kiếm trượt mục tiêu tiếp tục lao thật xa :
- Ngươi ném kiếm là tự chuốc hậu quả bởi vì...
Nhưng thanh âm của nhân vật bí ẩn chợt cắt ngang không chỉ do Giang Cửu Linh bỗng quát mà kèm theo đó chẳng hiểu bằng cách nào Giang Cửu Linh chợt hiển hiện vừa nhe răng cười vừa thần tốc vung loạn song trảo chộp vào đối phương :
- Ném kiếm chỉ là hư chiêu, nếu không thế, ta làm sao dễ tiếp cận để tha hồ đoạt mạng lão như thế này. Đỡ.
Ào...
Hoàn toàn bất ngờ, nhân vật bí ẩn đành khẩn trương vừa vội trầm mình xuống vừa cật lực phát chiêu mong hóa giải và nếu thoát được các chiêu trảo quá gần của Giang Cửu Linh thì càng tốt.
Nhưng tất cả đã muộn, nhân vật bí ẩn chợt vụt gào vang, cố dùng hai tay che kín mặt vì đã bị Giang Cửu Linh chộp và đoạt mất khăn che mặt :
- Ngươi lại dùng hư chiêu? Thủ đoạn này...
Phần Giang Cửu Linh tuy đắc thủ nhưng do mãi ngó vào diện mạo kẻ thù nên nhất thời quên mất thực tại.
Chợt có tiếng lão Phong Trần Cuồng Cái quát thật to :
- Sao ngươi để hắn tẩu? Ngươi bị sao rồi? Ôi... để hắn tẩu rồi còn gì, tiếc thật.
Giang Cửu Linh bị rơi xuống và thập phần hoang mang khi phát hiện quả thật bản thân đã để kẻ thù có cơ hội đào thoát.
Nuối tiếc Giang Cửu Linh hỏi lão Phong Trần Cuồng Cái :
- Khăn che mặt của hắn đây, lão tiền bối có kịp nhận ra hắn là ai không?
Lão tức tối thở dài, chợt trao một thanh kiếm cho Giang Cửu Linh :
- Lão phu chưa hề nghĩ đó là kế sách của ngươi, chỉ lo nếu ngươi chẳng có kiếm thì chẳng khác nào từ bỏ sở trường chọn sở đoản, tự chuốc họa vào thân. Lão phu mải lo nhặt kiếm nào có cơ hội nhìn ngắm diện mạo hoặc vuông hoặc tròn của hắn. Tức thật, lẽ ra ngươi đã có thể kết liễu được hắn nếu đừng mãi mong vạch rõ chân tướng, kỳ thực chỉ là tiểu tiết, vị tất có thể giúp ích gì cho ngươi lúc này. A...
Nhìn cả hai lúc này tuy mỗi người cầm một vật với sắc diện đều có chung vẻ nuối tiếc như nhau thật kỳ khôi, khiến sau đó lúc nhận ra lão Phong Trần Cuồng Cái chợt ôm bụng cười rũ rượi :
- Nhìn ngươi kìa, thật hoạt kê. Ha ha...