Càng tiến lại gần hầm để xe, dự cảm xấu trong lòng càng lớn dần. Quyên chạy nhanh hơn một chút, thì trước mặt hiện ra một hình bóng quen thuộc. Minh đang nấp sau một chiếc xe đen nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Quyên rón rén lại gần, rồi vỗ vai cậu bé.
"Làm cái gì đấy hả?"
Minh giật thót quay lại nhìn sau lưng mình, khi biết đó hoá ra là Quyên thì thở phào nhẹ nhõm, rồi trả lời.
"Tớ thấy một bé gái chạy lung tung, sợ nó bị lạc nên chạy theo, xuống dưới hầm này thì mất dấu..."
"Thế sao cậu còn ngồi ở đây làm cái gì?"
"Nhìn kìa. Có phải người đó trông quen quen không?"
Minh chỉ vào một hướng mà ở đó có một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Ông ta chính là bác sĩ người đã giết Trương mà.
"Chính là hắn mà."
Quyên không còn cười nổi nữa, gương mặt hiện lên chút lo lắng. Nói thật chứ, nếu ông ta phát hiện ra bọn nhóc hôm trước gặp ở bệnh viện thì liệu có bị nghi ngờ gì đó không nhỉ? Ông ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng tiếng nói rất bé, lại cách chỗ hai đứa đang quan sát một khoảng cách khá xa nữa. Sau một hồi nói chuyện, ông bác sĩ vào trong một chiếc xe gần đó rồi đi mất. Hai đứa thở phào nhẹ nhõm, nhưng thắc mắc lại lớn hơn: tại sao ông bác sĩ đó lại ở đây?
"Hai em đang làm gì ở đây vậy?"
Từ phía sau truyền đến một giọng nói, đó là một người đàn ông trẻ. Hơn nữa, người này trông cũng rất quen mắt.
Là bác sĩ trẻ còn lại!
Nếu bị hắn ta phát hiện thì nguy to mất.
"Em... em bị mất chiếc kẹp tóc, bạn ấy đang tìm cùng với em..."
Quyên bày ra bộ mặt ngây thơ sắp khóc tới nơi, rồi rơm rớm nước mắt.
"Chỗ này ít người, nguy hiểm lắm, các em mau về sảnh đi, nếu không sẽ khiến người lớn lo lắng đấy!"
"Vâng..."
Chỉ chờ cơ hội có như vậy, Quyên chộp lấy tay Minh chạy thật nhanh về phía sảnh. Xem ra, ông anh bác sĩ đó không nghi ngờ gì cả.
Sau khi cả hai đã đi khuất, người bác sĩ kia nở một nụ cười thần bí, sau đó rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Tiền bối nói đúng. Hai đứa trẻ đó thật đáng ngờ. Tôi vừa bắt gặp chúng quanh quẩn ở nhà xe, nhưng chắc chúng chưa nghe thấy tiền bối nói gì đâu ạ."
"..."
"Vâng, tôi biết rồi."
Hắn tắt điện thoại rồi cho vào túi, sau đó rời đi.
"Không hiểu sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ..."
Cạnh chỗ hắn vừa đứng là Trương, đôi mắt mở to nhìn chằm chặp theo hướng người vừa đi.
"Phải nhanh báo cho họ..."
"Đừng."
Sau lưng cậu bé phát ra một tiếng nói non nớt. Một cô bé xuất hiện. Không chờ Trương phản hồi lại, cô bé nhẹ nhàng nói tiếp, giọng điện nửa ma mị nửa quỷ dị.
"Cậu không được nói với họ. Nếu họ biết nguy hiểm đang cận kề, họ sẽ dừng việc tìm kiếm manh mối đấy. Đến lúc ấy, cả tôi và cậu đều trở thành những linh hồn chết oan, mãi mãi không thể siêu thoát."
Ánh mắt Trương dao động dữ dội. Cô bé thấy thế thì được nước lấn tới.
"Cậu không muốn gặp mẹ của mình sao?"
Trong một khoảnh khắc, dù giọng nói vẫn là giọng của trẻ con nhưng cô bé ma đó đã biến thành một con quỷ gớm ghiếc, khắp người toả ra một luồng khí đen quỷ dị. Chỉ có điều, Trương đang quay lưng lại với con quỷ nên không thể nhìn thấy hình dáng thật của nó – không phải là một cô bé ngây thơ.
"Tôi..."
Khi Trương quay lại, cô bé/ con quỷ gớm ghiếc đã biến mất, không còn ai ở đó nữa.
Có lẽ cô bé đó nói đúng. Nếu như Quyên và Minh sợ hãi, thì chẳng ai có thể tìm ra bí mật của bệnh viện đó, cũng đồng nghĩa với việc ngày càng có nhiều người chết oan hơn.
Sau khi quay trở lại sảnh, hai đứa nhỏ ngay lập tức tìm đến trước di ảnh người phụ nữ, nơi một người đàn ông vẫn quỳ dưới sàn nhà không chịu đi. Con ma nữ bên cạnh anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Quyên, rồi thốt lên.
"Anh ấy, là anh trai tôi."
"À... Chú ơi, chú có thấy chiếc kẹp tóc nào ở đây không ạ?"
Đó là giọng của Quyên, ngây thơ vô số tội. Minh cũng phụ hoạ theo.
Chiếc kẹp tóc là cái bẫy mà người phụ nữ đã giăng ra để hai đứa có thể làm quen được với ông chú kia.
Người đàn ông sau khi nghe thấy giọng con nít bên tai thì như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhìn quanh quất một hồi rồi thấy một chiếc kẹp tóc màu hồng dưới chân.
"À, có phải cái này là của cháu không?"
"Vâng, đúng rồi ạ. Mà ai mất thế chú? Sao chú cứ ngồi đây thế ạ?"
Ông chú trẻ vội lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, rồi cười gượng.
"Em gái chú đấy, cô ấy rất xinh đẹp phải không? Vậy mà... vậy mà cô ấy đã mất cách đây một tháng..."
Như không kìm được dòng cảm xúc vốn đã trào dâng, ông chú trẻ lại ôm mặt khóc nức nở. Người con gái dịu dàng hơn cả nước, vậy mà lại chết sớm như vậy. Những mảnh kí ức vỡ vụn từ thuở nhỏ, hai đứa trẻ chơi với nhau, rồi khoảng thời gian niên thiếu có cãi nhau, rồi lại làm hoà... Đến khi cô em gái ấy đi lấy chồng, thời gian như một cơn gió thoảng qua, đùng một cái nhận được tin cái chết đột ngột vì tai nạn giao thông, ai có thể chấp nhận được?
Quyên nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh, đôi mắt vô hồn, chẳng có vẻ gì là tội nghiệp người anh trai hay còn bất kì cảm xúc vui buồn nào nữa. Cô ấy hiện tại chỉ là một hồn ma bị chết oan.
"Thực ra... cháu đã gặp cô ấy."
Quyên nhỏ tiếng, thì thầm vào tai ông chú trẻ. Người đàn ông khá ngạc nhiên, rồi cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm không, sau đó kéo tay hai đứa nhỏ vào trong một góc khuất ít người nhìn thấy.
"Chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này được chứ? Hai đứa về nhà chú rồi chúng ta nói chuyện tiếp nhé."
Quyên thầm nghĩ, này ông chú, kéo hai đứa trẻ con vào một góc khuất với gương mặt như sợ ai lấy đồ thì mới đáng nghi hơn đó.
Nhưng trước tiên, cần đánh tiếng với bố Trương cái đã. Kể cũng lạ, từ lúc xuống dưới tầng hầm cho đến giờ, hai đứa chẳng thấy cậu nhóc đâu hết.
Minh nhận lệnh của cô bé, chạy đi tìm bố Trương rồi viện cớ bố mẹ hai đứa tới đón nên phải về sớm. Chú ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ cười chào rồi đi mất. Có vẻ như chú ấy lúc nào cũng bận.
Xuống dưới hầm để xe, hai đứa đi theo chú Quân, anh trai người phụ nữ kia, vào trong một chiếc xe tải nhỏ. Người phụ nữ luôn bay theo sát phía sau, với một luồng khí âm u.
Cô ta nhắc nhẹ.
"Có một gã bác sĩ trẻ đang theo dõi chúng ta đó."
Quyên nghe được rất rõ, tay nắm chặt tay Minh hơn. Nếu để gã đó phát hiện ra điều gì bất thường, thì Minh có thể gặp nguy hiểm.
"Chưa hết... Tôi còn cảm nhận được một luồng khí cực kì nguy hiểm bao quanh đây."
"Một luồng khí cực kì nguy hiểm ư?"
Minh buột thốt miệng nói, chú Quân thấy lạ bèn quay lại hỏi.
"Gì cơ? Mấy đứa cảm thấy nóng à? Điều hoà xe bị hỏng nên chú thay cái khác hoạt động chậm hơn, chờ xíu nha."
"Vâng... vâng không có gì đâu chú ạ. Thằng Minh nó mặc nhiều áo quá nên nóng ấy mà chú, kệ nó đi chú."
Quyên "chữa cháy" câu nói buột miệng giúp Minh, rồi nhanh chóng lôi thằng bé lên xe. Tạm thời phải tránh mặt tên bác sĩ trẻ kia đã, còn những chuyện khác thì tính sau vậy.
Rời khỏi khu tang lễ tập thể, chú Quân bắt đầu kể về người em gái của mình.
Một đứa con gái mẫu mực, giỏi giang, xinh đẹp nữa, vậy mà lại đi lấy một thằng không ra gì, nói đúng ra là một thằng phắc – boi. Cậu ta quen người con gái đó thời còn học đại học, không biết đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến con bé mê mẩn, học hành sa sút, cả ngày chỉ biết yêu với đương. Đến nỗi vừa học xong là hai người đó cưới nhau luôn mới sợ. Chỉ có điều, đứa em gái đó chỉ mới về nhà chồng được nửa năm mà đã gặp tai nạn qua đời.
Chú Quân lại rưng rưng khóc. Chú là một con người nhiều cảm xúc, và rất yêu chiều em gái mình nữa. Cái chết, không thể báo trước nó sẽ đến khi nào. Có thể cái chết sẽ đến vào năm sau, vài tháng nữa, thậm chí ngay ngày mai. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được mình sẽ chết khi nào, liệu mình có sống đến già hay không...
Người phụ nữ lúc ẩn lúc hiện qua gương chiếu hậu, gương mặt mập mờ u ám. Có lẽ trong mắt cô ta bây giờ chỉ còn lại trả thù. Và hai đứa nhóc cũng biết rằng cái chết của người phụ nữ không đơn thuần chỉ là do tai nạn, mà chắc chắn có liên quan đến bệnh viện kia.
Về tới nhà, chú Quân dẫn hai đứa vào trong một ngôi nhà nhỏ, kín đáo nằm cạnh một con sông. Đây là nhà bố mẹ chú để lại, cũng là ngôi nhà chứa hai mươi mấy năm kí ức của anh em chú. Bàn thờ vẫn còn bốc khói nghi ngút, với di ảnh của người phụ nữ xinh đẹp nhưng gương mặt vẫn có phần thơ ngây.
"Cậu về sớm thế. May là tôi vừa chuẩn bị xong bữa trưa."
Từ trong nhà, một giọng nói nam tính trầm ổn truyền ra, chú Quân ngại ngùng nhìn hai đứa nhóc rồi gãi đầu giải thích.
"À... Bạn chú... Bạn thân của chú đó. Chúng ta vào trong thôi."
Hai đứa ngồi ở phòng khách đợi chú Quân đi lấy bánh, trong khi đó, một người đàn ông mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Người này có đôi mắt rất lạnh lùng, hai tay bưng hai cốc sữa nóng đặt lên bàn, rồi liếc mắt nhìn về phía bọn Quyên. Hai đứa giật thót mình, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác. Người này là bạn thân chú Quân sao? Hai người họ tính tình có vẻ trái ngược nhau.
"Hai cháu uống sữa bò đi không nguội. Chú không biết khẩu vị hai đứa thế nào, nhưng chắc vừa rồi đó. Sau này con của bọn chú cũng tầm như các cháu thì chú sẽ dễ bề chăm sóc hơn..."
Chú ấy chưa kịp nói hết câu thì chú Quân vội vã bịt miệng lại, đôi tai đỏ ửng, mắt long lánh như sắp khóc tới nơi.
"Nói bậy bạ cái gì vậy... À hahaha, các cháu quên những lời vừa nãy đi ha... Bánh của các cháu này..."
Nói xong hai người đàn ông điều chỉnh lại chỗ ngồi đối diện hai đứa nhỏ, rồi bắt đầu vào chuyện chính.
"Vậy, ban nãy hai đứa có nói là đã từng gặp em gái chú trước kia?"
Quyên liếc mắt qua người phụ nữ ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô ta nhỏ nhẹ nói một câu không liên quan.
"Họ là người yêu của nhau đó."
Cô suýt phun miếng bánh đang ăn trong miệng ra, may mắn thay Minh đã kịp bịt miệng cô lại.
"Quyên sao thế? Bánh không ngon hả cháu?"
"À dạ không có gì ạ... Cháu cháu cháu bị nghẹn xíu thôi ạ. Dạ vâng, đúng là tụi cháu đã từng gặp em gái chú."
"Em gái chú có nói gì sao?"
"Nói với họ là tôi không chết bởi tai nạn."
"Dạ, cô ấy nói rằng cô ấy không chết bởi tai nạn."
"Mà tôi chết vì bị giết."
"Mà cô ấy chết vì... vì..."
Đang định lặp lại những gì người phụ nữ nói, Quyên bỗng nghẹn lại không biết có nên nói tiếp hay không. Có nên cho họ biết rằng người họ yêu thương chết vì bị giết chứ không phải bị tai nạn như họ nghĩ?"
"Vì cái gì?"
Chú Quân tò mò vế sau của Quyên, nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Mọi thứ đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
"Vì bị giết, đúng không?"
Tin này nói ra, tất cả mọi người trong nhà đều mang vẻ mặt vô cùng hoang mang. Người nói ra không phải Quyên, cũng chẳng phải Minh, mà là chú mặt lạnh. Chú Quân nhìn người yêu mình với gương mặt ngỡ ngàng.