Trong không gian tràn ngập sự xúc động của sinh ly tử biệt, trong khi tất cả mọi người đều dồn hết sự chú ý của mình về phía người phụ nữ đã mất tích từ lâu ấy, một giọng nói nho nhỏ phát ra, nhẹ bẫng, đè nén.
“Con gái à…”
Bà cụ già nua nhẹ nhàng cất tiếng, sau khi tất cả đều đã nói xong và trở nên im lặng.
Đó là bà của Hoa, là mẹ của người phụ nữ trước mặt, người đã giấu kín những đau khổ mà cuộc đời đem lại vào sâu bên trong mình. Bà đã tỉnh dậy từ lâu, và lắng nghe hết tất thảy. Bà im lặng không nói, vì chưa đến lúc phải nói.
Đôi mắt kèm nhèm của bà đột nhiên tinh tường, nhìn người trước mặt một cách vô cùng rõ ràng. Có thể đó là linh cảm của người mẹ, là giác quan thứ sáu khiến bà có thể nhìn thấy được con gái mình lần cuối.
“Bà…”
Hoa định nói gì đó, nhưng bà của cô bé đã kịp thời giơ tay cản lại. Có lẽ khoảng thời gian mười năm qua, dài thì có dài, nhưng trong khoảnh khắc này, khoảng thời gian ấy lại giống như chưa từng tồn tại, chớp mắt cái đã qua, vèo cái là biến mất. Trong kí ức già cỗi của bà lại hiện lên hình ảnh ngày nào, khi mà Mộng còn là một đứa trẻ con chăm chú nhìn vào một hiệu thuốc nào đó.
“Mẹ, con muốn trở thành bác sĩ!”
“Tại sao con lại muốn thành bác sĩ?”
“Con không biết, chỉ là con rất muốn chữa bệnh cứu người!”
“Chữa bệnh cho bố con chứ gì? Mẹ biết tỏng!”
“Hihi, mẹ là thiên tài!”
Vào sinh nhật năm Mộng tuổi, bà dẫn con gái đi mua một chiếc vòng tay, và mọi chuyện bi kịch kể từ đó bắt đầu xảy ra.
Tình yêu của hai đứa con gái. Hai con quỷ giết người và lễ tế hồn. Bà đều biết hết tất tần tật.
“Con gái, con đừng trách mẹ.”
“…”
“Thực ra, chính mẹ là người đã đồng ý cho hắn nhập phần hồn thứ ba vào người…”
“Mẹ… như vậy là sao?”
“Mẹ sẽ kể cho con hết tất cả mọi chuyện.”
“…”
“Năm đó, sau khi Hoa ra đời, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, vậy mà mẹ của nó lại bị giết bởi chính bố ruột của mình. Hắn đã ra điều kiện với mẹ. Để cho phần hồn thứ ba của con sống trong người mẹ và chôn giấu sự thật mãi mãi, hoặc là… hắn giết Hoa để tế linh hồn thuần khiết của đứa trẻ sơ sinh ấy… Mẹ chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong mà giao kèo với hắn…”
Hoa dường như bị sốc sau khi nghe thấy những lời nói như vậy được phát ra từ chính miệng bà của mình, Minh bất lực chỉ có thể vỗ vai an ủi cô bé.
“Thế nhưng chuyện như vậy đâu đã xong? Còn cái Mai, nó bị tước mất một nửa linh hồn… Con có biết nửa ấy giờ đang ở đâu không? Ở trong người cái Hoa… Vì vậy, chuyện con bé bị mộng du hằng đêm là điều dễ hiểu. Mẹ biết hết nhưng không thể làm gì được. Ai sẽ tin lời của một bà già lẩm cẩm? Ai sẽ tin rằng trên đời này tồn tại những thứ như là lễ tế hồn? Để bảo vệ cái Hoa, mẹ chỉ có thể cứ như vậy chôn vùi sự thật. Mẹ dằn vặt, đau đớn, hận bản thân chết cũng không thể nào đền hết tội cho con được… Vì vậy, con gái à, đừng luyến tiếc một người mẹ tồi này nữa, con cứ đi đi, và đừng tha thứ cho những lỗi lầm mà bà già này đã làm…”
Con ma nữ lặng thinh, sau đó cười khổ.
“Không, mẹ chẳng có tội tình gì hết.”
Tội lỗi ư? Tội lỗi thực sự là do hai con quỷ kia gây ra! Người mẹ già ấy chẳng qua là cố gắng hết sức mình để bảo vệ cháu gái. Trong tình huống này, ai đúng, ai sai không còn quan trọng nữa. Sự thật là mọi chuyện đều đã trôi qua hết rồi và thứ duy nhất vẫn còn tồn tại chính là tình cảm gia đình. Đó là tình mẫu tử, là tình thân ruột thịt mà ông trời ban tặng cho mỗi người. Bài học quý giá mà mỗi người cần phải rút ra chính là càng thêm quý trọng người thân trong gia đình mình hơn sau bao nhiêu bi kịch xảy ra.
Hiểu được đạo lý ấy, bỗng nhiên tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đó chính là sự tha thứ, lòng bao dung và lòng vị tha. Oán hận, giống như cô Mai? Cô ấy đã sống trong đau khổ nhiều năm trời vì lòng thù hận rồi.
“Người có lỗi trong chuyện này chính là đứa con gái bất hiếu đang hiện diện trước mặt mẹ! Con đã không làm tròn số phận của một người con hiếu thảo, không thể phụng dưỡng khi mẹ tuổi già sức yếu, không thể trở thành một người mẹ hiền mẫu mực dạy dỗ con cái với tình yêu thương… Và cả Mai, chính vì con mà cuộc đời của cô ấy đã tụt dốc không phanh, chìm ngập trong đau khổ… Từng ấy năm con luôn ở bên cạnh cô ấy, trong chiếc nhẫn màu vàng đã đính ước tình yêu của chúng con… Điều tệ hại nhất là cô ấy đã lỡ dở một đời người trong tay một con ác thú.”
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm.
Hóa ra bên cạnh Quyên lại có nhiều sự đau khổ đến vậy. Không chỉ cô, mà ai trong cuộc đời này cũng có những nỗi khổ tâm riêng không thể kể cho ai biết.
Phật từng nói: “Đời là bể khổ”.
Mỗi một người sinh ra trên thế gian này đều có một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Đó là sống trong bể khổ. Thế nhưng trong bể trầm luân gian khổ ấy, con người có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình. Sống như thế nào để hạnh phúc ngay trong chính những nỗi khổ mà cuộc đời đem lại? Bạn sẽ chọn cách sống vị tha, bao dung, luôn cố gắng để tìm ra ánh sáng trong đêm tối, hay sống trong sự thù hận, tự mình làm khổ mình?
Thực ra, mỗi người đều có một cách suy nghĩ khác nhau, chỉ cần luôn là chính mình, sống đúng với bản chất mà mình có là ổn.
Còn Quyên thì sao? Cô vẫn sẽ là chính cô, vẫn sẽ quyết tâm tìm ra hung thủ giết hại gia đình mình. Bởi vì nếu không làm như vậy, sự dằn vặt, ân hận và đau đớn sẽ ngày càng xâm chiếm linh hồn cô, kéo cô xuống vực sâu của địa ngục – nơi không có một chút ánh sáng nào.
“Cô Mai đang ở gần đây, cô có thể tranh thủ đi thăm cô ấy một lúc được không?”
“Được, tôi phải gặp lại cô ấy lần cuối.”
Tình yêu của hai người là một sai trái, ngay từ đầu đã là một sai trái. Vì tình yêu ấy, mọi bi kịch mới xảy ra. Tình yêu ấy bị xã hội phản đối, ngay cả chính những người thân thiết nhất trong gia đình cũng phản đối, mà đến cả ông trời cũng phản đối. Bây giờ tình yêu ấy bị chia cắt, một người cõi âm, một người cõi dương, thế nhưng tình yêu ấy vẫn mãnh liệt tồn tại. Dù cho tất cả mọi người đều không đồng ý, dù cho bị những thế lực xấu xa chia cắt, bị cái chết chia cắt, thế nhưng nếu nhìn theo một chiều hướng khác, đó vẫn là một câu chuyện tình yêu đẹp.
Trong từng ấy năm bị giam cầm trong địa ngục, Mộng luôn luôn âm thầm ở bên Mai, ngày cũng như đêm, gắn bó keo sơn như thế. Cho dù Mộng đã chết, dù Mai không hề hay biết gì về sự hiện diện của Mộng suốt quãng thời gian đau khổ ấy, nhưng Mai vẫn luôn yêu Mộng mà không hề vứt bỏ thứ tình cảm sai trái ấy. Dù biết rằng Mộng đã chết và không thể nào gặp lại người mình thương được nữa, Mai vẫn luôn ấp ủ trong mình một thứ tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ không thể nào phai mờ qua năm tháng. Có lẽ tình yêu ấy đã thực sự khiến ông trời cảm động, nên Mai mới có thể gặp lại Mộng lần cuối cùng…
Trong căn nhà hoang tối tăm lạnh lẽo, cô Mai ngồi co ro cúm rúm lại trong một góc, người rung lên bần bật từng cơn vì gió rét. Hình như sức sống mãnh liệt của cô đã giúp cô vượt qua và làm quen với bóng tối sau nhiều năm. Lời trăn trối cuối cùng của Mộng luôn lởn vởn quanh tai cô, khiến sức sống trong cô như một ngọn lửa không bào giờ tắt.
“Phải sống, nhất định phải sống tốt.”
Trong đôi mắt mù lòa ấy, hai giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má.
“Mai nhớ Mộng…”
“Mai à…”
Giọng nói quen thuộc đã lâu lắm rồi không được nghe khiến Mai chợt bừng tỉnh. Cô đập vào má mình vài cái, sau đó tự thì thầm.
“Không phải mình mơ đấy chứ?”
Một cánh tay nhẹ nhàng cản tay Mai lại, bàn tay ấy lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.
“Đừng tự đánh mình như vậy, Mộng đau.”
Như gặp lại người cực kì quan trọng sau một thời gian dài bị chia cách, cô Mai vội vàng quờ tay trong không trung, sờ nắn người trước mặt.
Là Mộng, đúng là người con gái cô ngày nhớ đêm mong đây rồi! Là người bằng xương bằng thịt! Bất chợt Mai đẩy mạnh Mộng ra.
“Đừng… đừng có qua đây! Bây giờ Mai trông hôi hám bẩn thỉu lắm, đừng chạm vào Mai!”
Mộng vẫn nhẹ nhàng ôm cô Mai, an ủi.
“Không sao đâu, có Mộng đây rồi, mọi chuyện đều qua hết rồi, đừng cố đè nén nữa!”
Tức nước vỡ bờ, Mai òa khóc thật to trong lòng Mộng, giống như một đứa trẻ.
Chẳng cần phải nói gì nhiều, một câu nói của Mộng đã có thể khiến Mai xả hết mọi uất ức và đau khổ trong lòng ra bên ngoài.
“Mộng… đừng… đừng bỏ Mai nữa nhé?”
Vẫn cái ôm mùi mẫn, nhưng giọng điệu của Mộng có chút buồn man mác, giống như đây thật sự là lần cuối cùng Mai gặp Mộng.
“Mai phải sống thật tốt, sống luôn cả phần của Mộng nữa nghe không?”
Mai ôm Mộng thật chặt, giống như Mộng sắp biến mất, vậy nên cô phải níu giữ người ấy lại bằng mọi giá.
“Không muốn, Mộng phải sống cùng với Mai!”
Giọng Mộng nghẹn ngào như đang khóc, nhưng Mai lại chẳng thể nhìn thấy người con gái mình thương lần cuối.
“Mộng bắt buộc phải đi. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ sống cùng nhau được chứ? Nghe lời Mộng, sống thật tốt, sống cả phần của Mộng nữa… Đừng chìm ngập trong đau khổ nữa, cũng đừng tự hành hạ bản thân mình nữa… Hãy… luôn vui vẻ và thoải mái sống một cuộc đời an yên… Mong rằng, sẽ có một người thay Mộng yêu Mai thật nhiều…”
Mai cố níu giữ lại hơi ấm cuối cùng của người ấy, nhưng cái ôm dường như đang dần dần biến mất, hơi ấm cũng chẳng còn. Chợt nhận ra, người ấy đã hoàn toàn biến mất.
Những tia sáng đầu tiên xuất hiện trên nền trời, vẫn là theo quy luật của nó, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Sau một đêm đầy giông tố, cuối cùng, Quyên đã có thể mỉm cười bên cạnh Minh.
“Hihi, Quyên cười lên là xinh nhất trên đời!”
Cô bé nhìn Minh với vẻ vui tươi rạng rỡ chưa từng có, khiến cậu bé “act cool” đứng hình mất năm giây.
“Vậy sao? Vậy thì sau này tớ sẽ cười nhiều thật nhiều!”
Minh không đuổi kịp trước thái độ của Quyên lúc này, gãi gãi đầu thắc mắc.
“Có phải mình nhìn nhầm không nhỉ? Quyên lạnh lùng bay đâu mất rồi nhỉ? Hay mình đang mơ ta…”
Khu rừng ngày hôm nay vô cùng nhộn nhịp. Người của Minh, phóng viên, nhà báo, cảnh sát…
“Vâng, thưa quý vị, phía sau lưng tôi đây là một trong những vụ án bí ẩn nhất từ trước đến nay đã được khai phá bởi một nhóm học sinh tiểu học! Ngay phía sau nơi tôi đứng đây chính là một vũng bùn, các bạn có biết trong đó có gì không ạ? Trong vũng bùn ấy là một xác chết của một người được cho là vợ của ông chủ tiệm vàng XX nổi tiếng cách đây hàng chục năm trước! Một vụ án đã đi vào lịch sử! Người con gái của xác chết này được cho là cô Mai đã bị mất tích cách đây mười năm về trước bỗng nhiên xuất hiện dạo gần đây…”
Tiếng nói của cô phóng viên liên tục vang lên, hình ảnh của bộ ba đứa trẻ Quyên, Minh và Hoa liên tục bị các phóng viên chụp hình đưa tin. Nhờ có người của Minh, cả ba đều có thể an toàn trốn thoát. Còn bà của Hoa? Bà cụ ấy cười tươi roi rói trong căn nhà vốn đã chật nay lại còn chật hơn bởi đám phóng viên háu đói. Bà lão uống nước chè với đám phóng viên, tám chuyện vui vẻ.
Nếu bạn thắc mắc rằng bà cụ có kể hết sự thật cho đám phóng viên không? Tất nhiên là không rồi, sự thật phải được che giấu mãi mãi mà không một ai biết. Bà cụ đã tạo ra một câu chuyện hài hước về tất cả những gì xảy ra, về cái xác dưới vũng bùn – mẹ Mai, về người con gái mất tích – thực ra là đi làm ăn xa, về bố Hoa – thực ra là đã mất từ lâu, và ti tỉ thứ khác. Thật không thể xem thường đầu óc của một bà lão được đúng không?
Còn ngôi nhà nơi hai con quỷ đó đã từng xuất hiện và trói Quyên thì đã bị thành phố niêm phong không rõ lí do, nghe đâu người ta phát hiện một cái xác chết đã bị mục ruỗng thối nát trong nhà và một cái bàn thờ có vẻ huyền bí luôn cắm hai ngọn nến cháy rực mà không có bất kì một di ảnh nào. Còn tiệm vàng , nghe nói gia đình ấy đã chuyển đi ở tại một nơi khác mà không rõ lí do.
Còn bạn, bạn nghĩ sao về vụ án này?
Đôi lời tác giả: Surprise! Bất ngờ chưa? Sau một thời gian ẩn thân thì Jim quyết định hiện hình lại rồi đây! Mọi người muốn có một ngoại truyện về tình yêu của hai cô gái này thì còm men bên dưới để Jim biết nhé! Còn nếu như đi thẳng sang vụ án tiếp theo thì cũng còm men bên dưới nhé! Mọi người học được gì sau vụ án này, có thể chia sẻ cho Jim một chút không?