Tầm Lộ

chương 74: sức mạnh của một tu luyện giả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hấp.

Két…

Thân hình Tiểu Phàm lấy thương làm trụ, không ngờ lập tức dốc thẳng ngược lên trên. Liễu kiếm của Bính cứa mạnh vào thân thương làm bật lên âm thanh chói tai như tiếng gào khóc.

Chân khí Hỏa hành theo thân thương truyền lên.

Tiểu Phàm không một giây suy nghĩ, Thần Ma lực truyền xuống hai lòng bàn tay. “Hả?”, hắn kinh hãi tới mức hai tay thiếu chút nữa là buông thương. Không ngờ chân khí Hỏa hành của Bính mạnh tới nỗi có thể làm cho Tiểu Phàm bị bỏng, cơn đau nhức truyền lên não bộ. Tuy rằng ngay sau đó Thần Ma Lực tràn tới hồi phục bàn tay hắn. Thế nhưng chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.

Phản ứng như điện, hắn vặn mạnh hông, cả người từ hai chân đến eo, đến vai, rồi đến hai cổ tay, lòng bàn tay, hoạt động như một cỗ máy phối hợp cực độ trơn tru. Xung lực từ việc xoai hai chân truyền thẳng tới song thủ, tạo ra lực lượng cực lớn. Cong…, mũi thương đang ghim dưới đất, bây giờ Tiểu Phàm lại vận một lực cực lớn vào cán thương, thân thương lập tức oằn lại tựa như một cây trường cung. Vốn cây thương này làm bằng hợp kim đặc biệt cho nên mới có thể vừa có được sự dẻo dai lại vừa bền cứng, đủ sức chịu đựng lực lượng cực lớn.

Bưng!

Thương duỗi ra!

Ca xát!

Mũi thương xé đất phóng vút lên, vụt vào một đám mây đỏ rực!

Một thương cực nặng!

Nhưng…

Vút…, thương vụt vào khoảng không. Tốc độ thân pháp của Bính quá nhanh.

Tiểu Phàm hai chân vừa đáp xuống, lập tức quét ngược một thương ra sau. Chỉ nghe Keng…, đầu thương va chạm với trủy thủ của Nhất, lập tức đẩy gã lui lại. Thân ảnh Nhất lại chìm vào bóng tối…

“Làm sao đây?”, Tiểu Phàm bây giờ đã có phần hơi hoảng loạn rồi. Vốn hắn cho rằng sau một năm huấn luyện tại Vô Định Chi Địa, bản thân bây giờ đã rất mạnh, vậy mà cuối cùng lại rơi vào hiểm cảnh thế này. “Một tên cực độ tấn tốc, kiếm pháp lại khoái dị (nhanh, quỉ dị), một tên ẩn ẩn hiện hiện bất cứ lúc nào cũng có thể ra đòn sát thủ…”, Tiểu Phàm xoay thân chạy thật nhanh, đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Têêê…

Xích liễu kiếm lại tới, so với vừa rồi còn nhanh hơn một chút.

Tiểu Phàm nghiêng người một cái, một tia máu bắn mạnh ra – vai phải hắn đã bị thương.

- Aaaa…

Tiểu Phàm thét lên đau đớn.

Tuy hắn nhanh chóng né tránh, nhưng lưỡi kiếm vẫn kịp liếm vào vai hắn. Sự bỏng rát từ miệng vết thương lan truyền cực nhanh, khiến cả cánh tay hắn nổi lên đầy gân xanh. Sau khi một tia máu đầu tiên bay lên không trung, vết thương lập tức cháy xém khiến Tiểu Phàm có cảm giác như bị hành hình bằng dấu sắt nung lửa. Nếu không phải Thần Ma lực nhanh chóng xoa dịu đau đớn, có lẽ hắn đã không chịu được mà làm rớt cán thương.

- Minh Tâm, ngươi xong chưa?

Lạc Nhạn đang đấu với hai người khác, lúc này dường như đã thấm mệt, hỏi lớn.

Nguyên lai, hai người họ đã hội họp với nhau, sau đó Minh Tâm trông thấy Nhất tới liên thủ với Bính đuổi giết Tiểu Phàm. Bản thân Minh Tâm lập tức có quyết định y phải làm gì tiếp theo. Y mạnh nhất là cái gì? Chính là trận pháp a! Lập tức, y trao đổi với Lạc Nhạn, bảo nàng cầm cự đấu với hai người của đối phương, mua cho hắn chút thời gian…

Minh Tâm hiện đang đứng yên một chỗ, miệng không ngừng lẩm nhẩm, hữu thủ kết ấn, tả thủ không ngừng phi ra những cây phi đao đặc biệt. Tổng cộng hắn ném ra bảy thanh phi đao, chuôi mỗi phi đao đều gắn một lá bùa với những kí hiệu chằng chịt khó hiểu.

Hai mắt Minh Tâm sáng lên như tinh tượng, quát lớn:

- Tiểu Phàm mau qua đây!

Tiểu Phàm đang chạy chối chết, tâm thần cùng cơ thể đều cố gắng đề cao hoạt động tới cực hạn. Chỉ mười giây thời gian vừa rồi, trên thân thể hắn đã có bốn vết thương, nông sâu đều có cả. Ba vết thương do Bính gây ra. Một vết thương, cũng là cái thương hại nhất do Nhất chém một dao vào sườn của hắn. Chỉ sợ thêm một hai phút, hắn sẽ không kiên trì được nữa.

- Tiểu Phàm mau qua đây!

“Minh Tâm!”, Tiểu Phàm sửng sốt, ánh mắt quét qua, lập tức lao đến. Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn biết nếu không có biện pháp, Minh Tâm tự nhiên sẽ không gọi hắn.

Xoạt!

Tiểu Phàm lách người, hiểm hiểm tránh được một kiếm của Bính. Y phục sau lưng rách một đường.

Ba trượng…

- Aaa…

Tiểu Phàm gầm lên đau đớn. Hắn lại dính một kiếm vào đùi, vết thương cháy khét.

Hai trượng…

Vù.

Thân ảnh Nhất đột ngột xuất hiện từ một gốc cây. Trủy thủ như sao xẹt, lóe lên. Tiểu Phàm không dám đỡ gạt, chỉ một đường chạy tới trước. Máu phun ra. Thắt lưng hắn có một vết thương sâu, dài gần năm thốn.

Một trượng rưỡi…

Vút...

Rít…

Nhất, Bính hai người đồng loạt xuất thủ.

- Thành!

Minh Tâm gầm lên. Thủ ấn trên tay như hoa sen bung nở, ngón tay điểm mạnh ra trước. Chân khí Thủy Hệ kì lạ không ngờ truyền được ra ngoài! Chúng chạy theo bảy đường rãnh dưới chân hắn. Cả khu vực bán kính bốn trượng bừng lên ánh sáng lam sắc.

- Biến!

Thủ ấn biến lần nữa. Ngón tay trỏ bên phải chỉ xuống dưới.

Toàn bộ thủ pháp hầu như chỉ hoàn thành trong một giây thời gian.

Vòng tròn tạo từ bảy thanh phi đao đột ngột biến đổi, chân khí lam sắc hóa thành linh khí hạt thổ sắc.

- Tiểu Phàm, đánh chúng!

Minh Tâm nghiến răng, gằn lên thật nhanh.

Tiểu Phàm đang chạy, đuôi mắt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kì quái: Hai người Bính – Nhất đồng thời bị đình trệ thân pháp, cả người hơi cong xuống như thể có một bàn tay vô hình đang đè lên họ.

Tiểu Phàm dĩ nhiên không để vụt mất cơ hội, trường thương lập tức quay ngược lại.

Uuuuu…

Trường thương rít lên như long ngâm. Ánh mắt Tiểu Phàm phát lạnh, song thủ dụng lực càng thêm mạnh. Hắn quát lên như tiếng tử thần đòi mạng:

- Chết cho ta!

- Bính!

Nhất khẩn trương hét vang.

Bính gào lên một tiếng tựa như mãnh thú:

- Gưaaaa!

Xích yên (làn khói đỏ) quanh thân Bính đột nhiên thu cả lại, thoáng chốc quấn lấy liễu kiếm. Liễu kiếm bùng lên cường quang chói mắt, giống như mặt trời tỏa sáng trong đêm!

Tiểu Phàm thấy toàn thân như bị thiêu đốt trong lò lửa, hai tay cầm cán thương đánh tới mà bỏng rát như bị dí vào than hồng! Thậm chí tóc và y phục hắn còn nhanh chóng bốc lên mùi khét lẹt!

Lạc Nhạn ở không xa cũng lập tức cảm nhận được nhiệt lực đáng sợ, kinh ngạc nhìn sang:

- Tiểu Phàm coi chừng.

Nàng phân tâm!

Xé…

Đột ngột một đao lướt tới, kéo mở một viết thương đáng sợ, máu phun ra.

Lạc Nhạn kinh hãi ôm lấy eo, lui liền mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

Hai kẻ đối chiến với nàng tất nhiên thịnh thế không buông tha, điên cuồng công kích!

Là sinh tử quan đầu!

Tiểu Phàm nhận thức rõ một sát na này.

“Chọn một binh khí đi!”

Hoàng Phi Hiên hất hàm bảo Tiểu Phàm.

“Giáo quan, ta chọn thái đao…”

Tiểu Phàm nhìn vào lòng bàn tay, nói.

Hoàng Phi Hiên hỏi:

“Vì sao ngươi chọn thái đao?”

Tiểu Phàm đáp:

“Vì ta học trù nghệ. Đao pháp của ta từ trù nghệ mà ra”

Hoàng Phi Hiên lắc đầu, nói:

“Binh khí thích hợp mới là binh khí đúng. Bính khí không chỉ hợp với thân thể mà còn phải hợp với tâm tính. Ngươi nói vì ngươi học trù nghệ nên mới chọn thái đao. Nhưng bản thân ngươi có phải trù sư không? Ngươi không đủ tỉ mỉ, không quá chăm chút, cũng không phải quá đam mê mĩ thực,… Ta thấy ngươi không giống trù sư…”

Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi:

“Vậy giáo quan thấy ta giống cái gì?”

Phi Hiên lắc đầu, đáp:

“Ta không biết! Nhưng ngươi không phải trù sư…”

Tiểu Phàm nhíu mày càng đậm, hỏi:

“Vậy…”

Phi Hiên chỉ vào binh khí đường, nói:

“Vào đó. Chỉ có thử mới biết”

Tiểu Phàm gật đầu, lập tức tiến vào binh khí đường…

Hồi ức về ngày đó lóe lên trong đầu Tiểu Phàm. Lúc này đột nhiên hắn hiểu rất rõ những gì Phi Hiên nói lúc đó. Hắn lẩm nhẩm:

- Thương, đâm thẳng thì quyết đoán, mạnh; uốn thì như thần long bài vĩ, vô pháp cản phá; quét thì như trường xà săn mồi, thượng hạ tả hữu không đâu là không với tới. Thương của ta cũng là tâm của ta, lúc cần chính trực thì chính trực, lúc cần ứng biến thì có ứng biến, không cứng nhắc, chẳng quân tử, cũng không phải tiểu nhân. Trọng ở một chữ “Tùy”. Thương của ta căn bản không phải là Quân tử thương, cũng chẳng phải Dũng thương mà là Tự tại thương!

“Nếu đã là tự tại, hà cớ gì phải ngại nguy hiểm cỏn con trước mắt này? Chỉ cần ta thích, kia có là xích diễm nhật quang, hay kì dị khoái kiếm, có gì không dám đối mặt?!”, trong đầu hắn như ngân lên từng hồi chuông đổ. Ánh mắt hắn một khoảnh khắc biến đổi, khí chất cả người biến thành một kẻ lãng khách, không quan tâm thiên hạ nghĩ gì, chỉ cần biết quyết định của bản thân là thế nào.

Rắc rắc rắc…

Thanh âm ròn rã, trầm trầm kì lạ từ khắp các bộ vị toàn thân Tiểu Phàm vang lên. Lúc này đây, lực lượng từ xương cốt, cơ nhục của hắn kì kì quái quái cuộn lên, đạt tới mười hai thành lực lượng!

Nhục cốt tề minh! (Xương cốt, cơ nhục cùng kêu lên!)

Đây là cảnh giới thân thể mà mọi luyện thể giả đều mong muốn đạt được. Phải hiểu rằng đây không chỉ là sức mạnh cơ thể, mà giống như một loại cảnh giới vận động. Chỉ khi nào đạt được cảnh giới nhất định, lúc phát động lực lượng, toàn thân cơ nhục mới đồng loạt reo hò hưởng ứng. Bình thường con người chỉ có thể sử dụng một phần bộ phận cơ bắp của mình. Khi có chiến kĩ loại võ kĩ mới có khả năng phối hợp các bộ vị khác nhau của cơ nhục, xương cốt. Nhưng Nhục cốt tề minh thì lại ở đẳng cấp cao hơn. Lúc này, toàn bộ cơ bắp, gân, xương, thậm chí mạch máu đều đồng loạt tiến hành hoạt động. Hãy tưởng tượng, nếu chỉ tung một cú đấm bình thường, lực lượng chủ yếu đến từ vai và bắp tay, lực lượng này tương đương với việc ném một bao cát cân vào đối phương. Nếu có sử dụng võ kĩ, lực lượng sẽ đến từ eo, hông, thậm chí là chân, lực lượng lúc này giống như thay vì sử dụng bao cát mười cân, ta sử dụng một bao cát cân vậy. Cứ như vậy mà suy luận lên. Nhục cốt tề minh, nói cho dễ hiểu chính là cảnh giới của việc vận dụng lực lượng, trọng lượng toàn thân để xuất ra một đòn. Việc xuất được ra mười hai phần lực lượng không phải là điều khó hiểu!

Tuy nhiên lúc này tinh thần Tiểu Phàm lại hoàn tập trung vào kiếm của Bính, một chút cũng không nhận biết được âm thanh phát ra từ chính cơ thể mình.

Ầmmmm.

Ngân thương của Tiểu Phàm đâm thẳng về trước, sức mạnh cực độ khủng khiếp, không ngờ còn mông lung nghe thấy tiếng ì ùng như sấm nổ!

“Đệ Nhị Sát Kĩ – Toàn!”, Tiểu Phàm gầm lên trong đầu. Toàn vốn là chiêu lúc trước hắn sáng tạo ra để sử dụng cho thái đao, nhưng một năm ở Vô Định Chi Địa hắn đã nghiên cứu cách sử dụng chiêu này vào thương pháp. Kết quả là lực lượng bộc phát còn mạnh hơn không chỉ hai lần! Thương kèm theo xoáy lực cực mạnh, tua thương trắng xóa bung nở như hoa, lại như bông vụ, công tới…

VA CHẠM!!!

Rắc…

Mặt đất nơi Tiểu Phàm và Bính đang đứng đồng bộ nứt toác!

Nhiệt lực khủng khiếp tràn tới như hồng thủy vỡ đê, xích diễm yên như một con quái thú há miệng nuốt chửng lấy Tiểu Phàm.

- Aaaa!

Hắn gầm lên cùng cực đau đớn.

Nhưng…

- Không thể n…

Thân hình Bính một khoảnh khắc va chạm liền giống như bị một quả đạn pháo oanh tạc, bắn ngược ra sau. Thậm chí y còn không kịp thét hoàn chỉnh một câu, nội tạng nứt vỡ cùng tiên huyết đỏ ối đã lấp đầy miệng, phun thẳng ra ngoài. Liễu kiếm bị trấn bay, toàn bộ cánh tay phải thì bị vặn xoắn hết sức kinh dị!

Rầm!

Thân thể Bính bay hơn bảy trượng, đập mạnh vào một thân cây khiến cành lá rụng rơi lả tả, vụn gỗ bay tứ tán.

Rụpppp…

Xích diễm yên nhanh chóng tản mát, mặt đất vần vện những vệt đen do nhiệt lực thiêu đốt mà thành. Tiểu Phàm khụy xuống. Toàn thân cháy xém, từ y phục cho tới đầu tóc. Phần da hở ra ngoài khiến người nhìn vào phải húp một hơi khí lạnh. Phần da nào cũng rộp lên, đa phần đều toét ra trộn lẫn với máu, trông không khác nào những ụ mụn cóc bị thối rữa, vô cùng buồn nôn. Tóc hắn vốn đã cắt ngắn, giờ đều bị cháy, vài phần lộ ra cả da đầu cháy xém. Nhưng, hữu thủ hắn vẫn nắm chặt cây trường thương ngân sắc bóng loáng, tua thương đã nhuộm những màu huyết sắc lấm tấm!

Tất cả đều ngây ngốc… Lạc Nhạn, Minh Tâm, Nhất, hai người bên phe Bính chấn động, đứng ngây tại chỗ.

Sức mạnh này là gì? Một người phỏng toàn bộ, gục ngã lập tức, đáng sợ hơn mặt đất quanh hắn còn bị nung hồng cả lên. Một người bị đánh bay hơn bảy trượng, nhưng lực lượng vẫn không giảm, tiếp tục lao vào một thân cây khiến nó gần như gãy rạp. Tất cả chỉ một kích. Một khoảnh khắc giao kích duy nhất…

Kết quả lưỡng bại câu thương!

Đây thực sự là Dẫn khí kì tu luyện giả giao chiến hay sao?

Minh Tâm hồi tỉnh nhanh nhất, lập tức quát lên:

- Lạc Nhạn. Kết liễu tên đeo mặt nạ. Ta khống chế hai kẻ kia.

Vừa nói, thủ ấn y biến đổi, tả thủ vốn duy trì liên hoa ấn (ấn hoan sen – kiểu phật gia), chỉ nhanh ra. Đoạn, y quát:

- Xuống cho ta!

Hai người đang đánh với Lạc Nhạn lập tức cảm nhận lực lượng công kích đột ngột vô cùng, khiến đầu gối vô lực phản kháng phải quỳ xuống!

Lạc Nhạn vừa nghe tiếng Minh Tâm gọi, thân ảnh biến động. Ba bước thuấn bộ, mũi kiếm đã nhằm thẳng yết hầu Nhất.

Nhất bất ngờ không né tránh, thậm chí còn hơi vươn lên, hướng đầu về phía mũi kiếm của Lạc Nhạn. Y quát lớn:

- Muộn rồi, các ngươi đều phải chết!

- HẾT CHƯƠNG -

Truyện Chữ Hay