- Hảo…
Tuy có phần nghi hoặc trong lòng nhưng Lạc Nhạn vẫn vô cùng tự tin vào kiếm pháp chấn tộc của mình. Lời dứt, nàng liền thi triển bộ pháp lướt tới…
Tiểu Phàm nhìn Lạc Nhạn, trống ngực đập thình thịch. Hắn cảm thấy phấn khích. Hắn chính là sắp thực hiện một điều mà có lẽ thiên hạ chưa kẻ nào nghĩ tới…
Bịch…
Chân trái đang tại phía trước, Tiểu Phàm liền dậm mạnh xuống đất.
Rắc.
Mặt sàn đấu bằng đá lập tức nứt vỡ! Chứng tỏ uy lực một cước đó thực rất lớn.
Lưu Vu phía dưới nhìn một động tác đó của Tiểu Phàm thì bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ: “Cái đó… không phải là…”
Tiểu Phàm nhếch mép, hét lớn:
- Thái Tổ… Kiếm Pháp…. Khởi thức!
- Cái gì????
Toàn trường rộn lên. Lời Tiểu Phàm vừa dứt, mọi người phía dưới liền bị choáng ngợp. Người thì đờ ra, người thì nghi hoặc. Tại vì… căn bản trong thiên hạ chưa từng xuất hiện cái gọi là “Thái Tổ Kiếm Pháp”!
Lưu Vu cười cười, tự nhủ: “Thực thú vị…”
Lạc Nhạn cũng bị bất ngờ, nhưng kiếm thì không hề chậm lại dù chỉ là nửa nhịp, vẫn tiếp tục nhanh chóng tiến tới tấn công Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm lẩm nhẩm:
- Thái Tổ Trường Quyền đệ tam thức…
Thì ra hắn đã áp các chiêu thức của Thái Tổ Trường Quyền lên song kiếm và tự gọi đó là “Thái Tổ Kiếm Pháp”! Quyền đầu phóng ra thì chính là kiếm đâm tới, một kiếm thủ ( khi các ngón tay khép lại) chém ngang thì chính là kiếm phạt ngang…
Hắn vặn hông, tay trái thu lại, tay phải cầm kiếm đâm thẳng ra. Phản lực từ một cước dậm xuống mặt sàn vừa rồi theo chuyển động của Tiểu Phàm liền truyền lên eo, rồi tiếp tục hướng theo cánh tay mà truyền vào đầu mũi kiếm.
Xéo…
Kiếm xuất ra giống như thiểm điệm, nhanh vô cùng, đồng thời mang theo lực lượng vô cùng lớn. Vốn lực lượng là mặt sở trường của Tiểu Phàm, cho nên kiếm lúc trước hắn xuất ra tuy vụng về nhưng đã rất mạnh rồi, nay lại phối hợp thủ pháp ra quyền của Thái Tổ Trường Quyền vào cách xuất kiếm, thành ra một kiếm này mạnh càng thêm mạnh, nhanh càng thêm nhanh… Đơn giản, mà hiệu quả - đó chính là yếu quyết của Thái Tổ Trường Quyền!
- Lạc Nhạn, để xem ngươi còn có thể nhẹ nhàng đỡ một kiếm này hay không?
Tiểu Phàm nửa đường xuất chiêu, ý niệm tập trung, liền nhanh chóng điều thêm một lượng lớn Thần Ma Lực từ trái tim phóng ra thẳng tới hữu thủ.
Bang!
Ống tay áo của hắn vì đột ngột gia tốc lập tức nổ banh, y phục hắn hất thẳng ra sau. Đồng thời mộc kiếm trong tay “xắt” một tiếng, dường như xé nát không khí, tốc độ đâm tới trong khoảnh khắc tăng mạnh!
Lạc Nhạn trong sát na mộc kiếm của Tiểu Phàm đâm tới, liền vội vã sử dụng Vi Phong – Uất Trì kiếm pháp đệ nhất thức. Chỉ là…
Bịch… bịch… bịch… bịch…
Thân hình nàng bị đẩy sang ngang, bị một kiếm của Tiểu Phàm ép cho phải lùi tới bốn bước!
- Hoan hô…
Mọi người phía dưới hò reo vang dội. Cảnh tượng một lần so chiêu đó quả thực kịch tính vô cùng. Tuy rằng Lạc Nhạn vẫn thành công gạt đi công kích của Tiểu Phàm, nhưng bản thân nàng lại không thể nhàn nhã như lúc ban đầu nữa, mà đã bị dư chấn một kích đó ép cho mất thăng bằng mà phải lùi lại.
Lưu Vu phía dưới nhãn quang sáng bừng: “Một chiêu đó thật là được một kẻ chưa từng dụng kiếm xuất ra sao? Tuy rằng không hoa mĩ nhưng lại mạnh tới đáng kinh ngạc. Quả nhiên Lâm Tiểu Phàm này đã nắm rất vững yếu quyết của Thái Tổ Trường Quyền. Hơn nữa sự sáng tạo thật không tưởng. Hắn lại dám sử dụng quyền pháp như một bộ kiếm pháp… Thực là một tiểu tử đặc biệt…”
Lạc Nhạn kinh ngạc nhìn vị trí giao kích trên mộc kiếm của mình. Không ngờ trên đó đã xuất hiện một vết cháy đen – chính là vì ma sát quá lớn mà tạo ra!
Lạc Nhạn đôi chút phân thần, Tiểu Phàm mỉm cười, quát:
- Chưa hết đâu!
Hữu kiếm vừa đâm ra tới đỉnh điểm, thân hình hắn liền theo lực lượng tiến tới. Hắn xoay người, hai tay dang rộng, lập tức biến mình thành một con quay. Hữu kiếm từ trước ra sau chém xuống đất, tả kiếm từ sau tới trước phạt thẳng xuống. Tả kiếm theo hường từ trái qua phải nhắm tới bả vai phải của Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn tuy có chút bất ngờ vì lực lượng của một kiếm vừa rồi Tiểu Phàm xuất ra, nhưng gặp nguy bất loạn, nàng vặn xoắn cả cơ thể, vai phải liền hạ xuống, mộc kiếm trong tay vung về phía sau. Cả cơ thể nàng giống như một đóa bồ công anh bay trong gió lốc. Gió càng mạnh, bồ công anh cành bay cao. Gió càng mau, xoáy càng nhanh, bồ công cũng theo gió mà xoay vần. Vai nàng vừa hạ xuống, liền theo xu hướng xoay của thân thể mà né được một kiếm của Tiểu Phàm. Tả kiếm của Tiểu Phàm lướt qua vai của Lạc Nhạn khiến cho vạt áo bằng lụa như bị thiết kiếm lướt qua: đứt lìa! Lạc Nhạn vừa né được một kiếm của Tiểu Phàm, lập tức vận sức, nhón một chân lên, thân hình như khiêu vũ, xoay bằng mũi chân, kiếm múa thành một vòng tròn, theo phương hướng tả kiếm của Tiểu Phàm mà chém vào mộc kiếm đó của hắn.
Cốp!
Kiếm của Lạc Nhạn chặn ngay phía trên tả kiếm của Tiểu Phàm, ép cho kiếm của hắn bị ấn xuống đất mà mất đi sự tuần hoàn lực trong một chiêu xoay thân thể mà hắn đang thi triển.
Mọi chuyện nói thì lâu nhưng tất cả đều liên tiếp xảy ra chỉ trong một vài cái chớp mắt!
Tiểu Phàm bị khống chế tả kiếm, nhưng hắn vẫn mỉm cười, nói:
- Ta vẫn còn hữu kiếm!
Lời hắn vừa ra, thân hình liền hụp xuống, lấy chân phải làm trụ, chân trái hắn quét ngang. Đồng thời lực lượng từ eo truyền tới cánh tay phải, hắn vung ra một cùi trỏ hướng thẳng tới sườn phải của Lạc Nhạn!
Lạc Nhạn thấy tình thế bất ổn, không ngờ phải nhảy lùi ra để tránh một chiêu ấy.
Khán giả phía dưới lại ầm ầm cổ vụ. Quả thật màn so đấu của hai người thực gay cấn. Vốn Tiểu Phàm đang ở thế yếu hoàn toàn, giờ đây đã bằng một cách không ngờ mà dần chiếm lại thế cân bằng với Lạc Nhạn.
Lưu Vu quan sát liền gật gù: “Thái Tổ Trường Quyền đệ nhị thập tam thức (chiêu thứ hai mươi ba). Lâm Tiểu Phàm sử dụng thực đúng lúc, vừa có thể giải vây lại vừa có thể tấn công. Tuy rằng là quyền pháp nhưng phối hợp với kiếm cũng không tệ chút nào.”
Tiểu Phàm đứng dậy, lại trở về khởi thức ban đầu, vui vẻ nói:
- Thế nào? Kiếm pháp của ta cũng không tệ chứ hả?
Lạc Nhạn nheo mắt, trong giọng điệu có phần tức giận:
- Ngươi đừng đắc ý. Chẳng qua kiếm pháp ta chưa thông, nếu không ngươi căn bản là không thể đả thương nổi ta đâu.
Tiểu Phàm cười:
- Không sai! Nhưng mà, ta cũng là học nghệ chưa tinh! Nếu không… một kiếm của ta chưa chắc ngươi đã đỡ được đâu.
Lạc Nhạn dựng ngược, quát không thành lời:
- Ngươi…
Tiểu Phàm khinh khỉnh nói:
- Ta? Ta làm sao… ngươi có giỏi thì ép ta chịu thua đi rồi hẵng nói.
Lạc Nhạn “gầm gừ”:
- Được… đã vậy thì ngươi đừng trách ta ra tay độc ác…
Tiểu Phàm mỉm cười, trong mắt hắn lóe lên một tia tinh quái.
Lưu Vu nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Phàm, không khỏi nhìn Lạc Nhạn thương hại: “Uất Trì Lạc Nhạn nổi nóng rồi. Người này tuổi còn nhỏ nhưng thành tựu kiếm pháp đã không tệ hẳn là tu dưỡng tâm thần cũng không quá yếu. Nếu gặp phải kẻ tầm thường thì có lẽ không sao. Nhưng Lâm Tiểu Phàm lại là kẻ cơ chí… cho nên Uất Trì Lạc Nhạn mới bị khích cho tới mất bình tĩnh thế này. Một khi đã mất bình tĩnh… chắc chắn sẽ xảy ra sơ suất! Lâm Tiểu Phàm không chỉ có tiềm năng chiến lực mà cơ chí cũng không tầm thường…”
Lạc Nhạn hoành kiếm chỉ thiên trước mặt, tả thủ hóa kiếm chỉ nhẹ vuốt trên mộc kiếm ( kiếm chỉ: ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ba ngón còn lại cụp xuống)… Chân khí trong cơ thể nhanh chóng phát tán ra xung quanh…
- U u u u u…
Trên võ đài, gió cuồn cuộn thổi, lấy Lạc Nhạn làm trung tâm, bắt đầu càn quét ra tứ phía. Cát bụi bay tứ tung, cuồng phong loạn vũ…
Y phục Lạc Nhạn phần phật bay, tóc mai bay múa trong gió, thần thái tựa kiếm tiên (kiếm tiên tức là vị tiên sử dụng kiếm) giáng trần. Thanh mộc kiếm trong tay nàng, một cách kì lạ bắt đầu nhòa mờ, hình ảnh quanh kiếm dần bị bẻ gãy…
Tiểu Phàm lập tức cảm nhận được uy áp kinh khủng từ thân hình Lạc Nhạn, hay đúng hơn là từ thanh mộc kiếm kia…
Miệng Lạc Nhạn không ngừng lẩm bẩm giống như niệm một loại chú pháp gì đó… Thanh mộc kiếm không ngờ bắt đầu biến thành trong suốt!
Tiểu Phàm cơ nhục toàn thân không hiểu vì sao tự động gồng cứng lên, có lẽ đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi phải đối mặt với nguy hiểm.
Mọi người bên ngoài vì bị ngăn cách bởi trận pháp bảo hộ do Lưu Vu bày ra cho nên không hề cảm nhận được sức đè nén ở một chiêu này của Lạc Nhạn. Nhưng hiện tượng mộc kiếm trở nên trong suốt thì ai cũng thấy được cả. Họ lại ầm ĩ reo hò. Trong mắt ai cũng có niềm háo hức muốn chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hoành tráng sắp xảy ra…
Lưu Vu không bị trận pháp cản trở cho nên y hoàn toàn có thể cảm nhận được uy lực của một chiêu này. Trong lòng y không khỏi thốt lên lời tán thưởng: “Chân khí Phong hệ rất mạnh lại thật tinh thuần, hơn nữa thậm chí bên trong còn cảm nhận được lãnh khí sắc bén (khí lạnh sắc bén). Quả thực là đến chân khí cũng thích hợp với kiếm tu…”
Tiểu Phàm cảm thấy uy áp dâng lên càng lúc càng lớn, liền tự nhủ: “tiên hạ thủ vi cường” ( tạm hiểu là “đánh trước sẽ chiếm phần hơn”). Thân hình hắn chùng xuống, Thần Ma Lực chạy khắp cơ thể, ngực trái hắn – nơi nhị hợp đồ hình khuất sau lớp áo không ngờ đã sáng lên. Hắn chính là đã vận Thần Ma Lực tới cực đại. Trên làn da Tiểu Phàm chớp mắt xuất hiện một vài tia hắc lôi đình (tia sét đen) vô cùng nhỏ bé mà không ai thấy được, thậm chí bản thân Tiểu Phàm cũng không ý thức được sự tồn tại của chúng.
Tiểu Phàm nhắm mắt hình dung lại chiêu mạnh nhất trong Thái Tổ Trường Quyền. Nháy mắt sau, hắn mở mắt, nhắm thẳng vị trí của Lạc Nhạn lao tới…
Ầm… ầm… ầm…
Mỗi bước hắn dậm xuống sàn đấu đều gây ra âm thanh chấn động như thể tiếng sấm, đồng thời để lại trên nền đá hàng loạt những vết chân sâu tới hai phân. Càng lúc âm thanh phát ra càng lớn, thân hình hắn càng lúc càng nhanh…
Khi Tiểu Phàm còn cách Lạc Nhạn bảy trượng (khoảng hai mươi mét), Lạc Nhạn đột ngột mở hai mắt ra. Hai luồng quang mang thực chất bắn thẳng ra từ đôi mắt nàng!
Thanh kiếm của Lạc Nhạn vốn đang trong suốt, giờ đột ngột hiện hình, phía trên thân mộc kiếm xuất hiện một hàng kí tự kì lạ không ngừng chớp động… Liền đó, cuồng phong trên thạch đài như bị ai đó dẫn dắt, trong một ý niệm, tất cả bị hút tới thanh mộc kiếm. Gió là chẳng thể nhìn thấy được nhưng cát bụi thì chính là ai cũng rõ, cho nên nói gió bị hút tới thanh mộc kiếm chính là nói nhìn thấy cát bụi bị cuốn tới vần vũ quanh thanh kiếm... Mộc kiếm lòa sáng, Lạc Nhạn hét lớn:
- Lệ Phong! (gió lớn)
Hai chân nàng như lướt gió, lập tức rời khỏi mặt đất. Mộc kiếm điểm ra, chỉ thẳng về phía Tiểu Phàm, thân hình nàng như một mũi tên, phóng thẳng đi...
Không sai! Đây chính là kiếm chiêu mà Lạc Nhạn đã sử dụng để liệp sát ma thú Hỏa Ngọc Hầu trong Đông Lâm. Có điều lần đó uy lực chỉ bằng ba phần bây giờ. Lần này có lẽ vì bị Tiểu Phàm chọc giận cho nên Lạc Nhạn mới xuất sát chiêu này tới mười phần lực lượng như vậy.
Tiểu Phàm gào lên một tiếng như để lấy hết sức bình sinh đón đỡ trực diện kiếm chiêu đáng sợ của Lạc Nhạn. Lập tức y phục nửa thân trên của hắn rách toạc. Một cách kì diệu, hắn đã vận Thần Ma Lực vượt cả mức giới hạn của bản thân.
Hai người họ vốn chỉ là tỉ thí, nhưng bây giờ lại đấu tới mức này. Dường như chính là đã quyết chiến!
Hai bóng ảnh, một song kiếm, một đơn kiếm lao thẳng vào nhau…
Song kiếm của Tiểu Phàm song song, trên dưới, ngàn cân lực lượng đâm thẳng tới trước…
Đơn kiếm trong tay Lạc Nhạn như vẫn tinh (sao băng) xẹt qua không gian, hướng thẳng một đường phóng đi…
- Ầm...!!
Thạch đài một mảng mù mịt cát bụi, vụn đá văng ra tứ tung…
Mọi người phía dưới như chết lặng. Tất đều đồng loạt im lặng, đợi chờ kết quả.
Khói bụi tan dần…
- Ồ…
Khán giả phía ngoài trận pháp đều ồ lên kinh ngạc…
Thì ra trên thạch đài lúc này đã có tới ba bóng người!
Và người thứ ba, không ai khác chính là Lưu Vu.
Không chỉ mọi người phía dưới kinh ngạc mà hai người Lạc Nhạn cùng Tiểu Phàm cũng vô cùng bất ngờ. Hiện tại Lưu Vu đang nhàn nhã dùng hai tay nắm lấy ba thanh mộc kiếm của hai người. Kiếm của Lạc Nhạn, Lưu Vu dùng ngón trỏ và ngón giữa giản đơn kẹp lấy. Còn song kiếm của Tiểu Phàm vốn là song song, tách rời mà tấn công tới, giờ đây hai mũi kiếm đã bị Lưu Vu dùng tay nhẹ nhàng nắm giữ. Lưu Vu trong sát na hai người xuất ra tuyệt chiêu đã quỷ không biết thần không hay xuất hiện tại trung tâm va chạm, mà cản trở cả hai người!
Lưu Vu mỉm cười mở lời:
- Màn tỉ thí của hai vị quả nhiên là đặc sắc. Có điều… đã đi hơi quá rồi!
Lạc Nhạn cùng Tiểu Phàm mới chợt bừng tỉnh. Thì ra hai người họ vì quá ham chiến mà đã không để ý việc kiềm chế mức độ của chiêu thức. Hay nói khác đi, họ đã vượt quá giới hạn của hai chữ “tỉ thí” mất rồi.
Tiểu Phàm cùng Lạc Nhạn đồng thời buông kiếm, chắp tay nói:
- Tại hạ đã vô ý rồi.
Lưu Vu cười:
- Không sao. Tuổi trẻ khí mạnh là chuyện thường tình. Chỉ là hai vị đã quên mất điều đã hứa với tại hạ mà thôi. Nếu như tại hạ không ra tay kịp lúc thì chỉ sợ đã xảy ra chuyện nguy hại tới hai người rồi.
Tiểu Phàm cùng Lạc Nhạn lại nói:
- Đa tạ Lưu tiên sinh đã ra tay kịp thời.
Lưu Vu gật đầu, tiếp:
- Hẳn là trận tỉ thí này nên dừng tại đây thôi.
Lạc Nhạn và Tiểu Phàm khẽ gật đầu. Bởi lẽ cả hai người họ hiện tại đã như nỏ mạnh hết đà, thực sự cũng không còn sức để đánh tiếp nữa.
Phía dưới đột nhiên có người nói:
- Vậy kết quả thì tính sao?
- Phải đó. Không lẽ để như vậy mà kết thúc à?
…
Lưu Vu nhìn hai người, đang định mở lời thì…
Tiểu Phàm nói lớn:
- Ta… thua rồi!
Mọi người phía dưới bàn tán xôn xao. Người thì cho là hợp lí nói Lạc Nhạn vốn đã ở thế thượng phong, người thì phản đối nói Tiểu Phàm nhường nhịn đối phương… Mỗi người một ý kiến.
Duy chỉ có Hỏa Phượng phía dưới không nói gì, chỉ thở nhẹ một hơi như chút được toàn bộ lo lắng trong lòng.
Lạc Nhạn nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nhường ta thắng?
Tiểu Phàm lắc đầu:
Không hề. Thực lực của ta căn bản là không hề bằng ngươi. Kiếm pháp của ngươi quả thực là quá tinh diệu. Nếu vừa rồi, Lưu tiên sinh không ra tay, chỉ sợ ta đã trọng thương rồi. Cho nên tiên sinh nói ra tay vì lo cho an nguy của hai chúng ta, nhưng hẳn là lo cho ta thì đúng hơn… tại hạ nói không sai chứ?
Lưu Vu không đáp, chỉ cười cười.
Tiểu Phàm lại tiếp:
- Vừa rồi, ta nói vì ta học nghệ chưa tinh nên mới đánh không lại ngươi, lại nói nếu ta học nghệ thông rồi, ngươi chưa chắc đỡ nổi một kiếm của ta… chẳng qua là nói khích ngươi mà thôi. Vốn ta định khiến ngươi mất bình tĩnh mà lộ ra sơ hở, nào ngờ chọc giận ngươi lại khiến ngươi đánh còn hăng hơn, thực sự là đã phản tác dụng rồi…
Nói đoạn, hắn cười lắc đầu tự giễu.
Lạc Nhạn nghe tới đây, liền hơi ngẩn ra, rồi chợt cười, nói:
- Quả nhiên là Lâm Tiểu Phàm. Chiến lực có thể thua ta, nhưng cơ chí thì ta còn cách ngươi cả một vạn tám ngàn dặm. Ngươi nói đi nói lại thì vẫn là hơn ta ở mặt này. Xem chừng, lần này chúng ta vẫn bất phân thắng bại.
Tiểu Phàm mỉm cười, rồi chậm dãi rời khỏi thạch đài. Đi tới bậc thang, Tiểu Phàm đột nhiên quay lại, tiến tới gần Lạc Nhạn, nói nhỏ:
- Băng quấn của ngươi rách rồi, tiểu cô nương ạ! Cải nam trang cũng giống lắm…
Nói xong, hắn cười “hắc hắc” mấy tiếng, rồi đi xuống.
Lạc Nhạn vừa nghe xong câu nói của hắn, lập tức cứng đờ người, hai má đỏ ửng. Nàng vội nhìn xuống thì lập tức thấy trước ngực mình không biết từ lúc nào đã có “một phần gì đó” nhô ra. Vì nàng mặc ngoại bào lụa rất rộng rãi cho nên nếu không phải nhìn ở khoảng cách gần, lại nhìn từ trên xuống thì căn bản là không thấy được nội bào bằng lụa của nàng có cái phần nhô ra đó. Lạc Nhạn vội vã rút quạt xếp ra, vờ như phe phẩy trước ngực, nhưng thực chất chính là để che đi phần nàng không muốn để ai phát hiện đó…
Lưu Vu đứng ngay gần, nhưng căn bản là Tiểu Phàm nói hết sức nhỏ, cho nên y không hề nghe thấy được gì. Tuy rằng y có nhận thấy phản ứng kì lạ của Lạc Nhạn nhưng cũng đoán không ra, thế nên cũng không để ý tới nữa.
Lạc Nhạn lẩm bẩm:
- Tên xú nam nhân. Sao ngươi để ý kĩ quá vậy? Có lẽ vừa rồi dư chấn của cuộc va chạm cuối cùng đã làm băng quân ngực của ta bị rách mất, cho nên mới để lộ cho hắn thấy như vậy… Hừ… đáng ghét…
Lưu Vu phất tay thu lại toàn bộ trận kì, giải pháp trận, rồi nói lớn:
- Vậy là trận tỉ thí của Lâm Tiểu Phàm và Uất Trì Lạc Nhạn đã kết thúc. Cũng chính là lúc Truy Phong Hội của năm nay chính thức dừng lại… Xin đa tạ các vị đã tham gia. Những thí sinh không may mắn năm nay có thể ở lại Vô Cực Viện khu vực tiếp khách này tới hết đêm mai nếu muốn. Còn không có thể rời đi bất cứ lúc nào. Mong rằng năm sau, Lưu Vu có thể lại được nhìn thấy tất cả mọi người lần nữa. Chúc các vị những điều may mắn nhất…
Mọi người vỗ tay rồi chuẩn bị rời khỏi.
Lưu Vu quay sang nói với Lạc Nhạn:
- Lạc Nhạn, trò có thể xuống được rồi. Sẽ có người dẫn trò đi hoàn thành thủ tục…
Lạc Nhạn gật đầu, đang định cất bước, thì đột nhiên có một nam nhân hô lớn:
- Xin hãy khoan…
Mọi người đang xoay bước rời khỏi, liền đều bị kinh động mà đứng lại. Bởi vì, người vừa hô lên chính là… Tiền Minh Tâm!
Không hiểu y đã đi làm thủ tục rồi, nay còn trở lại làm cái gì nữa…
Lưu Vu nhíu mày, khó hiểu.
Minh Tâm vội vội vàng vàng chạy lên sân khấu, trong tay đã cầm sẵn chiến mề đay phóng đại âm thanh, nói lớn:
- Lâm Tiểu Phàm ngươi có còn ở đây không?
Tiểu Phàm đang bước đi cùng Hỏa Phượng, liền ngạc nhiên quay lại.
Mọi người không ai bảo ai, tự động tránh ra thành một thông đạo nối thẳng từ sân khấu đến vị trí của Tiểu Phàm đang đứng.
Minh Tâm thở phào, nói:
- May quá, ngươi chưa rời khỏi…
Tiểu Phàm nhíu mày, hỏi lớn:
- Có chuyện gì vậy?
Minh Tâm cười, đáp:
- Ta và những người được ngươi cứu có một bất ngờ lớn cho ngươi!
- HẾT CHƯƠNG -