- Sao lại là ta? Aaaa… đừng đuổi theo ta nữa… aaaa…
Một nam tử mặc hôi sắc (màu tro, màu ghi) y phục đang hoảng loạn chạy chối chết trong khu vực ngoài cùng của Đông Lâm. Y phục của y hiện tại đã rách bươm, nom vô cùng khổ sở, đồng thời trên vạt áo của không thiếu những vết cào, vết cắn xé của ma thú. Trước ngực, sau lưng, chân trái, tay phải,… đâu đâu cũng thấy vết thương đang rỉ máu. Có điều, tuy rằng số lượng vết thương rất nhiều, nhưng lại không quá trầm trọng, chủ yếu chỉ gây cản trở cho hành động của nam tử này mà thôi, chứ không hề gây nguy hiểm tới tính mạng của y.
Nam tử kinh hãi nhìn lại phía sau…
Một nhóm bốn con Phong Lang đang dàn hàng, không nhanh, không chậm bám sát theo y.
Nam tử này danh tự là Trịnh Yên Phong, là người của một gia tộc nhỏ tại Thương Lan Quốc. Y cũng như bao người khác, lần này đến Vô Cực viện đăng kí thi tuyển chính là mong muốn có được một vị trí trở thành tân sinh của năm nay. Vòng sơ tuyển y đã may mắn vượt qua, đến lúc tham gia Truy Phong Hội, y cũng bình yên liệp sát được ba con ma thú, và cướp được một ma tinh hạch Dẫn Khí sơ giai của thí sinh khác. Tính cho tới thời điểm trước khi bị bốn con ma thú này vô cớ truy đuổi thì khí vận của y cũng không tệ một chút nào. Thế nhưng, vừa rồi, sau khi hạ sát một con ma thú tầm thường, đột nhiên bốn con ma thú hung mãnh này xuất hiện, rồi tấn công hắn. Lúc đầu hắn còn tưởng là hắn đã không may cướp đi con mồi của chúng, nhưng về sau hắn dần phát hiện ra là phán đoán của hắn đã nhầm. Bốn con ma thú này căn bản là không hề muốn hạ sát hắn, chúng chỉ đơn giản là muốn “vờn” hắn mà thôi. Nhưng vì sao chúng lại làm vậy thì hắn không có hiểu. Hơn nữa tại sao lại là hắn cơ chứ? Lúc trước hắn có đi cùng một thí sinh nữa, nhưng khi bốn con Phong Lang này đến, chúng lại chỉ truy đuổi có mình hắn, mà bỏ qua người kia. Tất nhiên người kia cũng chẳng hề đuổi theo để giải nguy cho hắn, bởi hai người họ chỉ là “bèo nước tương phùng”, chứ không phải là bằng hữu, hay có quan hệ thân thiết nào cả. Hơn nữa, dù người đó có là kẻ trọng nghĩa mà trong lòng nảy sinh ý niệm muốn cứu hắn đi chăng nữa, thì y cũng không có khả năng. Một con Phong Lang trong bốn con ma thú này đã hết sức mạnh mẽ rồi, theo như Yên Phong dự đoán, thì con bốn con này có lẽ cũng đã đạt tới Dẫn khí trung kì bán bộ (Dẫn khí trung kì bán bộ tức là đã bước nửa chân sang cảnh giới Dẫn khí trung kì, nhưng chưa hoàn toàn đạt được cảnh giới này). Chỉ một con ma thú như thế thôi, bản thân Yên Phong hay người thí sinh kia cũng đã chẳng thể nào đối phó nổi rồi, chứ đừng nói tới bốn con cùng truy đuổi!
Yên Phong thở hồng hộc, trong mắt toàn một “màu” sợ hãi, vừa chạy vừa nghĩ cách thoát thân. Đang chạy nhanh, y đột ngột chuyển hướng, oằn người quật sang trái, y định là muốn quặt gấp để kéo dãn khoảng cách với bốn con ma thú đáng sợ kia. Nhưng…
Vù…
Một con Phong Lang ngoài cùng bên trái có lẽ đã đọc được chuyển động của y từ trước, cho nên đã nhẹ nhàng búng người sang ngang, tương ứng chặn đứng hướng tiến của Yên Phong.
Xoạt xoạt xoạt…
Yên Phong sợ hãi, vừa nhìn thấy khuôn mặt và hàm răng trắng ởn đầy hăm dọa của con sói, y lập tức ghìm chặt mũi chân xuống mặt đất, trượt đi mấy bước, mới đứng lại được.
Toàn thân toát mồ hôi, phần vì mệt mỏi, phần vì kinh hãi, Yên Phong tuyệt vọng nhìn xung quanh.
Bốn con Phong Lang nhởn nhơ quan sát y.
Rồi một con sói – dường như là con chỉ huy, từ từ tiến đến phía Yên Phong. Nó vừa bắt đầu hành động, ba con kia cũng cùng lúc di chuyển. Chúng tạo thành trận hình bán nguyệt (trận hình nửa vòng cung), rồi dần ép tới phía Yên Phong. Hắn càng lúc càng sợ hãi, thầm nghĩ: “Không lẽ chúng đã chán vờn ta rồi sao? Định giết ta rồi ư?”
- Gừ…
Con thủ lĩnh gầm nhẹ một tiếng, hai mắt lóe hung quang, hàm răng hoắt nhọn lộ ra, nước miếng rớt xuống thành ròng, thân hình dướn lên một cái…
- A a a a a… Đừng…
Yên Phong hét lên thất thanh, lập tức theo phản xạ, xoay người bỏ chạy thục mạng. Ý niệm cầu sinh khiến cho y nhan chóng đạt tới tốc độ chạy trốn mà trước nay chưa từng có được…
Bốn con Phong Lang ngoảnh đầu nhìn nhau, rồi dường như chúng vừa “cười”!
Cả bốn lại nhàn nhã truy đuổi Yên Phong…
Cứ như thế, mỗi lần Yên Phong có ý định chạy trốn, hay thay đổi phương hướng, bốn con Phong Lang lại ngăn chặn hắn lại, rồi ép hắn phải chảy theo một phương hướng cố định…
Chuyện này diễn ra không chỉ ở một nơi, mà tại khu vực ngoài cùng của Đông Lâm, những tình cảnh tương tự đang không ngừng diễn ra… Ba bốn con Phong Lang cùng truy ép một người, hai người; chin, mười con lại xử lí nhóm năm, bảy người;…
Tiểu Phàm và Hỏa Phượng cũng vừa trông thấy một nhóm năm con Phong Lang truy áp một đội ba thí sinh tham gia thi tuyển. Hai người họ liền nhanh chóng đuổi theo ở khoảng cách xa để theo dõi…
- Hỏa Phượng, nàng nhận ra chứ hả?
Tiểu Phàm hỏi khẽ.
- Ừm… Dường như năm con Phong Lang này không hề có ý hạ sát tổ đội kia, chúng có lẽ là muốn dồn ép ba người này chạy tới một nơi nào đó…
Hỏa Phượng đáp.
- Không sai! Vậy có nghĩa là chúng đang bắt tù binh! Việc này đúng là rất “hoành tráng” đây…
Tiểu Phàm nói.
- Hơn nữa thưc lực năm con Phong Lang này cũng rất mạnh đi. Nếu là Dẫn khí kì sơ giai thông thường, có lẽ là một con cũng chống không nổi, còn năm con cùng hợp lực thế này… chắc chỉ có Dẫn khí trung giai mới có khả năng địch lại được mà thôi. Nếu như đàn Phong Lang mà chúng ta đang tìm đến kia toàn những thành viên như này, thì…
Hỏa Phượng lo ngại, nói nửa chừng.
- Thì rất đáng sợ!
Tiểu Phàm tiếp lời nàng.
- Phải.
Hỏa Phượng gật đầu.
- Nhưng cũng rất hiếm có, rất đặc biệt. Đời người chưa chắc sẽ thấy được cảnh này lần thứ hai, cho nên ta càng muốn đi xem…
Tiểu Phàm thích thú nói.
- Chàng… thật là “điếc không sợ sấm” mà.
Hỏa Phượng lắc đầu than nhẹ.
- Biết làm sao được. Hiếu kì chính là bản tính của nhân loại mà, phải không? Đừng nói với ta là nàng một chút tò mò cũng không có nha…
Tiểu Phàm cười cười.
- Ừ thì… cũng có đôi chút.
Hỏa Phượng cũng cười đáp.
Tiểu Phàm mỉm cười, rồi tăng tốc đuổi theo mấy thân ảnh phía trước. Dường như năm con ma thú đang gia tăng tốc độ, đồng thời cũng là dồn ép ba nhân loại kia phải chạy nhanh hơn…
Trịnh Yên Phong hớt ha hớt hải chạy trốn khỏi bốn con Phong Lang vẫn đang dai dẳng truy đuổi phía sau.
Bỗng nhiên cước bộ của y chậm lại một nhịp, bởi vì phía trước y chính là một liên hoàn những bụi rậm và liên đằng chằng chịt, rậm rạp, khiến cho y không thể nhìn được phía trước là gì.
Yên Phong lại nhìn ra phía sau, bốn cái đầu sói khát máu đang nhanh chóng tiến về phía này.
“Liều thôi…”, trong cơn tuyệt vọng, Yên Phong tự nhủ, rồi phóng mình thật nhanh qua đám cây rậm. Giả như phía sau đám rậm rạp kia là một miệng vực không đáy thì hắn chết chắc rồi. Nhưng đó vẫn sẽ là một cái chết nhẹ nhàng, còn hơn là bị ma thú cắn xé mà phải chết trong đau đớn. Cho nên Yên Phong càng có lý do để liều mình…
Vút, thân ảnh y phóng vút qua đám liên đằng, rồi…
Bịch…
Y hạ xuống mặt đất.
Yên Phong sợ hãi mở hai mắt nhắm nghiền ra…
- Đây là…
Một cảnh tượng vô năng hình dung xuất hiện trước mắt y.
Hắn hiện đang đứng tại một mảnh đất bằng phẳng rất rộng lớn, nhưng tại đây, hắn không chỉ có một mình… rất nhiều người khác cũng đang tụ tập tại nơi này!
Yên Phong quan sát những người khác. Họ, mười phần thì bảy phần giống hắn, đều vô cùng mệt mỏi và hoảng loạn. Người nào người nấy đều rách rưới, máu me tơi tả, hết sức thảm hại.
Xoạt… xoạt… xoạt…
Bỗng nhiên lại có mấy thân ảnh lao nhanh ra từ khu vực rậm rạp xung quanh. Họ cũng như những người ở đây: yếu nhược và tuyệt vọng.
Yên Phong như chợt nhớ gì đó sau giây phút ngỡ ngàng. Y vội vã quay cả thân người lại nhìn về phía sau.
Bốn con sói vừa truy đuổi y đang đứng đó, cách y một đoạn… Chúng không hề đuổi tới nữa, mà chỉ đứng như vậy, có lẽ là để canh phòng đám người đông đúc đang bị dồn lại vào giữa mảnh đất.
Yên Phong cũng không phải con người ngu độn, cho nên liền nhận ra toàn bộ sự tình.
“Ha ha ha… thật không ngờ, chúng không phải vờn ta mà là đã liên tục dồn ép để khiến ta chạy về đây. Ma thú “trăn” nhân loại sao? Đây là cái gì?”, Yên Phong cay đắng nghĩ thầm.
- Tiểu Phàm, cái này…
Hỏa Phượng kinh hãi, quay sang nhìn Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, mắt vẫn không dám rời khỏi khu đất rộng lớn.
Hai người họ cũng là vừa đến được nơi này. Sau khi thấy được tình cảnh đang diễn ra, hai người họ liền một hồi kinh hãi. Cả hai đều là người thông minh, cho nên chỉ nhìn qua là hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Tiểu Phàm cười cười, nói:
- Ma thú có trí tuệ kém nhân loại sao? Vậy đây là cái gì? Ta không sai mà, cảnh tượng thế này, nếu như không xem sẽ tiếc cả một đời…
Hỏa Phượng và Tiểu Phàm đều im lặng nấp sau một tảng đá lớn ở phía xa khu đất bằng phẳng, tiếp tục quan sát diễn biến…
Tiểu Phàm nheo mắt quan sát, miệng lẩm bẩm:
- Lang vương?
Hỏa Phượng không hiểu sao thấy sức ép nặng nề khi nhìn thấy con ma thú đó, bàn tay siết chặt, miệng nói khẽ:
- Chỉ có thể là nó thôi…
Phía Nam bãi đất trống, quần lang đang làm nhiệm vụ canh gác đám thí sinh bị vây bắt từ từ tránh ra thành một lối đi lớn, một con hắc Phong Lang khôi vĩ từ từ tiến đến vùng trung tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là con Lang vương…
Lúc đầu còn chưa thấy có chuyện gì, nhưng theo mỗi bước chân, mỗi lần bộ vuốt to lớn của nó chạm xuống mặt đất, một xung chấn động vô hình liền từ từ lan ra… Ban đầu chỉ như vụ khí (sương khói) trong suốt, nhưng dần dần sức ép tăng lên liền trở thành giống như đại hồng thủy vậy! Đó chính là khí tức của cao thủ, sức đè nén vô cùng khủng khiếp của chân khí chênh lệch cấp bậc: cuồn cuồn giống như có thể cuốn phăng mọi thứ…
Chính vì lẽ đó, hai người Tiểu Phàm và Hỏa Phượng dù đang ẩn nấp ở xa vẫn cảm thấy không chỉ nhục thân mà cả tâm trí đều như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, khó chịu vô cùng. Hơn nữa sức nặng của cái “tảng đá” kia còn không ngừng tăng lên nữa…
Hai người họ đều đạt tới sức chiến đấu tương đương với Dẫn khí trung kì, lại còn cách Lang vương một khoảng lớn, vậy mà còn cảm thấy khó chịu tới như vậy, thì những thí sinh bị vây ở trung tâm khu đất còn phải chịu áp lực lớn đến đâu nữa…
Bịch… bịch… bịch...
Một người khuỵu gối xuống, rồi lại tiếp một người, rồi hai người,… liên tiếp có những người trong đám thí sinh tại bãi đất trống phải quỳ xuống!
Đó không phải là cơ thể suy nhược, hay đầu óc choáng váng, mà đó chính là uy áp đáng sợ của con Lang vương đã ép họ phải khuất phục.
Tiểu Phàm nhìn sang Hỏa Phượng, khó nhọc hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Hỏa Phượng nhăn mày, đáp:
- Cường giả uy áp.
- Đó là cái gì?
Tiểu Phàm hỏi lại.
Hỏa Phượng trả lời:
- Đó chính là sự chệnh lệch sức mạnh chân khí. Giữa hai tu đạo giả chênh lệch về cấp độ chân khí thì sẽ xảy ra hiện tượng này. Người có đẳng cấp chân khí cao hơn hẳn người kia thì chỉ cần y phóng xuất chân khí ra khỏi cơ thể là đã có thể áp chế đối thủ rồi. Tu đạo là con đường vô cùng khó khăn, là con đường để tiến đến sự hoàn hảo cho bản thân. Cho nên khi tu đạo giả đạt tới đẳng cấp cao hơn cũng tức là đã đưa bản thân trở nên vượt trội hơn so với lúc trước. Nói cách khác, tu đạo giả đạt cấp độ cao hơn so với những tu đạo giả có cấp độ dưới mình thì chính là đã ở một vị trí cao hơn trong tháp tạo hóa. Điều đó giống như là sư tử và nai, hươu vậy, chỉ cần sư tử xuất hiện, tỏ rõ uy phong của nó, thì nai, hươu sẽ phải hoảng sợ mà bỏ chạy. Có điều uy áp chân khí của tu đạo giả còn đáng sợ hơn nhiều. Việc dùng uy áp hạ sát người chưa phải là chưa từng có ở tu chân giới. Chỉ cần sự chênh lệch đủ lớn thì việc dùng uy áp giết người là có thể làm được…
Tiểu Phàm nuốt cái ực. Hắn thật không ngờ uy áp có thể đáng sợ tới vậy. Rồi hắn lại nhớ tới người thiếu niên thần bí cùng đoàn áp tiêu Triệu gia lần đó. Hẳn là thứ mà hắn đã cảm nhận được khi thấy y phóng thích chân khí chính là uy áp rồi. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tiểu Phàm lại nhớ tới cái gì, liền đưa tay vào trong áo, nắm nhẹ lấy một vật. Đó chính là chiếc túi hương mà người đó đã tặng hắn. Trong lòng hắn liền dâng lên sự khó hiểu. Kẻ đó rốt cuộc là có ý gì…
Sau một thời gian ngắn, đa phần đám người bị bao vây đều đã phải quỳ rạp xuống đất cả, chỉ còn lại một vài người còn có thể còng lưng có gắng chịu đựng không ngã xuống mà thôi…
Tiểu Phàm quan sát mấy người còn đứng được, liền nhận được một trận bất ngờ:
- Tiền Minh Tâm?!
- Ai cơ? Chàng có quen hả?
Hỏa Phượng nghe Tiểu Phàm gọi tên, liền nghi hoặc hỏi.
- Bộ nàng không nhớ y sao?
Tiểu Phàm ngạc nhiên.
Hỏa Phượng nhíu mày suy nghĩ, nhưng rồi cũng lắc đầu.
Tiểu Phàm liền nói:
- Hắn chính là kẻ mời nàng đối ẩm ở đêm dạ hội đó…
Hỏa Phượng ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng “à” một cái nhớ ra.
- Thật là không ngờ chúng ta lại gặp lại y ở đây… Gư…
Tiểu Phàm đang nói dở, đột nhiên lại nhăn mặt, nghiến chặt răng…
Hỏa Phượng đồng thời cũng thế, hoa dung nhăn nhó, hai môi mím chặt.
- Phụt…
Ở xa, mấy người còn đứng vững đồng loạt phun máu!
Tiểu Phàm lo lăng nói:
- Uy… uy áp… đột ngột tăng…
Hỏa Phượng không đáp chỉ gật đầu.
Hai người họ giờ đây đều cảm thấy toàn thân cứng đờ, dường như muốn đứng lên là hết sức khó khăn.
Bịch… bịch…
Mấy người đang đứng tại bãi đất trống cuối cùng đã không chịu nổi mà khuỵu xuống đất. Nhưng, sau cùng vẫn còn một bóng ảnh gắng gượng đứng đó… Kẻ đó, không ai khác, chính là Tiền Minh Tâm.
Tiểu Phàm cũng phải ngạc nhiên, chỉ cần là người có khả năng quan sát đôi chút đều có thể nhận ra căn bản Tiền Minh Tâm không phải là mạnh hơn mấy người kia, mà là hắn có ý chí mới là thứ giúp hắn đứng tới bây giờ. “Tên này cũng khá đó chứ…”, Tiểu Phàm thầm đánh giá lại Tiền Minh Tâm.
Sau độ nửa thời thần (khoảng năm đến bảy phút đông hồ), cuối cùng uy áp do Lang vương tạo ra cũng giảm dần đi… Tất cả mọi người đều cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
- Hú ú ú…
Lang vương hú lên một tiếng hú dài đầy đau thương rồi cứ đứng như vậy nhìn lên mặt trăng giờ rọi sáng bầu trời đêm…
Hai người Tiểu Phàm chỉ lẳng lặng quan sát, chứ không nói gì thêm nữa…
Sau độ một tuần trà (khoảng nửa giờ), con Lang vương cuối cùng cũng có hành động… Nó quét mắt một lượt, cuối cùng dừng lại trên đám người đang suy nhược phía trước mặt.
Tiểu Phàm và tất cả mọi người ở đó đều vô cùng kinh hãi vì hành động tiếp theo của nói. Bởi vì, Lang vương đã mở miệng ra, và… nói! Phải chính là nói, nó nói tiếng của nhân loại.
- Có lẽ các ngươi đều thắc mắc tại sao bản thân mình lại bị bắt tới đây phải không? Lý do chính là trên người các ngươi đều có lưu lại khí tức nhi tử của A Kháp Lạp Cách ta. Và… nó đã bị hạ sát!
Lang vương lạnh lùng nói. Giọng nó không mạnh cũng chẳng nhẹ, nhưng âm hàn tựa băng sương, vô cùng đáng sợ… Lạp Cách tiếp:
- Dù rằng ta muốn giết hết các ngươi cho hả dạ, nhưng ngài ấy sẽ không cho phép ta làm vậy. Cho nên, ta sẽ chỉ trừng trị thủ phạm đã giết con ta mà thôi. Nhưng mà… những kẻ liên quan ở đây đều phải trở thành phế nhân!
Mọi người trong toàn trường vốn đã sợ hãi, nay nghe Lang vương nói vậy, liền càng thêm kinh hoảng. Liên tiếp những tiếng xì xào vang lên: “Làm sao bây giờ?”, “Làm thế nào đây?”, “Là tên khốn nào đã giết con của tên Lạp Cách kia?”…
Phong Lang vương lại lên tiếng:
- Nhưng mà ta sẽ cho các ngươi một cơ hội…
Lời Lạp Cách vừa dứt, đám người liền im lặng hoàn toàn, trong mắt liền lóe lên một tia hy vọng…
- Bây giờ, ta sẽ cho tất cả các ngươi một canh giờ, hãy nhớ kĩ, một canh giờ… chỉ cần các ngươi có thể giao nộp ra thủ phạm hạ sát con ta, ta sẽ để đám người còn lại được an toàn rời đi, sẽ không phải trở thành phế nhân nữa… Một canh giờ, bắt đầu…
Lang vương từ tốn nói.
Tiểu Phàm tuy ở xa nhưng vẫn nghe rõ từng lời mà Lạp Cách nói, hắn cười khinh khỉnh, tự nói: “Cho thêm một cơ hội? Chẳng qua là muốn đám người kia tự giết nhau mà thôi! Nghe qua thì có vẻ như là cho thêm một tia hy vọng, nhưng trong số người kia có được mấy kẻ dám dũng cảm nhận tội để rồi chịu chết. Đến khi một canh giờ gần qua đi, họ chắc chắn sẽ rơi vào hoảng loạn và tuyệt vọng hoàn toàn. Cho một tia hy vọng, rồi dần dần cắt đứt tất cả - đó chính là sự dày vò đáng sợ vô cùng. Còn nếu may mắn, mà họ có thể đưa ra kẻ thủ phạm, thì không phải là tên A Kháp Lạp Cách kia đã đạt được mục đích rồi hay sao? Hơn nữa, chỉ là “hắn” hứa thả đám người kia đi, chứ bầy đàn của hắn đâu có hứa đâu. Hừ… chỉ cần hắn không ra tay thì không phải là vẫn giữ được lời hứa rồi ư? Còn bầy của hắn có ra tay hay không lại là chuyện khác. Vương lang quả nhiên là vương lang, thủ đoạn thực ghê gớm.”
Quả nhiên như Tiểu Phàm dư đoán, đám người kia bắt đầu mâu thuẫn lẫn nhau…
- Là ngươi phải không? Ta thấy ngươi lắm lét từ nãy tới giờ…
- Không phải ta…
- Mau giao nộp ma tinh hạch ra đây, để mọi người cùng kiểm tra. Nếu có ma tinh hạch Phong Lang thì chính là ngươi…
- Hay là ngươi…
- Là kẻ nào? Mau khai ra… đừng để mọi người chết vì ngươi…
- Là tên khốn ngươi phải không? Ta nhìn thấy ngươi giết Phong Lang…
- Đã nói là không phải ta mà…
Toàn trường trở nên vô cùng hỗn loạn, kẻ nói, người chối, kẻ đánh, kẻ đá... Ngươi nắm cổ áo ta, ta bóp cổ ngươi… Cứ như thế, thời gian càng trôi, bọn họ càng nghi ngờ nhau, càng xung đột lớn hơn. Thậm chí có những kẻ vì không chịu nổi áp lực, lại lời qua, tiếng lại mà đã rút vũ khí ra, chuẩn bị chém giết đến nơi.
Cuối cùng, một canh giờ đã gần trôi hết…
- Là ai, mau nhận đi… làm ơn…
- Rốt cuộc là kẻ nào… cầu xin ngươi nhận tội đi…
Kẻ yếu đuối cầu xin, kẻ tức giân la ó, có kẻ khóc lóc, mếu máo… Những kẻ đánh nhau thì tiếp tục chém giết… Thậm chí có kẻ còn không chịu nổi áp lực tâm lí mà muốn tự vẫn… Những khuôn mặt hoang mang đó, những ánh mắt tuyệt vọng đó tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ…
- Là taaaa!
Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên khiến cho mọi âm thanh khác im bặt.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người vừa hét lên ai tiếng kia.
Tiền Minh Tâm là người đó!
-HẾT CHƯƠNG -