Tiểu Phàm nhìn xung quanh…
- Đây là đâu? Sao tay ta lại bị xích như thế này?
Hắn tự hỏi.
Quanh hắn bây giờ có rất nhiều người, đủ cả già, trẻ, trai, gái,…đủ kiểu quần áo, có những kiểu hắn đã từng thấy, cũng có những kiểu mà hắn chưa thấy bao giờ… nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là: hai tay đều hoàn toàn bị xích lại!
- Anh gì ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?
Tiểu Phàm quay sang hỏi một người nam nhân trung niên đang đi bên cạnh hắn. Người này khá kỳ lạ. Anh ta mặc trang phục cổ trang nhưng Tiểu Phàm lại không hề nhận ra đó là trang phục của thời đại nào. Thêm vào đó, tóc anh ta lại để dài, cuốn lên theo kiểu đạo gia ngày xưa… Cuối cùng, Tiểu Phàm cũng chỉ có thể đoán rằng anh ta có lẽ là dân chơi Cosplay mà thôi.
- Tiểu tử ngươi không biết sao? Là Âm Phủ đó…
Người nam nhân đó lạnh nhạt nói, không buồn quay mặt lại nhìn xem hắn là ai.
- Anh đừng có đùa chứ… Âm Phủ đâu có tồn tại.
Tiểu Phàm cười cười nói.
Người nam nhân quay lại khinh thị nhìn Tiểu Phàm, "hừ" một cái rồi quay đi, không thèm đáp lời. Rõ ràng là y ra vẻ: "Đồ ngu! Ta nói thật mà còn không tin." Tiểu Phàm khi thấy biểu cảm của người đó liền ngẩn người ra, hắn nhìn quanh một lần nữa. Thiên không đen ngòm, mây mù vần vũ cùng với lôi điện liên tục xẹt qua xẹt lại, vô số dòng người bị gông cùng xiềng xích đang không ngừng tiến bước về phía đỉnh một ngọn núi lớn phía trước mặt. Hắn… đã bắt đầu tin rồi!
- Là Âm Phủ?! Ta chết rồi sao?...
Tiểu Phàm kinh hãi.
Khi lấy lại được ý thức thì cũng là lúc hắn thấy mình đã vô thức hòa vào dòng người vô tận này. Tiểu Phàm hoàn toàn không nhớ nổi làm thế nào mà mình đến được nơi này.
- Này tên kia… bước nhanh lên.
Một tiếng nói từ sau lưng hắn vọng tới.
Tiểu Phàm quay lại thì thấy một… con ngựa, đúng hơn là một thân người mặt ngựa đang chĩa một mũi giáo vào lưng Tiểu Phàm, mặt hằm hằm đe dọa, thúc giục hắn bước đi nhanh hơn.
Tiểu Phàm không tin vào mắt mình, cứ nhìn nhìn tên đó.
- Không lẽ… là đầu trâu Mặt Ngựa trong truyền thuyết…
- Nhìn cái gì? Đừng tưởng mình còn ý thức khi tới đây là ghê gớm nhá. Ta không cần biết khi ngươi còn sống ngươi cường đại ra sao nhưng khi xuống đây rồi… thì ngươi cũng chỉ là một vong hồn mà thôi.
Tên Mặt Ngựa đó tuy nói vậy nhưng ngữ khí lại có phần gắng gượng. Rõ ràng là trong lòng hắn có phần kiêng nể Tiểu Phàm.
Là người tinh ý lại nhanh trí, Tiểu Phàm lập tức nhận ra điều kỳ lạ. "Còn ý thức?", hắn tự hỏi. Đoạn, hắn đảo mắt một lần, nhìn kỹ hơn chút nữa. Quả nhiên! Đa phần mọi người ở đây trong mắt đều một dạng vô hồn như nhau!
Tiểu Phàm cười khinh khỉnh, quay lại nói với tên Mặt Ngựa:
- Thật chỉ là một vong hồn sao?
- Ngươi…
Tên Mặt Ngựa mặt hằm hằm tức giận nhưng đúng như dự đoán của Tiểu Phàm, hắn vẫn không dám làm gì.
Nở một nụ cười đắc thắng, hắn quay mặt đi, theo dòng người tiếp tục đi về phía đỉnh ngọn núi.
- Hãy đợi đó…
Tên Mặt Ngựa hậm hực đi về hướng khác. Có lẽ hắn sẽ đi trút giận này lên một vong hồn nào đó.
Tiểu Phàm cảnh giác chờ cho tên Mặt Ngựa đi rồi mới lén thở nhẹ ra một hơi. Thực chất vừa rồi hắn chính là liều đánh cược một phen để xác định vài nghi hoặc trong lòng. Rõ ràng là những vong hồn còn ý thức như hắn rất được coi trọng ở nơi này. Có lẽ đó là những vong hồn đặc biệt có được uy nghiêm, thậm chí có thể còn có sức uy hiếp đối với bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa nữa. Thứ hai là người nam nhân khi nãy hắn nói chuyện là một vong hồn đặc biệt! Hơn nữa theo lời tên Mặt Ngựa vừa rồi thì khi còn sống hẳn là rất cường đại… Nghĩ tới đây Tiểu Phàm chợt nhớ tới một số chi tiết trong tiểu thuyết tiên hiệp mà hắn từng đọc. Một số nhân vật khi sống có pháp thuật hay tu vi cao, khi chết đi xuống âm phủ vẫn giữ được thần trí của mình!
- Không lẽ… tiểu thuyết tiên hiệp là có thật hay sao?
Tiểu Phàm nửa tin nửa ngờ tự hỏi.
Bỗng lúc này tim hắn đập nhanh một nhịp "thịch!".
- Khoan đã! Vì sao ta lại tới đây? Gư a a a a…
Trong đầu Tiểu Phàm chợt đau đi như búa bổ. Hắn lấy hai tay ôm lấy đầu kiềm chế cơn đau, chỉ rên rỉ nho nhỏ…
- Đau là chuyện thường thôi. Có lẽ tại tu vi ngươi còn yếu đó.
Tiểu Phàm liếc mắt nhìn sang, không ngờ là người nam nhân vừa rồi giờ lại lên tiếng.
- Tiểu tử, lúc nãy ngươi cũng khá đó… tu vi không được bao nhiêu mà dám nói như thế với tên Mặt Ngựa kia.
Vừa nói y vừa cười cười nhìn Tiểu Phàm, rõ ràng trong lòng đã coi trọng hắn hơn vài phần.
- Mà nè sao ngươi xuống đây vậy?
Y hỏi tiếp.
Tiểu Phàm đầu vẫn đau như búa bổ nhưng tâm niệm vẫn cố xoay chuyển: "có lẽ người này đến từ một thời không khác cũng nên, nhưng xem cách xưng hô thì có lẽ văn hóa có nhiều điểm tương đồng với văn hóa cổ Châu Á. Mình phải thay đổi cách xưng hô mới được…"
Tiểu Phàm nói:
- Tiểu đệ… không nhớ được gì. Khi muốn nhớ lại thì đầu lại đau như búa bổ…Aaaa…
- Ồ phải rồi, ta quên mất tu vi của ngươi hẳn rất yếu cho nên tuy vẫn còn ý thức khi xuống đây nhưng mà lại không thể nhớ lại phần trí nhớ trước khi chết được… Ta rất thích tính cách ngông cuồng của ngươi, để ta chỉ cho ngươi cách nhớ lại nhá.
- Đa tạ đại ca…
- Được rồi… trước hết phải điều hòa nhịp thở. Thập phần thì thở ba hít bảy… rồi lại ngưng hô hấp mười tức thời gian ( tức = giây). Cứ thế tuần hoàn hô hấp…
Tiểu Phàm nghe theo phương pháp hô hấp cổ cổ quái quái của nam nhân, bắt đầu thổ nạp lần đầu tiên!
- Hà…
Nửa thời thần sau (một thời thần = mười lăm phút), hắn thở nhẹ ra một hơi dài, không ngờ từ miệng một làn khói có trộn vẩn đục thoát ra.
- Thế nào?
Nam nhân kia đắc ý hỏi.
- Quả nhiên là hiệu quả. Tiểu đệ đã hết đau đầu rồi. Đa tạ đại ca.
- Tất nhiên rồi. Công pháp độc môn của ta mà lại…
- À phải rồi, đại ca à, tiểu đệ chưa biết quý danh của huynh.
- Ta họ Hạ, tên Y Thần. Còn ngươi?
- Tiểu đệ họ Lâm, tên Tiểu Phàm, cứ gọi đệ là Tiểu Phàm là được…
- Ừ ngươi cứ gọi ta là Thần ca đi. Vậy ngươi nhớ ra gì chưa?
- Xin lỗi Thần ca… tiểu đệ vẫn chưa nhớ lại được gì cả.
- Ồ không sao. Giờ chưa nhớ ra thì sau này nhớ ra… Thôi chúng ta sắp tới nơi rồi, tốt nhất là im lặng thôi, không lại gặp phiền phức đấy. Nếu là lúc ta còn sống thì không thành vấn đề nhưng mà giờ thành vong hồn rồi, một thành tu vi cũng không tới… Ài…
Y thở dài một hơi rồi im lặng.
Vốn Tiểu Phàm định hỏi xem bọn họ sắp tới là sắp tới nơi nào nhưng thấy Y Thần có vẻ hết sức nghiêm túc nên đành thôi, không hỏi nữa.
"Tiểu Nguyệt… rốt cuộc em đang ở nơi nào? Làm sao anh có thể tìm được em đây?" Thì ra hắn đã nhớ lại tất cả! Nhưng không hiểu vì sao, hắn cảm thấy tốt nhất là không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả là Y Thần. Đây đơn thuần chỉ là linh cảm của hắn mà thôi, song trước giờ linh cảm của hắn thường rất ít khi sai lệch. Nghĩ tới Trần Nguyệt, hắn lại nhớ tới chiếc vòng vàng mà nàng đã trao cho mình khi đó. Tiểu Phàm thò tay lên sờ sờ chiếc vòng trên cổ. Nhưng mà… chiếc vòng đã biến mất! Tiểu Phàm phát hoảng. Dù là chuyện sống – chết có lẽ với hắn cũng chưa chắc quan trọng bằng chiếc vòng cổ này. Tại sao ư? Lẽ tất nhiên, lý do đầu tiên và cũng là quan trọng nhất đó là bởi chiếc vòng ấy chính là kỷ vật duy nhất mà Trần Nguyệt để lại cho hắn trước khi hắn xuống nơi này. Nó chính là tín vật định ước cho lời thề "đời đời… kiếp kiếp" của hắn với nàng, và cũng là hoài vật lưu giữ hình ảnh của nàng, lưu giữ những tình niệm của hai người. Hơn thế nữa… theo như Tiểu Phàm đoán thì đó không phải là phàm vật – chính nó đã giúp hắn giữ được thần trí khi xuống đây! Hắn vốn không phải là cao thủ tuyệt thế hay cường giả đỉnh thiên lập địa gì cho nên theo lẽ thường căn bản là không thể còn thần trí khi xuống âm phủ được; mà sẽ như đa phần những vong hồn khác: trở nên đờ đờ đẫn đẫn, không ý thức được gì cả. Theo đó, dựa vào những gì hắn biết nhờ việc đọc các tiểu thuyết tiên hiệp trước đây thì chỉ còn hai khả năng. Một là Tiểu Phàm có dị năng đặc biệt khi còn sống khiến khi chết đi, hắn vẫn giữ được ý thức. Có điều khả năng này là không hề có. Khả năng thứ hai là do ngoại vật! Mà chiếc vòng mà nàng đưa cho hắn chính là một ngoại vật vào giây cuối cùng của cuộc đời hắn mới có được… Như vậy khả năng thứ hai gần như mười phần thì chín là xảy ra.
Tiểu Phàm lo lắng không biết làm sao, cứ lấy hai tay lần mò quanh cổ để tìm chiếc vòng…
- Đây là…?
Tiểu Phàm nghi hoặc.
Hắn đã sờ thấy một thứ rất đặc biệt. Đó là một vệt hằn nổi quấn quanh cổ hắn! Tiểu Phàm tỉ mỉ nhẹ nhàng sờ lên vệt hằn đó. "Hà…" – Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi. Hắn tìm thấy rồi! Vết hằn đó rất đặc biệt, không ngờ các vết hằn nổi lên chính là ứng với những vết chạm nổi của vòng cổ. Dù không biết bằng cách nào nhưng có vẻ như chiếc vòng đó đã trở thành một phần máu thịt của hắn rồi.
"Anh có thực sự… muốn chúng ta mãi ở bên nhau không, Tiểu Phàm?"
Hình ảnh nàng bê bết máu, ánh mắt mong mỏi, tha thiết hỏi hắn bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhẹ chạm tay lên vết hằn, Tiểu Phàm lẩm nhẩm như tự nói: "đời đời… kiếp kiếp…"
Bỗng lúc này ở phía xa vọng lại một tiếng nổ kinh thiên động địa "ầm…". Cả vùng đất dưới chân hắn rung chuyển.
Tiểu Phàm quay đầu lại giật mình thốt lên:
- Chuyện gì vậy?
- Hừ… hừ… đến rồi… - Hạ Y Thần cười cười nói.
- Tiểu huynh đệ… ta rất thích ngươi, cho nên ta khuyên ngươi… chốc nữa chạy đi, khi lên tới cái đỉnh núi kia nhớ nhảy vào cái thông đạo thứ ba từ bên trái sang nha.
- Hả? Chạy sao? Đại ca nói cái gì vậy?
Y Thần chỉ cười cười, không đáp. Miệng y từ từ nhếch lên!
- Có kẻ đến náo động Diêm La giới… toàn quân xuất động!
Một giọng nói oang oang không biết từ đâu xuất ra, chỉ nghe vang vang trong toàn không gian này. Lời này vừa dứt, từ trong vô số vong hồn, hàng ngàn bóng đen liền bay lên trời, nhanh chóng xếp thành trận hình ra trận.
- HƯ… HA…!!
Tất cả bọn họ hét lên tạo nên một khí thế khủng khiếp của thiên quân vạn mã.
- Tiểu Phàm… chạy!
Y Thần không biết từ đâu rút ra được một con dao sáng loáng, "keng!" một cái chém đứt gông cùm xiềng xích của Tiểu Phàm. Làm xong y không chần chừ một giây, quay lưng lại, chạy đi, hướng về phía phát ra tiếng nổ mà tới. Lướt qua Tiểu Phàm, Y Thần nói thầm một câu:
- Người của ta đến rồi… sau này có duyên ắt tương ngộ!"
Tiểu Phàm nghe thấy liền ngẩn ra một giây, nhưng nhanh chóng nhận ra: "là cướp ngục!" Tiểu Phàm cười cười, đồng thời chạy nhanh lên phía đỉnh núi. "Hạ Y Thần này thật không đơn giản…", vừa chạy nhanh Tiểu Phàm vừa nghĩ…
Đến đỉnh núi, Tiểu Phàm liền nhận ra đây là một cái núi lòng chảo – viền cao, trũng giữa. Vượt qua mấy vong hồn không có ý thức trước mắt, Tiểu Phàm lao lên sát miệng lòng chảo trên đỉnh núi. Ở giữa lòng chảo sâu hun hút là bảy cái vòng xoáy thẳng ngang một hàng.
- Một… hai … ba…
Tiểu Phàm lướt mắt từ trái qua phải, liền nhìn thấy cái vòng xoáy thứ ba, không ngần ngại theo lời Y Thần… nhảy xuống!
Lại một tiếng nổ nữa vang lên khiến trời rung đất chuyển, lần này còn dữ dội hơn vừa rồi nữa. Tiểu Phàm đang rơi tự do trong không trung, mắt thấy chân đã gần chạm tới vòng xoáy thứ ba rồi thì đột nhiên cả sáu vòng xoáy vì vụ nổ mà rung động dữ dội.
- Chết tiệt!
Tiểu Phàm kinh tâm khi thấy vòng xoáy thứ hai đột nhiên mở rộng ra, lập tức chùm lấy một phần vòng xoáy mà hắn đang nhắm vào. Tai hại ở chỗ, phần lấn vào đó lại là phần mà hắn sẽ đáp xuống!
Xoạt!, Tiểu Phàm chui qua phần giao thoa của hai vòng xoáy…!
-HẾT CHƯƠNG -