Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

chương 13: hiên viên thần nhi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân vừa xuất hiện, trên người hắn toả ra một cỗ áp lực vô hình, trực giác nói cho nàng biết người này rất nguy hiểm.

Ánh mắt liếc sang Tử Diễm, nhìn thấy đuôi nó bị thương, Dạ Nguyệt trầm mặc, song đồng xoáy sâu vào trên người Tư Đồ Nguyên, khiến toàn thân hắn lạnh lẽo, sợ đến không cả người lui lại sau lưng Tư Đồ Khắc, cũng chính là đại trưởng lão của Tư Đồ gia.

Tư Đồ Khắc là đệ đệ ruột của Tư Đồ Thiên, từ nhỏ ở phương diện ma pháp rất có thiên phú chưa từng thua sút huynh trưởng, thực lực của hắn hiện tại là Đại Ma Đạo Sư cấp .

"Ngươi tuổi còn trẻ, nhưng quá độc ác" Tư Đồ Khắc thật sâu nhìn Dạ Nguyệt, nữ hài này ra tay rất tàn nhẫn, nếu đã là kẻ địch thì hiện tại nhân lúc nàng còn chưa đủ mạnh khiến nàng vĩnh viễn biến mất, nếu không trảm thảo trừ căn chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Tư Đồ Khắc nâng ma pháp trượng lên, trong miệng bắt đầu ngâm nga chú ngữ, Tử Diễm lo lắng nhìn Dạ Nguyệt, nó cảm nhận được uy áp của cường giả.

Dạ Nguyệt không chút nao núng cầm kiếm trong tay lao tới, Tư Đồ Nguyên sớm đã cho người dàn trận ở phía trước Tư Đồ Khắc bảo vệ hắn.

Tử Diễm cũng theo nàng xông lên, đám hộ vệ dưới sự lãnh đạo của Tư Đồ Nguyên không hề tham chiến, chỉ kéo dài thời gian cho Tư Đồ Khắc.

Dạ Nguyệt cùng Tử Diễm bị cuống lấy, lỡ mất thời cơ tốt, Tư Đồ Khắc đã đọc xong chú ngữ, mặt đất run rẩy, đột nhiên hàng chục cột đá dựng lên bao quanh Dạ Nguyệt cùng Tử Diễm.

"Tất cả các ngươi lui vào cho ta!" Hộ vệ nghe lệnh lập tức lui vào bên trong, nhất thời trên sân chỉ còn lại hai người Dạ Nguyệt cùng Tư Đồ Khắc.

"Hai ngươi rất may mắn, Cuồng Bạo Phong Địa là loại ma pháp ta vừa sáng tạo ra, hai người các ngươi là người đầu tiên vinh dự được thử." Tư Đồ Khắc đắc ý nhìn Dạ Nguyệt, bị nhốt trong Cuồng Bạo Phong Địa chỉ có hai con đường một là bị nghiền ép mà chết, hai là trúng tiễn đá của hắn mà chết.

Những cột đá bao quanh Dạ Nguyệt bắt đầu di chuyển xoay quanh, Dạ Nguyệt vừa định tiến lên một bước thì dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện những cột đá sắc nhọn đâm từ dưới chân nàng lên, Dạ Nguyệt nhảy đến nơi khác tránh thoát thì cột đá khác lại xuất hiện, những cột đá như những cái gai nhọn sắc bén vô cùng, ngoại trừ phần đất Dạ Nguyệt đứng lúc đầu không xuất hiện cột đá sắc nhọn ra, còn lại nàng bước đến chỗ nào đều sẽ xuất hiện ở chỗ đó.

Tử Diễm đứng tại chỗ nhìn Dạ Nguyệt, chờ đợi chỉ thị của nàng. Dạ Nguyệt cũng không di chuyển nữa mà đứng tại chỗ quan sát. Những cột đá to lớn bao quanh nàng cùng Tử Diễm đang di chuyển càng lúc càng nhanh, nếu như chúng đến chỗ nàng, nàng cùng Tử Diễm chết không thể nghi ngờ.

"Tử Diễm, ngươi dùng sức mạnh tấn công vào những các cột đó xem. Không được di chuyển." Tử Diễm nghe hiểu ý, nó lập tức vận dụng ám thuật liên tục tạo ra hắc cầu trong miệng, phóng về phía cột đá.

"Ầm...ầm..." Những tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên, bụi bay mù mị tứ phía.

"Ha ha, quả nhiên là hài tử ngây thơ, ngươi nghĩ với nho nhỏ sức mạnh đó có thể phá hủy được thổ thuật trận pháp của ta sao?" Tư Đồ Khắc nhìn Dạ Nguyệt cười nhạo, hắn phẩy tay một cái, vô số tiễn đá bay về phía Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt cùng Tử Diễm bất ngờ bị tấn công, tình thế của cả hai vô cùng nguy hiểm, không thể di chuyển, lại không thể thoát ra, tiễn đá lại liên tiếp bay đến vô cùng vô tận. Bên ngoài cột đá lại càng thêm thu hẹp, quả thật là một loại ma pháp tra tấn thể xác lẫn tinh thần.

Dạ Nguyệt liên tục bị tiễn đá bắn bị thương, vết thương trên ngực càng lúc càng nặng mơ hồ khiến cho thể lực nàng suy yếu. Tử Diễm bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là bao, khi nãy đấu với Tư Đồ Nguyên sức mạnh đã suy giảm đáng kể lại còn bị hắn khiến cho bị thương ở đuôi. Lại dùng ma pháp tấn công cột đá, hiện tại còn phải né tránh tiễn đá, quả thật là muốn kiệt sức.

Dạ Nguyệt cầm kiếm trong tay liên tục chém những tiễn đá đang vùn vụt bay tới, Tư Đồ Khắc nhìn nàng lãnh tĩnh chiến đấu trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận. Tại sao nàng ta không sợ hãi, là quá cuồng ngạo không sợ chết, hay khinh thường ma pháp của hắn yếu kém?

Tư Đồ Khắc trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, hắn muốn tự mình ra tay. Chậm rãi từng bước từng bước đi vào trong pháp trận, thân thể Tư Đồ Khắc được một cột đá nâng lên, hắn từ trên cao nhìn xuống Dạ Nguyệt: "Nha đầu, ta cho ngươi ba lựa chọn, hoặc là tự sát hoặc là quy hàng, lựa chọn còn lại chính là ngươi chờ bị Cuồng Bạo Phong Địa gϊếŧ chết."

Dạ Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn hắn tập trung mà đối phó với tiễn đá, Tư Đồ Khắc bị khinh thường tức giận đến mức mặt đỏ au, sống từng tuổi này chưa có người nào dám sỉ nhục hắn như vậy.

Hắn muốn xú nha đầu này phải trả giá đại giới, Tư Đồ Khắc đọc vài câu chú ngữ, sau đó trên tay hắn liên tục xuất hiện những văn tự kỳ lạ. Sau khi hoàn thành chú ngữ, Tư Đồ Khắc chụm hai tay lại, ngón trỏ cùng ngón cái của hai bàn tay tạo thành hình tam giác sau đó sáng lên.

"Nha đầu, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ khinh thường ta" Tư Đồ Khắc chiếu ánh sáng màu vàng đó lên thẳng người Dạ Nguyệt. Lập tức, Dạ Nguyệt cả người như bị thiêu đốt, nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.

Cả người Dạ Nguyệt bắt đầu co rút lại, Tử Diễm nhìn thấy tình trạng của nàng, hống lên một tiếng, nó đã không còn suy nghĩ nhiều được nữa, chết thì chết.

Tử Diễm dùng răng cắn lấy áo Dạ Nguyệt vận dụng chút ma pháp còn xót lại sử dụng Không Gian Dịch Chuyển. Thông thường ở trạng thái toàn thịnh nó mới dám sử dụng loại ma pháp này và chỉ sử dụng cho mình nó, bởi vì loại ma pháp này sau khi sử dụng sẽ phản phệ rất lớn.

Tình trạng hiện tại có nó đáng lẽ không thể sử dụng, nhưng với tình huống bây giờ, nó bất chấp đem theo Dạ Nguyệt sử dụng Không Gian Dịch Chuyển, cũng không biết sẽ đi tới chỗ nào, nhưng ít nhất so với nơi này tốt hơn.

bg-ssp-{height:px}

Ánh sáng chợt loé, Dạ Nguyệt cùng Tử Diễm cả hai đột nhiên biến mất khỏi Tư Đồ gia. Tư Đồ Khắc hai mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào bên trong trận pháp trống rỗng. Hai tên đó, cư nhiên biến mất trước mặt hắn, hai mắt Tư Đồ Khắc nheo lại, là con rắn kia làm đi.

Tư Đồ Khắc hai tay xiết chặt lại gầm lên: "Tư Đồ gia nghe lệnh, lập tức đi tìm, cho dù lục xoát tất cả ngõ ngách trong Thiên Vũ thành, dù lật tung cả thành Thiên Vũ này lên cũng phải tìm cho bằng được hai người này cho ta!"

Tư Đồ Nguyên nhận lệnh cầm đầu hộ vệ đi ra tìm kiếm, Tư Đồ Khắc nhìn trận pháp của chính mình, trong lòng vô cùng tức giận, xem ra ta đã quá nhân từ nương tay rồi.

Lại nói đến Dạ Nguyệt, nàng cùng Tử Diễm sử dụng Không Gian Dịch Chuyển, cả hai cũng không biết xui xẻo hay may mắn rơi xuống một cái hồ nước.

Tử Diễm sử dụng ma pháp quá độ liền trở về hình dạng của tiểu hắc xà, cũng bởi vì như vậy, rất có khả năng nó sẽ mất đi năng lực chiến đấu trong thời gian dài.

Tử Diễm tỉnh lại trước nhất, nó uốn éo thân thể cố gắng bơi tới chỗ Dạ Nguyệt đang chìm dần. Dạ Nguyệt là bởi vì bị thương quá nặng ý thức đã hoàn toàn biến mất, nàng rơi vào hôn mê sâu.

Tử Diễm cố gắng cắn lấy áo Dạ Nguyệt muốn lôi nàng lên trên mặt nước, nhưng vì kích thước chênh lệch, nó kéo cỡ nào cũng không được. Tử Diễm tức giận, dùng răng cắn vào tay Dạ Nguyệt, hy vọng nàng bị đau tỉnh lại,

Dạ Nguyệt bị Tử Diễm cắn nhưng hoàn toàn không có chút động tĩnh, Tử Diễm nóng nảy cắn mạnh hơn, khiến cho ngón tay Dạ Nguyệt chảy máu, máu tươi hoà lẫn lan ra khắp hồ nước.

Dưới đáy hồ, có một miếng ngọc bội màu xanh nho nhỏ đang ẩn núp, trùng hợp chính là máu của Dạ Nguyệt vô tình lại rơi trúng vào miếng ngọc.

Đáy hồ rung động, ngọc bội đột nhiên phát ra một loại ánh sáng nhu hoà chiếu rọi cả đáy hồ. Cũng ngay thời điểm đó Dạ Nguyệt cùng Tử Diễm bị miếng ngọc hút vào bên trong biến mất không thấy.

Dạ Nguyệt cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, nàng chỉ biết đã mơ thấy một giấc mơ, không phải là ác mộng như thường ngày, mà là một giấc mơ kỳ lạ.

Nàng mơ thấy Diệp Linh vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc nàng.

Nàng lại mơ thấy chính mình đi đến một nơi xa lạ, nơi này chẳng khác chốn bồng lai tiên cảnh mà người ta vẫn thường nói.

Dạ Nguyệt nhìn thấy ở xa xa có một nữ tử đang ngồi vẽ tranh, tiêm thủ thon dài cầm bút trong tay vẽ từng đường nét, nàng mặc bạch y phất phơ phiêu dật mang đến một cảm giác thanh trần thoát tục khiến người khác không dám khinh nhờn.

Dạ Nguyệt nhìn không rõ dung mạo của nàng nhưng mái tóc màu bạch kim phiêu phiêu trong gió, cho dù không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng, hình ảnh của nàng để lại trong lòng Dạ Nguyệt một dấu ấn vô cùng sâu đậm.

Dạ Nguyệt đang nằm mơ thì cảm thấy mặt mình nhột nhột, ẩm ướt, nàng chầm chầm mở đôi hắc đồng lạnh lùng của mình ra. Phóng đại trước mặt là cái đầu "rắn" nho nhỏ đang liên tục liếm mặt nàng, hai mắt đen láy tròn xoe nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt nhìn nó không nói gì, mặc cho nó ở trên mặt mình chơi đùa. Tiểu hắc xà được chủ nhân dung túng vui vẻ tiếp tục liếʍ ɭáρ, cặp mắt đen láy ánh lên sự suиɠ sướиɠ.

"Ngươi đã tỉnh" đột nhiên một giọng nói rất nhẹ vang lên.

Nghe được giọng nói từ phía sau, Dạ Nguyệt ngồi bật dậy, tiểu hắc xà không kịp phản ứng té bịch xuống đất, hai mắt chớp chớp ủy khuất.

Dạ Nguyệt quay đầu, khoảng khắc nhìn thấy người trước mặt, con ngươi lạnh lùng tưởng chừng như sẽ không vì bất kỳ đều gì mà rung động, hôm nay vì nữ nhân này mà rung động.

Nhất Tiếu Khuynh Thiên Địa,

Tái Tiếu Đảo Càn Khôn.

Nữ nhân này tựa hồ chính là cội nguồn vẻ đẹp của thế gian. Dung mạo của nàng sớm đã siêu trần thoát tục, vốn đã không còn thuộc về vẻ đẹp của dương gian.

Suối tóc bạch kim chảy dài tận eo, ngọc thủ mảnh khảnh mềm mại, giữa trán là một đạo huyết sắc hoa văn nổi bật trên làn da bạch ngọc, trán ngọc cao, mặt ngọc tinh xảo hoàn mỹ không chút tì vết, cằm thon dài, đôi môi căng mọng đỏ hồng, hai gò má cao nhàn nhạt rặng mây đỏ, mày liễu mảnh khảnh đen dài, mắt phượng màu đen hẹp dài trong suốt, đôi hàng mi dài cong vút. Ẩn bên trong đôi song đồng, Dạ Nguyệt nhìn thấy là một loại tang thương, tiu đìu.

Nữ tử nhấc chân bước đi, để lộ đôi thon dài, nàng không có mang hài cho nên Dạ Nguyệt thấy rõ trên cổ chân trắng mịn còn có đeo một chiếc lắc nhỏ. Nàng mặc một bộ bạch y, tinh khiết hệt như khí chất lạnh nhạt, xa cách của chính mình. Mỗi khi chân của nàng hạ xuống đều sẽ xuất hiện một đoá băng liên, nữ tử kia đạp trên băng liên chầm chậm mà đến gần Dạ Nguyệt.

Lặng lẽ cất tiếng nói ôn nhu như nước nhưng cũng xa cách nghìn trùng: "Xin chào, ta tên Hiên Viên Thần Nhi."

Truyện Chữ Hay