Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ():
Editor: Miklinh
Sau ngày hôm ấy, Tạ Minh Thăng và Đinh Lâu Yên chính thức bước vào chiến tranh lạnh chưa thấy hồi kết, hai người ở cùng nhau rất tạo không khí tương kính như "băng".
Tính tình của Đinh Lâu Yên không dễ "ấm" nên Tạ Minh Thăng chủ động hạ mình dỗ dành vài ngày nhưng dẫu sao tâm tính thiếu niên vẫn phải có, Đinh Lâu Yên lạnh mặt vài ngày, không chịu nể mặt, hắn cũng nổi cơn hờn dỗi.
Hắn thích Đinh Lâu Yên thì sao nào? Cả ngày hắn ngồi dỗ nàng mà nàng đến cả một nụ cười cũng không cho hắn. Tạ Minh Thăng là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã được người người vây quanh, với nữ nhân, hắn là nhân vật "nóng" bỏng tay, nên hắn sao có thể chịu được sự lạnh nhạt như vậy?
Hơn nữa, Châu Đức Nhi ngày ngày ôn nhu săn sóc, lâu lâu lại tỏ vẻ lo lắng đề phòng, giả bộ đáng thương, Tạ Minh Thăng không nổi lên tí thương tiếc nào mới không bình thường. Kết quả là hắn cưới vợ mới được một tháng đã rúc ở phòng của Châu Đức Nhi.
Trong phủ bắt đầu có lời đồn, chính thất đại phòng không được sủng ái, người đại thiếu gia âu yếm nhất vẫn là thông phòng nha đầu Châu Đức Nhi, một thời sau nàng ta khả năng cao sẽ được nâng làm thiếp, tất nhiên sẽ thành sủng thiếp...
Trước cửa phòng Yên Chi là một sân nhỏ, xung quanh chỉ là những cây gỗ nhỏ. Sáng sớm, những tia nắng xuyên qua tán lá, đổ những giọt li ti trên mặt sân. Yên Chi ngồi trước cửa phòng nàng, vừa nghĩ đến Tạ Thanh Trắc đã lại đau tim. Hai năm qua rồi, đáng lẽ ra nàng phải hiểu thủ đoạn của hắn mới đúng, kiểu người đi một bước tính trăm bước ấy, những câu nói dạo nọ há chỉ nhằm mục đích gây bất hòa giữa vợ chồng Tạ Minh Thăng? Mục đích của hắn không hề đơn giản như thế.
Sủng thiếp diệt thê là tử huyệt của danh môn thế gia, tai tiếng này mà bị truyền ra, Tạ Minh Thăng không cần sĩ đồ gì nữa, cho dù hắn có đỗ Tam Nguyên, cũng không xóa được hôi danh này.
Thê không ra thê, thiếp chẳng ra thiếp, gia đình không yên; nếu đến việc trong nhà cũng không quản lí được, ai sẽ tin tưởng hắn có thể chăm lo cho dân chúng thiên hạ?
Lúc này đây, Yên Chi cũng không có biện pháp gì, Đinh Lâu Yên sẽ không nghe lời khuyên của nàng, Tạ Minh Thăng càng không để ý nàng, mà Châu Đức Nhi...nàng ta có Tạ Thanh Trắc chỉ điểm, dĩ nhiên là không phạm sai lầm nào, Yên Chi không thể bắt được nhược điểm gì của nàng ta.
Trong bản mệnh, Châu Đức Nhi đã phạm lỗi, bây giờ lại chẳng có gì, Yên Chi chẳng thể trông nhờ bản mệnh. Nàng không biết tại sao Tạ Thanh Trắc lại giống đời trước đến thế, giỏi tính kế nhân tâm đến vậy, lại cực kì thông hiểu Tạ Minh Thăng, có thế, hắn mới khiến Châu Đức Nhi dễ dàng lung lạc Tạ Minh Thăng trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy.
Tạ Minh Thăng không phải một tên ngốc, hắn là con cháu hào môn, đối với chuyện thiếp thất có chừng mực. Thủ đoạn tranh giành tình cảm, hắn xem nhiều. Diễn chỉ hơi quá lố, sẽ khiến người sinh nghi. Châu Đức Nhi dù diễn vẻ đáng thương nhưng đối thủ của nàng ta là quốc sắc thiên hương Đinh Lâu Yên, so sánh hai bên, nếu không có mưu kế của Tạ Thanh Trắc, Châu Đức Nhi hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Nàng không khỏi cảm thán, tại sao Tạ Thanh Trắc không phải là nữ nhân? Với thủ đoạn cỡ này, vẻ ngoài cỡ ấy, gia nhập hậu cung chỉ sợ cũng đánh đâu thắng đó ấy chứ.
Yên Chi cầm cái chậu không, cúi đầu, trồng ít hoa dại. Nếu đó là Tạ Thanh Trắc thì tốt rồi, chôn vài cái là không có sức tác oai tác quái nữa.
Quả thật, Yên Chi không chịu nổi đòn tấn công của hắn. Tạ Thăng Trắc chỉ nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến cái hồ bình lặng thành cái ao nước đục, nàng cố lên cố xuống cũng không tài nào biến nước trong lại như ban đầu.
Một chữ "mệt" không miêu tả nổi tình trạng của nàng lúc này, giờ có đánh đấm từ đằng đông sang đằng tây cũng không giúp nàng phát tiết hết lửa giận.
Yên Chi đang bực tức nắn bóp chậu hoa thì từ phía sau, thanh âm thanh lãnh vang lên: "Không thích hoa?"
Yên Chi quay đầu lại, nhìn về phía người đang đứng dưới mái hiên. Mái hiên viện nàng vốn ngay khúc cuối, thế mà hắn có thể làm nó trở nên sinh động như vậy chỉ bằng một khuôn mặt ấy, thật hận mà.
Yên Chi cố gắng kiềm chế sự không cam lòng, lát sau mới thuận miệng đáp: " Nô tì thích". Ngẩng đầu nhìn người cao cao, cổ nàng cứng lại, khí thế tụt hẳn, tròng mắt rõ ràng là nhìn về phía trước nhưng lại thành trợn mắt cá. Yên Chi cúi đầu một chút, định bụng đứng lên thì từ phía sau, người nào đó cúi người, đưa cho nàng một bó hoa dại. Ống tay áo màu đen lịch sự tao nhã, sạch sẽ thơm tho, càng tôn lên bàn tay thon dài trắng sáng của hắn.
Sáng sớm, sương trên lá vẫn còn đọng, không khí buổi sớm mai thấm vào ruột gan, cộng thêm mùi đất đồng nội càng khiến người ta thần thanh khí sảng. Yên Chi nhìn bó hoa dại, thất thần. Hắn bó hoa hệt như đời trước vậy, mỗi đóa hoa, mỗi màu sắc, mỗi vị trí, đều giống như đúc...khiến nàng có ảo giác rằng hắn chưa từng chết đi...
Yên Chi đột nhiên có chút hoảng hốt, cứ nghĩ nàng vẫn còn là phu tử của hắn, kí ức như gió, ùa đến, rất nhiều, mà không có mấy cảnh hắn cười rạng rõ, trò chuyện cùng nàng.
"Phu tử, người xem hiện giờ ta kết hoa đã tốt hơn nhiều rồi đúng không?"
Yên Chi chỉ nhớ được khoảnh khắc ấy, lòng cứng lại, không che giấu được sự đau lòng. Hắn là kiểu người như thế, nhưng lại nhớ rõ chút ấm áp cùng nàng. Phải sống khổ sở đến mức nào, mới tham luyến chút hảo ý như vậy suốt nhiều năm?
Dù là Yên Chi cố nhịn, hốc mắt vẫn đầy lệ. Nàng buông lỏng tay, chậu đất rơi xuống, rơi xuống chỗ nàng đang xới nên không gây ra tiếng ồn gì, chỉ khiến Tạ Thanh Trắc sinh nghi. Hắn đã đoán đủ các loại phản ứng, chỉ duy nhất điều này là không nghĩ đến, nhất thời không khỏi đắn đo.
Tạ Thanh Trắc thấy nàng không nói một lời, lại không nhìn thấy sắc mặt của nàng nên không nắm chắc, chỉ thăm dò hỏi: " Không thích?" Đoạn, hắn duỗi tay nhấc vạt áo lên rồi ngồi xuống, nửa người trên hơi hướng về phía trước, muốn xem vẻ mặt của nàng.
Yên Chi vội vươn tay, nắm chặt lấy bó hoa hắn đang định thu hồi, lại vì quá nhanh mà đem cả tay hắn nắm giữ, cũng may vừa lúc đánh lạc hướng suy nghĩ hồ nghi của hắn. Tay Yên Chi không to bằng một nửa tay hắn, nhưng đẹp thì được nửa. Bàn tay Tạ Thanh Trắc thon dài, trắng sáng, đốt ngón tay rõ ràng, đẹp mắt mà tay nàng lại hơi nhợt nhạt, thấy được cả cả gân xanh đậm nhạt, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt mà tinh tế..
Tạ Thanh Trắc bất động thanh sắc, Yên Chi vì nhớ những chuyện ngày xưa mà run tay, hơi ấm từ lòng bàn tay của nàng truyền đến mu bàn tay của hắn.
Yên Chi kiếm chế cảm xúc, buộc bản thân không nghĩ về những chuyện trước kia. Tạ Thanh Trắc đời này tâm tư âm trầm, nếu để hắn đoán được điều gì sẽ khiến nàng càng thêm bị động.
Một lát sau, Yên Chi miễn cưỡng cười, giọng bởi vì đã lâu không mở miệng nên hơi khàn khàn: "Thích, rất đẹp mắt". Nàng nhìn hoa dại trong tay hắn, nhẹ nhàng đón lấy. Vẻ mặt nàng chuyên chú, rõ ràng đang ngắm hoa lại giống như không phải, nàng nhìn hoa mà không chỉ thấy hoa, thấy rất nhiều...
" Với phu tử, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, mà với ta cũng đã là nửa đời"
"Mười sáu năm... Ta đợi phu tử mười sáu năm, hóa ra kết quả... chỉ có mình ta ở mười sáu năm trước"
"Phu tử, thôi bỏ đi"
Yên Chi nhắm chặt mắt, siết mạnh bó hoa trong tay, đến mức những ngón tay trắng bệnh. Cứ nhớ tới câu nói cuối cùng của hắn, ngực nàng lại thắt đau.
Hắn khi đó đã rất yếu, chẳng còn bao nhiêu sức lực, lại còn cười với nàng, nói hắn rất thích...
Tới bây giờ, nàng đều biết hắn thích cái gì. Hắn càng thích, Yên Chi càng áy náy. Vì một chút ấm áp, hắn nghĩ hắn còn có thể được cứu, nhưng lại mong đợi sai người...
Cũng bởi vì nàng biết nên mới canh cánh trong lòng, nàng áy náy nhiều năm như vậy, không nhũng không nguôi dần theo thời gian, ngược lại càng thêm nồng liệt. Diệp Dung Chi đã xâm nhập cốt tủy nàng, dẫu có tiêu sái, nàng cũng không thoát được nỗi khổ biệt ly...
Thấy thanh âm của Yên Chi quá trầm, Tạ Thanh Trắc thu tay, chống khuỷu tay lên gối, rồi nhìn hoa cỏ bị đất xô ngã trái ngã phải, đột nhiên hỏi: "Tức giận?"
Yên Chi quay đầu nhìn hắn, khóe môi lại không cẩn thận sượt qua chóp mũi hắn. Nếp nhăn giữa đầu mi của Tạ Thanh Trắc ẩn hiện, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy được. Hắn âm thầm dịch người xa một chút rồi đưa tay nâng đỡ khuôn mặt nàng. Ngón tay hắn hơi mát, không lạnh bạc tận xương như con người của hắn. Hắn nhẹ giọng hỏi: " Có phải đang giận ta?"
Yên Chi cụp mắt, thật lâu sau mới nói: "Làm sao có thể giận người."
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn nắm lấy tay Yên Chi, khẽ vuốt mu bàn tay của nàng, động tác có phần ám muội, kiều diễm, mà giọng nói lại đạm mạc, thông báo: "Ta đã nói ta thích ngươi hiểu chuyện, nếu ngươi còn cáu kỉnh, ta thật sự sẽ thất vọng"
Yên Chi ngẩn ra, nàng chậm rãi giương mắt nhìn hắn, giống như đoán được điều gì...
Nàng nhìn hắn, cái nhìn hàm ý không thể tin được, cố giấu sự chua xót trong lòng, nàng hơi mở miệng thăm dò: "Công tử đừng tức giận, nô tì...không dám nữa, nô tì nghe lời ngài, ngài sai gì nô tì làm nấy"
Tạ Thanh Trắc im lặng nhìn nàng, tựa như đang đoán xem lời nàng là thật hay giả. Vẻ sầu não của Yên Chi còn chưa phai, giống hệt bộ dáng sợ bị tình lang vứt bỏ. Thật lâu sau, hắn mới xoa khuôn mặt nàng, lời nói ngả ngớn, ái muội: "Rất tốt, đây mới là dáng vẻ ta thích"
Hắn chậm rãi cúi người, vẻ mặt chuyên chú nhìn nàng nói: "Ngày hôm trước, ta viết cho tiểu thư nhà ngươi viết một phong thư, ngươi phải giúp ta đưa cho nàng ấy." Hắn chợt ngừng, ghé sát bên tai nàng mới tiếp tục, thanh âm mê hoặc nhân tâm, cực kì hàm ý: "Yên Chi ngoan của ta, ngươi nghe lời, ta sẽ luôn thích ngươi, sẽ không bạc đãi ngươi"
Yên Chi nghe vậy, hàng mi khẽ run rẩy. Nàng nhìn Tạ Thanh Trắc đang nắm tay nàng, lại nhìn bó hoa dại, nhất thời không thể khắc chế sự phức tạp trong lòng.
Nàng có chết cũng không nghĩ được người vốn kính nàng là phu tử bây giờ lại muốn sử dụng nàng như một quân cờ.