Cuốn : Hạ hiên vũ
Chương (): phần
Tạ gia là đại viện trăm năm, mấy chục tiểu viện lớn nhỏ đều hiển hiện phong cách cổ kính, trang nhã. Những gia tộc tân quý có bỏ núi vàng núi bạc cũng không mua được phong vị ấy.
Đỗ Cảnh bái phỏng Tạ lão thái gia ở nhà chính rồi theo chân nô tài đi tìm Tạ Thanh Trắc. Hắn không mấy khi đến Tạ phủ, dù thân phận của hắn cho phép hắn dễ dàng xuất nhập nhiều nơi nhưng Tạ phủ lại không dễ vậy.
Gã nô tài dẫn hắn đến thư phòng của Tạ Thanh Trắc. Đỗ Cảnh vung tay để gã lui xuống rồi đợi một lúc mới thấy Tạ Lãm đỡ Tạ Thanh Trắc tiến vào. Tạ Thanh Trắc vừa vừa ngồi xuống, Đỗ Cảnh vốn đã ổn định chỗ ngồi nay đứng dậy, tay phe phẩy quạt xếp, ngạc nhiên nói: " Ta vốn tưởng ngươi giả bệnh, không ngờ ngươi bệnh thật, lại bệnh lâu như vậy, không phải ngươi trúng tà đấy chứ?"
Tạ Thanh Trắc còn chưa đáp, Tạ Lãm đứng bên cạnh đã nức nở: " Ngày hôm đó ngài ấy bị mưa xối lâu như thế, vết thương vốn chưa lành hẳn lại không biết đường, nếu không phải tiểu nhân xót ruột đi tìm, chỉ sợ công tử vẫn còn lạc..." Tạ Lãm vừa nói xong, cực kì khổ sở gào khóc, có lẽ đang mường tưởng nếu hắn thật sự để mất công tử cứ lạc mãi thì sao.
Tạ Thanh Trắc: "..."
Đỗ Cảnh: "..."
Tạ Thanh Trắc đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Đi pha trà"
Tạ Lãm nghe vậy vội vàng thu hết tiếng thút thít, chạy đi pha trà.
Đỗ Cảnh bất đắc dĩ nhìn nhìn bóng dáng đang rời đi của Tạ Lãm, cảm khái nói: "Tiểu Lãm vẫn thích khóc sướt mướt như vậy, sao nơi này chưa ngập nhỉ?"
Tạ Thanh Trắc nhắm mắt lại, tay đè thái dương, thản nhiên nói: "Cũng sắp"
Đỗ Cảnh thu lại quạt xếp, hất vạt áo rồi ngồi xuống. Hắn thấy khuôn mặt bệnh trạng của Tạ Thanh Trắc, hơi ngưng trọng nói: "Ngươi bệnh lâu như vậy, kì thi Hương lại ngay trước mắt, phải ứng phó thế nào?|"
Tạ Thanh Trắc mở mắt ra, mày hơi nhíu, thở dài đáp: " Lãng phí nhiều thời gian ôn thi, kì thi Hương lại hội tụ nhân tài, ta không còn chắc chắn"
Đỗ Cảnh nghe vậy cũng nhíu mày, trầm giọng nói; " Nếu bỏ lỡ kì thi này ngươi phải chờ thêm ba năm, nếu để Tạ Minh Thăng xuất đầu trước, ngươi há có thể sống yên ổn?"
Tạ Thanh Trắc im lặng không nói, ánh mắt nhàn nhạt càng lộ ra vài phần lạnh bạc. Bộ dáng thanh lãnh của hắn thật ra ẩn chứa thêm nhiều phần nham hiểm.
Đỗ Cảnh thấy biểu cảm của hắn cũng hiểu ý. Hắn (ĐC) suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn, bèn nói: " Nhưng hiện nay quan hệ giữa ngươi và Tạ Minh Thăng gay gắt như vậy, nếu hắn xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Tạ lão thái gia nghi ngờ sẽ là người, nếu tra ra được gì đó, sợ rắng lão ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc, cách này quá mạo hiểm..."
Ngoài cửa có động tĩnh, Tạ Lãm bưng khay trà tiến vào rồi bày trà cụ cẩn thận. Tạ Thanh Trắc rót trà, hắn rũ mắt nhìn tách trà xanh trong tay, lạnh nhạt nói: " Vậy để hắn tự mình gây tai nạn vậy". Hơi trà loáng thoáng che mờ gương mặt hắn, lại không che nổi sát khí từ trong mắt.
Tư thái thưởng trà củahắn giống hệt người nọ, phải chăng hắn cũng không thể tránh khỏi số mệnh của kiếptrước, một đời bất trị cô độc...