Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ():
Editor: Miklinh
Yên Chi cúi đầu, nhìn chiếc đèn lồng bị gió lay động. Ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối, nàng nhẹ nhàng nói: "Chỉ sợ được, thiên tử cũng không đồng ý"
Tạ Thanh Trắc hơi nhíu mày, hắn nghe được lời này, chẳng những không não ý, còn cầm đèn lồng tiến đến trước mặt yên Chi, vẻ mặt khó lường nói: "Ngươi biết bản thân đang nói cái gì?"
Yên Chi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, sắc mặt nàng nghiêm nghị; ánh sáng từ đèn lồng hắt vào khuôn mặt nàng, lại lộ vẻ thanh tú non nớt. Nàng chậm rãi nói: "Thiên tử đã sớm không yên tâm cây cổ thụ Tạ gia, huống chi là cây cổ thụ nở hai đóa hoa"
Nàng dừng một chút, lông mày hơi nhăn, ngữ khí nàng có vài phần tiếc hận: "Đời trước của công tử không phải là ví dụ rõ ràng sao? Phụ thân của người vì bảo toàn Tạ gia mà cam nguyện tự hủy tiền đồ, chẳng lẽ công tử cũng muốn như vậy sao?"
Thấy Tạ Thanh Trắc không phản bác, đôi mắt không còn vẻ lạnh bạc mà lộ ra vài phần sắc bén ngoan độc, Yên Chi biết mình đã đoán đúng. Dù bản mệnh không nhắc đến điều này nhưng Yên Chi đã sớm nhận ra, phụ thân của Tạ Thanh Trắc không thể là hạng tầm thường.
Thuở nhỏ, cha hắn cùng huynh trưởng học chữ, đọc sách, cha ruột lại là đại danh đỉnh đỉnh Tạ gia. Mà thế gia đại tộc như Tạ gia, sao có thể giáo dưỡng con cháu thành hạng vô năng phóng đãng, như vậy, vô năng phóng đãng của Tạ nhị gia chính là giả vờ.
Tạ gia là thế gia đại tộc trăm năm, căn cơ sâu đậm, con cháu Tạ gia có nhiều, thiên tử đã sớm đề phòng. Tạ lão thái gia là người đứng đầu, mọi hướng đi đều vì vinh dự của Tạ gia nhưng lại là dạng ở giữa thế trận mà không nhìn được toàn trận.
Hơn nữa, Tạ gia đại lang dũng mãnh thiện chiến, không biết thu liễm, đã sớm trở thành cái gai trong mắt thiên tử.
Người duy nhất nhìn thấy thế cục của Tạ gia chính là Tạ gia nhị lang, hắn biết Tạ gia cường thịnh nhưng nếu chọc thiên tử kiêng kị, thì dù có lớn cũng sẽ sụp đổ.
Phụ thân, huynh trưởng đã bộc lộ tài năng, cung đã căng cực hạn, nếu phải căng thêm mũi tên là hắn, thiên tử nhất định không buông tha cho Tạ gia. Vì toàn bộ gia tộc, hắn không thể không tự hi sinh chính mình, giả bộ làm một hoàn khố, ăn chơi trác táng để làm thiên tử an tâm.
Sau khi Tạ gia đại lang qua đời, thế hệ thứ hai của Tạ gia đã không thể phát triển, thiên tử mới hạ thấp kiêng kị. Tuy rằng Tạ gia xuống dốc nhưng toàn bộ tính mạng của Tạ thị đều được bảo toàn.
Thế hệ dưới muốn trưởng thành còn cần thêm thời gian, đến lúc đó thì hoàng đế đã cứng cánh, có thể chống đỡ toàn bộ đại cục, có thể nắm Tạ gia trong tay cũng cần nhờ đến Tạ gia, như vậy, hắn sẽ cho phép Tạ gia phát triển, thế nhưng cũng không thể quá nhiều, chỉ được phép một. Cho nên tôn tử Tạ gia được bồi dưỡng, ủng hộ, chỉ có thể có một.
Mà theo bản mệnh, Tạ Minh Thăng là chủ nhân tương lai của Tạ gia, không cần biết quá trình thế nào, kết quả đều sẽ không đổi.
Yên Chi nói như vậy chính vì muốn Tạ Thanh Trắc biết tình cảnh của mình, cam tâm tình nguyện cưới Đinh Lâu Yên, tránh xa tình kiếp đau khổ giữa ba người, cũng tránh được kiếp nạn sau này.
Yên Chi nghĩ đến đây, càng thêm kiên định mà lừa Tạ Thanh Trắc: "Hiện nay với tình cảnh của công tử, muốn đuổi kịp Tạ Minh Thăng cũng phải mất ít nhất mười năm, nhưng Tạ Minh Thăng cũng không chờ ở đó, ngài cứ tiếp tục như vậy, căn bản không có cơ hội thắng. Con đường tắt duy nhất chính là có nhạc gia cường đại trợ giúp, mà tiểu thư nhà ta không có điểm nào không phù hợp với ngài"
Tuy nói là lừa, nhưng Yên Chi còn hơn cả lừa. Bản mệnh đã định sẵn chủ nhân của Tạ gia là Tạ Minh Thăng, cứ coi không tính điều này, với nhãn giới và học thức Tạ Thanh Trắc, căn bản là không có khả năng thắng Tạ Minh Thăng, dù có Đinh gia trợ lực cũng không thay đổi được gì.
Có vài thứ chính là vậy, chiến thắng đã được định sẵn ngay từ khi sinh ra. Tạ Minh Thăng được nuôi bên người Tạ lão thái gia mà Tạ Thanh Trắc được nương hắn nuôi lớn, hai người họ học thức đã đã cách một tầng mây, bồi thêm thân phận lại thêm một tầng mây nữa.
Một người là đại giả thế gia, một kẻ là tiểu phụ phố phường, vừa nhìn đã biết ai cao ai thấp.
Than tiếc bất công thì thế nào? Thế đạo vốn chính là như thế, có một số người từ khi sinh ra đã được người ngưỡng vọng, là người mà kẻ khác có cố gắng cả đời cũng không theo kịp điểm xuất phát của họ.
Thôi thôi, dẫu sao ở đời này, hắn cũng coi như tốt hơn nhiều, ít nhất cũng mua được nhiều kẹo hồ lô hơn, đúng không?
Tạ Thanh Trắc cụp mi, hơi đăm chiêu. Hắn hơi hoang mang nhìn nàng: "Ai nói điều này cho ngươi?"
Hắn nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm cẩn, hỏi: "Hay là chính ngươi?"
Yên Chi tránh đi ánh nhìn của hắn, đáp: "Nô tì kiến thức nông cạn, không hiểu được điều này, đều là tiểu thư nhà nô tỳ nói. Nàng thuở nhỏ đọc nhiều sách, tài trí có thể so bì nam tử. Cưới vợ cưới hiền, công tử có thể lấy được tiểu thư nhà nô tỳ, chẳng phải là có được nhân gian chí bảo sao?"
Yên Chi càng nói càng giống bà mối, nhớ trước đây nàng chỉ biết có thủ tục minh hôn vậy mà bây giờ có thể ba hoa chích chòe, đời tiếp theo, nếu không trở thành bà mối thì thật đáng tiếc, bản lĩnh một thân há chẳng uổng phí?
Tạ Thanh Trắc nghe vậy, hoàn toàn đổi mới quan niệm về Đinh Lâu Yên. Hắn khẽ vuốt gậy đèn lồng, hỏi: "Những lời này cũng là tiểu như nhà ngươi sai ngươi nói cho ta?"
Yên Chi nhìn tay hắn, lát sau mới tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Ngày ấy, sau khi từ Trà Chương tự trở về, tiểu thư đã đem lòng nhớ thương công tử. Đáng tiếc nữ nhi gia dè dặt, không thể nói rõ, mong rằng công tử có thể tranh thủ một hai, dù bất thành cũng sẽ không hối hận về sau"
Yên Chi cúi đầu, không dám nhìn hắn, nói: "Điều này là nô tỳ tự tiện làm chủ nói với công tử, chỉ hi vọng tiểu thư đừng rầu rĩ không vui, mong công tử không nói thẳng với tiểu thư"
Tạ Thanh Trắc nghe vậy, nhìn nàng với vẻ mặt không rõ ý, hắn thật lâu không nói lời nào. Gió lớn từ trên mặt hồ thổi đến, xiêm y hai ngươi khẽ phất, mà lớp giấy bao đèn lồng cũng bị nến thổi cháy, rồi nến cũng tắt, bốn phía chìm vào đêm tối, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai. Qua thật lâu, nàng mới nghe được giọng của hắn: "Đã may mắn được tiểu thư thưởng thức, tự nguyện ý nỗ lực thử một lần"
Thanh âm của hắn không khác lắm so với đời trước, điểm khác biệt duy nhất ấy là, ở đời này đã có thêm vài phần thanh lãnh, nhưng nghe không lạnh lòng, chỉ thấy thêm trong trẻo, đắc nhân tâm.
Yên Chi hơi nâng mi, cuối cùng, tình tiết Tạ Thanh Trắc "nhất kiến chung tình" với Đinh Lâu Yên cũng khởi động.
Ngày hôm sau, mọi người đều tự trở về. Đinh Lâu Yên ngồi tựa vào thành xe ngựa, hơi đăm chiêu, hỏi: "Vừa rồi ngươi có nhìn thấy nhị công tử Tạ gia?"
Yên Chi đang giúp nàng xoa bóp chân nghe vậy, hơi ngừng tay, thầm nghĩ: chờ mãi mới nghe được câu này.
Nàng tiếp tục xoa bóp, làm bộ thẹn thùng: "Có thấy ạ, nhị công tử Tạ gia ai cũng không để ý, chỉ nhìn tiểu thư"
Đinh Lâu Yên ngoài mặt có vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt lại hàm chứa sự e lẹ của nữ nhi gia: "Ngươi chắc chắn không nhìn lầm"
Yên Chi khẳng định nói: "Không sai được, tối hôm qua nô tỳ đưa đèn lồng, nhị công tử Tạ gia còn hỏi nô tỳ xem tiểu thư thích loại đàn gì"
Đinh Lâu Yên lúc này mới chắn chắn, một người tựa trích tiên thích mình, phàm là nữ tử đều cảm thấy hư vinh, huống chi Đinh Lâu Yên đã có sẵn cảm tình với hắn.
Nhưng Đinh Lâu Yên dù đang vui mừng, nhưng khi nghĩ đến cha nương của Tạ Thanh Trắc, trong lòng lại u sầu, rối rắm trong đó, thật khó nói cùng người khác.
Yên Chi thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng soi mói xuất thân của Tạ Thanh Trắc, Yên Chi ngừng việc xoa bóp, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Đinh Lâu Yên.
Vậy này là nàng lấy từ chỗ Tạ Thanh Trắc, đã muốn cưới cô nương nhà người ta, nên bỏ chút tâm tư lấy lòng.
Nàng vốn định gợi ý hắn kết vòng hoa nhưng lại nghĩ đến hắn đời trước liền không đề cập đến chuyện này nữa.
Thế là Yên Chi cầm ngọc bội của hắn cho xong.
Yên Chi dâng ngọc bội cho Đinh Lâu Yên, nói: "Tiểu thư, đây là nhị công tử Tạ gia bảo ta đưa cho ngài" Nàng không thể nói quá nhiều, nếu không Đinh Lâu Yên sẽ nghi ngờ.
Đinh Lâu Yên nhìn ngọc bội, hơi giật mình. Nàng đưa tay nhận lấy, đưa qua đưa lại, yêu thích không buông tay, nàng cười: "Thật không ngờ được, bộ dáng hắn thanh lãnh vậy nhưng rất biết lấy lòng người" Lời nói của nàng đã bộc lộ toàn bộ sự ngọt ngào và ngượng ngùng của nữ nhi.
Yên Chi: "..."
Thế này...là được rồi hả?
Đừng nói là Long Vương sống dưới biển lâu ngày, đầu óc bị nước tràn đầy rồi nhé, đối tượng lịch kiếp của nhi tử mình đều đơn thuần như thế, hắn còn sợ nhi tử của mình chịu thiệt, đúng là không thể tưởng tượng.