Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ():
Editor: Miklinh
Vốn không phải Yên Chi không nghĩ đến chuyện bơi hồ nhưng thuyền nhỏ của tôi tớ cứ đi qua đi lại. Đúng là hành xử của danh môn thế gia, đến việc chào hỏi cũng bày đặt như vậy.
Thiên kim thượng thư cười mỉm, hào phóng cười với Tiểu Lộc nhi: " Chúng ta cảm tạ thế tử gia, chẳng qua thế tử gia đã tặng quà, chúng ta cũng phải đưa chút hồi báo" nàng quay đầu nhìn nhóm khuê tú đang đứng sau: "Nên gửi lại gì đây?"
Đây đúng là một câu hỏi khó, vật bên mình tất nhiên là không thể đưa, các nàng cũng chỉ mang theo chút điểm tâm thường thấy, cũng không thể đưa ra, làm người xấu hổ.
Nhưng nếu không đáp lễ, lại có vẻ không có thành ý, đúng là khiến người có xử. Tiểu Lộc nhi thấy các vị khuê tú trầm tư suy nghĩ, vội nói: "Các vị tiểu thư chớ khó xử, thế tử gia đã sai tiểu nhân mang cầm đến, hiếm khi có dịp may xảo ngộ các vị tiểu thư, thỉnh cầu các vị tiểu thư diệu thủ một khúc, lấy nhạc kết giao"
Muội muội của Đỗ Cảnh nghe được câu này thì sẵng giọng cười: "Ngươi đúng là khoe khoang, ca ca đã sớm tính trước, vậy mà ngươi còn khiến các tỷ tỷ buồn rầu, trở về sẽ giáo huấn ngươi"
Tiểu Lộc nhi vội liên thanh: "Oan uổng, nô tài sai rồi." Đoạn, hắn như vội trốn, nhanh chóng rời thuyền, lỉnh vào thuyền nhỏ, nhanh như chớp chèo về.
Các vị khuê tú nhìn cây cổ cầm bày ở trên bàn, ai cũng nóng lòng muốn thử lại không ai dám tiến lên.
Thật sự có chút băn khoăn, đàn này, nếu đánh hay chắc chắn sẽ đoạt được danh vọng nhưng nếu không hay, tất sẽ trở thành trò cười cho cả kinh đô.
Mành sa phiêu đãng, từ đầu thuyền bên kia đã có tiếng tiêu, việc này đã không thể chờ nữa. Dù sao cũng không thể để người thổi tiêu bên kia thổi hết cả bài nhưng lại không ai hòa tấu. Nếu thế, khuê tú trên thuyền này sẽ mất hết mặt mũi.
"Các vị tỷ muội đã khách khí, vậy để Lâu Yên bêu xấu trước vậy." Đinh Lâu Yên đứng lên, gật đầu với mọi người rồi ngồi xuống trước cầm án, danh cầm mĩ nhân, quả là xứng đôi.
Tay nàng khẽ vuốt dây đàn, đầu ngón tay khẽ gảy một đoạn âm như có như không, sau đó, tiếng đàn dần vang, âm thanh thoát ra khỏi thuyền, lan ra mặt hồ, réo rắt.
Một tiêu một cầm phối hợp thật hài hòa, nghe như tiếng của trời đất. Một khúc nhạc này gợi dư âm đến ba ngày không dứt, khi nốt nhạc cuối cùng ngừng lại, mọi người vẫn chưa hồi thần.
Trong thuyền tĩnh lặng, trong các vị khuê tú, không ai lên tiếng nói chuyện trước.
Quả thật, khúc nhạc này của Đinh Lâu Yên quá lần át, nào còn ai dám tiến lên làm lá xanh cho người ta?
Mà thuyền bên kia cũng tương tự, tiếng tiêu ấy có thể hòa quyện với tiếng đàn của Đinh Lâu Yên, thậm chí còn như dệt hoa trên gấm, hẳn cũng là một người xuất sắc.
Trong lòng Yên Chi như bị đá đè nặng, nàng vừa thoạt nghe đã biết là ai thổi tiêu.
Đời trước, Tạ Minh Thăng là danh môn quý tử tinh thông nhạc luật, cũng là một tay tiêu giỏi. Khúc nhạc hôm nay không kém gì so với đời trước, ngược lại ý cảnh còn bao la hơn bội phần.
Nàng lại bắt đầu lo lắng Đinh Lâu Yên sẽ coi trọng Tạ Minh Thăng, bởi nếu so với Tạ Thanh Trắc, hắn có quá nhiều ưu thế.
Quả nhiên, Đinh Lâu Yên thấy không ai có ý định đàn bèn phân phó Yên Chi đưa đàn trở về.
Khi Yên Chi ôm lấy cây đàn, Đinh Lâu Yên liếc nhìn nàng một cái, Yên Chi hiểu rõ, đây là muốn nhắc nhở nàng nhất định phải xem cho rõ vị công tử thổi tiêu.
Yên Chi dẫn đầu, theo sau nàng là hai nha hoàn làm bài trí. Các nàng chèo một con thuyền nhỏ đi qua, cập du thuyền thì thấy có vài người sai vặt đã chờ sẵn ở đó, hiển nhiên là đang chờ các nàng.
Từ xa, Yên Chi đã thấy sai vặt của Tạ Thanh Trắc. Không nghĩ hắn cũng đến, thế mới đúng chứ, làm mai cũng sẽ dễ hơn, miễn phí sức đi tìm hắn.
Sai vặt đỡ Yên Chi lên thuyền. Ở trong thuyền, các vị công tử đang hoặc đứng hoặc ngồi đàm tiếu đều ngừng lại mà trông ra. Không khí trong thuyền đúng là khác hẳn không khí trên thuyền của các vị khuê tú. Nếu thuyền của các vị khuê tú là mềm mại, náo nhiệt, hương thơm thoang thoảng thì bên này lại phong lưu phóng khoáng, đậm chất nam nhi; điểm giống nhau duy nhất của hai thuyền ấy chính là đều có nhà bếp, tùy tiện một chút cũng đủ nuôi cả một lâu.
Yên Chi cùng hai nha hoàn bài trí hành lễ. Nàng nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ thỉnh an các vị công tử. Các tiểu thư sai nô tỳ đưa lại đàn, hơn nữa muốn hỏi danh tính vị công tử vừa thổi tiêu, thỉnh cầu các vị công tử cho các tiểu thư một đáp án"
Mấy vị công tử nghe được lời ấy đều cười lên. Trong đó, một vị bạch y lang cười nói: "Đáng tiếc lỡ một cơ hội tốt, biết vậy ta nên xung phong!" Nhất thời, trong thuyền rộ lên tiếng cười trêu chọc, giễu cợt.
Yên Chi nhân cơ hội ngẩng đầu, nhìn lướt qua thì bắt gặp ngay Tạ Thanh Trắc.
Hắn ngồi dựa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khí độ như thanh tuyền. lịch sự tao nhã, mang đến cảm giác cao sơn lộ thủy. Sự vui đùa trong thuyền này dường như không lây nhiễm gì đến hắn, gió trên mặt hồ phất đến, nhẹ thổi xiêm y của hắn.
Yên Chi đăm đăm nhìn. Tạ Thanh Trắc thấy trong thuyền quá ầm ĩ bèn quay đầu, nhìn về phía trung tâm thuyền, rồi trông thấy Yên Chi đang đứng ngay đối diện. Hắn hơi nhíu mi, đôi mày như họa nay nhiễm hàn ý lạnh thấu xương.
Yên Chi cụp mắt, không khỏi lo lắng. Nếu hắn không phối hợp, nàng làm sao giúp hắn?
Nàng lo nghĩ trùng trùng, chỉ muốn bảo hộ chân hắn, chân dài như thế, nếu phế đi thì làm sao? Nếu bò thì khó coi cỡ nào?
Yên Chi nhíu mi, không tự giác nhìn hắn, không ngờ vừa nhìn đã thấy ánh mắt nghiêm khắc của hắn. Nàng hơi giật mình, vừa khó hiểu vừa thắc mắc. Thế là thế nào? Nàng chỉ đánh giá một chút, chẳng nhẽ lại chọc đến chỗ nào của hắn hay sao?
Đỗ Cảnh nhìn thấy, âm thầm đánh giá nha hoàn này đúng là không che đậy tí nào, nghĩ người khác đều mù rồi chắc, ý đồ quá rõ ràng, trắng trợn. Hắn buồn cười, vờ ho nhẹ để che giấu, cười nói với Yên Chi: "Ngươi xem, nhiều người như vậy, thử đoán xem ai là người thổi tiêu"
Đỗ Cảnh nói như vậy, quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai cũng ào ào phụ họa.
Yên Chi gục đầu xuống, làm ra vẻ khó xử nhưng vẫn cung kính, khẽ cười nói: "Các vị công tử đều là nhân trung long phượng, nô tỳ thấy ai cũng giống như là người thổi tiêu, thật sự đoán không ra"
Vị bạch y lang kia nghe vậy cười thành tiếng, có vẻ phong lưu thành thói, lời nói không tự giác có vài phần đùa giỡn: "Nha đầu đúng là cơ trí, lại biết nói ngọt, cũng biết dỗ người" Hắn dừng một chút lại hỏi: "Ngươi hầu hạ thiên kim nhà nào?"
Yên Chi chậm rãi nhìn hắn, cười giả lả: "Vừa rồi thiên kim nhà ai đánh đàn, nô tỳ chính là nô tỳ của người đó" Kẻ này coi như vận khí tốt đấy, nếu là trước đấy, ở bãi tha ma, nàng sẽ trói gô hắn lại, treo ở chính giữa bãi tha ma, cho lũ cô hồn dã quỷ làm đồ chơi, ngày ngày ma luyện. Với tính cách của bọn chúng, có thứ đồ thú vị để nghịch, đảm bào không ngày nào lười.
"A, còn chơi trò bí mật với ta!" Bạch y lang mở rộng tầm mắt, Yên Chi rõ là kẻ "rắp tâm bất lương" nhưng hắn một chút cũng không nhận ra, lúc này cảm thấy khá thú vị. Đang định hỏi lại thì Đỗ Cảnh cắt ngang: "Ngươi nói ít thôi, chớ dọa sợ nha đầu nhà người ta". Đỗ Cảnh nhìn Yên Chi, dùng quạt xếp chỉ Tạ Minh Thăng ngồi đó không xa, nói với Yên Chi: "Người mới thổi tiêu là đại công tử Tạ gia, ngươi nhìn cho kĩ" Đỗ Cảnh nhìn Yên Chi, như muốn ám chỉ điều gì, hắn cười cười...
Yên Chi không khỏi cảm thán, có thể dùng khuôn mặt tuấn tú như vậy cười ra một nụ cười đáng khinh đến thế cũng là một loại bản sự.
Tạ Minh Thăng ngồi ở cách đó không xa, hơi vuốt cầm, nhìn về phía nàng. Hắn khẽ cười, xem như chào hỏi. Yên Chi nhìn thoáng qua Tạ Minh Thăng, mặt mang ý cười hạ thấp người hành lễ rồi cùng hai nha hoàn kia lui đi.
"Thế rốt cuộc là nha đầu của vị thiên kim nào?" Bạch y lang cười, hỏi Đỗ Cảnh.
Một vị công tử ở bên cạnh cười trêu: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng nha đầu nhà người ta hay sao?"
Bạch y lang vội lắc đầu, nhiều khuê tú như thế lại coi trọng một nha hoàn, truyền đi thì không biết bị nói thành cái gì. Hắn vội vàng nói: " Sao có thể a, ta thấy nha đầu kia thú vị, hẳn tính tình chủ tử cũng thú vị không kém"
Đỗ Cảnh ôm cánh tay, dựa vào trà án ở phía sau, cười mỉm: "Cũng chưa chắc, đây là nha hoàn của đại tiểu thư Đinh phủ"
Bạch y lang nghe vậy trừng lớn mắt, Đinh Lâu Yên đẹp thì đẹp thật, cũng là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí thê tử, chẳng qua hơi lãnh, không khỏi làm người cảm thấy vô vị: "Nguyên lai là nha hoàn của nàng, nhưng đúng là kỳ quái, có thể dưỡng nha hoàn tính tình khác biệt vậy. Đáng tiếc..."
Đỗ Cảnh nhìn nhìn Tạ Thanh Trắc, thấy hắn vẫn hoàn toàn thờ ơ. Hắn suy nghĩ một chút, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, nói: " Tiếc gì, nếu thích, ngươi nghĩ cách cưới Đinh Lâu Yên, tiểu nha hoàn chẳng phải cũng sẽ vào phủ của ngươi sao?"
Thấy thế tử gia nói như vậy, vài vị công tử cũng để lộ bản tính, phụ họa nói: "Đúng vậy, vào phủ của ngươi, ngày ngày sống dưới mí mắt của ngươi, còn sợ việc không thành hay sao?"
Một vị quân lang đã cưới thê cười, làm bộ định liệu trước, nói: "Cần gì phiền toái như vậy, chẳng bao lâu, tự phu nhân sẽ dâng nha đầu của mình lên tận cửa, trách để đối thủ xa lạ có cơ hội"
Lời này vừa dứt, một đám người không biết ý dâm cái gì đều ngầm hiểu nở nụ cười.
Tạ Thanh Trắc nhíu mày, nhìn về phía Đỗ Cảnh, Đổ Cảnh nhún vai, như muốn hỏi: ngươi có thể làm gì ta?
Tạ Minh Thăng đứng ở một bên nghe, cảm thấy đám người này càng nói càng kỳ quái. Hắn vốn không thích nghe chuyện ô tao, người mà bọn họ đàm luận lại là người hắn tâm duyệt đã lâu, Đinh Lâu Yên. Hắn kiềm chế cảm giác không thoải mái trong lòng, vờ cười cười, đánh lạc hướng đề tài.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhất định phải nghĩ cách, sớm đến Đinh phủ cầu hôn, sớm ngày cưới được Lâu Yên muội muội.
Yên Chi nếu biết được điều này, chỉ sợ sẽ tức đến nôn ra máu. Tạ Minh Thăng cứ hạ quyết tâm muốn kết hôn với Đinh Lâu Yên, nàng sẽ càng có thêm nhiều phiền toái.