Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ():
Editor: Miklinh
Giữa trưa, Yên Chi tranh thủ ra ngoài lấy phấn son loại mới nhất cho Đinh Lâu Yên.
Đáng ra việc này đều có người chuyên môn phụ trách, mỗi tháng đều sẽ đưa hàng đến tận phủ cho các tiểu thư tùy ý lựa chọn nhưng vì ngày tới, Đinh Lâu Yên phải đến hội du thuyền cùng thiên kim Phó thượng thư; không đợi được đến đầu tháng sau, đành phải nhờ Yên Chi trực tiếp đi chọn hàng.
Yên Chi lâu lâu sẽ được xuất môn nhưng đại đa số đều là theo hầu Đinh Lâu Yên, không có cơ hội một mình đi dạo loanh quanh, hôm nay đúng là một dịp tốt.
Kinh đô so với tiểu trấn đời trước, không phải nói cũng biết, phồn hoa náo nhiệt gấp bao nhiêu lần, hai bên đường đều là cửa hàng trà quán, tửu lâu kỹ quán.
Con đường nàng đang đi rộng gấp vài lần đường chính của tiểu trấn. Ở giữa còn có kênh đào dài rộng vắt ngang qua, cầu đá vòm cầu tọa lạc ngay trên. Nhìn từ xa, người đi lại trên cầu bé nhỏ tựa con kiến, bởi không gian thật sự quá rộng lớn và khoáng đạt.
Yên Chi vừa đi vừa ngắm nhìn, rồi lơ đãng nhìn sang quầy hàng kẹo hồ lô cách đó không xa, nàng ngơ ngác, đứng lặng.
Trước đây, khi nàng mua kẹo hồ lô cho Diệp Dung Chi, hắn cười, nói hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng rõ ràng là hắn cực thích ngọt, càng ngọt càng tốt, không phân biệt chủng loại, chỉ cần ngọt, hắn đều thích.
Hắn thích ăn, nhưng lại không ăn hồ lô nàng đưa, có lẽ nào trong thâm tâm, hắn vẫn luôn oán giận nàng không chịu quan tâm hắn.
Trong lòng Yên Chi vừa chua chát, vừa nặng nề, hệt như có tảng đá đang đè nặng, nó kéo nàng chìm dần xuống, không thể thoát ra. Đột nhiên, thanh âm của Tạ Minh Thăng vang lên bên tai nàng: "Tiểu nha hoàn muốn ăn kẹo hồ lô?"
Yên Chi nghiêng đầu, vừa nhìn đã thấy Tạ Minh Thăng đang đứng cách đó không xa.
Tạ Thanh Trắc cũng ở đó. Phía sau hai người là sai vặt. Hắn hơi đứng ở phía sau, không nhìn đến chỗ này mà quay đầu về phía khác, cũng không biết hắn đang nghĩ điều gì.
Lát sau, dường như hắn cảm nhận được cái nhìn của nàng, hắn quay đầu nhìn nàng một cái rồi thôi.
Yên Chi không hiểu, nhưng vẫn thu hồi tầm mắt, hạ thấp người với Tạ Minh Thăng, cười nói: "Thỉnh an nhị vị công tử"
Khuôn mặt Yên Chi rạng rỡ, đôi mắt linh động càng nổi bật. Tạ Minh Thăng nhìn nhiều vài cái mới ý thức được bản thân thất thố, vội thu hồi ánh mắt, ho khan, xấu hổ nói: "Hôm nay Lâu Yên muội muội cũng xuất môn sao?"
Yên Chi lắc lắc đầu, tạo tư thái của một nha hoàn chuẩn mực, mỉm cười nói: "Tiểu thư vẫn ở phủ, chỉ mình nô tỳ xuất môn thay tiểu thư mua phấn son"
Tạ Minh Thăng nghe vậy, hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn ra vẻ thản nhiên, mỉm cười với Yên Chi.
Yên Chi thấy hắn cuối cùng cũng học được cách che giấu ý nghĩ trong lòng, không khỏi thấy có chút an ủi. Đời trước, ý nghĩ gì hắn cũng viết lên mặt, người khác vừa nhìn đã hiểu hắn nghĩ gì, thật sự là làm người lo đến hỏng tim.
Bỗng, một quý công tử mặc y phục trang nhã từ Bát Bảo lâu đi ra. Hắn trông thấy huynh đệ Tạ gia nhưng trực tiếp phớt lờ Tạ Thăng Trắc, chỉ gọi: "Minh Thăng, còn đứng đó làm gì? Mau vào đây, chờ ngươi hồi lâu rồi!"
Tạ Minh Thăng vội quay đầu, cười vang nói: "Một lúc thôi đã tính chuyện, không phải ta đang đến đấy sao?"
Đoạn, hắn dẫn theo gã sai vặt đi theo vị quý công tử kia. Hai người cười cười nói nói đi vào Bát Bảo lâu.
Yên Chi thấy thế, không khỏi khổ sở nhìn Tạ Thanh Trắc. Tương giao giữa những công tử thế gia kinh thành đều luận xuất thân, trong cái vòng ấy, nhất định là hắn đã phải chịu không ít khó xử. Nàng đột nhiên ý thức được, đời này, hắn xuất thân thế gia cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Tạ Thanh Trắc đang chuẩn bị tiến vào Bát Bảo lâu, nàng suy nghĩ một chút rồi tiến lên vài bước, đứng trước mặt hắn, nói thẳng: "Tiểu thư nhà ta nhận lời mời của tiểu thư nhà thượng thư, ngày mai sẽ đến du thuyền ở hồ Bắc. Công tử nếu rảnh hãy ghé qua một chút" Tình cảnh của Tạ Thanh Trắc như thế, rõ là không thế sống yên ở kinh đô, nếu cứ tiếp tục như vậy, Yên Chi thật không đành lòng. Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục chịu khổ.
Đinh Lâu Yên đã để ý Tạ Thanh Trắc, thế thì nàng phải xem Tạ Thanh Trắc nghĩ thế nào. Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, nàng sẽ giúp hai người họ. Nếu hai người họ ở bên nhau, cuộc sống của Tạ Thanh Trắc chắc chắn sẽ khá hơn rất nhiều.
Mà Tạ Minh Thăng, nếu hắn không biết quý trọng thì thôi đi, miễn cho sau này phải chịu nỗi đau yêu mà không có được.
Yên Chi biết ý tứ của mình rõ ràng như thế rồi, Tạ Thanh Trắc không thế không hiểu.
Thế nhưng Tạ Thanh Trắc chỉ nhìn nàng một cái, thanh lãnh nói,: "Ngươi chỉ là một nha hoàn, không nên sinh tâm tư không nên có."
Yên Chi nóng nảy, dây đã tung cho hắn rồi, sao hắn không cầm lấy để ngoi lên bờ chứ? Nàng vội la lên: "Ta chỉ muốn tốt cho ngài, ngài chẳng lẽ không muốn cưới Đinh Lâu yên sao? Ta có thể giúp ngài!"
Chân sai vặt Tạ Lãm đứng bên cạnh nghe được, trừng lớn mắt rồi vội cúi đầu tỏ vẻ mình chưa nghe gì.
Tạ Thanh Trắc cũng hơi ngớ người, một kẻ tâm tư luôn giống mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng nay lại có phần kinh ngạc: " Ngươi muốn tiến Tạ gia đến thế?"
Yên Chi: "?"
Yên Chi kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, lại thấy một sai vặt từ Bát Bảo lâu đi ra: "Tạ nhị công tử, gia (cách gọi chủ tử là nam còn trẻ) nhà ta thấy công tử chưa vào liền sai tiểu nhân xuống xem có chuyện gì vướng bận?"
Tạ Lãm đang đứng như tượng gỗ ngay lập tức trả lời: "Cũng không có chuyện gì, công tử lên ngay đây, để Đỗ công tử nhọc lòng rồi."
Gã sai vặt kia thấy tỉnh cảnh như thế cũng tự suy đoán một hai, hắn vội vàng gật đầu cười rồi quay đầu bước đi, nhưng hắn lại hạ chậm tốc độ, mong nghe phong thanh được điều gì.
Tạ Thanh Trắc cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Yên Chi, hắn vòng qua nàng, đi vào Bát Bảo lâu. Yên Chi vội túm lấy tay áo của hắn, hỏi: "Ngày mai ngài sẽ đến chứ?"
Tạ Lãm cười thành tiếng, hắn chưa từng thấy cô nương nào không biết xấu hổ như thế, để tiến vào hậu viện của chủ tử nhà hắn mà sẵn sàng liều mạng, thực là không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua a!
Tạ Thanh Trắc hơi cảnh cáo nhìn Tạ Lãm, Tạ Lãm vội cúi đầu tiếp tục làm tượng.
Yên Chi thấy hắn không để ý mình, đã thế còn cùng sai vặt mắt đi mày lại, không khỏi nghẹn khuất, nàng đành tận tình khuyên nhủ: "Tiểu thư xuất môn không nhiều lắm, ngài nhất định phải bắt lấy cơ hội, việc này không thể theo tính tình của ngài mà quyết, ngày mai ngài nhất định phải tới a!"
Yên Chi dừng một chút rồi nói tiếp: "Tình cảnh của ngài bây giờ quá khổ sở, chỉ cần cưới Đinh Lâu Yên, mọi thứ sẽ thay đổi. Đinh lão gia yêu thương Đinh Lâu Yên, yêu ai yêu cả đường đi, lúc ấy, tất sẽ dẫn dắt người, tương lai..."
Yên Chi không nói hết cả câu, rằng nếu hai người ở bên nhau, một chân của ngươi sẽ không bị phế, nàng ấy cũng sẽ không ngày ngày chịu nổi đau tương tư. Nhưng những lời này, nàng không thể nói, Yên Chi chỉ có thể để nó nghẹn ở cổ.
Yên Chi còn chưa nói xong, Tạ Thanh Trắc đã cắt ngang. Hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí thấu cốt. Hắn gỡ tay Yên Chi khỏi tay áo hắn, khuôn mặt dễ nhìn vậy nhưng lời nói lại chẳng dễ nghe: "Tình cảnh của ta thế nào là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi, ta và ngươi chỉ gặp nhau có một lần, đừng tỏ vẻ thân thiết vậy"
Yên Chi lúc này mới nhận ra nàng quá nóng nảy, loại chuyện thương tiếc này chỉ nên hiểu mà không nên nói rõ, huống hồ hắn không biết chuyện tương lai, giờ nói thẳng ra thế này, không tổn thương lòng tự tôn của hắn mới là lạ.
Yên Chi muốn chữa cháy nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành tạm kiềm chế, sau này tính sau.
Nàng cúi đầu, lùi một bước, hành lễ rồi nói: "Là nô tỳ vượt phép, công tử không vui, nô tỳ sẽ không nhắc lại, nô tỳ cáo từ" Yên Chi hạ thấp người, lùi bề phía sau vài bước nữa rồi mới xoay người rời khỏi.
Phải làm chậm mà chắc, chuyện du thuyền này nàng không nhắc lại nữa, phải trở về nghĩ biện pháp khác thôi.
Tạ Thanh Trắc nhìn bóng lưng của nàng, bộ dáng hắn vẫn thanh lãnh tựa trích tiên, đôi mắt hắn nheo lại, lộ ra vài phần lãnh ý.
Kỳ thực nào có chuyện biến thành người khác? Chỉ là thay đổi chút tính cách mà thôi, thâm tâm hắn vẫn đen như mực tàu, chẳng khác gì đời trước.
Đỗ Cảnh ở trong sảnh Bát Bảo lâu, thấy người đã đi xa mới lắc lắc quạt xếp trong tay, chậm rì rì ra ngoài. Hắn chép miệng: "Tiểu nha hoàn này gan lớn nha! Được cái gì thôi thúc nhỉ?"Hắn xoa cằm, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Phải rồi, sắc đẹp lầm nhân! Ha ha ha, tâm tư của người này đối với ngươi đúng là nửa điểm cũng không thèm che giấu!"
Thấy khuôn mặt Tạ Thanh Trắc vẫn vô cảm, hắn bày ra khuôn mặt đáng khinh, nói: "Tiểu nha hoàn này cũng có vài phần tư sắc đấy, đã tự mình dâng lên cửa, ngươi chẳng lẽ còn muốn tu tiên?"
Tạ Thanh Trắc xoay người, đi về hướng Bát Bảo lâu: "Người tự đưa lên cửa nhiều vô kể, chẳng lẽ đều phải nhất nhất thu?"
Đỗ Cảnh nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Đây cùng những nha hoàn chỉ muốn bò giường giống nhau sao? Ngươi vừa rồi cũng không phải không nghe thấy? Nha hoàn này biết nhìn xa, một lòng muốn mưu tính thay ngươi, lời nàng nói cũng là một lối tắt tốt!" Hắn chợt nghĩ, đường đường là thế tử gia của Quảng Lăng vương, bây giờ cam tâm tình nguyện làm nam tú bà, giúp chí cốt dắt mối, thật không biết mình tạo nghiệt ở đâu!
Tạ Thanh Trắc dừng lại bước chân, khẳng định đáp: "Không cần thiết."
Đỗ Cảnh cân nhắc, cảm thấy chỉ đành bỏ con đường tắt dễ đi này. Dù sao lão thái gia Tạ gia chắc chắn sẽ không cho hắn(TTT) tí cơ hội nào. Hơn nữa Tạ Minh Thăng đang chặn trước mặt, khổ của hắn không thể hết dễ vậy đâu.
Hắn tiến lên vài bước, đuổi theo Tạ Thanh Trắc, lấy cớ nói: "Ngày mai chúng ta vẫn phải đi hồ Bắc một chuyến, muội muội ta hôm qua đã nói với ta, hội hồ Bắc lần này, khuê tú tề tụ, có khi nương tử tương lai của chúng ta cũng ở đó, phải đi ngắm một chút xem cô nương nhà ai bộ dáng tốt, để sau này có gì cũng biết chọn nha!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Đến đến đến, người mới cầm kịch bản đi, giới thiệu bản thân mình một chút!"
Đỗ Cảnh: "Ta là sương khói, mông lung mờ nhân ảnh; ta là mây nhưng là mây chung tình, gió không thể thổi (phong không thể lưu), a ~ ta là núi cao, là dòng sông biếc, là ngọc trong đất, là hoa trong..."
Đan Thanh Thủ: "Phốc!"
Tạ Thanh Trắc: "..."
Yên Chi: "..."
Tạ Minh Thăng: "..."
Đinh Lâu Yên: "... Nôn ~ "