Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ (mưa rơi xuống mái hiên)
Chương ():
Yên Chi cầm ô đứng ở giữa hành lang uốn lượn. Tiểu thư nhà nàng đang ở trong miếu cầu nhân duyên. Mà thực ra tiểu thư chẳng cần cầu, vì ngày hôm nay nàng sẽ gặp được một vị lang quân như ý, ấy chính là Lý Ngôn Tông.
Đời này, Lý Ngôn Tông tên là Tạ Minh Thăng, là trưởng tử của một danh môn đang sa sút. Mà nhân duyên kiếp này của hắn là vị tiểu thư Yên Chi đã hầu hạ mười lăm năm, Đinh Lâu Yên.
Theo ý tứ của phán quan, nàng đời trước hành sự bất lực, vốn dĩ phải bảo hộ long tử vậy mà lại làm long tử chết sớm hơn ba mươi năm. Thế nên lần này nàng chỉ được giao một chuyện, ấy là giúp hắn độ tình kiếp.
Yên Chi chờ mười lăm năm mới đợi được ngày hôm nay. Lần này, Tạ Minh Thăng sẽ nhất kiến chung tình với Đinh Lâu Yên, sau khi hai người thành thân, nếu không có gì xảy ra thì cuộc sống của bọn họ xem như hòa thuận mĩ mãn.
Nhưng vấn đề là ở chỗ đường đệ thứ xuất Tạ Thanh Trắc của hắn. Hai huynh đệ nhà họ đều kinh diễm trước nhan sắc khuynh thành của Đinh Lâu Yên. (căn nguyên của nhất kiến chung tình chính là đây:v)
Có điều Tạ Thanh Trắc có thích cũng vô dụng. Đường ca nhà hắn đã coi trọng, trưởng bối trong nhà vốn trọng đích trưởng tử, cái gì tốt sẽ không đến lượt hắn.
Tạ Thanh Trắc từ nhỏ đều sống như thế, nhưng nữ nhân âu yếm chính là giọt nước tràn ly, hắn không thể chắp tay nhường nhịn. Tạ Thanh Trắc vốn hận Tạ Minh Thăng thấu xương, nay càng hận không thể ăn xương uống máu.
Hắn tâm hoài bất quỹ với trưởng tẩu, lúc nào cũng nghĩ cách khơi mào hiềm nghi giữa hai phu thê. Phu thế bọn họ bị châm ngòi nên càng lúc càng xa cách; mà mỗi khi Đinh Lâu Yên thương tâm muốn chết, Tạ Thanh Trắc đều sẽ ở bên cạnh nàng, thương tiếc an ủi.
Cứ như thế, Đinh Lâu Yên di tình biệt luyến chỉ là vấn đề thời gian.
Theo bản mệnh, ngày ở miếu cầu duyên, Đinh Lâu Yên gặp cả hai huynh đệ bọn họ nhưng người lọt được vào mắt xanh của nàng là Tạ Minh Thăng. Điều này cũng không quá khó hiểu, Tạ Minh Thăng không chỉ có tướng mạo khí độ hơn hẳn Tạ Thanh Trắc mà hắn còn là đích trưởng tử thế gia đại tộc. Còn Tạ Thanh Trắc được thiếp thất nuôi lớn, khí chất hẹp hòi, rụt rè lại sợ hãi. Cho nên Đinh Lâu Yên thích Tạ Minh Thăng là lẽ thường tình.
Thế nhưng sau khi gả đi, nàng lại phát hiện ra rằng Tạ Minh Thăng rất được lòng nữ tử. Trong nhà hay ngoài nhà, cô nương thích hắn nhiều đếm không suể. Mỗi khi hai người họ bất hòa, Tạ Minh Thăng có tri kỉ nhảy vào, nàng cũng nảy sinh tình cảm với Tạ Thanh Trắc luôn ở bên cạnh.
Giấy không gói được lửa, chuyện giữa hai ngươi cuối cùng cũng bị lộ. Tạ Thanh Trắc bị tổ phụ phế một chân, đưa đi từ đường ở thôn trang, vĩnh viễn không được trở về.
Mà Đinh Lâu Yên mất đi người yêu, ngày ngày lễ Phật, còn Tạ Minh Thăng sau khi trải qua mọi chuyện mới hiểu được hắn trước sau chỉ yêu mình Đinh Lâu Yên. Nhưng hết thảy đều đã muộn, Đinh Lâu Yên đã không đợi hắn hồi đầu.
Vài thập niên cuối của cuộc đời, hắn đưa gia tộc đang sa sút trở nên cường thịnh, thế nhưng hắn vẫn hậm hực mà chết chỉ vì yêu mà không có được.
Yên Chi: "..."
Nàng rất muốn đợi lát nữa, khi gặp Tạ Minh Thăng, nàng sẽ một cước tiễn hắn xuống địa phủ, chẳng cần độ với chả kiếp, cứ cho quỷ sai bổ đầu hắn xem thế nào.
Tại sao lần nào cũng là mất đi rồi mới tâm tâm niệm niệm muốn tìm về, bệnh này không nhẹ đâu, biết chứ?
Mưa đầu hạ đến nhanh nhưng cũng tạnh vội, nước mưa theo mái hiên rơi xuống, tạo thành một một rèm nước trong suốt. Cái nóng oi bức vừa nãy cũng dịu hẳn, Không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình cũng sảng khoái.
Yên Chi giơ tay, xuyên qua rèm nước. Bọt nước trắng xóa trên tay nàng, làm nổi bật bàn tay tinh tế. Nước theo tay làm ướt ống tay áo nhưng nàng vẫn mặc kệ. Nàng làm nha hoàn ở nhân gian đã mười lăm năm. Đời trước nàng sống tựa cưỡi ngựa xem hoa, chỉ nhớ rõ cái chết của Diệp Dung Chi.
Đời trước, nàng bị Ninh Vương đâm chết, ngã gục ở cạnh quan tài Diệp Dung Chi.
Ninh Vương khi đó đâm kiếm xuyên qua người nàng, găm nàng ở quan tài của Diệp Dung Chi. Hắn rút mộc trâm trên đầu Yên Chi xuống, ném vào trong quan tài. Hắn như điên như dại nói: "Ngươi để bổn vương vuột mất ngôi vị hoàng đế có phải hay không? Bổn vương không so đo, ngươi xem, bổn vương chỉ giết nữ nhân ngươi coi trọng, giết ngay trước mặt ngươi, mà ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn, biện pháp gì cũng không có, hahaha...Báo ứng a...!"
Ninh Vương khóc khóc cười cười vì lần, người hầu của hắn mới phát hiện hắn điên rồi, luống cuống tay chân đỡ hắn trở về.
Ninh Vương kia điên rồi nhưng thủ đoạn giày vò người khác vẫn còn ngoan độc lắm. Hắn ném mộc trâm mà A Dung tặng nàng xa như vậy, nàng dùng hết sức bình sinh cũng không với lấy được, dù chỉ còn cách có một chút. Kiếm xuyên qua ngực, máu không ngừng chảy, Yên Chi thở hổn hển.
Không còn thời gian nữa đâu, một chút nữa là nàng sẽ tắt thở, nhất định phải cầm được mộc trâm.
Nàng cắn răng, cố vươn tay vào trong quan tài, cả người như bị xé rách, vết thương đau đớn, đau muốn chết.
Yên Chi đau đến phát khóc, cố gắng lắm mới lấy lại được mộc trâm. Nàng siết chặt mộc trâm trong tay, gương mặt nàng tái nhợt như người chết.
Nàng nhớ khi ấy, nàng còn cười, nhẹ nhàng nói với Diệp Dung Chi đang nằm trong quan tài: "A Dung đừng lo lắng, mộc trâm không mất đi đâu!"
Đáng tiếc... Người chết làm sao có thể nghe thấy?
Về sau, nàng xuống địa phủ, cũng đã từng đi tìm Diệp Dung Chi. Nhưng nơi chứa bản mệnh của nhân loại, nàng không được vào, không thể nào tra tìm được.
Yên Chi thở dài. Bỗng có một tiếng vang nhỏ từ phía sau truyền đến. Nàng quay đầu, nhìn xuyên qua màn mưa. Đến khi nàng nhìn rõ được người đang tới thì sợ đến mức đánh rơi cả dù.
Người nọ bước qua viện, đi dọc theo tàng cây để đỡ chút mưa. Hắn muốn tới hành lang này.
Người nọ, tóc đen dùng bạch ngọc quan cột lại, trung y màu trắng, y bào màu đen; bên hông đeo bạch ngọc, thanh giản tao nhã như đời trước, làm nổi bật vẻ thanh lãnh tựa trích tiên.
Người nọ nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn đạm mạc, tựa như mưa đầu hạ, hơi hơi lương ý.
Không ngờ được rằng...hắn...thế mà nàng lại gặp được chuyển thế của Diệp Dung Chi.
Ba ngàn thế giới, rộng lớn đến cỡ nào, vậy mà nàng lại gặp được người ấy.
Nhưng sao lại thế được? Chưa nói đến lí do bọn họ có thể gặp nhau, đời trước nàng ở địa phủ đợi Lý Ngôn Tông hơn ba mươi ngày, đáng ra Diệp Dung Chi đã sớm đầu thai chuyển thế, nhưng nhìn bộ dạng này, hắn sao có thể còn trẻ như vậy?
Thật sự khó hiểu.
Yên Chi không giấu được vẻ kinh ngạc. Nàng chăm chú nhìn hắn một lượt, thấy trên mặt hắn không còn vệt thai ký, y phục lại tao nhã lịch sự, có lẽ kiếp này của hắn không quá tệ.
Nàng trông thấy tròng mắt hắn hiện lên sự chán ghét liền biết cái nhìn chằm chằm của nàng khiến hắn không thoải mái. Nàng làm nha hoàn mười lăm năm, một ít nhãn lực đương nhiên là phải có. Yên Chi cụp mắt, xoay người, nhặt lại ô dù rơi trên đất.
Yên Chi nhặt ô lên rồi, hắn đã bước đến đầu hành lang bên kia. Yên Chi nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên sợ hãi đây chỉ là một hư ảnh. Nếu hắn có thể nói gì đó thì tốt rồi, dù chỉ một câu cũng được.
Nàng bước nhanh, đuổi theo, khi cách hắn chừng vài bước chân thì dừng lại. Nàng nói: "Này, ngươi...có cần ô không?"
Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt càng lạnh bạc. Khi hắn nhìn nàng, ánh mắt như mang theo cái lạnh tháng chạp, Yên Chi bị hắn nhìn đến phát run. Nàng hơi cười, đưa dù cho hắn: "Mưa lớn như vậy, ô này công tử cầm lấy đi..."
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc ô nhưng không nhận lấy. Đoạn, ánh mắt thanh lãnh của hắn lại hướng về nàng một cái rồi không để ý đến nàng nữa, chỉ xoay người, tiếp tục đi.
Yên Chi vô lực, buông thõng cánh tay, trong lòng khổ sở, áy náy, nhưng nhiều nhất là vui mừng khi được gặp lại hắn.
Nhưng hình như đời này...hắn không dễ ở chung. Đời trước hắn không là người tốt nhưng khuôn mặt hắn lúc nào cũng nhiễm ý cười.
"Yên Chi, tiểu thư đã ra rồi, ngươi còn sững sờ cái gì?" Lưu ma ma theo sau Đinh Lâu Yên, thấy Yên Chi ngơ ngác đứng đó, đến tiểu thư đã ra mà cũng không biết bèn khiển trách.
Yên Chi xoay người, thấy các nàng đang đi theo hướng này. Nếu so sánh với Thẩm Uyển, Đinh Lâu Yên là một vị băng sơn mĩ nhân, đẹp đến mức không dính một tia phàm tục.
Yên Chi hơi chút bất đắc dĩ, tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng thấy hơi khắc nghiệt.
Đợi các nàng đến gần, nàng mới vội thi lễ với Đinh Lâu Yên, cúi đầu nói: "Tiểu thư thứ tội, là nô tì thất thần!"
"Xuất môn ra ngoài nên cẩn trọng một chút, đừng để người khác xem thường quy củ của Đinh phủ" Đinh Lâu Yên nhìn nàng cảnh cáo.
Yên Chi vội hạ thấp hạ thân, cúi đầu, bộ dáng phục tùng: "Nô tì biết sai rồi, lần sau nô tì nhất định sẽ chú ý"
Đinh Lâu Yên chắp tay, vừa đi vừa hỏi: "Mẫu thân ta đâu rồi?"
Yên Chi lui ra phía sau, theo Lưu ma ma theo sau Đinh Lâu Yên, hồi đáp: "Phu nhân còn đang nói chuyện với sư thái"
Đinh Lâu Yên nhìn màn mưa bên ngoài, hơi không kiên nhẫn. Thời tiết hôm nay thật sự không thích hợp để xuất môn, nước mưa làm ướt mép váy, không khỏi mất phong nghi: "Đi đến chỗ của mẫu thân"
Đoàn người đi theo hành lang gấp khúc, lại vừa vặn đụng mặt Tạ Minh Thăng. Tầm mắt của Yên Chi lại rơi xuống người đứng ở phía sau, tại sao hắn lại đi cùng Tạ Minh Thăng?
"Lâu Yên muội muội?" Tạ Minh Thăng vừa nhìn đã nhận ra Đinh Lâu Yên. Dù đã lâu không gặp, nhưng với dung mạo xuất chúng của nàng, hắn dù không muốn nhận ra cũng không được.
Yên Chi nhìn Tạ Minh Thăng, trong lòng chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
Đinh Lâu Yên nhìn về phía hắn, tầm mắt lại đảo qua người ở phía sau, nàng khẽ mỉm cười nói: "Minh Thăng ca ca."
Tạ Minh Thăng nghe vậy cao giọng cười, hắn nhìn Đinh Lâu Yên, trong mắt hàm chứa ý cười: "Thật không ngờ Lâu Yên muội muội còn nhớ rõ ta, hôm nay thật khéo, gặp được nhau ở đây. Lâu Yên muội muội đến một mình sao?"
Đinh Lâu Yên nhìn Tạ Minh Thăng, hơi hơi đánh giá hắn một phen, lại nhìn lướt qua người phía sau hắn rồi mới trả lời: "Là theo mẫu thân đến, giờ đang muốn đi tìm mẫu thân."
Tạ Minh Thăng lúc này mới nhớ ra đệ đệ còn ở phía sau. Hắn cười, giới thiệu với Đinh Lâu Yên: "Đây là xá đệ, Tạ Thanh Trắc"
Yên Chi nghe vậy, cả người như bị sét đánh trúng. Nàng nhìn hắn, dường như vẫn còn chưa tin vào tai mình
Hắn đời này... Thế mà lại là Tạ Thanh Trắc!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ninh Vương: "Phù dung sớm nở tối tàn?"
Đan Thanh Thủ: "Chuyện này, tốt xấu gì cũng được xuất hiện mà..."
Ninh Vương: "Người tới, cầm kiếm đến!"
Đan Thanh Thủ, nhớ bảo trọng.