Cuốn : Nhất thế mộc sinh hoa
Chương :
Editor: Miklinh
Vậy mà, không bao giờ Yên Chi có thể ngờ được rằng thứ mà nàng ngàn dặn vạn dặn Lý Ngôn Tông giao cho Quý phó, hắn lại tự ý lấn lướt Quý phó giao đồ cho Đoan vương. Biện pháp chẩn tai giải quyết được sự vụ khẩn cấp của Đoan vương, đương nhiên là Lý Ngôn Tông luôn được khen trước mặt Quý phó.
Đoan vương vốn không phải là kẻ dễ bắt nạt, chủ yếu là muốn nhân cơ hội này cảnh cáo Quý phó chớ có quá tự cao, giang sơn này, nhân tài sóng sau xô sóng trước. Yên Chi trừng mắt nhìn Lý Ngôn Tông, nói: "Ta ngàn dặn vạn dặn, ngươi lại coi như gió thoảng bên tai! Tại sao ngươi lại đưa sớ cho Đoan vương?"
Lý Ngôn Tông đã nhiều ngày được Đoan vương trọng dụng, tâm hồn đã lâng lâng, hắn giải thích: "Ngày ấy ta vốn muốn đưa cho Quý tiên sinh nhưng liên tục không gặp được ông ấy lại vừa vặn gặp được Đoan vương nên ta đành đưa. Chẩn tai là một chuyện cấp bách, càng kéo dài càng tổn thất nhiều mạng người. Dù sao Đoan vương và Quý tiên sinh vốn là một thể, giao cho ai cũng như nhau, sư phụ sao lại lo lắng chuyện này?"
Yên Chi giận tái mặt, tuy nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định hỏi: "Ngôn Tông, ngươi thật sự không có tâm tư khác?"
Lý Ngôn Tông im lặng không nói, quả thật hắn có vài phần tâm tư mong giành được sự tán thưởng của Đoan vương. Trước đây, nhờ miệng của người khác, Đoan vương biết được tài hoa và năng lực xuất chúng phi phàm của hắn nên cực kì thưởng thức mà nay hắn làm thủ hạ của Quý tiên sinh, nào có cơ hội thể hiện một hai. Quý tiên sinh tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sao mong manh là hắn sao có thể lọt vào mắt của Đoan vương? Nếu hắn không phải là đồ đệ của Quý phó, có lẽ còn có cơ may.
Lý Ngôn Tông không mù, đương nhiên biết được Đoan vương đã hơi thất vọng về hắn, lại thêm công kích đến từ Diệp Dung Chi, hắn càng chỉ vì lợi trước mắt. Bây giờ có cơ hội hoàn hảo như vậy, hắn đương nhiên là phải bắt lấy.
Lý Ngôn Tông nghĩ đến đây, bàn tay đặt trên bàn không tự chủ được mà nắm thành quyền. Hắn xuất thân danh môn, văn thao võ lược, sao có thể đánh không lại một kẻ ngụy quân tử như Diệp Dung Chi?
Yên Chi không hiểu. Tuy rằng Lý Ngôn Tông vốn khinh thường xem sắc mặt người khác nhưng cách xử thế làm người hắn đương nhiên rõ ràng, dù sao cũng là đích trưởng tử. Nhưng bây giờ, hắn lại hoàn toàn không quan tâm. Nàng nhíu mày: "Ngươi sao có thể không coi Quý tiên sinh ra gì như vậy? Ngươi biết rõ làm như vậy sẽ khiến Quý tiên sinh kiêng kị mà vẫn tùy ý làm bậy!"
Lý Ngôn Tông đương nhiên không thể nói toạch ra mục đích muốn ganh đua cao thấp với Diệp Dung Chi. Hắn đành kiên trì nói: "Ta đã đầu quân cho Đoan vương, đương nhiên là phải toàn tâm toàn ý phụ tá Đoan vương. Nếu không thể hiện chút thực lực, chỉ sợ sẽ bị Đoan vương coi thường. Quý tiên sinh tuy lợi hại nhưng cũng không phải là vua, sẽ không làm chuyện được nhỏ mất lớn"
Yên Chi tức giận đến mức hận không thể dùng một tát tiễn hắn xuống địa phủ: "Hiện tại Đoan vương đang dựa vào Quý phó, ngươi lấy lòng Đoan vương có ích lợi gì? Quý tiên sinh nếu không chấp nhận ngươi, ngươi nghĩ Đoan vương sẽ chọn ngươi hay chọn Quý phó?"
Lý Ngôn Tông biết con đường phía trước cực kì khó đi nhưng hắn không hối hận. Hắn ngẩng cao đầu, khằng định nói: "Không phải vẫn còn sư phụ sao? Quý tiên sinh sao so được với sư phụ?"
Yên Chi giận muốn thổ huyết. Thế quái nào mà nàng lại so được với Quý phó? Nếu Quý phó coi nàng là kẻ thù, động ngón tay út thôi cũng làm nàng thảm bại.
Yên Chi lấy tay đè trán, trong lòng cực kì sầu lo, chuyện của Lý Ngôn Tông càng rối tinh rối mù. Với tính cách hiếu thắng của Quý phó, ông ta nhất định sẽ nảy sinh bất mãn, từ đó sẽ có hiềm khích với cả Đoan vương và Lý Ngôn Tông. Không biết Quý phó định dùng cách gì để đối phó với Lý Ngôn Tông, bản mệnh bỗng chốc trở nên vô dụng.
Nói đi nói lại, tất cả đều do Đoan vương biết đến Lý Ngôn Tông quá sớm, không biết ai đã khen Lý Ngôn Tông trước mặt Đoan vương. Nếu trễ một chút, ba người họ cũng không đến mức...đợi chút, có gì đấy không đúng...nếu như có ngươi cố tình bày trò thì sao?
Đầu Yên Chi nổ tung như pháo, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói với Lý Ngôn Tông: "Ngôn Tông, đi thăm dò xem rốt cuộc là ai đã nhắc tới ngươi trước mặt Đoan vương, nhớ tra cả người trong Lý gia"
Nếu là người nọ làm việc cho Ninh Vương, vậy thì tâm tư của kẻ nọ sâu đến độ nào? Một kế này rõ ràng là tính hết đảng phái của Đoan vương, cao minh hơn là hắn còn chưa từng lộ diện.
Lý Ngôn Tông tuy có nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều.
Lý Thư từ bên ngoài hổn hển chạy vào, vẻ mặt kinh hoàng. Yên Chi và Lý Ngôn Tông thấy thế đều thầm nghĩ có chuyện không tốt.
Quả nhiên, Lý Thư cầu xin nói: "Thiếu gia, Yên Chi sư phụ, việc lớn rồi, trong nhà gửi thư đến..."
Trời đã hơi chuyển lanh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, khung cảnh tựa như được lồng kính, tôn lên bức tranh trăm hoa nở rộ.
Yên Chi như đang ngắm cảnh đẹp nhưng ánh mắt lại xa xăm.
Người đẩy tên tuổi của Lý Ngôn Tông ra trước mặt Đoan vương và phụ tá của Ninh vương là cùng một người. Chẳng qua nàng không bao giờ nghĩ rằng người nọ chính là Diệp Dung Chi. Đệ tử nàng tùy ý dạy ngày ấy nay bỗng trở thành lực cản lớn nhất của nàng. Hóa ra nghiệt duyêt đã có từ mười sáu năm trước.
Hắn có lẽ là đã biết được nàng có năng lực tiên đoán nên mới có thể đặt cái bẫy này. Đoan vương tuy nhờ cậy Quý phó nhưng lại kiêng kị ông ta, mà Quý phó tâm cao khí ngạo nhưng không thể không kính đế vương tương lai ba phần. Hai người này vốn giữ thế cân bằng nhưng khi Lý Ngôn Tông xuất hiện, mọi chuyện sẽ khác đi.
Lý Ngôn Tông hiếu thắng kiêu ngạo, mặc dù không đủ trình để chống lại Quý phó nhưng cũng có thể góp sức kiềm hãm, mà bản thân nàng lại có năng lực tiên đoán, tài năng của Quý phó có cao đến đâu cũng không thể làm ra chuyện to tát gì.
Mấy người bọn họ đấu đá lẫn nhau, ngầm sinh bất hòa, kẻ tranh thủ ngư ông đắc lợi chính là Ninh vương. Nước cờ này của Diệp Dung Chi phải nói là một mũi tên trúng ba đích, tính kế nhân tâm triệt để. Trong lòng Yên Chi ngũ vị tạm trần, vừa tức vừa hận, đệ tử xưa kia của nàng chỉ bằng một chiêu đã làm kế hoạch của nàng tan nát.
Đến cả chuyện xích mích một mất một còn giữa Vương gia và Lý Gia ở Lăng thành, hắn cũng góp một chân. Trưởng tử của Vương gia không biết đắc tội thần thánh phương nào mà bị đánh thành bán thân bất toại, tử sĩ dưỡng nhiều năm cũng bán muối gần hết.
Trùng hợp là hắc y nhân bọn họ phái đi bắt Yên Chi có đi không có về nên bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết cho Lý gia, quả thực là vớ vẩn. Không có nhược điểm không sợ nắm thóp nhưng Lý gia dù có thực lực cũng không đấu lại Vương gia liều mình, muốn đả thương địch thủ một ngàn có thể tự thương hại mình tám trăm.
Không cần nghĩ cũng biết, người tính kế hai đại thế gia đến chướng khí mù mịt là Diệp Dung Chi. Ở Bách Trúc thôn, hắn đã nói rõ ràng, hắn muốn khiến Lý Ngôn Tông thân bại danh liệt.
Nhưng dù thế nào nàng cũng không tìm được chứng cứ mọi chuyện là do hắn, tất cả chỉ là phán đoán.
Hậu thuẫn là Lý gia có nguy cơ mà Quý phó không chịu tha thứ cho Lý Ngôn Tông. Trong sáng ngoài tối đều có ám chiêu, Lý Ngôn Tông lại phạm sai lầm liên tiếp, Đoan vương càng không thích hắn. Trước có mãnh hổ sau có ác lang, nàng làm cách nào mới có thể bảo trụ Lý Ngôn Tông?
Một nước cờ tốt bày ra tử cục nơi nơi, bản mệnh cũng trở thành đống giấy vứt đi. Yên Chi đau đầu kịch liệt, sứt đầu mẻ trán.
Yên Chi càng nghĩ càng tích tụ khó chịu. Đột nhiên bên ngoài có người khẽ gõ cửa phòng, muốn thông báo sự hiện diện. Yên Chi quay đầu lại, là nha hoàn của Quý phủ. Nàng ta thi lễ với Yên Chi: "Yên Chi cô nương, lão gia cho mời ngài đến tiền đường"
Yên Chi nghi hoặc nhưng vẫn gật gật đầu đi theo nàng.
Ở tiền đường, ngồi ở chính đường là một vị thanh niên, Quý phó ngồi ở hạ đường bên phải. Nhìn vị trí ngồi là có thể đoán được, người thanh niên ngồi đó là Đoan vương. Đoan vương ý bảo Yên Chi ngồi xuống rồi mở miệng: "Nghe nói cô nương là sư phụ của Ngôn Tông?"
Yên Chi cười cười, khiêm tốn nói: "Chẳng qua chỉ là lo lắng việc ăn ở đi lại thôi. Quý tiên sinh giảng dạy việc lớn mới nên xưng là sư phụ"
"Cô nương quá khiêm nhượng." Đoan vương mỉm cười, mang theo vài phần tự phụ hỏi: "Nghe nói cô nương còn có một vị đệ tử, họ Diệp danh Dung Chi. Nói vậy chắc cô nương cũng biết, hắn hiện nay đang là thủ hạ của Ninh Vương."
Yên Chi nghe vậy im lặng một chút, chẳng nhẽ người nọ đang lo lắng mình và Lý Ngôn Tông có nhị tâm. Nếu như thế, chuyện này cũng không dễ giải quyết. Nàng khẽ cười: "Đã là chuyện của mười mấy năm trước, ta cùng hắn nay cũng không quá quen thuộc"
Quý phó ngồi ở phía đối diện bỗng nhiên mở miệng, lời đầu đi thằng vào vấn đề: "Ninh vương tàn bạo vô đức, yêu thích sát phạt, lại thêm Diệp Dung Chi quỷ kế đa đoan, âm ngoan cay độc, nếu đế vị bị bọn chúng đoạt được, sinh linh khắp thiên hạ sẽ đồ thán. Người này cảnh giác rất nặng lại am hiểu dùng độc, sát thủ phái đi liên tiếp thất bại, chúng ta bất đắc dĩ mới phải nhờ cậy đến cô nương."
Quý phó ngoài đời và trong tưởng tượng của Yên Chi không quá giống nhau. Ông ta thoạt nhìn như một lão giả hiền lành, chỉ có đôi mắt là tinh quang nổi bật.
Yên Chi nhìn hắn không nói, Quý phó ngừng một lúc rồi nghiêm khắc nói: "Mong cô nương thanh lý môn hộ vì thiên hạ thương sinh"
Yên Chi thầm mắng lão cáo già dám đem củ khoai lang nóng bỏng tay vứt cho nàng nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nghiêm túc nói: " Tiên sinh nói quá rồi, Yên Chi chỉ là một nữ tử, nào làm được chuyện gì. Mười mấy năm trước ta đúng là có dạy hắn vài chữ nhưng hắn chưa chắc đã coi ta là phu tử, nói gì đến chuyện thanh lý môn hộ?"
Lời nói của Yên Chi nằm trong dự kiến của Quý phó, lão ta nhấp trà, nói: " Cô nương nói những lời này là không đúng rồi, theo ta được biết, Diệp Dung Chi cực kì kính trọng cô nương" Quý phó ngừng một chút, nói tiếp: "Không phải cô nương muốn bảo vệ Diệp Dung Chi đấy chứ? Nếu như vậy, lão phu không thể không hoài nghi cô nương và Ngôn Tông lấy lí do gì mà tìm đến Đoan vương điện hạ"
Yên Chi nghe vậy giận tái mặt, hơi cụp mắt, ngăn trở sắc lạnh đang gợn sóng, lệ khí quanh thân muốn chặn cũng không xong. Điều này nàng không thể đáp ứng, nếu có, chỉ sợ nàng vừa đi Lý Ngôn Tông đã bị Quý phó giết mấy trăm lần, mà đâm đầu vào chỗ Diệp Dung Chi cũng là tử lộ! (lo lắng của nữ chính không bao giờ có nam chính, buồn thay anh)
Đoan vương ở bên cạnh cười xoa dịu: "Tiên sinh nói quá nghiêm trọng rồi, ta tin tưởng Yên Chi cô nương nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Yên Chi chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, hai người này kẻ hát người xướng, bức bách kéo nàng xuống nước. Quý phó muốn tiết kiệm sức lực nhưng đánh giá nàng quá cao rồi.
Đoan vương thấy Yên Chi suy tư, bèn hứa hẹn: "Cô nương nếu có thể chu toàn việc này, bổn vương nhất định sẽ giúp cô nương thuận lợi gả cho Ngôn Tông làm thê, trở thành chủ mẫu Lý gia."
Yên Chi: "?"
Yên Chi: "!"
Yên Chi: "..." Đầu óc Đoan vương chỉ sợ là...
Giống như người sắp chết, Yên Chi trực tiếp nói là yêu cầu: "Lần này sinh tử chưa rõ, mong hai vị làm giúp ta một chuyện. Trưởng tử nhà họ Vương gặp độc thủ, lại đem chuyện này đổ lên đầu Lý gia, thật sự khinh người quá đáng. Vốn dĩ ta phải trở về Lăng thành xử lí chuyện này nhưng hai vị muốn ta lo chuyện Diệp Dung Chi, ta đáp ứng. Vậy chuyện Vương gia làm phiền hai vị."
Yên Chi dừng một chút, ngữ khí nhè nhẹ lại chứa đầy lệ khí, giống như muốn trút hết oán khi lên đầu Vương gia. Nàng nhìn Quý phó, gằn từng chứ: "Ta muốn Vương gia bị xóa sổ khỏi Lăng thành"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý phó: "Nhận một cô nương trẻ tuổi làm phu tử, Diệp Dung Chi không có tâm tư gì, tên của Quý phó ta sẽ viết ngược"
Đan Thanh Thủ: "Tiên sinh, hắn khi đó mới năm tuổi a."
Quý phó: "Hừ!"
Đoan vương: "Tâm tư của tiên sinh có thể tập trung vào việc giúp ta nhảy lên đế vị không?"
Quý phó: "Chỉ cần Diệp Dung Chi chết, người có nằm, đế vị cũng trườn xuống cho ngài ngồi"
Đoan vương: "..."
Đan Thanh Thủ: "..."