Thiệu Kiệt mong đợi nhìn ông nội mình, mà Lăng Hiểu cũng nhìn qua Tam gia, chẳng qua ý nghĩa trong ánh mắt hoàn toàn khác nhau, cô vô cùng lo lắng.
Nói thật lòng, mặc dù Thiệu Kiệt lúc nhỏ có chút ương ngạnh, nhưng sau khi lớn lên cũng trở thành thanh niên tuổi trẻ tài cao, chẳng qua cho dù hắn có vĩ đại đi nữa, Lăng Hiểu cũng không muốn gả cho hắn để làm quả phụ (Góa chồng), cũng giống như mấy chuyện chống đối chính trị gì đó, cô không có chút hứng thú nào, cả hai không có chí hướng giống nhau, đương nhiên không thể trở thành bạn đời với nhau được.
... Đương nhiên, một phần cũng do đời này Lăng Hiểu đã chết tâm với đàn ông, đàn ông không thể vĩnh viễn dựa vào, phụ nữ muốn sống tốt, sẽ phải tự mình cố gắng tự lập, làm phải tốt hơn so với đàn ông, đứng phải cao hơn so với đàn ông!.
Ánh mắt khẩn thiết của Lăng Hiểu nhìn sang Tam gia đúng lúc chạm phải ánh mắt sắc bén âm trầm của hắn, cũng không biết trong lòng Tam gia đang nghĩ gì, nhưng trong đầu Lăng Hiểu lại hoàn toàn không có ý nghĩ hay lo lắng Tam gia sẽ lấy cô ra để liên hôn, củng cố thế lực của mình ---- giang sơn này của Tam gia đều do bản thân hắn tự mình tạo ra, chưa bao giờ làm chuyện đem phụ nữ ra trao đổi.
Nhưng mà, cho dù không lo lắng chuyện liên hôn, Lăng Hiểu cũng hi vọng dùng ánh mắt nhắn nhủ với Tam gia ý nghĩ của cô, nếu không chẳng may Tam gia cho rằng cô có tình cảm với Thiệu Kiệt, sau đó gật đầu đồng ý, vậy không phải cô xong đời rồi sao.
Tam gia nhìn Lăng Hiểu chớp mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch, mắt rủ xuống, để ly trà trên bàn, khẽ cười nói: “Chú Thiệu đúng là biết nói đùa, nha đầu kia bất quá chỉ là tôi nhìn thấy thích, cho nên mới giữ bên người nuôi mấy ngày thôi, không có quan hệ máu mủ gì với tôi, hơn nữa cô bé còn có cha ruột, làm sao đến phiên tôi làm chủ chứ?”
"Lời này của Tam gia quả thực quá mức khiêm tốn rồi”. ông nội Thiệu Kiệt vuốt chòm râu nói “Chỉ cần Tam gia ra mặt, làm sao có chuyện không làm được chứ? Tôi nghĩ Lăng gia chắc không có ý kiến gì”
- - Lăng gia đương nhiên không có ý kiến, Lăng Hiểu có thể gả đến Thiệu gia, nhìn thế nào cũng là Lăng gia trèo cao, so với việc gả cho Tống Văn Bân, đối với cha Lăng thì gả cho Thiệu gia có lợi hơn. Lại càng không cần phải nói, trong đó còn có Tam gia giống như một nửa mai mối.
Tam gia cười lắc đầu, tỏ vẻ đây là chuyện của con cháu, hắn không có ý định tham gia quá nhiều.
Nhìn thấy ý tứ của Tam gia tuy rằng uyển chuyển nhưng lại mang ý tứ từ chối mười phần, ông nội Thiệu Kiệt cũng thức thời nói: “Tam gia đây là không tin tưởng tiểu tử nhà chúng ta phải không! Nhưng mà cũng đúng, tiểu tử này tuổi không lớn, cũng quá bướng bỉnh, đương nhiên khiến người ta lo lắng. Năm đó lúc tôi gả con gái cũng vậy, ngàn chọn vạn tuyển người nào cũng không thấy vừa mắt, cuối cùng cũng là con gái có chủ ý của mình, chết sống phải gả! Tôi bất đắc dĩ mới gật đầu. Con gái mà, đều là báu vật trong lòng của cha, hận không thể giữ ở bên cạnh cả đời!.
Tam gia khẽ cười một cái, quay đầu nhìn nhìn Lăng Hiểu, ông nội Thiệu Kiệt cũng nhìn theo, cười híp mắt nhìn hai đứa: “Người trẻ tuổi bây giờ, đều đề cập cái gì mà tự do yêu đương! Chúng ta nên tạo cơ hội cho bọn trẻ ở chung, nói không chừng là cả hai đứa hợp ý lẫn nhau, duyên phận đến, chuyện này coi như đã thành phải không?”
Tam gia nghe vậy, ánh mắt lại âm trầm hơn, tuy rằng vẫn bộ dáng tươi cười như trước, nhưng Lăng Hiểu lại cảm thấy như có áp lực vô hình đè lên cô.
"A Kiệt a, cháu cũng phải cố gắng hết sức mới được, vợ là do mình tự đeo đuổi đó! Năm đó, ông nội cũng mặt dày mày dạn mới theo đuổi được bà nội của cháu!” ông nội Thiệu Kiệt cười to nói, khách khứa nghe vậy cũng cười vang, vừa trêu chọc vừa như có ẩn ý dò xét Lăng Hiểu và Thiệu Kiệt, cũng không biết có phải có chút hối hận con cháu mình sao không cơ trí như vậy, ra tay chậm, hay là đang oán giận Thiệu gia ra tay quá nhanh.
Thiệu Kiệt nắm lấy tay Lăng Hiểu, trả lời vang dội, làm cho Lăng Hiểu choáng váng cả đầu. Cô tất nhiên biết tính tình tùy hứng cố chấp của Thiệu Kiệt. ngay cả tánh mạng của mình mà hắn cũng không để ý, chẳng may thật sự chọc tới hắn, quả thật là phiền phức lớn rồi.
Nếu tam gia đã tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào, Lăng Hiểu cảm thấy mình nên biểu đạt chút ý kiến, để đề phòng người lớn nói hai ba câu biến thành không thể cứu vãn được. Cô nghẹn đỏ mặt, giả bộ bộ dáng xấu hổ bỏ tay Thiệu Kiệt ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cha cháu đã từng nói, sau này cháu lớn lên sẽ gả cho anh Văn Bân…..”
Vừa nói, Lăng Hiểu ở trong lòng thắp một nén nhang cho Tống Văn Bân. Tuy rằng trước giờ cô chưa từng đối đãi với Tống Văn Bân như vị hôn phu của mình, nhưng tốt xấu gì hai nhà Lăng Tống cũng có hôn ước bằng miệng với nhau, cô và Tống Văn Bân lại là thanh mai trúc mã, trong lúc nguy cấp đem hắn ra làm bia đỡ đạn vẫn tương đối thuận tay hơn, cũng làm cho người khác tin tưởng hơn.
Tuy rằng những thế gia đại tộc này sẽ không để Lăng gia, Tống gia trong mắt, nhưng mà nếu bọn họ đã nói là tự do yêu đương, hôn nhân tự mình làm chủ, tất cả đều làm theo ý của con cháu, vậy nếu cô đã sớm có người trong lòng, người khác tự nhiên sẽ không có cách nào ép buộc cô. Huống hồ, còn có Tam gia ở đây, ai dám làm khó ép buộc cô chứ?
Về phần sau này có lấy Tống Văn Bân làm chồng hay không... Trên đời này không phải còn có câu "Di tình biệt luyến" hay sao? Tóm lại trước hết phải đêm chuyện hôm nay giải quyết rồi tính sau!
Lời của Lăng Hiểu hiển diện là mọi người không ai ngờ được, bọn họ biết Lăng Hiểu, nhưng chỉ là chú ý quan hệ của cô với Tam gia, về phần Lăng gia thế nào, cô có hôn ước hay có người trong lòng hay không, lúc trước không có ai để ý, đương nhiên không thể biết hết được.
Ông nội Thiệu Kiệt chớp mắt không nói gì, bản thân khen cháu trai vài câu, lại cũng đành chịu với dáng vẻ ngây thơ, ngượng ngùng, bộ dạng “Không phải anh Văn Bân thì không lấy chồng” của Lăng Hiểu.
Ông nội Thiệu Kiệt không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ qua lời đề nghị này, tỏ vẻ chuyện của con cháu tự bản thân tụi nó giải quyết, về phía Lăng Hiểu cả buổi tối bị Thiệu Kiệt bao vây hỏi mấy câu như “Văn Bân là ai”, “Hắn tốt thế nào”, làm cho Lăng Hiểu không thể không tiếp tục duy trì bộ dáng cô gái đang yêu, ở trong lòng cũng ráng kiềm chế, hận không thể đánh hắn ta một trận, để hắn ta yên tĩnh lại.
Nghe Lăng Hiểu không ngừng khen Tống Văn Bân tốt thế nào, không chỉ làm cho Thiệu Kiệt giật mình, ngay cả Gernot đã có lần gặp Tống Văn Bân cũng vô cùng ngạc nhiên. Thật ra lúc trước hắn cũng từng nghe Lăng Hiểu nhắc đến Tống Văn Bân, nhưng không có phát hiện ra cô đối với Tống Văn Bân ‘tình sâu nghĩa nặng’ như thế. Trong mắt Gernot, từ nhỏ cô đã kiên cường, nói đến đánh nhau so với hắn còn hung ác liều mạng hơn, Lăng Hiểu hoàn toàn khác với các cô gái khác, căn bản không thể nào liên hệ được cô với những từ yêu thương linh tinh này được. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của cô, Gernot cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ, cả người đều có chút ngổn ngang bối rối.
Vội vàng ứng phó Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu không phát hiện, Tam gia vẫn liên tục chú ý nhất cử nhất động của cô, nhìn cô xấu hổ khen ngợi Tống Văn Bân như trên trời có, dưới đất không có, là người độc nhất vô nhị, khiến cho hai hàng lông mày của Tam gia càng nhíu chặt, cuối cùng nhịn không được giơ tay lên vẫy tay gọi Chu Tuyên Hoa đến gần, khom người nói nhỏ vài câu với Chu Tuyên Hoa.
Đôi mắt giấu dưới kính của Chu Tuyên Hoa lóe sáng có chút kinh ngạc, buồn cười gật gật đầu, đi nhanh ra khỏi phòng, trước khi ra cửa, còn liếc nhìn Lăng Hiểu cảm thán một cái.
Sau khi buổi tiệc sinh nhật chấm dứt, khách khứa lần lượt ra về, Lăng Hiểu rốt cục cũng tiễn được Thiệu Kiệt đi, quả thực cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, sốt ruột muốn về nhà tắm rửa, lên giường nghĩ ngơi, lại không nghỉ đến người hầu lại báo cho cô biết, Tam gia đang chờ cô ở thư phòng.
Tam gia cho gọi, đương nhiên Lăng Hiểu không dám chậm chạp, vội vàng chạy đến thư phòng, thấy Tam gia cầm vài tờ văn kiện trong tay, vẻ mặt trầm như nước.
Lăng Hiểu có chút thấp thỏm không yên, không biết có phải hôm nay mình làm sai gì không ---- ví dụ như chuyện từ chối Thiệu gia ---- làm cho Tam gia không vui, cô liền bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đi đến.
" Tống Văn Bân?" Tam gia ném mấy tờ giấy cầm trong tay lên bàn, ngẩng đầu híp mắt nhìn Lăng Hiểu ---- hình như đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tam gia biểu hiện rõ ràng như thế ---- “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhìn thấy hắn tốt như vậy?”
Lăng Hiểu nhìn thoáng qua những tờ giấy kia, trên đó là những thông tin về Tống Văn Bân viết vô cùng rõ ràng cặn kẽ, cô không khỏi có chút ngạc nhiên, có chút khó tin, hơn nữa càng nhiều là cảm thấy ấm áp. Cô nhìn ra được, Tam gia là thật lòng giúp cô đánh giá đối tượng mà cô muốn trao gửi cuộc đời, mà không phải giống như cha cô, chỉ biết lợi ích cuộc hôn nhân mang lại.
Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên cô được trưởng bối quan tâm hôn sự như vậy, khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
"Loại con trai này, tuy rằng nhìn không tệ, có chút tài hoa thông minh, nhưng thực tế lại không quả quyết, biết đồng tình thương người nhưng lại ngây thơ, chỉ biết nghe lời êm dịu, dễ dàng bị người ta lợi dụng, tương lai không có thành tựu lớn. Nếu em gả cho hắn, quả thật là mắt bị mù rồi! Tam gia cười nhạt, không lưu tình châm biếm .
Lăng Hiểu mím môi khẽ cười, dựa vào người Tam gia, dí dỏm mà mở to hai mắt: "Em không lấy hắn đâu! Lúc nảy nói như vậy, chỉ là chặn miệng người khác thôi, em cũng không muốn có quan hệ gì với người tên Thiệu Kiệt kia!”
"Hừ, cái tên Thiệu Kiệt kia cũng không có gì đặc biệt, không tính thông minh lại xúc động tùy hứng, theo tình hình này, nếu vận khí không tốt, không chừng là loại người đoản mạng!” Tam gia hừ nhẹ một tiếng, bình luận trúng tim đen.
Lăng Hiểu mắt mở to, vẻ mặt sùng bái: "Tam gia nhìn người rất chuẩn!”
- - Đúng là rất chuẩn! Đời trước một người thì cả đời tầm thường không có gì nổi bật, một người thì chết sớm, Tam gia nói không sai chút nào, đại khái nhìn trẻ ba tuổi là biết già thế nào, quả nhiên là đạo lý này.
Thấy Lăng Hiểu ngoan ngoãn, vẻ mặt cũng không giống như làm bộ, đúng là không có hứng thú với Tống Văn Bân hay Thiệu Kiệt, vẻ mặt của Tam gia cũng hòa hoãn hơn, rốt cục trong mắt cũng có ý cười, nâng tay xoa nhẹ tóc Lăng Hiểu: “Tôi xem người đương nhiên là chuẩn, hiện nay tôi ngồi ở vị trí này, một khi nhìn sai người, chỉ có thể là gặp phiền phức lớn. nhưng mà tôi đúng là nhìn lầm em rồi, thế nhưng lại bị em lừa gạt, kỹ thuật diễn quả thực là rất tốt”.
Tuy rằng giọng điệu Tam gia hơi châm chọc, nhưng Lăng Hiểu lại phát hiện hắn không tức giận, vì thế cọ mặt vào cánh tay Tam gia cười hì hì làm nũng “Không phải Tam gia nhìn lầm, đây là quan tâm quá sẽ bị loạn!”
"Quan tâm sẽ bị loạn..." Tam gia khẽ hừ một tiếng, "Từ này dùng xem ra rất chính xác, tôi quả thật không nghĩ tới có một ngày từ này lại dùng trên người tôi”.
Lăng Hiểu thè lưỡi, bị Tam gia cười nhẹ búng chóp mũi: “Về sau nếu em nhìn trúng ai, thì mang đến cho tôi nhìn xem, nếu qua được ải của tôi, thì sau đó tất cả tùy ý em”.
Lăng Hiểu giòn giã đáp ứng, thấy Tam gia sau khi nói xong vẻ mặt lại lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ gì, cô suy nghĩ chút cảm thấy mình không nên quấy rầy Tam gia là tốt nhất, dứt khoát tò mò nhìn những tư liệu về Tống Văn Bân mà Tam gia tùy tay ném lên bàn.
Hiển nhiên, mấy thứ này là mới chuẩn bị xong, nhìn rõ ràng là nét chữ của Chu Tuyên Hoa, trật tự rõ ràng, dùng từ chính xác, không mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, còn rất nhiều chuyện mà Lăng Hiểu không biết, bất quá nhìn một chút mấy việc này cũng không ngoài dự kiến của cô, quả thực đây là những chuyện mà Tống Văn Bân sẽ làm.
Tuy rằng trải qua sự dạy dỗ của Lăng Hiểu, nhưng Tống Văn Bân dù sao cũng là Tống Văn Bân, không thể nào thay đổi khác được. Bản tính con người đã định, trừ khi gặp phải biến cố lớn trong đời, nếu không sẽ khó mà thay đổi được.
Thấy Lăng Hiểu nhìn những tin tức của Tống Văn Bân, Tam gia cũng không có ngăn cản, chỉ là chống tay xem phản ứng của cô, thấy Lăng Hiểu không thèm quan tâm đến những tin tức đó, ngược lại là liên tục khen điều tra làm tốt lắm, khiến hắn cảm thấy buồn cười nói: “Em cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, đương nhiên có nhiều chuyện em sẽ không biết, mà Chu Tuyên Hoa lại tân tân khổ khổ thiết lập mạng lưới tình báo nếu ngay cả em hắn cũng không bằng, hắn nên xấu hổ đập đầu mà chết thôi”. Dừng lại một chút, Tam gia tươi cười nhạt dần, hơi hơi nhíu mi, "Cô nàng Bạch Hà này, em tính làm thế nào?”
"Cô ta?" Tuy rằng trên tư liệu có không ít chuyện liên quan đến Bạch Hà và Tống Văn Bân, cũng kèm theo tin tức Bạch Hà là con gái riêng của cha Lăng, nhưng Lăng Hiểu quả thực không nghĩ đến, Tam gia lại chú ý đến nhân vật nhỏ như vậy “Còn có thể như thế nào?"
"Cô ta nhìn qua tâm tư không nhỏ, biết rõ là người của em cũng dám ra tay tranh giành, thế nào, em định bỏ qua như vậy?” Tam gia điểm điểm cái tên của Bạch Hà trên giấy, có vẻ ngạc nhiên nhíu mày “Đây không phải tính cách của em nha?”
"Không phải bỏ mặc, là giữ lại, đùa giỡn chút mà thôi”. Lăng Hiểu cười nói, có chút lơ đễnh.
"Đùa giỡn..." Tam gia khẽ cười, nhìn về phía chậu hoa Tây Dương để trên bàn, cảm khái nói “Có đôi khi, giữ lại đùa giỡn gì đó rất nguy hiểm, không để ý một chút là có thể lật thuyền trong mương, nếu bị hãm vào quá sâu, sẽ không thể thu lại được…..”
Lăng Hiểu hơi giật mình, không tự chủ được có chút dò xét nhìn Tam gia. Trước đó Tam gia giữ cô bên cạnh để chơi đùa, năm sáu năm qua cô trăm phương ngàn kế, cẩn thận từng bước, cuối cùng lại chiếm một chỗ nho nhỏ bên người Tam gia. Nếu quả thực giống như Tam gia đã nói, nếu bị hãm vào quá sâu, thì phần tình cảm đó không thể thu về được, đó là vật cực kỳ có giá trị.
Chỉ mong, tam gia đối với cô cưng chiều, có thể sẽ tiếp tục kéo dài hơn nữa…..