Lời vừa dứt, người trước mặt nhất thời ngây ngốc.
Sau đó lại bụm miệng cười phá lên.
Gương mặt điển trai đi kèm với điệu cười tươi rói, vô cùng sảng khoái bảo tôi đọc số tài khoản ngân hàng ra.
" cô muốn tôi chuyển bao nhiêu vậy?"
“ tuỳ tâm."
Tôi nhàn nhạt đáp lại.
Anh ta vừa cười vừa gật đầu, điện thoại trong túi áo ngay sau đó rung lên, đoán là thông báo chuyển tiền cho nên tôi cũng lấy ra xem thử.
Màn hình điện thoại hiện thị, 5000 USD ( tương đương ) được chuyển vào tài khoản của bạn.
Tôi ồ một tiếng rồi quay sang nói cảm ơn, trong lòng không có nhiều biến động, dù sao đây cũng là khoang hạng nhất, vào được cũng phải là người có tiền.
" tôi tên là Christopher Ramirez, một lần nữa cảm ơn cô vì đã cứu mạng tôi ngày hôm nay.
Nếu có duyên, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại."
Christopher mỉm cười nói một mạch, sau đó đã quay người rời đi.
Gia Khánh thấy người đã đi khuất, liền lập tức lên tiếng, có lẽ vì sợ đụng vào vết thương của tôi cho nên hắn ta không có dựa sát như mọi khi.
" em gái nhỏ lạnh lùng với người ta thế."
Tôi nhìn tên quỷ, không nhanh không chậm nói.
" tử khi của nữ tiếp viên ban nãy, vì hận thù mà sinh ra.
Mà anh ta lại là người mà cô ta nhắm đến.
Suy ra, một là anh ta tạo nghiệt, hai là người nhà anh tạo nghiệt.
Tôi không muốn dính đến, giúp được anh ta lần này cũng coi như là ý trời đi!"
Gia Khánh gật gù nghe tôi phân tích.
" em gái nhỏ tỉnh táo ghê....nhưng mà vết thương này, có còn đau không?"
Tên quỷ chỉ vào phần bắp tay của tôi, gương mặt lộ ra biểu cảm ủ dột lẫn lo lắng.
Tôi lắc đầu nói không đau.
Không phải nói dối, mà vì nó không còn đau nữa thật.
" xin lỗi, lúc đó anh lại không có mặt bảo vệ em."
Gia Khánh hơi cúi mặt, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta.
" yên tâm đi, lần này cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi! Mới lại tôi cũn tự bảo vệ bản thân được mà"
" gì, tuổi em còn nhỏ.
Cứ ăn chơi thoải mái đi, anh từ nay sẽ làm vệ sĩ bảo vệ em 24/7!"
Tôi cười nhạt, thoáng cái liền biến mất nhưng Gia Khánh vẫn kịp bắt trọn được khoảnh khắc.
Gia Khánh bình thường bám tôi, sau câu nói ấy thì tên quỷ này còn dai hơn rất nhiều.
Chuyến bay kết thúc, nhận hành lý rồi đi theo mẹ làm thủ tục nhập cảnh, mất khá lâu thì hai người mộ quỷ mới ra ngoài được.
" em gái nhỏ choàng khăn vào đi, mũi đỏ hết lên rồi kìa, người cũng run nữa!"
Gia Khánh để ý thấy tôi đang run cầm cập trước thời tiết, liền lên tiếng nhắc nhở.
Tôi ừm một tiếng, may là lúc đi không bỏ khăn vào vali, chứ không bây giờ tôi ngại mở ra lấy lắm.
" chưa đi sao mẹ?"
Đeo xong khăn, tôi liền nhanh chóng kéo nó cao đến tận mũi, để có thể tiện vùi mặt vào cái ấm áp ít ỏi mà chiếc khăn đem lại.
" đợi anh trai của mày, thằng bé kia rồi."
Bà ấy vừa nói xong, đã có một chiếc xe màu đen dừng lại ở ngay trước mắt.
Cửa bên phải mở ra, bước xuống là một nam thiếu niên cao ráo, gương mặt điển trai, mái tóc màu đỏ đô cá tính.
Trên người mặc một chiếc hoodie trắng có in dòng chữ gucci, giữa áo là logo thương hiệu nổi bật.
Không ai khác ngoài Mạc Chí Thanh, người anh hơn tôi 5 tuổi.
Anh ta bây giờ hình như là 21 tuổi rồi thì phải.
" mẹ đi máy bay chắc mệt lắm rồi nhỉ?!"
Chí Thanh đi đến ôm lấy mẹ, sau đó quay sang nhìn tôi, ánh mắt toàn ta chế giễu.
" 6 năm không gặp, mày còn nhìn thấy ma nữa không!"
Nói xong còn trào phúng bật cười.
Tôi cùng Gia Khánh khẽ liếc nhau, sau đó đều không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
" còn, hơn nữa cũng thấy rất rõ.
Anh đang được một ma nữ theo đuổi."
Tiếng cười của Chí Thanh càng lúc càng to hơn, anh ta cầm lấy vali của mẹ sau đó quay lưng rời đi.
Mẹ liếc xéo tôi một cái rồi cũng đi theo con trai mình.
Tôi nhún vai, nãy giờ có nói rối đâu.
Bên cạnh Chí Thanh đúng là có một ma nữ thật ma.
Gương mặt tái nhợt, biến dạng lở loét.
Tóc tai rũ rượi, hơn nữa còn bị cắt xén nham nhỡ.
Trên người mặc một bộ váy trắng thanh khiết nhưng dính đầy máu.
Chân tay của cô ta thì bầm dập, chỗ xanh chỗ tím, dấu vết của bạo hành.
May cho Chí Thinh, ma nữ này chưa biến thành tử linh, nếu không số anh ta chắc tận lâu rồi.
Mà ma nữ vì cảm nhận được tôi và Gia Khánh liền lập tức quay đầu nhe hàm răng sắc nhọn ra hù doạ.
" anh giết cô ta nhé."
Gia Khánh cúi đầu hỏi, tôi lắc đầu.
Đưa tay gỡ kính xuống, ma nữ sau khi trực diện trông thấy âm dương nhãn liền co rúm người lại..