Tâm Du Thán Hỏa Xuân

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Bầu không khí cứng ngắc không bao lâu, người yêu lại đột nhiên khôi phục như thường.

Hắn dùng gò má nhẹ nhàng ma sát tay huấn luyện viên, ánh mắt mềm yếu:

" Anh ấy đồng ý ba người chúng ta cùng nhau rồi sao?"

Huấn luyện viên rút tay trở về: " Cái này em phải hỏi cậu ta, em muốn làm thế nào thì tùy, chụp ảnh cũng được, uy hiếp cũng được, hai người không phải là cùng một công ty sao?

Huấn luyện viên châm chọc khiến trong lòng Người Yêu từng trận đau nhói.

Hắn ánh mắt u buồn nhìn Huấn luyện viên: " Nếu như em có thể buông ra anh thì tốt rồi, nhưng em không buông bỏ được."

Huấn luyện viên trầm mặc không nói, bây giờ nhẹ dạ, sau này đau lòng, cho nên dứt khoát không nhìn không nghĩ.

Hắn nghiêng người tách ra khỏi Người yêu, tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Tẩy đi một thân mồ hôi, gội đầu.

Sau khi tắm xong rất thoải mái, huấn luyện viên không hề cảm thấy mệt mỏi, dù sao, lấy thể lực của hắn, nếu thật sự muốn làm Tổng Giám, y chắc chắn xe cũng không bò lên được.

Nói chung vẫn là thủ hạ lưu tình, giơ chim đánh khẽ. =))

Bỗng nhiên phía sau mò lên một cái tay, thân thể Huấn luyện viên liền căng thẳng.

Thân thể mềm mại dán lên phía sau lưng hắn, hắn liếc mắt nhìn.

Là Người yêu.

.

Dùng phương pháp Huấn luyện viên thích nhất, hắn yêu nhất Người Yêu khẽ hôn hắn, như có như không, mê hoặc cực điểm.

Huấn luyện viên rất thích dáng vẻ lẳng lơ, dâm đãng, Người Yêu không phải là sẽ không như vậy, chỉ là hắn không muốn.

Hắn luôn luôn thẹn thùng bị động, bị Huấn luyện viên bức đến không chịu được mới sẽ phóng túng một phen.

Huấn luyện viên luôn không nỡ ép hắn.

Ôn nhu đối đãi, dùng phương thức thoải mái nhất làm, nâng niu chiều chuộng, say đắm mà khắc chế.

Người yêu một bên mê hoặc một bên lòng chua xót, mấy phần oan ức lẫn vào mấy phần mong đợi.

Huấn luyện viên không phải yêu hắn nhất sao, hôm nay lại có làm bất luận cái gì cũng không được đáp lại.

.

Huấn luyện viên dù sao cũng vừa mới chơi người ta, vừa ăn no xong, dù có là điểm tâm ngọt cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn một ít.

Huống chi hiện tại người Yêu đối với hắn mà nói cũng đã không tính là điểm tâm ngọt nữa.

Nhìn rất ngon, nhưng cắn xuống đổi lại một ngụm máu.

Đau vô cùng.

Hắn cầm lấy tay người yêu, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc:" Anh hiện tại không có tâm trạng."

Người yêu hiếm thấy phẫn nộ, cảm xúc nhất thời mất khống chế.

Người yêu nắm chặt tay Huấn luyện viên:" không có tâm trạng, anh chơi người khác liền có tâm trạng."

" Em thích cậu ta như vậy, cậu ta tốt bao nhiêu, em còn không biết?"

Chuyện này quả thật đau lòng, Người Yêu đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Huấn luyện viên:" cái gì em cũng đều đồng ý, anh làm anh ấy em cũng đồng ý, anh còn muốn như thế nào? làm thế nào cũng muốn bức em đến phát điên có phải không? em chỉ cần anh yêu em, anh yêu em mà thôi."

Huấn luyện viên rút một chiếc khăn tắm qua, quấn lên người Người yêu.

Nhìn ánh mắt đối phương sáng lên, có chút uể oải nói: "Đi ra ngoài đi, sau này hãy nói."

.

Sự tình nhìn như hỗn loạn, nhưng đúng như dự đoán của hắn.

Người yêu ở chỗ hắn không chiếm được, tự nhiên sẽ hướng về người khác yêu cầu.

Tổng giám nếu như thật sự thích người yêu.

Nói vậy cũng sẽ không từ chối.

Nếu như hai người tập hợp thành một đôi, thả hắn đi tất nhiên là tốt nhất.

Nếu như Người Yêu cả hai bên đều muốn nắm chặt, đê tiện vô liêm sỉ dùng bức ảnh uy hiếp hắn.

Huấn luyện viên yêu mười năm, uổng phí một lòng say mê gửi sai người.

Yêu càng nhiều, hận càng sâu.

Gắt gao dây dưa, vậy thì cùng nhau luân hãm đi, hắn sẽ phá hủy hết thảy những thứ mà người yêu muốn có.

.

Huấn luyện viên ra ngoài cùng bạn bè uống rượu, bên cạnh hắn phát sinh sự việc vô liêm sỉ như vậy, hắn không nói cho ai biết.

Cùng bạn bè cười nói vui vẻ, phảng phất như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng mà rượu say, mấy phần thương cảm thất lạc liền mãnh liệt trào ra.

Hắn nằm nhoài lên bàn, nức nở.

Người vẫn còn có chút thanh tỉnh, nhưng lại càng muốn uống say.

Miệng không nói lời nào, nhưng nước mắt đã chảy dài.

Bạn của Huấn luyện viên nhìn thấy tâm tình hắn không tốt liền đưa người về nhà.

Hai người lảo đảo đi về.

Ở dưới lầu nhà Huấn luyện viên, hắn cùng bạn vừa vặn gặp được trong ánh đèn lờ mờ có hai bóng người đang ôm nhau.

Huấn luyện viên mở to đôi mắt, giật mình nở nụ cười.

Hắn đưa tay đẩy người bạn một cái, không để ý đối phương đang miệng mở lớn trợn mắt dữ tợn nhìn mình. Huấn luyện viên thấp giọng nói:" cậu đi về trước đi!"

"Nhưng mà!"

"Trở về đi!"

.

Ngày đó sau khi Huấn luyện viên cùng Tổng Giám làm xong, còn có một hồi đối thoại như thế này:

"Cậu thích em ấy sao?" Huấn luyện viên ánh mắt tản mạn, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Tổng giám kéo quần lên, trầm mặc một hồi, sau đó thấp giọng nói:"thích."

"Thích nhiều không?"

" chẳng sợ bị anh làm, cũng không thoát khỏi loại quan hệ kỳ quái này, bởi vì thích."

"Vậy thì đến cướp đi."

"Cái gì?"

"p, đến cướp đi."

"anh điên rồi, anh vẫn cho rằng tôi ngốc hay sao?"

"Nếu cậu đã thích như vậy, tôi cho cậu cơ hội, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, để em ấy ỷ lại cậu, ái mộ cậu, thay đổi tình cảm, hoàn toàn."

"..."

Huấn luyện viên đỡ một bên thân cây, nhìn hai người cách đó không xa.

Là người yêu cùng Tổng giám, cổ họng hắn hơi hơi run rẩy, đứt quãng cười.

Tự phẫn nộ, lại tự cao hứng, tâm tình như con diều chao đảo.

Hắn hưng phấn cực kỳ.

.

Cá cắn câu, cái này nên cao hứng cỡ nào kia chứ.

Huấn luyện viên biết mình không nên cùng Tổng giám nói cái lý luận cứt chó gì mà p, gì mà di tình biệt luyến.

Hắn vốn là nên thấy ổn liền thu lưới, tìm cơ hội xóa bỏ ảnh chụp, cao chạy xa bay.

Tổng Giám hay là người yêu, chuyện này lại không liên quan gì đến hắn.

Vừa sinh tâm tư xấu xa, phẫn nộ trong lòng lại không có cách nào giảm bớt, liền lựa chọn đi sai đường, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Phương thức trả thù ngu ngốc, bẩn thỉu.

Mặc kệ tổng giám là thật xa cách hay là giả xa cách, hắn đều sẽ không cho rời đi.

Kết cục cuối cùng, nếu thiếu đi Tổng Giám, thì sao gọi là hoàn thành.

Tim Huấn luyện viên nhanh chóng nhảy lên, có phấn khởi, có mãnh liệt.

Hắn nhìn hai người cách đó không xa, liếm liếm môi dưới: "Hoàn mỹ cực kỳ."

.

Tâm tình của Tổng Giám đối với Huấn luyện viên rất phức tạp. Vừa hận vừa mắc cỡ, đối với người yêu lại càng phức tạp.

Người này ngay từ khi bắt đầu đã khiến y thành tiểu tam, còn giấu giếm, trong khách sạn đêm đó còn giúp Huấn luyện viên làm y.

Rõ ràng là nên rời bỏ người này.

Việc này mà tổng kết lại đăng lên weibo chắc chắn sẽ còn bị mắng đến sang năm.

Nhưng làm sao bây giờ đây.

Cảnh tượng giống nhau, người tương tự lại xuất hiện.

Một người được y cứu, một người bảo vệ y mà chết.

Y không bỏ xuống được, nhưng lại không biết, cái mình không bỏ xuống được là hư ảnh mất đi hay là thực thể hiện tại.

Vì thế lâm vào những việc hoang đường như vậy, y cũng không quan tâm.

.

Ba người, làm sao tiếp tục, làm sao sinh hoạt.

Huấn luyện viên còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo mình nên làm như thế nào, hắn đã say khướt, chậm chạp vòng qua hai người, lên lầu ngủ.

Lúc lướt qua, hình như Người Yêu còn nhìn hắn một chút nhưng hắn không chú ý, chỉ cảm thấy mệt vô cùng.

Cảm giác trời vừa mới sáng, mở mắt ra mới phát hiện mình ngủ ở thư phòng.

Trên người đơn giản đắp một cái thảm giường.

Huấn luyện viên rất lâu rồi cũng không ngủ cùng giường với Người Yêu, vẫn là thói quen chạy tới thư phòng ngủ.

Tắm rửa, đánh răng.

Trùm khăn tắm đi vào nhà bếp định pha một tách cà phê cho tỉnh táo.

Kết quả, mới vừa vào nhà bếp liền ngây người.

Nhà bếp có cửa sổ, lúc thời tiết tốt ánh sáng mặt trời đặc biệt sung túc.

Máy pha cà phê hơi nước mịt mờ, một người đang quay lưng về phía hắn rót nước.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua áo sơmi màu trắng chiếu ra đường nét thân thể cùng màu da trắng nõn.

Bên dưới cổ áo là cái cổ ấm áp, cùng màu đen của tóc, vài sợi tóc rối không trật tự lòa xòa bên cổ áo.

Huấn luyện viên sửng sốt nửa ngày, bị dáng vẻ trong áo sơ mi này mê hoặc đến thất thần, lại thêm tinh lực của đàn ông buổi sáng.

Không hiểu sao rất muốn làm một phát.

.

Huấn luyện viên đi tới, tổng giám vừa mới quay đầu liền nhìn thấy hắn, sợ hết hồn.

Ly cà phê trên tay suýt văng đầy đất.

Huấn luyện viên nắm chặt cổ tay y, cố định ly cà phê, còn cúi đầu uống một hớp.

Chép miệng, trong miệng lan tỏa hương vị cafe, hắn giương mắt nhìn tổng giám: "Tối hôm qua ở đây qua đêm? Tay chân rất nhanh a."

Tổng giám thấy tránh không ra, liền đem ly cà phê giao cho Huấn luyện viên, xoay người lại định rót một ly khác.

Ai biết huấn luyện viên lại đem cái ly thả ra, ôm lấy eo y, tay chân nhanh nhẹn, trong nháy mắt quần áo liền tụt xuống, lộ ra một đoạn sống lưng.

Tổng giám đỏ mặt nhíu mày:"Con mẹ nó anh có bệnh à?"

Tay Huấn luyện viên chầm chập phất qua sống lưng quang lõa của Tổng Giám. Thanh âm vừa thấp vừa khàn, cơ hồ không cần làm cái gì, nồng đậm ái muội này đủ khiến cho thân thể Tổng Giám khẽ run lên.

Huấn luyện viên thở dài: "thật sạch sẽ, tối hôm qua không có làm?"

"Tránh ra."

"Tại sao vậy chứ?"

Tay chầm chậm đi xuống, chạm vào thắt lưng Tổng Giám nhẹ nhàng gõ.

Huấn luyện viên trêu đùa vuốt ve khiến Tổng Giám phẫn nộ.

Đang định đánh trả thì Huấn luyện viên dứt khoát thu tay lại, bưng lên ly cà phê nhấp một ngụm: "Đừng hoảng, chỉ đùa một chút thôi. "

"..."

Truyện Chữ Hay