Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Sùng ôm bụng cười, lắc lắc dây thừng nói: "Thôi đừng làm tao mất mặt nữa mà."
Đi đến cổng chợ, cửa tiệm gỗ vừa nãy còn bị tháo ra tứ tung đã được dẹp đi hết một nửa. Rất mau thôi, dấu vết tồn tại của Hà Dật Đào ở nơi này sẽ bị hoàn toàn biến mất. Hoa Sùng nhìn lướt qua, khóe mắt rũ xuống rất nhẹ.
Liễu Chí Tần hỏi: "Giờ mình về nhà à?"
"Không quay về còn có thể đi đâu?" Hoa Sùng kéo kéo dây thừng, "Nơi này còn gì nữa."
"Ý tôi là, mình chở Nhị Oa về nhà trước, hay đi mua đồ ăn luôn. Gần giữa trưa rồi, không phải anh muốn ăn móng heo sao?"
"Suýt chút nữa quên mất." Hoa Sùng mở cửa sau xe để Nhị Oa nhảy vào rồi ngồi vào ghé lái, "Như vậy đi, cậu dẫn Nhị Oa về, tôi đi chợ mua giò heo."
Liễu Chí Tần Cài dây an toàn, nghiêng mặt hỏi, "Tôi dắt Nhị Oa về?"
Hoa Sùng ném chìa khóa qua cậu, "Dù gì cũng đến nhà tôi ăn cơm mà. Cậu trông nó giùm tôi, đừng để nó phá mấy chậu cây đó."
Liễu Chí Tần cầm chìa khóa, "Tôi nghĩ tôi đi mua giò heo thì tốt hơn đó."
"Tôi đi." Hoa Sùng kiên trì, "Cậu nấu, tôi đi chợ."
Liễu Chí Tần nhìn thẳng về phía trước, cũng không ý kiến nữa, "Ừm."
Gần Họa Cảnh có chợ bán thức ăn, Hoa Sùng xuống xe, Liễu Chí Tần đổi sang ghế điều khiển, nhìn Hoa Sùng biến mất trong đám người chen chúc, đến bị xe sau bóp kèn thúc giục, mới nhớ chỗ này không phải chỗ đậu xe.
Trong túi có chìa khóa nhà Hoa Sùng, đang lái cũng là xe Hoa Sùng, ghế sau còn có chó của anh....
Liễu Chí Tần nghĩ, cậu đang giữ gần như toàn bộ gia sản của Hoa Sùng trong tay rồi.
Nhưng mà cậu vẫn còn nghi ngờ Hoa Sùng.
Vừa hoài nghi, nhưng cũng mãi hãm sâu vào anh.
Một bên là hận thù không thể bỏ, một bên là tình yêu không thể khống chế.
Chỉ một chút thoáng nhìn tám năm về trước đó, cậu đã thương lấy người đàn ông này. tuổi cậu rung động với Hoa Sùng, khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy anh trở thành ánh sáng duy nhất trong tâm hồn cậu. Nhưng suốt bao năm qua, bủa vây bởi bóng tối và cô quạnh, hình ảnh đẹp đẽ đó lại bị dần phong ấn trong một khối pha lê trong suốt, không thể nào đụng vào được.
Giống như ngoài cửa sổ ấm áp, nhưng xung quanh cậu vẫn lạnh giá.
Mà giờ đây, ánh sáng mặt trời lại len lỏi hết vào mọi ngóc ngách u ám nhất trong tâm hồn cậu.
Hoa Sùng chân thật, khác xa với ký ức động lòng người của cậu. Anh rực rỡ hơn rất nhiều lần, từng ngày, từng ngày bao bọc lấy, khiến cậu càng sa vào mỗi lúc một sâu.
Mà cái loại sa vào này, không thể kháng cự.
Nhưng người cậu yêu, lại có khả năng dính líu đến cái chết của anh trai.
Trái tim giống như bị bóp chặt, ánh mắt cậu lạnh đi, rồi sau đó chỉ biết thở dài.
"Gâu!" Nhị Oa ghé lên lưng ghế sủa vào tai cậu.
Cậu lấy lại sự phấn chấn, nở nụ cười trên khóe môi, "Về đến nhà rồi."
Khoảng thời gian trước chuyện án mạng đến tối tăm mặt mũi, cũng lâu lắm không đến nhà Hoa Sùng. Liễu Chí Tần nắm dây dẫn Nhị Oa, mở cửa, đứng do dự vài giây.
Nhị Oa không chút nào sợ người, nó kéo cậu vào nhà. Cậu nhớ tới lời dặn của Hoa Sùng dặn dò, vội vàng cởi giày, đuổi theo Nhị Oa vào nhà, kéo cửa kính ở ban công phòng khách lại.
"Quẩu?" Nhị Oa khịt khịt mũi lên cánh cửa, không cam lòng ngẩng đầu, giống như muốn hỏi cậu sao lại đóng cửa mất.
"Ba ba sợ con phá hoa của anh ấy." Liễu Chí Tần cởi dây dẫn cho Nhị Oa, rồi xoa đầu nó, "Không được gặm đồ trong nhà, biết chưa?"
Nhị Oa cái hiểu cái không, thè lưỡi thở hổn hển.
Liễu Chí Tần đi vào phòng bếp nhìn nhìn, trong tủ lạnh ngoài mấy quả trứng gà, thì chẳng còn gì khác, thôi thì trước tiên đun nước cái đã. Cậu xoay người, thấy Nhị Oa đang tham quan xung quanh nhà mới, cậu bước đến túi đồ vừa sắm cho nó khi nãy lấy ra sắp xếp một chút.
Ổ chó thì để cạnh sô pha, chén thức ăn và chén nước thì ở góc tường.
Mở bao thức ăn chó, đổ một ít vào chén rồi lấy kẹp kẹp miệng bọc lại.
Nhị Oa háo hức chạy đến ăn, cái đuôi phe phẩy liên tục.
Liễu Chí Tần dựa vào cạnh bàn suy nghĩ một hồi, lại lấy dây dẫn với mấy thứ phụ kiện đồ chơi linh tinh của nó cất trên giá.
Sắp xếp vừa xong đã nghe tiếng gõ cửa.
Hoa Sùng đã về.
Nhị Oa bỏ chén thức ăn chạy ra cửa vẫy đuôi. Hai tay Hoa Sùng vẫn còn xách đồ nên Liễu Chí Tần lấy giúp dép lê cho anh.
"Nó có phá hư gì không?" Hoa Sùng ôm bọc đồ vào nhà bếp, nhìn thấy ổ chó tô thức ăn gì cũng được bày biện xong, anh hỏi: "Ôi, cậu giúp tôi dọn ra đấy à?"
"Dù sao không có việc gì làm." Liễu Chí Tần lấy giò heo và các thứ nguyên liệu linh tinh khác ra khỏi bao, "Tôi đóng cửa kính rồi, anh có muốn mở ra không."
"Vất vả vất vả rồi!" Hoa Sùng xắn tay áo rửa tay, "Vậy phiền cậu nấu cơm nha, tôi ra ngoài tưới hoa xíu."
Liễu Chí Tần giũ một cái tạp dề mặc lên người, "Ừm."
"Lại đây Nhị Oa." Hoa Sùng vẫy con cún vẫn còn canh ở cửa bếp, "Lại đây ba ba dẫn con xem nhà mới."
Tiếng bước chân xa dần, Liễu Chí Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Hai chữ "nhà mới" bỗng dưng làm cậu giật mình.
Nhị Oa đã chịu quá nhiều thương tổn, nên nó nhát gan hơn những con becgie khác, đừng nói gặm hoa gặm đồ dùng trong nhà, kể cả phòng ngủ phòng làm việc, không được cho phép, nó cũng không dám đi vào.
Hoa Sùng đứng trong thư phòng vẫy tay, nó đứng ở cửa đắn đo dậm chân, chần chờ hồi lâu mới rón rén đi vào.
"Nhóc con đừng sợ quá." Hoa Sùng xoa xoa lỗ tai nó, nhẹ giọng nói: "Tao sẽ thương mày thật là nhiều, cho nên gan dạ lên nha."
Nhị Oa cọ cọ, "Gâu gâu"
"Nhưng không được gặm hoa."
"Quấu quấu!"
"Ngoan." Hoa Sùng vừa lòng nắm tay nó, rồi dẫn nó đi thăm các phòng khác.
Liễu Chí Tần rảnh rỗi đến ban công thì vừa thấy cảnh Hoa Sùng đang dùng kẹp phơi quần áo kẹp tai Nhị Oa.
"Ứ ứ ứ!" Nhị Oa khó chịu nhưng không dám phản kháng.
"Này không phải kẹp đứng tai nó như thế đâu." Liễu Chí Tần vội vàng chạy lại gỡ kẹp ra, "Anh làm đau nó rồi nè."
"Không kẹp vậy thì kẹp làm sao?" Hoa Sùng nói: "Lúc ở Tây Bắc tôi thấy bộ đội biên phòng kẹp cảnh khuyển vậy mà."
"Đó không phải là cái kẹp này đâu. Kẹp dựng tai becgie là loại đặc thù, anh đừng dùng cái kẹp này tra tấn nó nữa."
Hoa Sùng cười: "Xót vậy sao cậu không mang về nuôi đi."
"Nhà tôi là nhà thuê không nuôi chó được."
"Tôi nói giỡn mà, cậu cũng tin nữa."
Nhị Oa nhìn hai người nói qua nói lại, hình như cuộc nói chuyện là về mình, nên nó hăng hái lắc lắc đầu, dỏng tai nghe.
"Tôi ngửi được mùi thơm rồi nè." Hoa Sùng nghiêng người nhìn vào bếp, "Còn thơm hơn chỗ bán cháo giò đầu ngõ nữa."
"Vậy à?" Liễu Chí Tần vỗ vỗ tạp dề, "Vậy lát anh phải ăn nhiều chút đó."
Hoa Sùng đã quen ăn món Liễu Chí Tần nấu, khen không ngớt miệng.
"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần hơi ngại, "Anh còn khen vậy nữa là tôi phiêu đó."
"Lần trước cậu nói cậu nặng hơn tôi nên phiêu không nổi mà."
"Còn nhớ rõ vậy?"
Hoa Sùng chỉ chỉ thái dương mình, "Đầu óc tốt quá mà, biết sao giờ."
Lúc rửa chén, di động không biết của ai vang lên.
"Không phải chứ?" Hoa Sùng cả kinh, "Lần trước rửa chén Lão Trần cũng gọi báo có án mạng, giờ đang rửa cũng đổ chuông nữa? Tôi mới nghỉ ngơi nửa ngày mà!""Không phải Lão Trần." Liễu Chí Tần nhìn tên hiện trên màn hình, "Từ Kham gọi."
"Vậy cậu nghe giùm tôi với." Hai tay Hoa Sùng đều dính đầy nước và xà phòng, nhún vai, ý bảo anh không tiện.
Liễu Chí Tần hơi do dự nhưng vẫn nghe máy.
"Tổ trưởng Hoa!"
"Tôi là Liễu Chí Tần."
"Hả?"
Liễu Chí Tần giải thích: "Tổ trưởng Hoa ở rửa chén, nhờ tôi nghe máy. Có chuyện gì sao?"
Từ Kham sửng sốt, lắp bắp nói, "Hai cậu...... anh Tiểu Liễu, hai cậu......"
Liễu Chí Tần không hiểu vì sao, "Hở?"
Từ Kham lớn tiếng nói: "Hai cậu sống chung với nhau à?"
Đúng lúc đó Liễu Chí Tần vừa ấn loa ngoài để Hoa Sùng nghe được.
"Choang" một tiếng, chén bát trong tay Hoa Sùng trượt ra, thiếu chút nữa rớt xuống đất.
- -
Chú thích một chút: Chó Becgie khác với Doberman hay mấy giống khác là tai nó tự dựng chứ không cần phải cắt và nẹp nhé. Sau sáu tháng nó tự dựng lên, nếu không dựng được thì là bị suy dinh dưỡng thiếu chất như Nhị Oa ý, bồi bổ một chút rồi xài cái kẹp tai này là lại dựng lên được. Giống mấy bà cuốn lô tóc nhỉ =]]]]]]
p/s mình là mình anti mấy trò cắt đuôi cắt tai mấy con chó chỉ để cho đẹp lắm....
--
Có ai thấy hai ông đi dẫn cún về như vợ chồng son đến nhận con nuôi không =]]]