Nhưng điều Nhạc Nhiên nói làm anh rất để ý. Hai vụ án của Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào là chính tay anh điều tra, từ tình huống hiện trường, Sở Kiểu là một tên hung thủ tinh vi đến tận cùng. Nhưng hiện giờ thấy hành vi của hắn trước khi gây án lần nữa, lại cảm thấy Sở Kiểu không còn tinh vi nữa, ít nhất là ở khoản tránh camera. Phản ứng của Sở Kiểu chính xác như Nhạc Nhiên nói, rất nghiệp dư.
Rời sở cảnh sát Chinh Thành, lúc về khách sạn, Hoa Sùng vẫn lăn tăn mãi vấn đề này. Liễu Chí Tần vỗ vỗ vai anh, "Hiếm khi thấy anh chau mày lâu như vậy đó nha."
"Hở?" Hoa Sùng sực tỉnh lại, "Tôi đang nghĩ, hành vi của Sở Kiểu có quá mâu thuẫn không? Đối với hung thủ, hai thứ cần lưu ý đầu tiên, một là không để lại vân tay hay bất cứ thì gì có thể tra ra DNA ở hiện trường, hai là không được để camera an ninh quay lọt. Nhưng hắn ta giống như chẳng thèm để ý camera, tại sao vậy?"
Lúc nãy Liễu Chí Tần cũng tự hỏi về vấn đề này. Thật ra đây chỉ là chi tiết vụn vặt không đáng kể, cảnh sát bình thường sẽ không chú ý đến, nhưng thực hiển nhiên, cả hai đều không phải cảnh sát bình thường.
Hoa Sùng đi rất chậm, "Chẳng lẽ có người giúp hắn? Có khi nào là tên hacker đã tung ảnh Hà Dật Đào không?"
"Theo lý thuyết thì một hacker chuyên nghiệp có thể thao túng các thiết bị theo dõi từ xa, cũng sẽ xóa sạch sẽ dấu vết. Nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?"
"Phải có tiền trao đổi."
Hoa Sùng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Lần trước chuyện hacker ở Tây Á, cậu nói kiểm toán giao dịch chuyển ra khu vực đó có khi điều tra ra được gì, vậy có kết quả chưa?"
Liễu Chí Tần lắc đầu, "Tạm thời còn chưa có."
Hoa Sùng đi được vài bước, lại xoay người nói: "Thôi, đừng nghĩ nhiều, lại áp lực. Tôi nghĩ Sở Kiểu trong ngày tới sẽ động thủ thôi, bắt hắn rồi chúng ta tra khảo sau."
Hoàng Khánh cũng không biết nguy hiểm đang từng bước một tiến gần đến mình.
Hắn sinh ra trong một gia đình cũng chẳng giàu có gì, tốt nghiệp xong cấp hai thì nghỉ học, rời nhà đi làm công, thú vui duy nhất khi rảnh rỗi đó là xem bản lậu tiểu thuyết internet, thỏa mãn niềm vui trong những câu chuyện thêu dệt. Mấy năm trước, trang tìm kiếm bản lậu mà vô tình biết đến diễn đàn văn học, sau khi xem vài bài viết cố tình kích động cãi nhau thì giam gia rất nhiệt liệt. Dần dần, hắn phát hiện mắng chửi người khác trên mạng còn kích thich hơn cả xem tiểu thuyết. Hành động này cho hắn cảm giác hắn có một chút gì quyền lực trong tay mà ngoài xã hội thực hắn chẳng thể nào có được. Khoảng thời gian hắn thích lên mạng chửi nhau nhất, thì sự kiện Phong Phi "Sao chép" bùng lên. Hắn đương nhiên trở thành trụ cột chủ yếu trong đội quân nhục mạ, chửi bới thoá mạ người tác giả chưa từng gặp mặt chưa từng biết đến.
Hắn thậm chí còn đặt mua vé xe lửa lên nơi Lâm Kiêu Khi ở, cùng với một đám người tự giơ cao lá cờ đạo đức kéo nhau đến sơn xịt loang lổ chữ "Sao chép đáng chết" lên tường nhà Lâm Kiêu Phi.
Việc cách đã năm, nhưng "Hành động vĩ đại" đó luôn là niềm tự hào của hắn mỗi khi kể chuyện. Mấy năm nay bất động sản tăng giá, mà hắn vừa môi giới bán được hẳn một ngôi nhà, liền đắc ý tự cho rằng người tốt được báo đáp, hắn năm đó làm việc thiện, trừng phạt kẻ ác nên hiện giờ mới xuôi chèo mát mái được như thế.
Sang năm, hắn định dọn ra khỏi căn nhà thuê rách nát kia, ra trung tâm thành phố thuê một chung cư nhỏ có thang máy.
Tan tầm, hắn phun nước bọt,khí phách hăng hái mà bước về nhà. Công trạng quá lớn, mý ngày sau không cần phải lên công ty làm việc, có thể nghỉ ngơi một chút, lại lên mạng xem có "drama" gì hay không để tham gia góp vui.
Mấy năm nay, hắn đã không xem tiểu thuyết internet nữa, nhưng lại rất hứng thú với những scandal của các tác giả ấy. Ai mà bị gắn mác "Sao chép", "đạo nhái", hắn sẽ rất nhanh chóng tham gia vào "đội quân đạo đức" đi sát phạt ngay.
Tưởng tượng chốc nữa lại có thể chửi bới trên mạng, hắn liền vui vẻ đến cả người nổi lên một tầng da gà, thậm chí nhịn không được ở giữa con đường tăm tối không có đen cười khanh khách không ngừng.
Hắn đương nhiên không có phát hiện, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn có một người, im lặng không một tiếng động theo đuôi hắn.
"Sở Kiểu đã theo dõi Hoàng Khánh ba ngày." Hoa Sùng nói: "Chắc chắn sẽ động thủ rất nhanh."
"Hắn hành động sớm chừng nào chúng ta càng khoẻ chừng đấy" Thẩm Tầm không chớp mắt nhìn video, "Nhạc Nhiên ba ngày đều đi theo hắn, đã gấp không chờ nổi."
Đúng lúc này, giọng Nhạc Nhiên từ bộ đàm truyền ra, "Anh Tầm ơi anh Tầm!"
"Anh đây."
"Em cảm giác Sở Kiểu sẽ hôm nay buổi tối hành động."
Giữa mày Hoa Sùng ngay lập tức chau lại.
"Chú ý bảo hộ Hoàng Khánh." Thẩm Tầm nói: "Em cũng cẩn thận đấy."
Nhạc Nhiên ép tiếng cười xuống rất nhỏ, nhưng cũng nghe được sự dịu dàng, "Anh yên tâm!"
Đội Hành Động Đặc Biệt ra tay, hiếm khi nào phạm sai lầm. Rạng sáng giờ, Nhạc Nhiên đã đem Sở Kiểu áp đến sở cảnh sát Chinh Thành thị cục, đồng thời cũng mang về Hoàng Khánh mặt còn xanh như tàu lá chuối.
Hoàng Khánh thật sự không biết vì sao có người muốn giết mình, cái hẻm nhỏ về nhà mỗi ngày luôn tối om om như thế, nghe nói có rất nhiều người ngồi canh ở hai bên để cướp của. Các cô gái phần lớn không ai dám đi qua vào buổi tối, lúc hắn thuê nhà, chủ nhà cũng nhắc hắn đi làm về cẩn thận. Nhưng hắn chưa bao giờ sợ.
Sợ cái gì? Ở cái nơi ai cũng đều là kẻ nghèo hèn, ai cướp của ai mẹ nó còn chưa chắc nha.
Thực ra, hắn ở mấy năm, cái hẻm nhỏ tối tăm kia cũng đi mấy năm, chỉ gặp duy nhất một chuyện xấu là gặp môt gã đàn ông đang hiếp dâm một cô gái.
Ở trên mạng hắn tận hết sức lực bảo vệ cái "Đạo đức", nên chắc đã tiêu hao hết phần tốt trong người hắn rồi.Cho nên ở hiện thực bên ngoài, hắn không hề là "Vệ sĩ đạo đức vệ sĩ", ngược lại còn tham gia vào hành động đồi bại.
Hắn cùng tên đàn ông dơ bẩn kia thay phiên nhau hãm hiếp một cô gái không thể chống cự. Cô gái bị đe dọa, không dám báo nguy, hắn cũng chẳng bị trừng phạt gì.
Trong ngõ tối, lúc một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt tay cầm một con dao dài, lượng xuất đao khi, hắn vẫn không có phản ứng.
Hẻm nhỏ hôm nay sao lại có cướp bóc? Mai phục tại chỗ này không phải chỉ có bọn hiếp dâm thôi sao?
Cái gáy đột nhiên bị đập mạnh. Hắn muốn chạy,nhưng chân không thể nhúc nhích. Một lưỡi dao sắc bén loé lên dưới ánh đèn đường leo lét nhắm thẳng vào yết hầu.
"Keng!" Một tiếng kim loại lảnh lên trong đêm tối. Hắn trừng lớn hai mắt, con dao đã rơi xuống đất, máu trên tay người đàn ông túa ra ồ ạt.
Gã đàn ông trừng lớn đôi mắt vằn vện tơ máu, tay còn lại ôm chặt lòng bàn tay bị thương. Đồng thời một giọng nam trẻ tuổi rất trấn định vang lên, "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích."
Nhạc Nhiên khống chế Sở Kiểu không đến mười phút sau, cảnh sát tỉnh Chương gọi điện báo về kết quả khám nghiệm tử thi của Lương Yến Tử: lấy được một dấu vân tay ở hiện trường xác chết. Sở Kiểu vừa đến sở cảnh sát đã bị lấy vân tay, hai dấu vân tay hoàn toàn khớp!
Sở Kiểu đờ đẫn ngồi trong phòng thẩm vấn. Tay phải bị đạn bắn, sau khi sơ cứu thì được bọc băng gạc rất dày. Nhạc Nhiên làm nhiệm vụ từ trước đến nay luôn thích đánh thẳng vào những nơi trí mạng, nhanh và chắc chắn,không cho đối thủ có cơ hội đánh trả.
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi đối diện, không nói gì chỉ nhìn hắn.
Người đàn ông trước mặt không có gì khác biệt so với lúc gặp nhau ở chợ hoa chim cá cảnh khi ấy, rất bình thường, nhìn qua không giống một tên tội phạm giết người hàng loạt. Trên mặt hắn không có bát cứ cảm xúc gì, đôi mắt trống không, tựa hồ như còn chẳng biết vì sao mình phải ở đây.
Cũng có lẽ là từ lúc giết chết nạn nhân đầu tiên, hắn đã sớm biết sẽ có ngày phải đối mặt với cảnh sát như thế này.
Hồi lâu, Sở Kiểu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm giờ tụ lại trên người Hoa Sùng, nghẹn ngào mà nói: "Anh là......"
"Chúng ta đã gặp qua nhau, anh là người mang Nhị......" Hoa Sùng nói: "Mang con becgie đến cửa hàng thú nuôi xem bệnh."
"Hoá ra các người là cảnh sát." Tầm mắt Sở Kiểu quét về phía Liễu Chí Tần, "Xui xẻo thật, gặp ai không gặp, lại đụng ngay phải cảnh sát."
Im lặng giây, hắn lại nói: "Nếu các người đã tìm được tôi, vậy chắc phải ghé qua nhà trọ ở Lạc Thành rồi nhỉ? Tiểu Nam có khỏe không? Tôi có để đồ ăn trong nhà, nó có ăn không?"
Hoa Sùng nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc bực bội khó tả.
Sở Kiểu trong miệng "Tiểu Nam", chính là Nhị Oa suýt chút nữa bị hắn hại chết.
Liễu Chí Tần gõ gõ một xấp tài liệu trên bàn, "Anh đã giết Lương Nhụy Nhi, phải không?"
Sở Kiểu nheo lại mắt, phảng phất như đang tự hỏi cái gì.
Nửa phút sau, hắn nói: "Là đứa con gái ở tỉnh Chương phải không?"
"Phải." Liễu Chí Tần nói: "Anh cắt cổ cô ấy, moi tim chôn ở khu nhà hoang ngoài ngoại ô."
Sở Kiểu đột nhiên cười, "Không giết nó, chẳng lẽ để nó tiếp tục hại người ta trên mạng sao?"
"Cho nên anh đang thừa nhận?" Hoa Sùng hỏi.
"Đã bị các người bắt được, không thừa nhận thì còn làm gì nữa?" Sở Kiểu nhẹ lay đầu, "Đáng tiếc vân chưa giết được thằng Hoàng Khánh. Sao chưa để tôi giết nó đã bắt tôi rồi. Loại hư nó sống cũng chỉ tổ nguy hại xã hội, để tôi giết luôn có phải tốt hơn không? Nó từng cưỡng hiếp một cô gái trong cái ngõ nhỏ đó, còn chụp hình lại uy hiếp người bị hoại. Bại hoại như nó mà cũng được cảnh sát các người bảo vệ? Các người.... các người tại sao lại không chịu đi bảo vệ người xứng đáng cần được bảo vệ?""Cưỡng hiếp phụ nữ?" Thẩm Tầm đang theo dõi ở một khác gian phòng khác nói: "Có chuyện này sao?"
Đội trưởng Đội tội phạm tỉnh Chinh Thành nghe vậy sắc mặt tối sầm, lập tức cử người đi điều tra.
Hoa Sùng kiềm chế cơn giận, tiếp tục hỏi những vấn đề cần thiết: "Sau khi giết Lương Nhụy Nhi, anh đi tỉnh Khúc, giết hại Thích Lợi Siêu và Chu Tử Hãn, sau đó vào Lạc Thành, giết hại Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào."
Sở Kiểu gật đầu, hoàn toàn không có ý phủ nhận, giống như đã hoàn toàn cam chịu, thậm chí khóe môi còn cười cười, "Bọn chúng không xứng đáng tồn tại. Chúng nó giống như Lâm Lang vậy, đều là ngụy quân tử, là bại hoại, đều đáng chết!"