Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
.
"Có thể không nhất thiết phải là người nhà?" Liễu Chí Tần nói.
Thực ra cậu cũng cảm giác được có gì đó không đúng lắm. Hoa Sùng phân tích không sai. Cái chết của Lâm Kiêu Phi sẽ làm cho những người trong cuộc hận những kẻ bạo hành ảo, nhưng mà giết người trả thù đã là cực đoan, mà hung thủ lại còn cực đoan hơn cả cực đoan, không chỉ giết người, còn phanh thây chặt xác, móc tim cho chó ăn. Đây là oán hận đến tận xương tuỷ, rất khó nghĩ được ngoài người thân ai sẽ có oán hận lớn đến như thế.
Chưa kể, cũng có hai điểm cậu cảm thấy kỳ quặc. Lúc trước cậu với Hoa Sùng đi chợ thú nuôi chim cá cảnh, tận mắt thấy "Vương Sấm" ôm Nhị Oa tìm chủ tiệm thú cưng xem bệnh, hành động ít nhất cũng thể hiện được "Vương Sấm" không phải là kẻ máu lạnh ngược đãi động vật. Nếu "Vương Sấm" hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống Nhị Oa, mua nó chỉ là vì xử lý trái tim nạn nhân, thì tại sao phải đi chữa bệnh cho nó? Còn nữa, tên Doãn Siêu nhiều lần phát livestream hành hạ đánh đập đến chết chó mèo nhỏ, "Vương Sấm" lựa xe ba bánh của hắn để vận chuyển thi thể Trịnh Kỳ, có khả năng là để cảnh cáo hoặc trừng phạt hắn ta. Nhưng hai điểm này đều mâu thuẫn với hành động để Nhị Oa trong nhà tự sinh tự diệt.
Hoa Sùng ôm trán, ra sức bóp bóp, "Cũng có thể, rất nhiều vụ án hình sự cũng không theo logic bình thường, thời gian giờ eo hẹp quá, chúng ta cần phải tìm ra điểm mấu chốt. Anh Tiểu Liễu, lại phải nhờ cậu vất vả một chút, mình cần phải nhanh chóng có được danh sách, "Vương Sấm" biến mất rồi, tôi đang lo hắn sẽ sang tỉnh khác tiếp tục gây án. Sáng mai tôi sẽ xin chỉ thị của Đội trưởng Trần, báo thông tin vụ án ra các tỉnh khác nhờ phối hợp. Nhưng chuyện này cần phải xác định được mối liên quan của Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào với sự kiện bạo lực internet năm trước kia."
"Sáng sớm mai sẽ có danh sách!"
Tổ Trọng Án đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có Liễu Chí Tần bận rộn, Hoa Sùng cũng chẳng rảnh rỗi hơn, đầu đau đến nứt.
Rạng sáng hôm sau Liễu Chí Tần đứng dậy khỏi bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng, giọng khàn đi vì cả đêm không ngủ, "Tổ trưởng Hoa."
Hoa Sùng mới từ phòng thẩm vấn trở về, mệt mỏi rã rời, nghe cậu gọi còn không đứng dậy được, mờ mịt ngẩng đầu: "Hở?"
"Tôi tìm được người nhục mạ nghiêm trọng Lâm Kiêu Phi." Liễu Chí Tần cầm một cái USB trong tay, "Trịnh Kỳ, Hà Dật Đào cũng có trong danh sách!"
Sáng sớm hôm sau, đối với người thức trắng đêm trước thì đây là lúc cảm thấy buồn ngủ nhất, nhưng các thành viên Tổ Trọng Án lại rất phấn chấn.
Phát hiện của Liễu Chí Tần đã liên kết được hai nạn nhân, giả thiết được thành lập, từ giờ sẽ chỉ bám vào đó để điều tra. Tại văn phòng đội trưởng cảnh sát hình sự, Trần Tranh nhìn Hoa Sùng truyền đạt báo cáo, chân mày dần nhíu lại.
"Trịnh Kỳ chính là người đầu têu sự kiện này, chính là người có nickname "Hư Không Hạo Hãn"."
Sau khi Hoa Sùng kể tóm tắt việc bạo lực internet với Lâm Kiêu Phi xong, Liễu Chí Tần nói thêm: "Trước đó, cậu ta cũng từng dùng nickname này đi công kích rất nhiều người nổi tiếng khác. Ai đang lên cậu ta cũng đều bịa đặt ác ý, ví dụ như sao chép, đùa bỡn fans, lạm giao, dùng từ khó coi. Cậu ta trên BBS của đại học Lạc Thành cũng thường xuyên làm chuyện tương tự như vậy. Tôi với Tổ trưởng Hoa có tiếp xúc qua với người nhà của cậu ta thì biết cậu ta lên mạng sinh sự là vì chịu áp lực quá lớn từ phía gia đình."
Trần Tranh thở dài, "Một sinh viên đạt điểm cao trong một trường đại học trọng điểm có hành vi tồi tệ như vậy."
"Học thức không đại diện cho đạo đức, internet lột trần mọi mặt trái của con người." Hoa Sùng nói.
"Trịnh Kỳ lúc đầu bịa đặt kỳ thật là nhằm vào Hạo Lang E. Cậu ta rất ghét khi thấy Hạo Lang đột nhiên nổi tiếng, từng chửi bới nhục mạ Hạo Lang E vài lần. Cậu ta biết trong giới sáng tác, việc sao chép bị người ta căm thù đến tận xương tuỷ, liền bịa đặt ngay chuyện Hạo Lang E sao chép Phong Phi . Cái gọi là "vu khống" này thật ra rất dễ làm, "Ám Tinh Quy Lai" và "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đều là tiểu thuyết hơn trăm vạn chữ, nội dung cũng cùng là khoa học viễn tưởng, lấy ra vài câu miêu tả tương tự nhau không khó. Sau đó ghép nối chắp vá để hướng người xem đến việc "Ám Tinh Quy Lai" thật sự sao chép "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử". Lúc tôi điều tra chuyện này thì cũng phát hiện, lúc trước cậu ta cũng từng làm thế này rồi, vu tội một nam tác giả hút fans nữ khác là sao chép, phương pháp vu khống cũng y như vậy. Nam tác giả kia là người mới, fans nữ tuy nhiều, nhưng "sức chiến đấu" không mạnh. Trịnh Kỳ đặt điều nói anh ta sao chép văn một vị "đại thần" khác, lúc vừa đăng bài vu khống, tình thế cũng nghiêng về một phía, người nam tác giả kia bị fans của "đại thần" mắng đến muốn gác bút. Cũng may sau đó "đại thần" lên tiếng, nói hai quyển tiểu thuyết hoàn toàn khác nhau, không phải sao chép, chuyện này mới được giải quyết."
Trần Tranh cũng giống như Hoa Sùng, không xem tiểu thuyết internet, vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến kiểu vu khống này, vừa click mở anh đã ngạc nhiên lẫn bức xúc: "Cái gì thế này? Từ "khoang thể" mà cũng là sao chép? Tôi xem mười quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thì đủ mười quyển đều dùng từ "khoang thể" nhé, đến Asimov còn chưa dám nhận "khoang thể" là nguyên tác của mình nữa là. Còn cái cụm từ "sáng sớm hôm sau"...... Cái này ai cũng xài mà, chẳng có logic gì. Nó chỉ là một từ mở đầu câu, không có vế sau mà quy chụp người ta đạo nhái?"
() Isaac Asimov ( - ) là một tác giả người Mỹ và là giáo sư hóa sinh tại Đại học Boston, nổi tiếng nhất với các tác phẩm về khoa học viễn tưởng.
"Khoang thể" không biết dịch sao mà đại khái mà những cabin có thể di chuyển, rồi dịch chuyển tức thời hay gì gì đó trong mấy phim khoa học viễn tưởng hay có.
"Rất nhiều người chỉ là thích xem scandal mà thôi, họ còn chẳng thèm để ý Hạo Lang E sao chép hay không, chỉ hy vọng có thể "bóp chết" Hạo Lang E. Vì đối với một tác giả, sao chép tương đương tử tội, họ chỉ muốn xem Hạo Lang E bị phán tử hình. Hơn nữa mấy năm nay các tác giả bị sao chép quá nhiều, mà bọn họ không có biện pháp để giành lại bản quyền nên khi xảy ra một sự kiện sao chép nào đó, đại đa số cư dân mạng đều sẽ đứng về phía tác giả bị sao chép." Hoa Sùng nói: "Trịnh Kỳ vu khống làm thanh danh Hạo Lang rất ảnh hưởng, nếu không phải có một số lượng lớn fans giúp anh ta rửa sạch tội danh sao chép, nói không chừng anh ta cũng mai danh ẩn tích luôn rồi. Hạo Lang E tính ra cũng là nạn nhân của bạo lực internet, bịa đặt thì dễ bác bỏ tin đồn mới khó, đến giờ trên mạng cũng rất hay có người nói Hạo Lang E đạo văn mà cũng thích?"
Trần Tranh cười khổ: "Điểm này tôi hiểu, tác giả sợ hãi bị vu hãm sao chép, cũng giống như cảnh sát chúng ta sợ bị vu hãm tội "đánh dân", dù rửa sạch vẫn sẽ có người bám riết lấy mà chửi mắng, còn tẩy không sạch thì xong luôn sự nghiệp. Lúc mới làm cảnh sát tôi cũng gặp một tên lưu manh...... Thôi, những việc này sau có cơ hội sẽ nói. Còn cậu lúc nãy có nói Trịnh Kỳ đặt điều cho Hạo Lang E, này có vẻ không hợp logic lắm, lúc trước không phải điều tra được Trịnh Kỳ thích Hạo Lang E sao? Hôm cậu ta bị sát hại còn đang xem phim của tác giả đó."
"Trước đây em cũng nghĩ thế." Hoa Sùng bất đắc dĩ nói, "Em còn thảo luận với Trương Mậu, nghĩ rằng Trịnh Kỳ có thể là fan não tàn của Hạo Lang E. Thẳng đến khi anh Tiểu Liễu tra ra được sự thật."
"Trịnh Kỳ chỉ là fan não tàn của bạo lực internet thôi, cậu ta có thể bịa đặt về Hạo Lang E, cũng có thể chụp mũ Phong Phi ." Liễu Chí Tần nói: "Lúc sự việc sao chép xoay ngược tình thế, đội marketing của Hạo Lang E liên hệ, uy hiếp muốn khởi tố cậu ta tội tổn hại danh dự Hạo Lang E, nếu không muốn bị kiện thì hãy đăng bài nói Phong Phi sao chép Hạo Lang E."
"Chuyện này......" Trần Tranh đập tay lên bàn, "Này mẹ nó quả thực không thể tưởng tượng!"
"Nhưng chuyện không thể tưởng này đã xảy ra, chỉ có thể sử dụng câu nói."Có hai thứ trên thế giới không thể nhìn thấy trực tiếp, một là mặt trời và hai là lòng người.""()
() Trích trong tác phẩm "Bạch Dạ Hành" của Higashino Keigo
Liễu Chí Tần tiếp theo nói: "Xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện, thì Hạo Lang E ban đầu là nạn nhân bạo lực internet. Nhưng anh ta có team marketing, có lượng fans lớn, hơn nữa đang được đà nổi tiếng. Tôi đoán, sau khi sự kiện đạo nhái này xoay ngược tình thế, team marketing hẳn là đã nhân cơ hội này tạo lăng xê một phen. Cụ thể là làm như thế nào, tôi tạm thời không có thời gian điều tra rõ, chỉ biết bước đầu bọn họ tiếp cận Trịnh Kỳ là vì họ thấy được khả năng tác oai tác oái bịa đặt của cậu ta." Liễu Chí Tần vừa nói vừa chỉ laptop, "Bọn họ giao dịch với nhau nhân dân tệ, điều kiện là Trịnh Kỳ lập một tài khoản mới dắt mũi dư luận, chỉ ra và xác nhận Phong Phi sao chép, sau khi xong việc thì bỏ tài khoản này."
" tệ mua chuộc?" Trần Tranh nghẹn họng nhìn trân trối.
() khoảng triệu rưỡi VND
"Khi đó Trịnh Kỳ chỉ là một học sinh cấp ba, cha mẹ là vợ chồng công nhân viên, gia cảnh bình thường, thậm chí có thể nói, kinh tế nhà bọn họ còn dưới mức trung bình. Mà cha mẹ cậu ta còn mong cậu ta thành danh, đốt không ít tiền cho con trai mình." Hoa Sùng nói: " tệ đối với cậu ta là một số tiền lớn. Hơn nữa lên mạng mắng chửi, bịa đặt vốn dĩ chính là thú vui lớn nhất của cậu ta, là con đường xả áp lực duy nhất, giờ mắng chửi người còn có thể lấy tiền, việc "tốt" như vậy sao lại không làm?"
"Mẹ nó!" Trần Tranh nổi giận, thiếu chút nữa hất đổ ly nước.
"Theo tin tức chúng ta thu nhận được, Trịnh Kỳ là người mắng hăng say nhất trong số người trong danh sách kia. Theo một khía cạnh nào đó thì cậu ta đúng là có thiên phú kích động cư dân mạng, rất nhiều người qua đường đều bị cậu ta lôi vào cuộc."
Liễu Chí Tần nói: "Mấy tin về cuộc sống cá nhân của Phong Phi cũng là do cậu ta tìm ra, tuy đều là được đội marketing của Hạo Lang E chỉ điểm."
"Từ từ." Trần Tranh nâng tay, " Hạo Lang E tại sao cứ phải bám riết lấy Lâm...... Lâm Kiêu Phi này? Lâm Kiêu Phi đã chịu sự điên cuồng của cư dân mạng vì bị nghi ngờ có liên quan sao chép. Vậy anh ta rốt cuộc có sao chép hay không?"
Liễu Chí Tần lắc đầu.
"Không biết hay không có?" Trần Tranh đứng lên.
"Vấn đề này tôi cũng đã thảo luận với Tổ trưởng Hoa, chúng ta không thể tự kết luận, vì thứ nhất chúng ta không phải giám định chuyên nghiệp, thứ hai cũng không có thời gian đọc hết hai quyển tiểu thuyết, chỉ có chờ đưa chuyện này ra kiện cáo, mời vài người kiểm định văn học chuyên nghiệp đến xem thôi." Liễu Chí Tần nói: "Mà Hạo Lang E túm chặt lấy Lâm Kiêu Phi, nếu không phải do anh ta thật sự bị sao chép, thì chính là lợi dụng Lâm Kiêu Phi, coi anh ta như công cụ lăng xê để nổi tiếng."
"Nếu là vế sau thì Lâm Kiêu Phi là......" Trần Tranh suy nghĩ nửa ngày, lắc lắc đầu.
Hoa Sùng tiếp lời: "Một người xui xẻo."
Văn phòng lại chìm trong tĩnh lặng, không khí chợt nặng nề đi.
Sự việc đã qua đi năm, Lâm Kiêu Phi cũng mất được năm, hết thảy ồn ào náo động năm đó đều đã biến mất, chỉ còn một nhóm cảnh sát bình tĩnh đọc lại những bình luận ác ý cay nghiệt, từ đó lộ ra những góc khuất kinh khiếp nhất.
Nếu Lâm Kiêu Phi thật sự có sao chép Hạo Lang E, thân là tác giả, anh ta phải trả giá cho những gì anh ta làm.
Mà nếu Lâm Kiêu Phi không sao chép, thì anh ta thật sự quá xui xẻo.
Thế sự vô thường. Có nhiều điều làm cho chúng ta bất lực với cuộc sống. Điều đáng xấu hổ nhất là không có từ nào khác phù hợp hơn để tóm tắt hành trình cuối cùng của cuộc đời mình ngoại trừ từ "xui xẻo".
Họa trời giáng cũng là một cách nói như thế.
Trần Tranh hít vào một hơi, "Còn Hà Dật Đào thì sao? Cô ta đóng vai trò gì trong chuyện này?"
"Hà Dật Đào không giống Trịnh Kỳ, cô ta chỉ là một fan quá khích." Liễu Chí Tần lật ra một tập hồ sơ, "Lúc Hà Dật Đào khó khăn kiếm ăn, cô ta xem Hạo Lang E như một tín ngưỡng, cô ta không cho phép tín ngưỡng bị những người khác vu tội. năm trước, Hà Dật Đào còn chưa phải hotgirl, sự nghiệp chưa phát triển, ăn bữa nay lo bữa mai. Xem tiểu thuyết của Hạo Lang E là chỗ dựa tinh thần suy nhất. Cô ta cũng giống như những fans khác, đem hết toàn lực nhục mạ những người "cản trở" Hạo Lang E. Tình thế xoay chuyển, Phong Phi thành bia ngắm, đứng ở góc độ điên cuồng của fan, nhất định là Phong Phi sao chép Hạo Lang E."
"Mày sống chỉ để đạo nhái à? Có biết sao mày bị ung thư không? Bởi vì mày sao chép đó, nên ông trời mới trừng phạt mày, chứ sao các tác giả khác chẳng ai ung thư, đến mày lại ung thư? Hôm nào đi thiêu xác thì báo một tiếng, bà đây đến xem thử xương mày thiêu ra có thành màu đen không......" Trần Tranh nhìn những bình luận của Hà Dật Đào năm đó nguyền rủa Phong Phi , đều là trù dập người ta mau chết đi, chỉ biết cảm khái: "Fans của cô ta chắc chắn cũng chẳng tưởng tượng nổi, "tiên nữ" họ yêu thích thật ra chỉ là một ác ma đội lốt."
"Trịnh Kỳ chắc cũng không ngờ rằng mình có thể đi mắng chửi người để kiếm tiền đi?" Hoa Sùng nói: "Sau đó cậu ta thậm chí còn thành fan của Hạo Lang E. "Thứ Chi tiên sinh" là Weibo lúc lên đại học mới sử dụng, trên Weibo này cậu ta mắng vô số người, rất ít người cậu ta khen, trong đó có Hạo Lang E. Loại chuyển biến tâm lý này còn chờ nghiên cứu vì việc cấp bách trước mắt vẫn là phá án."
Nghe xong hội báo, Trần Tranh lập tức phát điện khẩn đến các sở cảnh sát tỉnh khác. Trong danh sách đã có người ngộ hại, hung thủ thì hiện tại không biết tung tích, người khác không ở lạc Thành đang phải đối mặt với nguy hiểm.
Hoa Sùng làm việc liên tục mấy chục tiếng đồng hồ, cơm sáng cũng chưa kịp ăn, đang định pha ly cà phê thứ hai thì nghe Khúc Trị thình lình gào lên: "Anh Hoa! Đừng uống!"
"Hoa khỉ mốc! Gọi là Tổ trưởng Hoa!" Anh bị rống giật cả mình, bưng ly liếc Khúc Trị, "Đừng có giành cà phê của anh, tự pha mà uống đi."
"Không phải, ai muốn giành cà phê với anh." Khúc Trị nói: "Là anh anh Tiểu Liễu nhờ em để ý anh."