Tâm Độc

chương 28: hồng nhan (27)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tâm độc ()

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

.

Liễu Chí Tần nhìn màn hình, đột nhiên nói: "Thời gian gửi bưu thiếp là ngày tháng , năm trước, nhưng tôi nhớ là..."

Hoa Sùng lập tức đáp ngay: "Đường Tô đăng kí Weibo vào tháng bốn năm trước!"

Liễu Chí Tần nheo mắt: "Vậy có hai khả năng. Thứ nhất, "Một bó rau cần" là người quen ngoài đời của Đường Tô. Thứ hai, Đường Tô có một weibo khác và "Một bó rau cần" là bạn cũ trong weibo đó."

"Có thể bỏ giả thiết đầu tiên." Hoa Sùng nói: "Nếu cô ấy là bạn ngoài đời của Đường Tô chúng ta đã điều tra ra rồi."

"Vậy thì chắc chắn Đường Tô còn một tài khoản weibo khác."

"Có tra ra được không?"

Liễu Chí Tần nghiêm mặt, gõ gõ ngón tay trên laptop Đường Tô: "Máy tính này cô ấy vừa mua năm ngoái, lịch sử duyệt web tôi đã xem qua, nạn nhân ngoài đăng nhập "Đại Đường Tiểu Tô" thì không đăng nhập tài khoản nào khác. Muốn tìm được chỉ có ba cách, một là tìm máy tính cũ của nạn nhân, hai là hên xui may rủi tìm trong máy tính ở công ty và nhà cha mẹ cô ấy, ba là tìm người quen nào đó biết weibo cũ."

"Liên hệ với công ty weibo thì sao?"

"Bốn năm trước chưa có xác minh tài khoản bằng thông tin cá nhân thật."

Hoa Sùng hít sâu một hơi, "Tôi đi cho người chia ra điều tra đây."

Liễu Chí Tần gật đầu: "À Tổ trưởng Hoa."

"Sao thế?"

"Tôi cảm thấy "Một bó rau cần" rất khả nghi. Hung thủ là một tên khôn ngoan, giả thiết "Một bó rau cần" là hung thủ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, "hắn" lợi dụng lúc Đường Tô thay đổi tên weibo để che giấu thân phận. Chúng ta chỉ biết "hắn" gửi bưu thiếp cho Đường Tô, mà không thể tìm được thông tin của "hắn" chỉ từ một cái nickname. "Hắn" biết bảo vệ danh tính của mình khi sử dụng internet, có thể nói là biết khá rõ. Di động của hai nạn nhân đều bị lấy mất, chắc chắn có gì đó mà "hắn" không muốn cho chúng ta biết."

Hoa Sùng như đang suy tư điều gì, lại thong thả nói: "Thứ trong điện thoại đó một khi chúng ta biết được là có thể tìm ra hắn thông qua internet."

"Chính xác!"

"Không tìm được di động, hung thủ chắc là phá hủy luôn rồi." Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần, "Cậu rành internet, vậy cậu có đoán được di động lưu cái gì không?"

"Có thể loại trừ tin nhắn này nọ ra, những cái đó không cần tìm được di động cũng có thể truy ra được. Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ gửi virus vào máy nạn nhân, hoặc là tạo app riêng từ mạng cục bộ để có thể theo dõi nạn nhân." Liễu Chí Tần nói xong nhìn nhìn Hoa Sùng, giải thích nói: "Chuyện này không khó, người có kiến thức internet một chút là có thể làm được."

Hoa Sùng đi quanh bàn làm việc, "Nếu là app theo dõi, vậy có thể giải thích một vấn đề: Đường Tô và Từ Ngọc Kiều mọi ngày không đi ngang qua Đạo Kiều, nhưng hôm cả hai bị sát hại, tuy khu đường này không có camera, lại còn nằm gần nơi rừng núi hoang vắng và khu khảo cổ, nhưng họ vẫn tự đến đó một mình. Mà lúc cả hai nạn nhân đến, hung thủ biết được vị trí của họ rất nhanh."

"Nguyên nhân Từ Ngọc Kiều xuất hiện ở đường Đạo Kiều thì Tang Hải đã khai." Liễu Chí Tần nói, "Nhưng tại sao Đường Tô cũng xuất hiện ở khu khảo cổ ngày tháng thì tôi không đoán được."

"Đường Tô cũng có hứng thú với lịch sử và khảo cổ, chỉ là không bằng Từ Ngọc Kiều." Hoa Sùng nói: "Nếu không cô ấy sẽ không để bưu thiếp Bắc Mang Sơn trên bàn làm việc."

"Người ngầm thích lịch sử?"

"Có thể coi là vậy."

"Nhưng đội khảo cổ sau Tết Âm Lịch mới bắt đầu tiến hành khai quật khảo cổ, nếu Đường Tô cảm thấy hứng thú cũng không chạy đến đó đêm tháng . Chỗ đó lúc ấy chẳng có gì thì cô ấy đến làm chi?"

"Ngôi mộ kia không phải mới được phát hiện, nếu người trong giới biết thì người yêu thích lịch sử cũng biết." Hoa Sùng nói: "Nhưng mà tôi rất tò mò, Đường Tô đi nơi đó là muốn làm gì. Là nạn nhân đột nhiên muốn đi, hay là có người cố tình dụ cô ấy đến."

"Nếu là có người cố tình dụ đến thì suy luận vừa rồi của tôi là hợp lý." Liễu Chí Tần cười, "Vì app cài trên điện thoại, nên chúng ta sẽ không thể tìm thấy gì trừ phi tìm được di động đó."

Hoa Sùng nhỏ giọng nói, "Cho nên "hắn" mới phải lấy di động đi......"

"Tôi sẽ cố gắng điều tra." Liễu Chí Tần nói, mang theo một vài ý cười: "Chúng ta nhất định sẽ phá được án."

"Khoan đã!" Hoa Sùng nâng tay, "Tôi vừa nghĩ tới một giả thiết khác."

"Vâng?"

"Lúc nãy cậu nói làm app theo dõi từ mạng cục bộ gì đó, với khả năng của cậu thì nhẹ nhàng, nhưng nếu hung thủ không rành thì sao?"

Liễu Chí Tần khẽ nhếch cằm như suy tư điều gì.

Hoa Sùng lắc đầu nhè nhẹ, "Anh Tiểu Liễu, cậu đánh giá cao hung thủ rồi, "hắn" nhất định không thể dễ dàng làm ra phần mềm đó được, mà giả sử có đi nữa, thì Đường Tô sao có thể tin tưởng mà cài vào máy ngay? Người bình thường khi thấy một phần mềm lạ

đa số đi hỏi người khác, hoặc chí ít cũng sẽ lên Baidu () search thông tin, nhưng Đường Tô không có."

() Baidu: Giống như google của Trung Quốc.

Liễu Chí Tần im lặng nửa phút, nhíu chặt mày rồi rất nhanh giãn ra, hiển nhiên là bị thuyết phục, "Tôi chỉ nghĩ trên lập trường của mình nên đã đi hơi sai rồi. Đúng là chỉ vì cả tin mà rơi vào bẫy của hung thủ thì không hợp logic lắm.Tổ trưởng Hoa, ý anh muốn nói là hung thủ sử dụng một phần mềm có sẵn và thông dụng hơn, đúng không?"

"Đúng!" Hoa Sùng nói, "Có thể là app nào đó chuyên dùng cho điện thoại, nên chúng ta mới không tìm được dấu vết gì trên máy tính của Đường Tô và Từ Ngọc Kiều. Hung thủ lấy nó đi để chúng ta không có được manh mối này!"

Liễu Chí Tần chống tay lên thái dương, "Nếu là app thông dụng về lịch sử thì tôi nghĩ có người sẽ biết."

"Lúc phát hiện ra cô gái ấy em đã khai hết với các anh rồi, không có giấu gì hết!" Lữ Dương là một thanh niên mảnh khảnh, sống mũi đeo một cặp kính che nửa khuôn mặt, đôi tay đan vào nhau, trông rất lo lắng.

Nhưng sự lo lắng này cũng không phải là lạ.

"Hôm nay anh đến gặp em là để hỏi chuyện khác." Hoa Sùng nói, "Nghe nói em thích lịch sử, muốn làm nhà khảo cổ?"

Đôi mắt Lữ Dương sáng lên nhìn nhìn Hoa Sùng, khẽ cong khoé môi, đây là phản ứng thường thấy ở người trẻ tuổi khi nghe đến chủ đề mình yêu thích, nhưng chỉ lát sau ánh sáng trong mắt đã biến mất.

"Thích thì thích thật, nhưng cha mẹ em nói học lịch sử chẳng để làm gì, đi làm khảo cổ vừa vất vả lại kiếm không được bao nhiêu tiền, còn phải tiếp xúc với xác chết..." Lữ Dương lí nhí nói: "Cha mẹ không cho em học lịch sử, muốn gửi em ra nước ngoài học tài chính."

"Nhưng em có bỏ cuộc không?" Liễu Chí Tần hỏi.

Lữ Dương đang lo lắng chợt vui vẻ, cao giọng nói: "Không có! Em rảnh là tới chỗ khai quật của anh Trần học tập liền á!"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần bất giác quay đầu nhìn nhau, "anh Trần" Lữ Dương nói đến là nhân viên trong đội khảo cổ.

"Mọi người ở đó dạy em nhiều thứ lắm, hay hơn em tự mò mẫm trên thư viện với xem trên mạng nhiều." Nói đến khảo cổ, Lữ Dương bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Trên mạng à?" Hoa Sùng hỏi. "Ngày thường lướt web em đều tìm tin lịch sử đọc sao?"

"Đương nhiên! Em chưa bao giờ lãng phí thời gian cả, em không giống như mấy đứa kia, hở một tý là weibo, rồi game, rồi nghe nhạc xem phim...Em cũng không giống với ba mẹ, em......"

Hoa Sùng ngắt lời: "Em xem ở trang web nào thế? Anh cũng muốn xem."

Lữ Dương kinh ngạc: "Anh cũng thích lịch sử à?"

"Không rành được như cậu." Hoa Sùng cố gắng gãi đúng chỗ ngứa của Lữ Dương: "Nhưng mà cũng cảm thấy hứng thú đôi chút."

Lữ Dương vội vàng kể ra hết một đống trang web mà mình hay vào, còn giới thiệu công dụng của từng trang.

"Chỉ có nhiêu đây hả?" Hoa Sùng ghi hết mấy trang web lại, "Trong đây có cái nào chỉ dùng trên điện thoại hay máy tính bảng không?"

Lữ Dương nghĩ một lúc rồi đáp, "Chắc là anh đang hỏi đến "Hoa Hạ Niên Luân"? Cái đó không phổ biến với lại tin tức cập nhật cũng không nhiều, người dùng thì chẳng thèm bàn chuyện lịch sử, chỉ thích nói chuyện phiếm. Em không dùng nữa, nghe nói do công ty nhỏ làm, tệ lắm, toàn bug, em cài xong là phải xóa ngay. Các anh thích app này à?"

"App này đúng là không tốt thật, thảo nào ít người dùng." Liễu Chí Tần cài đặt "Hoa hạ Niên Luân" để xem xét, "Tôi cần kiểm tra kỹ hơn nữa, Tổ trưởng Hoa, anh đi đâu đấy?"

"Tôi có chuyện muốn hỏi Khâu Đại Khuê." Hoa Sùng nói.

Thân là tổ trưởng Tổ Trọng Án, mặc dù điều tra trên internet đang có tiến triển, nhưng Hoa Sùng cũng không dám hoàn toàn phụ thuộc vào manh mối ở trên mạng. Anh nói vài câu với Liễu Chí Tần, rồi nhanh chóng đi đến phòng thẩm vấn.

Cây búa dính máu Từ Ngọc Kiều có quá nhiều điểm đáng ngờ, nếu Khâu Đại Khuê không phải là hung thủ sát hại Từ Ngọc Kiều thì chắc chắn là do hung thủ cố tình đổ tội.

Vụ án Khâu Đại Khuê nóng giận giết bố, Khúc Trị chưa hỏi được chút manh mối nào, mà anh cũng đang bận rộn với vụ của Đường Tô, nên chưa có thời gian hỏi thêm về ông ấy.

Hiện giờ bên Đường Tô đã có chút tiến triển, nên anh muốn tìm thêm một chút manh mối từ Khâu Đại Khuê.

"Cây búa kia vẫn luôn đặt ở thùng dụng cụ bên ngoài cửa sổ, tôi thật sự không biết ai đã lấy nó." Khâu Đại Khuê giờ trông tiều tụy hơn rất nhiều, ánh mắt sáng quắc khi tự thú đã mất đi, cả người nhìn không còn một chút sức sống, giống như một gốc cây già khô khốc sắp bị đào lên.

Đánh chết Khâu Quốc Dũng là điển hình của việc "giận quá mất khôn", mà trạng thái của Khâu Đại Khuê lúc này cũng hoàn toàn phù hợp với khi đã xả được cơn giận xong.

Hoa Sùng vừa nhìn đã nhận ra, ông ta đang hối hận.

Có lẽ hắn đang nghĩ tới Khâu Quốc Dũng vẫn còn một chút lương thiện, nghĩ tới Khâu Vi Vi bơ vơ không nơi nương tựa, nghĩ tới cuộc đời thất bại của mình; nhưng đáng tiếc trên đời nào có thuốc chữa hối hận.

"Có ai biết anh để thùng dụng cụ ở ngoài?" Hoa Sùng hỏi.

"Ai mà chẳng biết." Khâu Đại Khuê ủ rũ cụp mắt: "Trước kia cái rương đặt ở trong nhà, sau lại có người tới mượn cờ lê máy khoan điện linh tinh, đặc biệt là máy khoan điện, cái này không phải nhà nào cũng có. Mà lão già Khâu Quốc Dũng kia...... Tính ông ta kì cục, người nào tới nhà, trừ đi trả tiền ra thì ai tới ông ta cũng chửi, còn nói gõ hư cửa nhà rồi bắt đền. Tôi cũng lười cãi lại, nhưng mà hàng xóm hỏi mượn thì không thể không cho, thế là tôi đem thùng dụng cụ ra ngoài luôn, ai muốn mượn thì cứ ghé lấy, dùng xong thì trả về chỗ cũ. Cũng mấy năm rồi."

"Anh thử nghĩ kỹ một chút, anh có từng xích mích với ai không?"

"Tôi có thể gây sự với ai được chứ? Tôi không dám gây chuyện, nhịn được thì nhịn, nhịn không được...... Aiz!"

Nhịn không được thì giết...

"Vậy còn Khâu Quốc Dũng......"

Còn chưa nói xong, Hoa Sùng đã thấy đây là một câu hỏi dư thừa.

Nếu Khâu Đại Khuê hèn nhát không dám gây sự với ai, thì Khâu Quốc Dũng là đi gây sự với toàn bộ người dân ở đường Đạo Kiều.

"Ông ta?" Khâu Đại Khuê cười gượng: "Đồng chí cảnh sát, anh hỏi tôi có ai ổng không dám chửi không thì còn hợp lý."

Hoa Sùng hiểu đây là một câu nói đùa, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: "À? Vậy là ai thế?"

Khâu Đại Khuê lại suy nghĩ thật lâu, lát sau lại hậm hực nói: "Tôi không nói được."

Hoa Sùng thấy kì lạ: "Là ai thế?"

Truyện Chữ Hay