Tâm Độc

chương 24: hồng nhan (23)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

.

"Tiếu Lộ sinh ra ở nông thôn, dĩ nhiên phải gửi tiền về phụ giúp cha mẹ, cô ấy cũng còn một em trai đang đi học. Hiện tại thu nhập của cô ấy có thể gánh vác phí sinh hoạt cho gia đình, cha mẹ cô ấy dù không thể giúp được Tiếu Lộ trong công việc, nhưng họ cũng vẫn chủ động làm lụng, không ăn bám hẳn vào cô ấy. Nói cách khác, cô ấy có được một cuộc sống thoải mái. Nhưng có lẽ hung thủ không có, nên "hắn" cũng không nuối tiếc khi mất đi vị trí xã hội của mình hiện tại."

""Hắn" chắc chắn sẽ có cái tôi cao như Tiếu Lộ, cũng giỏi giang và tham vọng như Tiếu Lộ." Liễu Chí Tần nói tiếp ý nghĩ của Hoa Sùng: "Nhưng "hắn" vẫn không thể nào với được đến cuộc sống mà mình mong muốn, cứ thế mãi, áp lực, tủi phận, không cam lòng,...đè nén trong tim thời gian dài, dẫn đến tâm lý bất ổn và vặn vẹo..."

"Nếu "hắn" cũng từng là bạn của Đường Tô, "hắn" cũng sẽ đố kị với cô ấy như Tiếu Lộ." Hoa Sùng nói, "Khác cái là Tiếu Lộ chỉ để trong lòng, còn "hắn" lại có thể ra tay thật sự."

Cuộc bàn luận kết thúc, cả hai đều im lặng đi. Phòng họp chỉ còn nghe được tiếng hô hấp và tim đập.

Hoa Sùng chẳng biết vì sao lại nhớ đến cô gái nhà ở hẻm Đông đường Đạo Kiều lúc lấy dao gọt hoa quả. Từ cách ăn mặc và trang phục có thể thấy cô ấy là một quản lý khách sạn giỏi giang, nhưng cô ấy không thể tránh khỏi căn nhà trệt ọp ẹp, và người nhà cuồng loạn.

Hoa Sùng ngẩng đầu, vừa nâng mắt đã thấy Liễu Chí Tần đang nhìn mình.

"Hôm nay chúng ta cũng suy luận ra được nhiều rồi, những chuyện còn lại để mai tính." Liễu Chí Tần cười cười, "Tổ trưởng Hoa, đêm nay có ngủ ở phòng nghỉ không?"

"Không, tôi phải về nhà, hoa tôi trồng mấy hôm không được tưới nước rồi." Hoa Sùng nói.

"Vậy...tôi chở anh về nhé?" Liễu Chí Tần đứng dậy.

Hoa Sùng lúc này mới nhớ đến vị hàng xóm mình xem như không khí kia.

Motor nổ máy rền rĩ lao đi trong thành phố buổi đêm lấp lánh ánh đèn, gió xuân ban đêm vốn mát rượi nhẹ nhàng, nhưng bị motor xé gió thổi phần phật bên tai lại có cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hoa Sùng ôm eo Liễu Chí Tần bằng một tay, nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc an toàn giao thông "không nói chuyện với người đang điều khiển phương tiện", chỉ im lặng nhìn đường đêm không một bóng người.

Nhưng thật ra Liễu Chí Tần lại không quen im lặng, lớn tiếng hỏi trong gió: "Tổ trưởng, tay còn lại của anh đâu?"

Hoa Sùng cúi đầu, phát hiện bàn tay còn lại không ôm eo Liễu Chí Tần đang tự ôm eo chính mình.... Cái tư thế này cũng khá là có tố chất nghệ thuật.

"Ôm tôi chặt vào, không ngã bây giờ." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng vừa nghe đến chữ "ôm chặt", bèn thả luôn eo Liễu Chí Tần không ôm nữa.

"Ơ?" Liễu Chí Tần quay đầu lại

"Nhìn đường!" Hoa Sùng một tay chống ở phía sau, tay còn lại chỉ về phía trước, "Nhìn tôi làm gì?"

"Tôi sợ anh té."

"Té? Cậu lái xe í ẹ còn dám chở tôi đi?"

Liễu Chí Tần giảm tốc độ xe: "Nè, lên xe motor không phải chuyện giỡn đâu, anh ngồi cho chắc vào."

Hoa Sùng nghĩ nghĩ một lúc mới chịu ôm lại eo Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần hỏi, "Nhà anh có trồng hoa nữa à?"

"Ừ, vài chậu, dù gì ban công cũng lớn."

"Là loại gì?"

Hoa Sùng "ừm" nửa ngày rồi trả lời gọn lỏn: "Không biết."

"Không biết?"

"Tiệm thú cưng hoa chim cá cảnh lớn nhất Lạc Thành ở ngay Họa Cảnh ý, có hôm tôi tình cờ đi ngang qua đó, thấy mèo cún chim con nào cũng đáng yêu, nên liền mua về...vài chậu hoa. Lúc bán ông chủ có nói tên mà vừa về nhà tôi đã quên mất rồi."

Liễu Chí Tần suýt bóp thắng: "Anh thấy mèo chó dễ thương nên đi mua hoa? Có hơi sai không?"

"Thì mèo chó đáng yêu thật nhưng mà tôi không có thời gian chăm." Hoa Sùng cười, "Dù là thương thật nhưng không có thời gian dành cho bọn nó thì không nên đem về nhà."

"Thế nên anh tiện tay vớ bừa vài chậu hoa về?"

"Đúng rồi, cây cỏ thì chết cũng không đau lòng."

"....Tôi còn định khen anh tâm hồn thiện lương."

Hoa Sùng vỗ lên eo Liễu Chí Tần một cái: "Thế thì khen đi chứ!"

Liễu Chí Tần cười: "Lần sau đi mua hoa rủ tôi theo được không?"

"Tưởng cậu mua thú cưng, sao cũng mua hoa?"

"Mua chút cây xanh hấp thụ phóng xạ"

"Ừ nhỉ, cậu cả ngày đều ngồi trên máy tính."

(also bạn editor...)

"Đúng rồi."

Hoa Sùng thở dài: "Nhưng mà xong vụ án này mới có thời gian để đi."

"Vậy chúng ta cố gắng phá án sớm." Liễu Chí Tần nhìn thẳng về phía trước: "Sớm tìm ra hung thủ, lấy lại công bằng cho người bị hại."

Trong khoảnh khắc ấy, đôi tay Hoa Sùng vô thức siết chặt lấy eo Liễu Chí Tần. Anh gật đầu, ánh mắt kiên định: "Ừm."

Tê Sơn Cư là khu nhà đắt tiền nhất quận Minh Lạc. Xung quanh nhà Đường Tô căng đầy dây cách ly màu vàng, nhóm kiểm tra hiện trường vẫn còn ở đây từ hôm qua đến giờ.

Đường Tô giống Từ Ngọc Kiều, cũng chưa lập gia đình, sống một mình, chỉ khác một chỗ là nhà cô ấy thường xuyên có khách ra vào. Nhưng từ lúc mất tích đến nay, cũng chỉ có Chu Anh và Đường Hồng tới biệt thự, sau khi điều tra cũng không thu được manh mối gì.

Hoa Sùng đi với Liễu Chí Tần đến thư phòng, anh dạo bước quanh kệ sách, còn Liễu Chí Tần mở máy tính cá nhân của nạn nhân lên.

Sách nhà Đường Tô không nhiều, không giống Từ Ngọc Kiều có cả một căn phòng chứa toàn sách, đa số sách cô ấy là sách tiếng Anh, nhưng sách Lịch sử của Đường Tô không phải không có.

Thư phòng đang yên ắng vang lên những tiếng gõ phím, Hoa Sùng quay đầu nhìn Liễu Chí Tần, nhưng ánh mắt lại bị một khung ảnh đặt kế bên máy tính thu hút.

Ảnh ở bên trong không phải ảnh chụp người như thường thấy, mà là một tấm ảnh phong cảnh chụp khá non tay, chắc là dạng bưu thiếp tự chụp. Nếu là bưu thiếp, sau lưng có thể có lời nhắn. Tấm bưu thiếp được đặt tại vị trí này nhất định là đồ Đường Tô quý trọng.

Hoa Sùng cầm lấy khung ảnh lật lại vừa định lấy ảnh ra khỏi khung thì Liễu Chí Tần đột nhiên nói: "Tổ trưởng, lại đây xem này!"

Trên màn hình máy tính là trang chủ weibo. Hoa Sùng đứng phía sau, khom lưng, một tay chống lên lưng ghế Liễu Chí Tần, "Đây là weibo của Đường Tô?"

"Đúng vậy." Liễu Chí Tần di chuột đến góc phải, mở ra thông tin tài khoản: "Đại Đường Tiểu Tô, đăng ký tài khoản vào năm trước."

Vì di động của nạn nhân đã mất, thời gian cũng gấp rút nên nhóm điều tra chỉ vừa kịp tra đến danh sách cuộc gọi của nạn nhân, còn chưa động đến lịch sử tìm web và tài khoản mạng xã hội, lúc này Liễu Chí Tần mở máy tính cá nhân lên mới tìm được weibo của cô ấy.

Liễu Chí Tần mở ra danh sách bạn bè, Hoa Sùng nhìn nhìn không biết weibo Đường Tô có vấn đề gì: "Sao thế?"

Liễu Chí Tần di chuột đến một tài khoản tên "Trường An Cửu Niệm".

Hoa Sùng lập tức giật mi mắt, tim đập dồn.

"Hai nạn nhân có kết bạn weibo với nhau!" Tài khoản "Trường An Cửu Niệm" của Từ Ngọc Kiều lượng người theo dõi khoảng ngàn, mà "Đại Đường Tiểu Tô" người theo dõi còn nhiều hơn, đến ngàn người."

Liễu Chí Tần đứng dậy nhường ghế cho Hoa Sùng ngồi xuống, nhìn chăm chăm màn hình nói, "Cả hai cô ấy đều là người thích đi du lịch, nhưng bên Từ Ngọc Kiều chỉ đăng ảnh phong cảnh, còn Đường Tô thì đăng thêm rất nhiều những vật phẩm hàng hiệu xa xỉ."

Hoa Sùng nhìn chăm chăm màn hình, đôi mày anh nhíu chặt lại.

Lúc trước vừa mới nhận vụ án Từ Ngọc Kiều, anh với Khúc Trị cũng xem qua weibo nạn nhân, nhưng lúc đó manh mối rối ren, những bài post về phong cảnh du lịch của cô ấy không liên quan gì đến vụ án, xem qua chỉ có thể kết luận, cô ấy có sở thích du lịch và chụp ảnh.

Nhưng hiện tại đã khác.

Đường Tô đăng bài trên weibo thường xuyên hơn nhiều, vì thế lượng người theo dõi cũng cao hơn. Nhưng Đường Tô không phải hot blogger, cô ấy chỉ đơn thuần chụp lại những gì mình trải qua trong đời sống hằng ngày và đăng lên. Mỗi bức ảnh đều đăng kèm với một dòng trạng thái. Nếu bắt phải tìm những điểm giống nhau của những bức ảnh, thì là tất cả đều được chụp ở nước ngoài. Ví dụ như ảnh của một phần bánh ngọt nho nhỏ, được tự chụp trong một quán bánh ở đầu đường Barcelona ()

() Barcelona: Một thành phố lớn ở Tây Ban Nha.

Bài đăng cuối cùng của Đường Tô vào ngày tháng là một bức ảnh chụp một thị trấn yên tĩnh ở Nam Âu (). Caption viết: "Nơi này nghịch ngợm mà thanh nhã, như một người con gái xinh đẹp, yêu nàng, nhớ nàng, mong được gặp nàng lần nữa."

() Nam Âu là một khu vực địa lý thuộc châu Âu. gồm những nước châu Âu bao quanh biển Địa Trung Hải, kể cả Bồ Đào Nha, các bán đảo Balkan, Ý, và Iberia.

Bài đăng này có lượt bình luận, những bình luận đầu tiên hầu hết là "đẹp quá" và "chúc mừng năm mới", những bình luận sau thì đều là "Chị ơi sao không thấy chị online nữa?", "Có chuyện gì sao?"

"Từ Ngọc Kiều cũng có bình luận, thời gian là ngày tháng ." Hoa Sùng đọc thầm: "Tôi có đi qua nơi này rồi này. À đúng rồi, Tô Tô, lâu rồi không thấy chị đăng bài, chị có khoẻ không?"

"Từ Ngọc Kiều không biết cô ấy mất tích." Liễu Chí Tần khoanh tay suy tư. "Hơn nữa Đường Tô đã không đăng bài từ tháng , Từ Ngọc Kiều đến tháng mới nhắn lại, có thể thấy quan hệ cũng không thân thiết."

"Từ Ngọc Kiều nói chuyện với Đường Tô không nhiều lắm." Hoa Sùng tiếp tục lăn chuột xuống xem, "Ở đây có thêm một cái.

Ngày tháng năm ngoái Đường Tô đăng một bức ảnh ở Morocco (). Bình luận đầu tiên () là của Từ Ngọc Kiều, "Đẹp quá."

() Này giống kiểu top comment bên fb ý, nhiều like và cmt trả lời thì đc nhảy lên đầu tiên.

Đường Tô trả lời: "Sang năm tôi định quay lại, cô thì sao, khi nào đi?"

Từ Ngọc Kiều nói, "Không biết nữa, xin nghỉ phép phiền phức lắm. Aizz em thật muốn nghỉ việc luôn, nhưng ba mẹ em không cho."

"Ba mẹ tôi cũng vậy," Đường Tô nói, "Một hai đòi tôi giữ cái chức vị đao to búa lớn gì đó, chẳng để làm gì, chẳng bằng nghỉ làm đi du lịch."

Sau đó có người khác cùng trả lời bình luận của Từ Ngọc Kiều, "Hâm mộ hai cô gái ghê, muốn đi đâu cũng đi được, còn tôi chả có tiền ra nước ngoài."

"Có tiền sướng thật."

"Tôi mà có bố mẹ như hai gái thì còn đi làm chi nữa!"

"Hy vọng kiếp sau em cũng được đầu thai làm tiểu thư như hai chị."

() Morocco, hay Maroc, tên chính thức Vương quốc Maroc, là một quốc gia tại miền Bắc Phi.

"Hai cô ấy quen nhau vì cùng chung sở thích." Hoa Sùng vừa xem weibo Đường Tô vừa nói: "Nhưng chủ yếu là nói chuyện qua mạng, lúc bình luận qua lại cũng có đề cập đến gia đình và công việc, nhưng chưa từng nói cho nhau biết mình đang ở đâu. Weibo cũng không bật chế độ định vị."

"Hai cô ấy không biết cả hai đều ở cùng thành phố Lạc Thành." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng click mở các bình luận khác xem, đều lặp đi lặp lại mấy câu như "Đẹp quá", "Muốn đi ghê". Anh truy cập trang cá nhân của từng người, cũng là những người yêu thích du lịch, đăng đầy hình ảnh phong cảnh.

"Đúng vậy, Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đều không biết cả hai cùng sống chung một thành phố." Hoa Sùng chỉ một cái bình luận, "Nhìn nè, Đường Tô hỏi Từ Ngọc Kiều ở đâu, có muốn gặp mặt hay không, nhưng cô ấy không trả lời."

"Anh vào inbox xem thử xem." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng lập tức làm theo, lắc đầu: "Không có, cả hai chưa inbox nói chuyện với nhau. Hay là đã xoá rồi?"

"Giờ tôi không có phần mềm để tra lại, để lát về cục tôi sẽ xem."

Vài phút sau, Hoa Sùng đẩy bàn phím, "Chúng ta thảo luận lại một chút điểm giống nhau của hai nạn nhân đi."

- -

Khúc Trị hoàn toàn bị thất sủng =]]]]

Truyện Chữ Hay