Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
.
Liễu Chí Tần vừa nói dứt câu, cả phòng liền xôn xao.
Lý Huấn nói ra điều mọi người nghi hoặc nhất: "Sao đến mức ấy được? Chỉ có ghen ghét mà có thể giết người? Ai từ nhỏ mà chẳng đố kị người khác, nếu ai cũng ghen ghét thôi mà đi giết người thì chắc loạn mất."
Khúc Trị tán thành: "Tôi cũng cảm thấy không đến mức đó, nhưng nếu là đố kị mà giết người, thì người ông ta ghen ghét phải là bố mẹ Từ Ngọc Kiều chứ, giết Từ Ngọc Kiều làm gì?"
"Thật ra tôi cho rằng nguyên nhân giết người vì đố kị không lạ, đặc biệt là Khâu Đại Khuê rất yêu thương con gái." Hoa Sùng đứng cạnh Liễu Chí Tần: "Mọi người cảm thấy không đến mức đó, vì mọi người đang rất ổn, không ở trong hoàn cảnh hung thủ, hoặc hoàn cảnh Khâu Đại Khuê."
Trương Mậu giống như đã hiểu ra, gật gật đầu.
"Nhưng mà tôi cũng không đồng ý giả thiết anh Tiểu Liễu vừa nói." Hoa Sùng nói, quay người về phía Liễu Chí Tần cười cười: "Sự đố kị thành lập trên cơ sở quen biết, nhưng theo thông tin chúng ta có thì Khâu Đại Khuê không liên quan gì tới Từ Ngọc Kiều, cô ấy đối với ông ta cũng là một người giàu bình thường thôi, mà ở Lạc Thành không thiếu người giàu, còn rất nhiều người giàu hơn Từ Ngọc Kiều, sao ông ta chỉ nhắm vào cô ấy?"
Liễu Chí Tần cong ngón trỏ gãi lên thái dương, bị phản bác cũng không tỏ vẻ xấu hổ, lịch sự nói: "Là tôi sai sót, đã quên mất điểm này."
Cậu vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Hoa Sùng, nhưng ánh mắt anh lại như chuồn chuồn lướt nước, nhìn cậu một chút rồi lại quay đi hướng mặt về mọi người: "Nói tới đây, thì chúng ta thử cường điệu một chút, đưa "ghen ghét Từ Ngọc Kiều có gia cảnh tốt" vào động cơ gây án. Lúc trước chúng ta không nghĩ đến điểm này, chỉ chăm chăm tìm mâu thuẫn cá nhân với người khác, kết quả thì không tìm được gì cả. Cho nên mọi người chú ý đừng lơ là cái chi tiết "đố kị" này. Khâu Đại Khuê thì tiếp tục thẩm tra, tuy vừa rồi chúng ta suy luận rằng khả năng ông ta là hung thủ rất thấp, nhưng cũng không nói trước được."
•
Cuộc họp kết thúc thì đêm đã khuya, Hoa Sùng ngồi trong phòng họp chưa rời đi, Liễu Chí Tần ngồi cách anh một đoạn xa, gấp sổ tay lại, nhưng cũng không có ý định ra khỏi phòng.
Trương Mậu và Khúc Trị cùng đứng dậy, Khúc Trị kêu, "Tổ trưởng, sao còn chưa đi?"
"Tôi ngồi nghỉ một chút." Hoa Sùng xua xua tay.
Khúc Trị liếc Liễu Chí Tần một cái, hơi nghi ngờ. Trương Mậu thì còn nghi ngờ hơn, vừa ra khỏi cửa đã hỏi: "Anh Liễu mới tới không bao lâu mà sao thân với Tổ trưởng dữ vậy? Hai người đó bàn chuyện động cơ giết người khi nào sao em không biết gì hết?"
"Anh cũng có biết gì đâu." Khúc Trị ai oán xoa bóp vai cổ đau nhức, "Mẹ nó vụ án càng điều tra càng loạn, đầu anh muốn điên luôn rồi."
"Không phải điên đâu, là ngủ không đủ nên não không hoạt động tốt được ý."
"Một ngày có mấy tiếng để ngủ, đủ giấc mới là lạ. Điện thoại di động dù để chế độ chờ giờ cả ngày đến tối còn phải cắm sạc mà!"
"Vậy mà Tổ trưởng Hoa tràn đầy năng lượng ghê anh nhỉ."
Khúc Trị nhìn nhìn, thở dài, "Anh ấy làm gì tràn đầy năng lượng, là cố đấm ăn xôi, ép mình làm việc quá mức thôi."
•
Đợi cho phòng họp không còn ai, Liễu Chí Tần mới đi đến trước mặt Hoa Sùng, đặt một ly thuỷ tinh lên bàn. Trong ly nước nổi lơ lửng năm đoá hoa cúc vàng nhạt.
Hoa Sùng ngẩng đầu, "Thì ra là cậu lấy ly của tôi, làm lúc nãy họp tôi kiếm mãi không thấy."
"Oan quá." Không biết có phải vì đêm đã khuya hay không, Liễu Chí Tần chống cằm, gương mặt có vẻ lười biếng hơn mọi ngày, giọng cũng khàn đi: "Lúc ở ngân hàng Tân Lạc anh nghe điện xong thì vội đi mất, nếu không phải tôi lấy nó về giùm anh thì giờ này nó đã bị công nhân vệ sinh vứt thùng rác rồi."
Hoa Sùng cầm lấy cái ly uống nước rất thông dụng của mình lên lắc lắc, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới hỏi: "Cậu ngâm cho tôi một ly trà khác à?"
"Ly cũ nguội rồi."
"Nguội à, tôi không để ý nữa."
"Anh chỉ toàn tâm để ý đến vụ án thôi."
Hoa Sùng nhẹ nhàng cong khoé môi: "Tiếc là vẫn chưa bắt được hung thủ."
Liễu Chí Tần hơi nghiêng đầu nhìn Hoa Sùng: "Đúng rồi Tổ trưởng Hoa."
"Hửm."
"Sao anh lại gọi tôi là "anh Tiểu Liễu" vậy?"
Hoa Sùng ngẩn ra một chút mới nhớ lúc vừa rồi ở phòng họp có thuận miệng gọi cậu là "Anh Tiểu Liễu."
"Cậu , tôi , tôi không thể hồn nhiên gọi cậu là "anh Liễu" như Trương Mậu được, gọi "Tiểu Liễu" thì lại cán bộ quá, có lão Trần quen làm bộ làm tịch mới gọi được thôi." Anh lắc lắc ly thuỷ tinh, "Đành phải kết hợp một chút, "anh Tiểu Liễu" tôi thấy gọi rất thuận miệng."
"Đúng rồi, rất thuận miệng," Liễu Chí Tần cười, "Vì nghe như tên em trai shipper ấy." (shipper bên ấy gọi là tiểu ca, HS gọi LCT là tiểu liễu ca)
"..... Vậy còn... Liễu Liễu?"
"Anh gọi tôi thế vì mọi người gọi anh là Hoa Hoa sao?"
Hoa Sùng đen mặt.
Liễu Chí Tần cười rất nhỏ trong cổ họng: "Được rồi, tôi không nên khiêu chiến Tổ trưởng uy quyền nữa. Anh Tiểu Liễu cũng ổn, ít nhất vẫn còn được gọi là "anh"."
Hoa Sùng bỗng dưng thấy ngực có chút ngứa ngứa như bị cái gì nhẹ nhàng cào lên.
"Tàu điện ngưng chạy rồi." Khoé môi Liễu Chí Tần cong lên: "Tổ trưởng, tôi chở anh về nhé."
Hoa Sùng mở nắp ly hớp một ngụm trà hoa cúc:, "Tôi muốn đi xem Khâu Vi Vi."
Ánh mắt Liễu Chí Tần có hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu tình hình, "Tôi đi với anh."
(Tổ trưởng Hoa: Nhà bao việc, yêu đương gì tầm này =]])
•
Khâu Vi Vi bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng, trước mắt đang ở bệnh viện Nhân dân Lạc Thành, lúc Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đến, con bé vừa mới ngủ do được tiêm thuốc an thần.
Nhà Khâu chẳng còn ai thân thích, Khâu Quốc Dũng thì tính tình kì cục, đụng gì cũng chửi ầm lên, gây xích mích với tất cả hàng xóm, giờ Khâu Vi Vi nằm viện, một người hàng xóm đến thăm cũng không có, chỉ có cô cảnh sát ngồi một bên chăm.
Bác sĩ nói đứa nhỏ này rất đáng thương, lúc vừa đưa đến thì không ngừng gào thét "Giết người, giết người", tâm lý bất ổn, dùng thuốc an thần mới khá được một chút.
Hoa Sùng không vào phòng bệnh, chỉ ở bên ngoài nhìn xuyên qua lớp kính, rồi xoay người dựa vào bức tường trắng tinh của bệnh viện. "Khâu Đại Khuê luôn miệng nói yêu thương con gái, mà tôi thấy, ông ta cũng chẳng khác bố mình là bao."
Liễu Chí Tần đứng cạnh cửa: "Cô bé này chỉ có thể vào trại trẻ mồ côi thôi."
Hoa Sùng muốn hút thuốc, nhưng lấy bật lửa ra rồi mới nhớ đến đây là bệnh viện, chỉ biết cầm bật lửa xoay trong tay: "Đồn Công an và Tổ Dân phố sẽ sắp xếp. Đi trại trẻ mồ côi cũng tốt, còn đỡ hơn phải quay về sống trong ngôi nhà đã từng có án mạng."
Liễu Chí Tần hé miệng, muốn nói gì, nhưng sau lại thôi.
Cô cảnh sát trẻ cũng đi lại trò chuyện vài ba câu, nói Đồn Công an sẽ không bỏ mặc đứa nhỏ này, sẽ lo lắng cho nó hết mức có thể.
Hoa Sùng luôn dịu dàng với phụ nữ, Liễu Chí Tần cũng lịch sự, thấy thế xuống lầu mua hai ly sữa đậu nành nóng, đưa cho cô cảnh sát và Hoa Sùng mỗi người một ly.
Trò chuyện một lúc, cô cảnh sát vô tình nhắc đến chạng vạng hôm nay đồn cảnh sát Phú Khang nhận thêm một vụ án mạng, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần nghe được đều cả kinh.
Lúc nhận được điện thoại của Hoa Sùng đòi bàn giao vụ án mới, Trần Tranh đang đi nhậu với Hàn Cừ.
Đội quân tinh nhuệ của cảnh sát đặc nhiệm vừa trở về từ Bắc Kinh. Trong cuộc huấn luyện chung của cảnh sát đặc nhiệm quốc gia do Bộ Công an tổ chức, đội của Hàn Cừ đã giành được vài vị trí đầu bảng. Hàn Cừ vui vẻ tự bỏ tiền túi khao toàn đội đi quán ăn khuya nhậu một bữa, vốn đang muốn gọi Hoa Sùng đi chung, nhưng lại ngại anh đang sứt đầu mẻ trán với án tử, không có thời gian, đành phải lui về phương án tiếp theo, gọi Trần Tranh ra nhậu thay.
Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự mồm quen ăn sơn hào hải vị đắt tiền đã thật sự đồng ý đi.
(hai ông này thật sự hint lắm luôn á =]]])
Quán ăn khuya ồn ào náo nhiệt, Trần Tranh cầm điện thoại hét to cả buổi, mới nghe rõ Hoa Sùng đang nói gì, lập tức tỉnh rượu, cầm lấy áo khoác rời đi. "Cậu lập tức về cục đi, tôi đi liên lạc với cục dưới!"
•
Lữ Dương vừa mới , còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhà nằm ở khu trung tâm Lạc An, cha mẹ đều là giám đốc xí nghiệp, chuẩn bị ôn luyện tháng, cuối năm thì đưa cậu tới Canada du học. Nhưng cậu ta từ nhỏ đã si mê lịch sử, luôn mơ mộng lớn lên sẽ thành một nhà khảo cổ học. Lữ Dương cãi nhau liên tục với cha mẹ, tuyên bố không ra nước ngoài, lại còn thường xuyên trốn học, không đến đại học Lạc thành tham gia khoá lịch sử thì cũng đi thư viện gặm sách sử, bạn bè trên mạng đều là người yêu thích lịch sử.
Mới gần đây, trừ lúc đến đại học Lạc Thành và thư viện, thì cậu ta còn thường đến một chỗ, đó là khu khai quật khảo cổ mộ quý tộc.
Những người trong đội khảo cổ tính tình cũng dễ chịu, khá thích những người trẻ tuổi đến giao lưu lịch sử, Lữ Dương đi được một lần thì đâm nghiện, mấy ngày sau liên tục đến đeo bám đội khảo cổ học thêm kiến thức, lại còn muốn tự mình tham gia khai quật.
Nhưng đội khảo cổ dù có dễ chịu đi chăng nữa, thì nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, không thể để người ngoài tham gia khai quật, nhỡ đâu làm hỏng vật khảo cổ thì không ai đền được. Lữ Dương cũng không giận, cậu ta chạy đi mua một bộ dụng cụ khảo cổ, đến khu đất gần nơi khai quật "luyện tập". Suy nghĩ cậu ta rất đơn giản: nếu mộ quý tộc ở kia, thì xung quanh chắc chắn cũng sẽ có thứ gì đó, luyện tập trước cũng coi như sau này xin tham gia vào đội cũng dễ.
Đội khảo cổ biết cậu ta ở ngoài "luyện tập", nhưng vì không ảnh hưởng gì đến việc khai quật của đội nên đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không ai nói gì.
Lữ Dương đào mấy ngày, đúng là đào được "thứ gì đó", là một thi thể phụ nữ còn chưa thối rữa hoàn toàn.
Cùng một lúc nhận được hai vụ án mạng, bên cục Cảnh sát hình sự Phú Khang cũng cân nhắc lắm, mới quyết định chuyển trước vụ Khâu Đại Khuê sang cục thành phố, còn vụ án còn lại cục sẽ tự điều tra, nào ngờ nửa đêm Trần Tranh gọi điện thoại đòi giành luôn vụ án.
Buông di động, Trương Hoài còn chưa tỉnh hẳn ngủ, lèm bèm mắng, "Một vụ phá còn chưa ra, lại còn đòi thêm... Không thấy mệt à?"
•
Phòng nghỉ của Tổ Trọng án không lớn, giường cũng nhỏ, mang danh giường đôi nhưng hai cô gái mi nhon nằm thì họa may mới vừa, còn hai người đàn ông cao trên mét tám thì rất chật chội.
Hoa Sùng không về nhà, chờ ở cục nhận hồ sơ vụ án mới đến, Liễu Chí Tần cũng không về. Nửa đêm phân cục Phú Khang chuyển hồ sơ vụ án lên, Hoa Sùng nghiên cứu cho đến lúc bên Từ Kham bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi, mới mỏi mệt dựa lưng vào tường.
"Tổ trưởng?" Liễu Chí Tần vỗ khuỷu tay anh: "Đi nằm một chút đi,"
Hoa Sùng vuốt mặt vào phòng nghỉ, lúc đi cũng suy nghĩ đến vụ án, quên mất có Liễu Chí Tần đang ở cạnh.
Anh không có thói quen đắp chăn, lúc ngủ ở phòng nghỉ thích cuộn chăn lại để gối đầu. Trong lúc mơ mơ màng màng anh thấy ai giật mất gối đầu, sau lại cảm thấy có người đắp chăn lên, rồi rất nhanh chìm vào trong mộng, không kịp phản ứng gì.
Phòng nghỉ không bật đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài hắt vào tù mù, Liễu Chí Tần ngồi xổm ở mép giường, mắt nhìn chăm chú Hoa Sùng đang ngủ say trước mặt, không biết sau bao lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay, bắt lấy cằm anh.