Tâm Độc

chương 96

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phản chiếu

.

Trong một buổi họp hết % là đàn ông, Ngưu Mị tuổi mặc trang phục công sở cắt may khéo léo, đầu tóc chỉnh tề, đĩnh đạc đường hoàng thuyết giảng, giọng nói ôn hòa nhưng không mất đi vẻ cương quyết, từ đỉnh đầu đến gót chân cô ta như được bao phủ trong một tầng ánh sáng mê hoặc.

Cô ta trang điểm đúng với tuổi của mình, từ màu phấn mắt, màu son môi, không hề cố ý làm cho trẻ ra. Khóe mắt cô ta lúc cười cũng lộ chân chim. Nhưng dù vậy, cả phòng họp vẫn hoàn toàn chú ý lên người cô ta.

Những gã đàn ông thân tây trang chân giày da dùng ánh mắt soi mói cơ thể cô ta. Có người thật sự vì nội dung thuyết trình hấp dẫn, khuôn mặt lộ vẻ tán dương, có người lại khinh thường và tham lam ra mặt, nghiêng người khe khẽ nói nhỏ với người ngồi bên cạnh.

Mặc dù cứ ra rả "nam nữ bình đẳng", nhưng vị trí của đàn ông và phụ nữ trong công ty, chính quyền thì vẫn rất rõ ràng.

Tỷ như đàn ông thành công thì đó là thành công, mọi người sẽ ca ngợi sự quyết đoán, kiên trì và tài năng của anh ta. Nếu anh ta sinh ra bần cùng nghèo khổ, thì đó là ý chí vươn lên đổi đời, anh ta sẽ trở thành mục tiêu phấn đấu của vô số người. Thành công của anh ta là dựa vào thực lực, và sinh ra đã có sẵn sự thông minh.

Nhưng khi một người phụ nữ thành công, mọi người lại có thói quen xì xầm bàn tán sau lưng cô ấy, suy đoán xem tại sao cô ấy thành công. Nếu cô ấy nhà nghèo, người ta sẽ nói có đại gia chống lưng, chắc là quan hệ tình tiền. Nếu cô ấy là con nhà phú quý, mọi người lại sẽ nói, vậy thì thành công dễ quá rồi, cha mẹ lót đường sao không thành công được?

Đàn ông thành công từ thực lực và chăm chỉ nỗ lực.

Phụ nữ thì thành công vì bề ngoài và ăn may.

Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thành đạt luôn thu hút nhiều ánh nhìn.

Nhưng những ánh mắt này, không phải cái nào cũng là thiện ý.

Ngưu Mị gần như đã quen với những ánh mắt có tán thưởng có khinh thường nhìn mình.

Cô ta thản nhiên tiếp tục trình bày quan điểm của mình, giọng điệu đều đặn không có gì thay đổi. Nói xong, cô ta đảo mắt nhìn mọi người, lộ ra một nụ cười thong dong tự tin.

Đó là sự phản pháo của cô ta trước thái độ khinh thường ấy.

Sau khi hội nghị kết thúc, Ngưu Mị nện gót giày cao gót nhanh chóng bước ra ngoài, ném lại phía sau ánh mắt của bọn đàn ông.

Xã hội có một hiểu lầm với đàn ông, cho rằng họ không giống phụ nữ ngồi lê đôi mách, nhưng thật ra, có lúc nào là họ không nắm giữ quyền lên tiếng đâu.

Phụ nữ rất ít tụ tập bàn tán về cơ thể đàn ông. Nhưng bọn đàn ông thì có thể ngang nhiên bàn tán về ngực, đùi, mông một cô gái, dù là tiếp tân, tiếp viên trẻ đẹp, hay là nhân viên cấp cao của tập đoàn lớn.

Họ cũng xem cái hành động này chỉ là đùa giỡn chẳng ảnh hưởng gì ai. Có người còn nói mấy cô gái được đàn ông chú ý thân thể phải cảm thấy vui vẻ và vinh dự mới đúng.

Đối với họ, phụ nữ chỉ như một "biểu tượng tình dục" mà thôi.

Họ bàn tán Ngưu Mị, thậm chí có ý dâm với cô ta. Vừa xem thường lại vừa muốn chinh phục, mâu thuẫn mà không tự biết, đốn mạt mà chẳng nhận ra, hèn hạ mà cứ tưởng mình phong lưu ưu tú.

Mà dù họ có bàn tán cỡ nào, cũng không thể biết được Ngưu Mị thật sự là con người như thế nào.

Ngưu Mị trở lại văn phòng, ngay khi vừa đóng cửa lại, mặt nạ tươi cười lập tức vỡ nát như bột phấn.

Cô ta run rẩy chống tay lên bàn, cổ họng dồn dập tiếng thở dốc, một sợi tóc mái rũ xuống dưới, trông cô ta có vẻ chật vật, không hề giống lúc giỏi giang thong dong trình bày trước mặt người khác kia.

Mọi người chỉ nhìn thấy bề ngoài ngăn nắp của cô ta, chỉ có cảnh sát thấy rõ thế giới nội tâm đen đặc không chút ánh sáng cô ta hòng giấu kín.

Tỉnh Mính, trấn Mạn Hề.

Vì gần biên thùy, kiến trúc nơi đây bị ảnh hưởng ít nhiều bởi quốc gia láng giềng. Những người phụ nữ có dáng người to lớn, mặc những bộ váy đơn giản, ai cũng hoặc là đẩy những xe nhỏ chở đầy đồ dùng, hoặc là xách mang bọc lớn bọc nhỏ đi trên đường. Da dẻ các cô ngăm đen, mặt mày xám xịt, ánh mặt dại ra và mờ mịt. Đàn ông thì lại thanh thản hơn rất nhiều, có người ngồi trong quán trà đánh bài, có người tụ tập ven đường tán dóc.

Nơi này nghèo, rất nghèo, và vô cùng lạc hậu. Đây là nhận thức đầu tiên của Liễu Chí Tần khi vừa đặt chân đến đây.

Lúc này, cậu vừa ra khỏi một nhà dân, tay cầm điếu thuốc chưa bật lửa, tay cầm điện thoại, bước nhanh đến phiến đá xanh ven đường áp di động sát bên tai.

Bên kia đầu dây là Hoa Sùng.

"Ngưu Mị cũng được coi là một nhân vật làm mưa làm gió trong trấn Mạn Hề. Mấy chuyện của cô ta lúc trước giờ còn được dân ở đây kể ra tận mấy cái dị bản. Tôi nhờ người dân viết biên bản cam đoan với ghé đồn công an hỏi chuyện thì cũng hiểu được đôi chút ngọn ngành sự việc."

Liễu Chí Tần vừa đi vừa nói chuyện: "Mấy vụ án giết hại bé gái của tỉnh Mính toàn bộ đều xảy ra ở trấn Mạn Hề. Chỗ này không còn gọi được là "trọng nam khinh nữ" nữa, phải gọi là "thù hằn phụ nữ" mới đúng. Thời còn phong kiến thì phụ nữ trong trấn Mạn Hề ngang bằng với gia súc, chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi. Khoảng chục năm gần đây thì có cải thiện quan niệm một chút nhưng phụ nữ ở đây vẫn rất thê thảm, vẫn chỉ là vật phụ thuộc nhà mẹ đẻ và nhà chồng. Ngưu Mị tên thật là Mai Tứ, Mai trong hoa đào, Tứ là bốn."

Đầu óc Hoa Sùng xoay rất nhanh, "Vì cô ấy là con gái thứ tư trong nhà?"

"Đúng vậy. Trừ người chị cả, con gái nhà họ Mai đều không có được một cái tên tử tế." Liễu Chí Tần nói: "Mai Tứ...... À không, Ngưu Mị là nữ sinh đầu tiên đậu đại học trong trấn, cũng là học sinh có điểm thi cao nhất trấn, nhưng năm đó, cô ấy suýt không được đi học đại học."

Hoa Sùng hỏi: "Bị người nhà và dân ở đó ngăn cản phải không?"

Liễu Chí Tần thở dài, "Còn có trường học nữa. Tôi giờ cũng chưa biết sâu lắm, chỉ rõ chuyện trên Ngưu Mị còn ba người chị gái, dưới thì có một em trai, Ngưu Mị chỉ lớn hơn em trai có một tuổi. Làm "con gái út", Ngưu Mị từ khi sinh ra đã là đứa trẻ bị cả nhà bỏ mặc nhất, dư thừa nhất, nhưng cô ta thật sự rất thông minh. Mạn Hề cũng giống như nhiều trấn gần biên cảnh, được hưởng chính sách trợ cấp giáo dục của chính phủ, đi học không tốn tiền, nhưng trình độ giáo viên cũng không quá đảm bảo, không thể so với các giáo viên trong thành phố. Nhưng mà thành tích thi cử của Ngưu Mị lại xuất chúng, điểm thi dù xếp hạng toàn bộ tỉnh Mính cũng lọt được vào top đầu. Ba chị gái thì đã lấy chồng, ở bên nhà chồng. Sau khi thi đại học, cha mẹ cô ta ép cô ta đưa giấy báo trúng tuyển đại học Tinh Thành cho em trai."

"Giấy trúng tuyển cũng có thể đổi?" Hoa Sùng khó hiểu: "Tôi chưa từng nghe nói có trường hợp này. Hơn nữa Ngưu Mị lớn em trai một tuổi, lại còn không cùng giới tính?"

"Cô ta và em trai nhập học cùng năm. Trấn Mạn Hề không quản nghiêm tuổi nhập học." Liễu Chí Tần nói tiếp: "Còn chuyện đổi giấy báo trúng tuyển thì, cha mẹ ngu muội lạc hậu cổ hủ nên cái gì cũng có thể nghĩ ra được. Em trai Ngưu Mị học rất kém, lên cấp ba còn rất khó khăn. Nhưng cha mẹ Ngưu Mị thì lại ngu muội, muốn cho con trai học nhiều, nên ép Ngưu Mị vô cớ. Tổ trưởng Hoa, giờ anh đã có thể tưởng tượng ở đây trọng nam khinh nữ đến mức nào chưa? Trong mắt họ, sinh viên nữ là khác người, thậm chí là không được tồn tại. Họ điên cuồng ngăn cản Ngưu Mị, ba chị gái của cô ta cũng tham gia."

"Cả các chị của cô ta?" Hoa Sùng nhíu mày.

"Đúng vậy, hơn nữa tôi còn nghe được, ép Ngưu Mị nhiều nhất không phải đàn ông trong trấn, mà là những người phụ nữ đã lấy chồng." Liễu Chí Tần trở lại xe, "Tôi thật ra cũng có thể hiểu một phần. Những người đó từ nhỏ đã bị dạy dỗ phụ nữ là phải phục tùng gia đình, hy sinh tất cả vì gia đình, chuyện bỏ nhà đi học là không chấp nhận được. Ngưu Mị thành người phụ nữ nổi bật nhất, cô ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt trong mắt những phụ nữ khác. Những người đó không thể cho phép xung quanh mình xuất hiện một cô gái độc lập và ưu tú như vậy. Năm đó Ngưu Mị chỉ có tuổi, ở nhà bị cha mẹ chị em chèn ép, bên ngoài thì bị người trong trấn nói này nọ, khoảng thời gian đó đúng là tình thế nước sôi lửa bỏng."

Hoa Sùng hỏi: "Vậy cuối cùng có kịp báo danh không?"

"Có, cũng không trễ nải chuyện học. Cô ta học đại học bốn năm rất suôn sẻ, cũng không bị người trong trấn đến phá." Liễu Chí Tần nói: "Vì mấy viên chức trong thôn đến nói giúp và hòa giải. Nhưng mà hòa giải cũng là kế sách đối phó, giải quyết vấn đề cấp bách thôi, bài toán khó thì lại đẩy qua tương lai. Bên các viên chức trong thôn thỏa thuận Ngưu Mị có thể học đại học, nhưng phải cam đoan sau tốt nghiệp phải quay về trấn Mạn Hề. Ngưu Mị thật sự không có lựa chọn khác."

Hoa Sùng nhớ tới lúc gặp Ngưu Mị ở quán cà phê, đã nhận ra trong ánh mắt cô ta dày đặc bụi trần.

Khi đó, anh vẫn chưa ý thức được người phụ nữ trước mắt đã phải trải qua những gì.

"Bốn năm sau, Ngưu Mị tốt nghiệp đại học Tinh Thành, cũng từ chối vài offer của mấy công ty, trở về trấn Mạn Hề. Tôi nghĩ cô ta cũng đấu tranh nội tâm lắm, nhưng mẹ cô ta bệnh nặng, cũng không còn cách nào." Liễu Chí Tần nói: "Có lẽ đối với cô ta, tình thân tuy bạc bẽo, gia đình tuy là gánh nặng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn chặt đứt. Cô ta về trấn dạy học rồi kết hôn sinh con. Nếu như đứa bé đầu lòng không bị bắt cóc, có lẽ cô ta sẽ dành cả đời ở trấn Mạn Hề."

Hoa Sùng căng thẳng, "Những nơi quá trọng nam khinh nữ, các bé gái rất dễ bị sát hại, bé trai thì dễ bị bắt cóc."

"Phải. Ngưu Mị sinh con trai, vừa đẻ xong thì đứa bé bị tách ra phòng riêng. Giờ trấn Mạn Hề còn chẳng có bao nhiêu cái camera chứ đừng nói gì năm trước. Mất con rồi là không thể tìm về." Liễu Chí Tần bình tĩnh nói: "Nhà chồng Ngưu Mị và cả nhà mẹ đẻ đều đổ tội làm mất con lên đầu cô ta, chồng cô ta thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay liên tục. Vừa xuất viện không bao lâu, cô đã bị ép có thai lần nữa. Sau khi đã mang thai lần hai, thì chồng cô ta, Lương Siêu ép cô ta đi siêu âm - lúc đó trong trấn rất thịnh hành siêu âm - thì xét nghiệm ra, cô ta mang thai con gái."

Hoa Sùng cảm thấy máu dồn hết lên đỉnh đầu, "Cô ấy bị ép phá thai?"

"Ngưu Mị bị ép buộc sinh non, cô ta cố gắng hết sức để giữ lại đứa bé trong bụng. Nhưng trừ Ngưu Mị, chẳng ai muốn cô ta sinh con gái. Con gái ở trấn Mạn Hề......" Liễu Chí Tần dừng một chút, cố gắng nuốt xuống những câu nói nhân tình tự: "Thiết bị y tế và vệ sinh ở bệnh viện trấn rất tệ, hơn nữa sau khi sinh đứa đầu lòng thân thể Ngưu Mị đã không được tốt, sau khi đứa bé gái bị phá, cô ta cũng mất đi khả năng làm mẹ."

Hoa Sùng hít sâu một hơi, cảm thấy vừa phẫn nộ lại vừa bất lực.

Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Sau khi biết Ngưu Mị đã vô sinh, Lương Siêu ly hôn, đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ. Ở trấn Mạn Hề, phụ nữ không thể tự ly hôn. Nhưng đàn ông lại ly hôn rất tiện. Con gái bị phá, không thể lại làm mẹ là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời Ngưu Mị. Mấy tháng sau, cô ta được vài quan chức trẻ ở trấn Mạn Hề giúp rời đi."

"Người nhà cô ta đâu?" Hoa Sùng nhẩm tính thời gian, "Ngưu Mị rời thôn khoảng hai mươi năm là chẳng thấy cô ta còn dính líu bất cứ thứ gì với thôn đó nữa. Người nhà cô ta cho cô ta rời đi mà không lên xin xỏ gì à? Còn người tên Lương Siêu kia nữa, ông ta không đi tìm Ngưu Mị sao?"

"Đối với cha mẹ Ngưu Mị, cô ta là một người dư thừa. Họ đẻ bốn người con gái chỉ vì mục đích có bằng được con trai. Mà Ngưu Mị lại còn là bé gái cuối cùng. Theo như cách nói của người dân ở đó, cô ta là đứa dư thừa nhất, không có cô ta thì nhà bớt đi một gánh nặng." Liễu Chí Tần châm thuốc lá, "Lúc cô ta rời Mạn Hề, mẹ cô ta vừa chết, bố và ba chị gái thì gây gổ với cô ta một trận, nhưng không phải luyến tiếc, mà muốn cô ta đi làm để nuôi em trai. Lúc đó em cô ta vừa tròn , đang vội vàng cưới vợ. Sau đó chính phủ thôn phải ra mặt, mấy chuyện này tôi không rõ lắm. Nói chung là sau khi Ngưu Mị vừa đi thì cắt đứt liên lạc hoàn toàn với người nhà và cả thôn."

"Này có vẻ không hợp lý." Hoa Sùng nói: "Cô ta giàu có như thế, lẽ ra người nhà cô ta phải đến bòn tiền mới đúng."

"Tổ trưởng Hoa, nếu tôi và anh vẫn đang sống tại trấn Mạn Hề, sẽ không nghĩ như vậy." Liễu Chí Tần gõ rớt bớt tàn thuốc, "Chỗ này như ngăn cách với toàn bộ những nơi khác, không chỉ về mặt giao thông, còn có cả tư tưởng. Họ không tin một người phụ nữ chỉ có một mình lại có chỗ đứng được trong xã hội, cũng ghét phải học tập những kiến thức, quan niệm tiến bộ bên ngoài. Người trong thôn thậm chí còn đồn nhau Mai Tứ không sống nổi, chết từ lâu rồi."

"Thật là......" Hoa Sùng day trán, cảm thán.

"Còn Lương Siêu." Liễu Chí Tần nói: "Sau khi Ngưu Mị rời Mạn Hề không lâu, ông ta bị người ta đâm hơn mười nhát dao, tử vong rồi."

Hoa Sùng nheo mắt, "Bắt được hung thủ chưa? Có liên quan gì đến Ngưu Mị không?"

"Không bắt được hung thủ. Hung khí là dao của Lương Siêu, trên có vân tay của ông ta, và một dấu vân tay lạ. Dấu vân tay lạ chắc chắn là của hung thủ, nhưng cảnh sát đi đối chiếu với tất cả người trong thôn thì không khớp với ai cả. Cả phương pháp điều tra và kỹ thuật khi ấy rất lạc hậu, hung thủ trốn năm rồi, có thể xác định vụ án này không liên quan đến Ngưu Mị. Nhưng mà cũng vì chuyện này, dân Mạn Hề lại nói Ngưu Mị khắc chồng, là người xui rủi."

Hoa Sùng cảm thấy buồn cười, "Lúc đó họ ly hôn rồi, Ngưu Mị còn không ở trấn Mạn Hề, khắc chồng là chồng nào nữa?"

"Họ luôn tìm ra lý do để đổ tội lỗi lên đầu phụ nữ." Liễu Chí Tần nói: "Hôm nay tôi mới cảm thấy rõ, thật ra cái quan trọng không phải trọng nam khinh nữ, mà là sự căm ghét giữa những người cùng giới với nhau. Đàn ông ở đây chỉ coi Ngưu Mị là một trò cười, còn phụ nữ, những từ như khắc chồng, hồ ly tinh, đồ đê tiện đều là từ miệng họ ra."

Hoa Sùng im lặng, Liễu Chí Tần tạm thời cũng không nói gì.

Đột nhiên, hai người lên tiếng cùng lúc, cũng ngừng lại cùng lúc: "Ngưu Mị thì......"

Liễu Chí Tần hắng giọng: "Anh nói trước đi."

"Trước tuổi, Ngưu Mị sống trong một gia đình, xã hội trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Cô ta được sinh ra là vì ba mẹ muốn có con trai, sinh ba lần cũng không có thể như ý muốn, đến lần thứ tư thì ra cô ta. Từ nhỏ đã bị nói bản thân mình là dư thừa, đàn bà sinh ra chỉ để hầu hạ đàn ông. Cô ta không có tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác. tuổi, suýt chút nữa không thể vào đại học, dù đi được rồi cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ bị lôi về. tuổi, vì áp lực nào đó chúng ta chưa rõ, cô ta từ bỏ tương lai xán lạn về lại trấn Mạn Hề, chờ đợi cô ta chỉ là bốn năm dày vò. Con trai bị trộm, con gái bị ép phá đi, không còn khả năng làm mẹ.... Lúc này, cô ta hoàn toàn nhận rõ hiện thực tàn khốc, muốn bắt đầu một cuộc sống mới." Hoa Sùng ngừng một lúc rồi nói tiếp,

"Nhưng mỗi sự kiện từng trải qua trong đời luôn để lại dấu vết. Cô ta không thể quên được khổ cực mình đã trải qua, không thể quên được nguyên nhân bất hạnh là vì mình là phụ nữ. Hơn nữa, cái cô ta gọi là "cuộc sống mới", thật ra cũng chẳng mấy đẹp đẽ. Cô ta có từng nói với tôi đại ý là phụ nữ muốn lên được vị trí như đàn ông, phải trả giá, đánh đổi rất nhiều thứ hơn đàn ông, phải đối diện với cả sự châm chọc mỉa mai. tuổi đến tuổi, cô ta từ thôn nữ hai bàn tay trắng thành CEO tập đoàn lớn, không khó tưởng tượng được đau khổ cô ta phải trải."

"Đúng vậy." Liễu Chí Tần gật đầu, " tuổi là một bước ngoặc. Nhưng dù trước hay sau nó vẫn tràn đầy khổ cực và tra tấn. Chỉ khác là sau tuổi cô ta có tiền tài an ủi, nhưng tiền cũng không mua được hạnh phúc. Nhận thức của cô ta đã bắt đầu hình thành một quan niệm: Bé gái sống trên đời này chỉ chịu đựng bất hạnh mà thôi."

Hoa Sùng ngẫm nghĩ, rồi sửa lại, "Hẳn phải là bé gái sinh ra trong gia đình nghèo, bị cha mẹ lợi dụng, nên sống trên đời là bất hạnh. Số phận cô ta đã không thể tốt đẹp, nên cô ta muốn giải thoát cho các bé gái như......"

"Vương Tương Mỹ, Trần Vận." Liễu Chí Tần nói: "Có lẽ còn có vài bé gái khác nữa. Ngưu Mị xuống tay, là vì cô ta cho rằng đó là hành vi "cứu rỗi". Sevoflurane dùng giết hại Vương Tương Mỹ cũng khớp với quan niệm hành vi của cô ta!"

Xe đã về đến Lạc Thành, Hoa Sùng siết chặt di động nóng cháy, "Hôm chúng ta thấy cô ta mua xiên nướng nhà Trần Vận, không phải mua cô ta ăn mà là cho Trần Vận. Trần Vận còn sống, bị cô ta giấu ở chỗ nào đó! Cô ta chưa giết con bé ngay có thể là vì......"

"Tìm không thấy thuốc gây mê Sevoflurane!"

Hai người đồng thanh, đến cả nhịp tim đập cũng gần như trùng nhau. (đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn...)

"Ngưu Mị không rõ quá khứ của Ngưu Minh, chỉ biết cậu ta là trẻ mồ côi. Có lẽ Ngưu Mị không có quá nhiều tâm lý đề phòng với trẻ em. Cô ta hai lần mất con, mất khả năng sinh sản. Lúc nhận nuôi Ngưu Minh cô ta có lẽ đơn giản chỉ là muốn có một đứa trẻ để bầu bạn." Hoa Sùng nói: "Nhưng Ngưu Minh lại không đơn giản như vậy. Ngưu Minh là người gần gũi Ngưu Mị nhất, cũng có thể là người thấu hiểu nội tâm cô ta nhất. Ngưu Minh biết sự hiện diện của Sevoflurane, thậm chí biết cô ta giết người. Nhưng cậu ta không vạch trần, chỉ trộm đi thuốc mà cô ta định tiêm cho Trần Vận, rồi dùng nó để hạ sát Chu Lương Giai."

Đột nhiên, một tiếng thắng xe rất gấp vang lên, Hoa Sùng giật mình, thấy xe đang dừng giữa đường, suýt nữa đâm vào một xe khác.

Từ Kham trắng bệch mặt, "Xin lỗi, tôi mải nghe vụ án không tập trung lái xe."

Chung quanh vang lên ầm ĩ tiếng kèn xe khác, Hoa Sùng vỗ vỗ vai Từ Kham. Từ Kham hít sâu một hơi, rầm rì lầm bầm lầu bầu vài câu rồi tập trung lái xe về cục cảnh sát thành phố.

"Vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Không có gì. Pháp y Từ Kham của chúng ta đang phiêu, không cẩn thận dẫm phanh gấp."

Từ Kham trừng mắt lườm Hoa Sùng một cái.

Liễu Chí Tần nghe cả hai không xảy ra chuyện gì, cậu nhẹ thở phào, rồi tiếp tục nói: "Không có Sevoflurane, Ngưu Mị sẽ không thể động thủ. Giờ chúng ta vẫn còn hai cơ hội, một là cứu Trần Vận, hai là truy tìm nguồn cung Sevoflurane bất hợp pháp."

"Ừm, đang cho điều tra rồi." Nói tới đây, Hoa Sùng đột nhiên nhớ tới cái mộ trống không ở nghĩa trang Chu Sơn, nói: "Tôi về đồn cảnh sát một chút, rồi ghé thôn Lạc Quan ngay. Mộ Lưu Húc Thần đã bị mở ra, mất hũ tro cốt. Đội I đang kiểm tra các nghĩa trang công cộng ở Lạc Thành, tạm vẫn chưa có tin gì mới. Tôi thì đang nghi Ngưu Minh đã đem hũ tro về chôn dưới bưu điện thôn Lạc Quan."

Liễu Chí Tần cả kinh, "Nếu đúng là như vậy, hôm đó Ngưu Minh đến bưu điện là để thăm lại Lưu Húc Thần? Nhưng sao cậu ta lại mạo hiểm như thế? Đang là nghi phạm vụ án, tất cả cảnh sát đều chăm chú quan sát cậu ta, sao cậu ta lại liều lĩnh như vậy? Chỉ là đi thăm, chờ sang ngày khác không được sao?"

"Từ từ! Ngày giỗ Lưu Húc Thần...... Không, sinh nhật là ngày nào?"

" tháng ." Liễu Chí Tần nói: "Không khớp."

" m lịch thì sao?" Hoa Sùng vừa dứt lời đã nghe tiếng lật lịch, vài giây sau, giọng Liễu Chí Tần truyền đến ống nghe: " m lịch là ngày tháng , đúng là khớp ngày Ngưu Minh đến bưu điện!"

Kết thúc cuộc gọi với Liễu Chí Tần, Hoa Sùng lập tức gọi cho Trương Mậu, nhưng chuông đổ hết thời gian cũng không ai nhấc máy.

Anh nhíu mày, vừa định gọi sang Tiếu Thành Tâm, thì Trương Mậu đã gọi lại, giọng vừa gấp gáp vừa hưng phấn: "Tổ trưởng Hoa, Tiền Sấm Giang tự thú rồi!"

--

Chữ Mạn Hề (曼奚) tên của trấn cũng có nghĩa á. Mạn là nhỏ nhắn xinh đẹp, Hề là con sen/con ở/người hầu nữ. Dĩ nhiên đây là trấn giả lập của chị hòa chứ không có thật, nhưng tỉnh Mính thì chắc có.

Chị Hòa đặt địa danh mình nghĩ có thật nhưng tên gọi trại đi. Hiện mình chỉ tra được Lạc Thành (thành phố Lạc) của hai anh ở là Lạc Dương (Hà Nam) nhờ dữ kiện đồ cổ lăng mộ với núi Bắc Mang Sơn trong case thôi =]]]] Nhưng mà Bắc Mang Sơn là tên gọi cũ thời vua chúa của núi Nguy Sơn bây giờ, nên dám là chị Hòa dùng cái bản đồ TQ thất lạc thời xuân thu chiến quốc nào đó để gọi địa danh lắm, chẳng qua t ăn may vì Lạc Dương là cố đô nên ko rename còn BMS có trận đánh lịch sử nên baidu vẫn ra =]]]]]

Truyện Chữ Hay