Tâm Độc

chương 92

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phản chiếu

.

Trấn Sở Dữ nằm ở rìa Lạc Thành, gần Tiện Thành hơn nhưng lại là quản hạt của Lạc Thành. Loại trấn nhỏ này có một đặc điểm: rất dễ bị bỏ qua, phát triển kinh tế thấp. Trong bảng xếp hạng thu nhập đầu người của các địa phương ở Lạc Thành, trấn Sở Dữ luôn nằm dưới cùng.

Hoa Sùng nóng lòng, không thể ở thôn Lạc Quan ngồi chờ Khúc Trị điều tra kết quả, nên anh dặn dò Liễu Chí Tần một chút, rồi gọi Trần Tranh xin cấp trực thăng, đến trấn Sở Dữ tự mình điều tra quá khứ của Ngưu Minh.

Khúc Trị đã chờ sẵn trong Viện phúc lợi Phú Tâm, thấy anh đến, nghiêm túc báo cáo: "Em hỏi thăm qua rồi, viện phúc lợi này năm năm trước đã được sửa sang cơ cấu lại, cơ sở vật chất thì không thay đổi nhưng quản lý và nhân viên đã thay mới hoàn toàn. Ghi chép của viện chỉ có lúc Ngưu Minh được nhận nuôi chứ không có ghi chép lúc cậu ta vào cô nhi viện."

Hoa Sùng bước nhanh về phía trước, sắc mặt tuy không quá tốt nhưng cũng không kém như Khúc Trị, "Không có ghi chép nhưng chắc chắn phải có người nhớ. Dù nhân viên, quản lý có đổi hết, không biết đến Ngưu Minh, nhưng những thôn trấn nhỏ như thế này thường mọi người đều biết nhau, công tác cũng vậy, có khi họ có quen biết và nghe chuyện từ những nhân viên trước. Ngưu Minh tuổi mới được nhận nuôi, người nhận nuôi lại là phụ nữ độc thân tuổi, việc này khá đặc biệt, nên nếu hỏi thêm, có thể sẽ vẫn còn người nhớ."

Khúc Trị nghĩ nghĩ, cảm thấy khá có lý. Nếu một đôi vợ chồng nhận nuôi một đứa trẻ ba bốn tuổi, mọi người sẽ quên ngay, vì nó bình thường, nhưng phụ nữ độc thân tuổi nhận nuôi bé trai tuổi, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào, vì nó bất bình thường.

Hiệu trưởng đương nhiệm Viện phúc lợi Phú Tâm họ Tân, dáng người hơi béo, sống mũi mang một cặp kính dày cộp, nói chuyện với Khúc Trị trên trời dưới đất cả buổi vẫn không vào được trọng tâm. Lúc Hoa Sùng tới, anh chẳng buồn chào hỏi một câu vô nghĩa thừa thãi nào, lấy giấy mời hợp tác của cảnh sát rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không quanh co.

Hiệu trưởng Tân lúng túng một chốc, rồi đành đứng lên, ôm ra một chồng tư liệu, vừa lật xem vừa lắc đầu: "Trong ghi chép chỉ có thông tin tên trước đây của Ngưu Minh là Mễ Hạo, còn những thứ khác thì thật sự không biết. Các cậu là cảnh sát cục thành phố, chắc không rõ trấn này. Sở Dữ còn rất lạc hậu, không được quản lý khắt khe nghiêm ngặt như trên thành phố lớn. Hiện giờ hệ thống phúc lợi ở đây cơ bản xem như là hoàn thiện, nhưng mấy năm trước thì thật sự hỏng bét. Vụ cô nhi viện Ong Mật cậu có nghe qua chưa? Sau khi cô nhi viện đó xảy ra việc đáng tiếc, chúng tôi mới được lệnh tái cơ cấu và quản lý chặt chẽ hơn."

Hoa Sùng gật đầu, chuyện này anh có biết, nhưng không rõ lắm. Cô nhi viện Ong Mật ở trấn Sở Dữ trước đây bên ngoài là viện phúc lợi nhận các bé không cha mẹ, bị bỏ rơi, nhưng bên trong lại ngầm mua bán tình dục trẻ em. Viện trưởng và quan chức khu vực cùng thông đồng với nhau. Sau đó nhờ các phóng viên đến nằm vùng điều tra, mới vạch trần hoàn toàn tội ác xấu xa. Lúc tin được công khai, toàn bộ Lạc Thành, thậm chí cả tỉnh Hàm đều bắt đầu đồng loạt cơ cấu lại hết các viện phúc lợi trong khu vực, các cô nhi viện không đủ tư chất đều bị buộc đóng cửa.

"Tên "Phú Tâm" là tên mới sau khi điều chỉnh cơ cấu, lúc trước nó có tên là Tinh Tinh, viện trưởng cũng có vấn đề, bán đi một vài đứa nhỏ, sau khi sự tình lộ ra thì bỏ trốn, nghe nói đến giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được ông ta." Viện trưởng Tân lắc đầu, "Lai lịch Ngưu Minh tôi thật sự không biết. Mà nếu tôi không biết, các nhân viên khác cũng sẽ không biết."

"Bà có quen những nhân viên công tác cũ khi còn là cô nhi viện Tinh Tinh phải không?." Hoa Sùng rành rọt nhìn thẳng vào mắt viện trưởng Tân, hỏi.

"Chuyện này......" Viện trưởng Tân vội lia mắt sang chỗ khác, như không dám nhìn thẳng vào Hoa Sùng, do dự nói: "Quen thì có quen, nhưng họ......"

"Cho tôi thông tin liên lạc." Hoa Sùng nói.

Từ viện Phú Tâm ra, Hoa Sùng cầm trong tay một tờ giấy ghi vài số điện thoại và địa chỉ.

Khúc Trị nói: "Cái bà viện trưởng này lúc em vào hỏi, bà ta toàn vòng vo Tam quốc. Đến khi anh vào bả mới chịu nói thật."

"Đụng vào kiểu người dân như thế, cậu đừng dùng câu nghi vấn để hỏi." Hoa Sùng nói: "Cậu hỏi có biết hay không, chắc chắn họ sẽ bảo không, vì ai cũng không muốn liên lụy vào vụ án."

Khúc Trị đã bôn ba tra án mất mấy ngày, tơ máu vằn vện trong mắt, giọng khàn đi, không còn sức cù nhây nói giỡn với Hoa Sùng nữa, chỉ dứ dứ nắm đấm.

Viện trưởng Tân cho thông tin liên lạc tổng cộng ba người, một nhân viên tình nguyện, một tài xế, một giáo viên. Tình nguyện viên và tài xế công tác ở đó không lâu lắm, chỉ nhớ Mễ Hạo được một "người phụ nữ xinh đẹp" dắt đi. Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng , hớp chút rượu, nhắc đến Mễ Hạo và "người đàn bà trung niên xinh đẹp" còn díp mắt, tặc tặc lưỡi cười cười, vẻ rất cảm thán.

"Nhân loại có phải quá biến thái lệch lạc không vậy?" Khúc Trị oán giận nói: "Khi đó Ngưu Minh mới tuổi, còn đang vị thành niên mà bọn họ nghĩ cái gì thật tởm lợm!"

"Ráng chịu xíu đi, chúng ta không có thời gian để ghê tởm đâu." Hoa Sùng chở Khúc Trị đến một đầu hẻm âm u, "Xuống xe, đến nhà Từ Hiểu Lâm rồi."

Từ Hiểu Lâm hơn tuổi, là người thứ ba viện trưởng Tân cho thông tin liên lạc, cũng là người có khả năng biết chuyện Mễ Hạo nhất. Chồng mất khi còn trẻ, không có con cái, bà công tác ở cô nhi viện Tinh Tinh khoảng được mười năm, sau đó cô nhi viện tái cơ cấu, bà nghỉ việc, làm giúp việc cho người khác kiếm sống đến nay.

Hiển nhiên, trước khi Hoa Sùng và Khúc Trị đến, bà đã nhận được điện thoại của viện trưởng báo cảnh sát sắp đến hỏi thăm.

"Đứa bé tên Mễ Hạo này, tôi có chút ấn tượng." Bà mời hai người vào ngồi trong phòng khách lờ mờ, pha trà bằng ly thủy tinh hơi cáu bẩn: "Lúc có một người phụ nữ đến nhận nuôi thằng bé, trong viện người ta xì xầm bàn tán rất nhiều, Ai cũng tưởng cô ta sẽ nhận nuôi một bé gái, nhưng cô ta lại nhận nuôi một bé trai đã tuổi. Chuyện này có phải là đáng để bàn tán không cơ chứ."

Hoa Sùng ngồi trên bộ ghế sô pha đã cũ, không quan tâm lắm những đồn đại bậy bạ về Ngưu Mị. Có một số người, dù người khác làm gì họ cũng có thể rì rầm bàn tán sôi nổi, mà chẳng hề nghĩ rằng, chuyện của người khác, họ chưa bao giờ hiểu rõ ngọn ngành, cũng như chẳng liên quan gì đến họ cả.

"Lúc Ngưu Mị nhận nuôi Mễ Hạo có nói vì sao bà ấy chọn thằng bé không?" Hoa Sùng hỏi.

"Chờ tôi nhớ lại một chút." Từ Hiểu Lâm cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói, "Có, bà ta nói nói công việc bà ta bận rộn nên nhỏ tuổi quá bà ta không chăm được, còn phải là con trai, vì con gái sau này sẽ bị người ta hãm hại. Nhất định phải là bé trai hơi lớn tuổi. Lý do gì nghe thật gượng ép, sao nuôi con gái lại bị hãm hại được?"

Hoa Sùng nhíu mày.

Nhận nuôi bé gái sợ sau này sẽ bị hãm hại?

Đây là lý do Ngưu Mị nhận nuôi Ngưu Minh?

Nhưng tại sao cô ta lại nghĩ rằng con gái sẽ bị hại?

Trong đầu chợt có thứ gì đó lóe qua, Hoa Sùng ngẩn ra một chút, đưa tay xoa xoa ấn đường.

"Bà còn nhớ lúc Mễ Hạo vừa đến cô nhi viện không?" Khúc Trị nói: "Trước kia hồ sơ quản lý không hoàn thiện, nên không thể biết được cậu bé bị đưa đến cô nhi viện khi nào và trong hoàn cảnh nào."

"Hai cậu hỏi đúng người rồi đó." Từ Hiểu Lâm khá đắc ý, "Nhân lực trong cô nhi viện không đủ, nên tôi hay phụ ghi chép sổ sách. Mễ Hạo vào cô nhi viện vào mùa hè, mặc bộ quần áo rách bươm như ăn mày. May mà lúc đó nhiệt độ đã ấm, chứ không thằng bé chắc sẽ bị chết cóng."

"Mùa hè năm nào vậy?" Hoa Sùng hỏi.

"Năm nào tôi nhớ không ra, nhưng mà lúc đó thằng bé cũng không còn nhỏ. Chờ tôi một chút, để tôi ráng nhớ."Từ Hiểu Lâm bẻ bẻ đầu ngón tay một lúc, rồi ngẩng đầu: "Là trước khi được nhận nuôi một năm. Thằng bé không ở trong cô nhi viện lâu lắm, tôi nhớ nó chỉ trải qua có một mùa đông."

Trước khi nhận nuôi một năm? Ánh mắt Hoa Sùng thoáng rung lên. Ngưu Minh được nhận nuôi năm tuổi, vậy là cậu ta vào cô nhi viện năm tuổi.

Ngưu Minh vào cô nhi viện Tinh Tinh ở trấn Sở Dữ vào hè, còn thi thể Lưu Triển Phi cũng được phát hiện vào mùa xuân năm đó.

Còn trước đó một năm là xảy ra vụ án trường làng và Lưu Húc Thần bệnh chết. Năm đó, Ngưu Minh và Lưu Triển Phi cùng tuổi!

Một giả thiết không thể chấp nhận được chớp nhoáng xuất hiện trong đầu Hoa Sùng. Anh mở lớn hai mắt, não bộ nhanh chóng bắt lấy giả thiết và mổ xẻ thông tin.

Lưu Húc Thần bệnh chết ở Tiện Thành.

Ba nạn nhân Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường, Chu Lương Giai là người ở Tiện Thành.

Sau khi tin Lưu Húc Thần mất truyền đến thôn Lạc Quan, Lưu Triển Phi mất tích, rồi bị phát hiện chết ở dưới sông;

Thi thể Lưu Triển Phi không làm xét nghiệm chuyên nghiệp gì, chỉ xác định danh tính bằng mắt của những người trong thôn.

Mễ Hạo không rõ thân phận xuất hiện ở trấn Sở Dữ cách Tiện Thành không xa;

Mễ Hạo được Ngưu Mị nhận nuôi, đổi tên thành Ngưu Minh;

Ngưu Minh và bạn cùng trường đến thôn Lạc Quan du lịch, mua một mâm đựng trái cây ở cửa hàng lưu niệm;

Mà cửa hàng lưu niệm lại là nhà cũ của Lưu Húc Thần và Lưu Triển Phi!

Hoa Sùng thở gấp, bàn tay siết chặt làm các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Từ Hiểu Lâm sợ hãi, ấp úng không nói lên lời.

Khúc Trị cũng kinh ngạc không kém, cậu thấp giọng gọi: "Tổ trưởng Hoa? Tổ trưởng Hoa?"

Hoa Sùng đột nhiên sực tỉnh, anh quắc mắt nhìn Từ Hiểu Lâm, "Kể hết mọi chuyện bà biết về Mễ Hạo cho tôi!"

Từ Hiểu Lâm không ngờ Hoa Sùng lại nghiêm trọng như thế, bà hoảng sợ lắp bắp nói: "Được...tôi sẽ kể...kể hết."

Theo trí nhớ của Từ Hiểu Lâm, lúc đến cô nhi viện Mễ Hạo không một xu dính túi, cũng không có giấy tờ tùy thân gì, một mình đi vào cô nhi viện Tinh Tinh. Lúc ấy quản lý cô nhi viện lỏng lẻo, chỉ cần có trẻ em tới, viện trưởng sẽ nhận, chưa bao giờ quản lý lai lịch, đây cũng là cơ cấu phúc lợi của toàn trấn Sở Dữ khi đó.

Nối gót cô nhi viện Ong Mật, không ít trẻ em bơ vơ không nơi nương tựa ở cô nhi viện bị "trung chuyển", trỏ thành "mặt hàng" buôn bán và phục vụ ấu dâm. Mễ Hạo tuy đã khá lớn, nhưng tướng mạo thanh tú, viện trưởng vừa thấy là không chút do dự nhận ngay vào viện.

Mễ Hạo nói đã bị cha mẹ vứt bỏ khi vừa sinh ra, đi theo một người ăn xin, nhặt mót rồi lớn lên, hoàn toàn không nhớ rõ cha mẹ là ai, quê nhà ở đâu. Năm ngoái, người ăn xin đó mất, nên cậu ta một mình lưu lạc xin cơm đến trấn Sở Dữ.

Sau khi an ổn trong cô nhi viện, Mễ Hạo trở thành trợ thủ đắc lực cho các giáo viên, vừa nhanh nhẹn tay chân vừa có thể giúp quản lý các bé nhỏ tuổi hơn. Viện trưởng lúc ban đầu cũng sợ phiền toái nên nhờ người điều tra thân thế, nhưng cũng không ra. Năm ấy ở những thôn làng lạc hậu, trẻ em sinh ra bị vứt bỏ cũng không có gì hiếm. Viện trưởng nhọc công một thời gian nhưng không thấy có thêm thông tin gì nên cũng thôi không điều tra nữa.

Sau đó Mễ Hạo được Ngưu Mị nhận nuôi, đổi tên thành Ngưu Minh.

Trẻ em có lai lịch vào cô nhi viện sẽ khó khăn giấy tờ hơn, nhưng trẻ không có lai lịch gì, vào cô nhi viện hay được nhận nuôi sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hoa Sùng nhìn ra được vấn đề, sau khi chia tay Từ Hiểu Lâm, anh nói: "Ngưu Minh có thể đang nói dối."

Khúc Trị không giống Trương Mậu không có kinh nghiệm gì, nghe Từ Hiểu Lâm nói xong đã thấy Ngưu Minh có vấn đề. Tuổi đó, đã có thể nói dối trơn tru được rồi, mà chẳng có ai để chứng thực.

"Ngưu Mị cũng không đơn giản." Hoa Sùng châm điếu thuốc, rồi vứt bật lửa và hộp thuốc sang cho Khúc Trị, "Cô ta không thể không biết mình nhận nuôi một bé trai tuổi sẽ bị người ta chỉ trỏ, nhưng vẫn khăng khăng thực hiện. Tại sao lại thế?"

"Sợ trẻ em nhỏ quá chăm sóc phiền thì cũng hợp lý." Khúc Trị nói, "Nhưng Ngưu Mị lại không muốn bé gái. Cô ta nói bé gái sau này sẽ bị hãm hại. Lý do gì mà quá gượng ép."

"Bé gái.. bé gái......" Hoa Sùng hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng tự nói: "Hãm hại......"

Khúc Trị sửng sốt, da đầu đột nhiên tê rần như bị điện giật qua: "Tổ trưởng Hoa, anh đang nghĩ đến Vương Tương Mỹ sao?"

"Vương Tương Mỹ, Trần Vận, cả Trương Đan Đan nữa, đều là những bé gái bị tổn thương, trong đó có hai bé bị hãm hại đến chết." Hoa Sùng đứng yên, "Tại sao Ngưu Mị lại kết luận bé gái sẽ bị hãm hại? Vì cô ta đã từng bị hãm hại? Hay là....cô ta chính là người hãm hại các bé gái?"

Khúc Trị cánh tay nổi lên một tầng da gà, "Anh đừng nói nữa! Để...để em suy nghĩ một chút!"

Hoa Sùng bóp chặt điếu thuốc, "Trương Mậu nói mấy ngày nay có người nhà mấy du khách bị tình nghi đến cục gây rối muốn đến thôn Lạc Quan phải không?"

"Đúng vậy!" Khúc Trị nhớ tới chuyện này thì bực bội, "Em bị quần đến phát điên!"

"Ngưu Mị có đến không?"

"Cô ta à?" Khúc Trị lắc đầu, "Không có. Công việc cô ta chắc ngày thường bận rộn lắm."

Hoa Sùng ngồi ở ghế phó lái, không nói gì cả buổi.

Khúc Trị ngứa ngáy trong lòng, kiềm lòng không đậu gọi, "Tổ trưởng Hoa!"

"Đừng phá!" Hoa Sùng nói: "Anh đang suy nghĩ."

"Anh đừng có nghĩ một mình, nói ra em với anh cùng nghĩ đi. Anh chẳng nói chẳng rằng cứ tự nghĩ rồi lần nào nói ra kết luận cũng làm em sợ chết khiếp!"

"Anh đang nghĩ xem nên đi đâu trước." Hoa Sùng hít sâu một hơi, "Về Lạc Thành, hay ghé Tiện Thành gần đây xem xét."

Khúc Trị cả kinh, "Còn thôn Lạc Quan thì sao? Anh bỏ chỗ đó đi được không vậy?"

"Anh Tiểu Liễu vẫn còn ở thôn." Hoa Sùng chống cằm, giọng rất tín nhiệm: "Đi, về Lạc Thành trước. Anh phải gặp Ngưu Mị một lần."

Đêm khuya, khu dân cư cao cấp Thừa Long Loan ở quận Minh Lạc chìm trong yên tĩnh, những biệt thự đơn lập nép mình trong ánh đèn đường, có vẻ vừa cao quý vừa rụt rè.

Xe cảnh sát đến như một vết dao rạch một đường không sâu không cạn lên vẻ hoàn mỹ của khu dân cư.

Vết rạch lộ ra bản chất sinh hoạt xấu xí của một số người ở khu dân cư cao cấp xa hoa này.

Thừa Long Loan là khu biệt thự cao cấp nhất Lạc Thành, ở nơi này tức là người có tiền. Nhưng thật ra, người dựa vào chính sức của mình mua biệt thự ở đây thì không có mấy ai, đại bộ phận toàn là cha mẹ giàu có mua cho, và một vài bồ nhí của các đại gia. Các ngành các nghề cao cấp, các chính khách có tầm ảnh hưởng lớn không ở trong khu biệt thự quá hào nhoáng nổi danh này. Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, Ngưu Mị chính là ngoại lệ duy nhất ở Thừa Long Loan.

Lô biệt thự cô mua là cấp S, ở lô này chỉ có bốn căn, một căn chưa chủ, hai căn còn lại chủ nhà không quá nổi tiếng.

Đèn đường nhu hòa chiếu xuống, leo lét không quá sáng. Trong ánh sáng mờ ảo, một chiếc siêu xe đơn giản an tĩnh rẽ vào. Đa số người dân ở Thừa Long Loan đã ngủ, nhưng Ngưu Mị chỉ vừa mới kết thúc một ngày công tác.

Hôm nay có một đoàn nước ngoài đến kiểm tra đấu thầu hạng mục, yêu cầu chuẩn bị và đàm phán quá nhiều, cô ta phải tự mình ra mặt, dựa vào tài nguyên và quan hệ của mình để giải quyết hạng mục, nên mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ. Thật ra mỗi năm, thậm chí mỗi quý đều sẽ có những hạng mục như vậy. Một hạng mục đang trong giai đoạn chuẩn bị là lúc cực nhọc nhất. Thân là quản lý cấp cao của công ty, cô ta đã mấy ngày không ngủ đủ giấc, hôm nay vừa đi một buổi gặp xã giao, lúc về đến nhà trời đã gần sáng.

Xe cô ta gặp phải xe Hoa Sùng đang đậu trước cổng.

Nhìn người phụ nữ bước xuống xe, Hoa Sùng chợt ngẩn người trong tích tắc.

Anh đã gặp cô ta!

Lúc điều tra vụ án Vương Tương Mỹ và Trần Vận, anh và Liễu Chí Tần có đến quán nướng Tiểu Vận lấy băng ghi hình, tình cờ gặp một người phụ nữ sang trọng quý phái đến mua đồ nướng rất thành thục, sau đó gói mang về.

Người phụ nữ sang trọng kia chính là Ngưu Mị!

Hoa Sùng gần như theo bản năng nhanh chóng tổng hợp tất cả manh mối liên quan lại:

Ngưu Mị đã đến "Quán nướng Tiểu Vận", hơn nữa cũng không giống là lần đầu tiên đi, vậy là cô ta có khả năng quen biết Trần Vận;

Hung thủ giết hại Vương Tương Mỹ sử dụng thuốc gây mê Sevoflurane liều cao, mà ba nạn nhân ở núi Hư Lộc cũng bị chụp Sevoflurane;

Xuất thân của Ngưu Minh mờ mịt, hành vi kỳ quặc, không có chứng cứ ngoại phạm trong vụ án núi Hư Lộc.

Ngưu Mị lại là mẹ nuôi Ngưu Minh!

Trong chớp mắt, Hoa Sùng đột nhiên thấy chóng mặt nhức đầu, trước mắt biến thành màu đen. Các loại manh mối như kim châm châm ồ ạt vào thần kinh của anh. Anh run lên rất khẽ, cổ rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Khúc Trị không chú ý tới biểu hiện kì lạ của anh, cậu xuống xe đi đến cạnh Ngưu Mị.

Ngưu Mị đứng dưới đèn đường, người mặc trang phục công sở đơn giản nhưng rất đắt tiền, tuy rằng bôn ba một ngày bên ngoài, nhưng tóc và lớp trang điểm vẫn gọn gàng khéo léo như cũ. Cô ta rất đẹp, không phải là kiểu đẹp kiều diễm dụ hoặc, mà là đoan trang hào phóng, trông rất hiền lành và gia giáo. So với những phụ nữ thành đạt khác, cô ta trông nữ tính và dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt mông lung, không biết là đang buồn hay vui.

Thấy Khúc Trị lấy yêu cầu hợp tác của cảnh sát ra, Ngưu Mị lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rất mau lại cười điềm đạm: "Hai cậu đến hỏi chuyện Tiểu Minh phải không? Đã trễ thế này còn phải công tác, vất vả cho hai cậu rồi."

Khúc Trị luôn phải tiếp xúc với người dân càn quấy không biết đúng sai, nay lại gặp được một phụ nữ vừa hiểu chuyện vừa dịu dàng xinh đẹp, đột nhiên lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo.

"Đứng nói chuyện không tiện, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Ngưu Mị chỉ về một chỗ bên kia đường, hiển nhiên cũng không muốn để hai người đàn ông lạ mặt vào nhà đêm khuya.

Hoa Sùng và Khúc Trị lúc này cũng không thể có lý do gì để vào biệt thự của cô ta.

Thừa Long Loan có rất nhiều chỗ thích hợp để nói chuyện. Ngưu Mị dẫn cả hai đến một quán cà phê chưa đóng cửa, gọi hai ly cà phê, một ly sữa bò nóng, cười nói: "Cảm ơn hai cậu không đến tìm tôi ở công ty trong giờ công tác, nếu như vậy tôi sẽ hơi khó xử. Tôi đoán, sau khi gặp tôi hai cậu vẫn phải tiếp tục làm việc nên uống chút cà phê cho tỉnh táo nha."

Giọng cô ta rất dịu dàng, có hơi hướng của một người phụ nữ quyền cao chức trọng. Hoa Sùng nhìn chằm chằm gương mặt cô ta, muốn tìm chút biểu hiện lo lắng, nhưng vì ánh sáng quán cà phê không tốt nên không thấy được gì.

"Tiểu Minh có điện thoại cho tôi, nói có sự cố ở thôn Lạc Quan nhưng tôi không cần lo lắng." Ngưu Mị cụp mắt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Nói thật, tôi cũng không ngờ nó đi du lịch với bạn lại gặp phải tình huống này. Làm một người mẹ, tôi không thể hoàn toàn không lo lắng, cũng may thằng bé không có việc gì. Nó nói với tôi lúc án mạng xảy ra nó và bạn không có chứng cứ ngoại phạm nên cần phải ở lại thôn chờ điều tra ít hôm. Tôi tin tưởng con trai mình, nó ngoan ngoãn hiền lành, sẽ không làm hại đến ai."

Phục vụ bưng đến cà phê và sữa bò nóng rồi rời đi không một tiếng động. Rạng sáng quán cà phê không có nhiều khách, trong không khí tràn ngập hương cà phê mới rang xay, cùng âm nhạc dễ chịu như có như không.

Bầu không khí như thế này rất dễ khiến người ta thả lỏng, thậm chí buồn ngủ, nhưng thần kinh Hoa Sùng và Khúc Trị lại luôn căng chặt như dây đàn.

Người phụ nữ trước mặt không hề đơn giản. Đây là kinh nghiệm cảnh sát của cả hai đúc kết.

" năm trước cô nhận nuôi Ngưu Minh ở trấn Sở Dữ phải không?" Từ lúc phát hiện ra Ngưu Mị có liên quan đến quán ăn nhà Tiểu Vận, Hoa Sùng không chỉ quan tâm đến mỗi Ngưu Minh. Anh chăm chú quan sát Ngưu Mị hy vọng tìm được manh mối nào đó.

"Đúng vậy." Ngưu Mị vén tóc mái, rất ưu nhã và đầy phong tình, "Tôi không có chồng, cũng không thể sinh con do sức khỏe, tuổi tôi thấy cũng đã đến lúc có con, và điều kiện kinh tế ổn định, nên muốn nhận nuôi một đứa bé, thứ nhất là để có một gia đình, thứ hai cũng là để giảm bớt áp lực cho xã hội."

"Ngưu Minh lúc ấy đã tuổi." Hoa Sùng cố ý lộ ra biểu cảm khó hiểu, "Tôi nghe nói mọi người nhận nuôi thích chọn các bé nhỏ tuổi hơn, vì trẻ em quá lớn sẽ khó bảo và không dễ dàng thân thiết với bố mẹ nuôi nữa."

Ngưu Mị cười lắc đầu, "Đối với tôi, tuổi Ngưu Minh khi ấy là tốt nhất. Trẻ càng nhỏ càng cần người lớn dành thời gian, mà tôi thì công việc bận rộn, tăng ca, ra nước ngoài liên tục. Còn "khó bảo" hay "không dễ dàng thân thiết" như cậu nói thì tôi và Tiểu Minh hoàn toàn không có vấn đề gì. Nó là một đứa trẻ ngoan, biết phép tắc. Tôi cũng không cần phải dạy dỗ quá nhiều. Tôi và nó đều là những người độc lập và tự do, nên vẫn không quá thân thiết dù rất hay quan tâm nhau."

Hoa Sùng hỏi thẳng: "Sau khi nhận nuôi Ngưu Minh cô có bị ai nói gì không?"

"Ý cậu là mấy lời đàm tiếu?" Ngưu Mị khẽ tựa vào trên sô pha, ôn nhu nói: "Tôi không quan tâm."Khúc Trị giật giật mi mắt.

"Từ lúc tôi ngồi lên được cái chức này đã bị người ta đàm tiếu không biết bao nhiêu lần rồi, chuyện nhận nuôi một bé trai tuổi thì có thấm tháp vào đâu." Ngưu Mị cười khổ, "Nếu chuyện gì cũng để ý thì không thể sinh sống làm việc bình thường được. Tôi chỉ làm theo những lựa chọn tối ưu nhất cho tôi, không quan tâm người thấy thế nào."

"Lựa chọn tối ưu?" Hoa Sùng chậm rãi nói: "Tôi không hiểu lắm, cô là phụ nữ, hơn nữa lại là phụ nữ thành đạt, vậy sao lúc nhận nuôi con cô lại không muốn nhận một bé gái?"

Nghe vậy, ánh mắt Ngưu Mị đột nhiên biến đổi, đáy mắt chớp lên một tia hoảng sợ, nhưng nhanh chóng biến mất.

Cô ta cười khổ, "Càng thành công, càng thấu hiểu làm phụ nữ chẳng dễ dàng gì. Thân là mẹ, nuôi nấng con gái cực khổ hơn con trai rất nhiều, khi còn nhỏ nhọc lòng, trưởng thành cũng nhọc lòng, sợ nó bị hà hiếp, sợ nó chịu khi dễ, cho đến khi nó theo chồng, vẫn sẽ lo lắng nhà chồng có khắt khe không, chồng nó có bỏ bê nó không...... Tôi thừa nhận tôi không đủ sức nuôi con gái, nên chọn một bé trai."

Lý do này gần như không thể phản bác, Khúc Trị thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ, đúng là những chức vụ cao cấp đàn ông thường nhiều hơn phụ nữ.

"Cô có biết gì về quá khứ của Ngưu Minh không?" Hoa Sùng lại hoàn toàn không dao động, tiếp tục bình tĩnh đi vào vấn đề.

"Thằng bé là trẻ mồ côi." Ngưu Mị nói, "Bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, sống rày đây mai đó, nên thằng bé rất ngoan, rất biết biết ơn. Trước lúc tuổi, nó chưa từng trải qua ngày tháng êm ấm nào, cũng không được học hành gì, Nhưng hiện giờ, tôi dám khẳng định, nó ưu tú hơn đa số những đứa trẻ trạc tuổi nó."

"Còn gì nữa không?" Hoa Sùng vẫn như cũ không chút cảm xúc nào.

"Còn gì nữa?" Ngưu Mị nhíu mày, "Ý cậu là cậu muốn biết rõ thân thế của thằng bé?"

Hoa Sùng khẽ nâng cằm, "Chẳng lẽ cô không quan tâm lắm đến quá khứ của con trai mình? Hay đối với cô, chỉ cần là con trai "không dễ dàng bị hãm hại" là được, những chuyện khác không quan trọng, đúng không?"

Đường cong ở cổ Ngưu Mị bỗng chốc căng cứng, đồng tử mắt hơi co lại.

Những phản ứng rất nhỏ này bị Hoa Sùng thu hết vào đáy mắt.

"Ngưu Minh......" Hoa Sùng đang định tiếp tục nói, di động đặt ở trên bàn trà đột ngột vang lên. Anh định tắt máy, nhưng lại thấy màn hình lập lòe ba chữ "Liễu Chí Tần".

"Ngại quá." Anh đứng lên, gõ lên vai Khúc Trị vài cái rồi nhanh chóng đi đến một góc nghe điện thoại.

Giọng Liễu Chí Tần truyền đến bên đầu dây, "Tổ trưởng Hoa, tôi điều tra được một chuyện."

"Ừm, chuyện gì thế?"

"Mười năm trước ở Tiện Thành, Chu Lương Giai, Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường đã lên kế hoạch tự sát giả."

Truyện Chữ Hay