Phản chiếu
.
"Tại sao lại đánh nhau?" Lúc không ở cạnh Hoa Sùng, Liễu Chí Tần khác hẳn mọi ngày, không quá kiên nhẫn cho lắm. Cậu đứng thẳng trong phòng thẩm vấn, thỉnh thoảng rảo vài bước, thân hình cao lớn và ánh sáng ngược trên trần làm cho người khác cảm thấy một sự áp lực vô hình.
Lúc Chân Cần bị đưa tới phòng thẩm vấn, nó vốn đang là cà lơ phất phơ ngồi ngả ngớn trên ghế, giờ lại phải chủ động ngồi lại cho đàng hoàng, nhưng trong mắt vẫn nóng nảy như bồn chồn lo lắng điều gì đó.
"Cậu và bạn tìm thấy thi thể nạn nhân ở hầm trú ẩn, dựa theo quy trình, cậu nên giải thích với cảnh sát tại sao cậu lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh đó chứ, còn nữa, quan trọng là bây giờ cậu phải răm rắp phối hợp với chúng tôi để điều tra." Giọng Liễu Chí Tần không nhanh cũng chẳng chậm, lạnh lùng không cảm xúc như đang đọc thần chú, "Lúc nãy cậu gây chuyện ở đồn cảnh sát Chiêu Bạng tôi tạm thời cho qua."
Nói đoạn, cậu dừng lại đứng đối diện Chân Cần, hai tay chống tay lên bàn, giọng trầm đi, "Nhưng các cậu ở chỗ này, ở địa bàn của tôi quậy phá, tôi phải giáo dục lại các cậu."
Chân Cần nhíu mày trừng mắt nhìn cậu, gương mặt cũng khá điển trai sáng sủa của nó tràn ngập oán giận, giống như muốn chống đối, nhưng lại bị khí thế của Liễu Chí Tần lấn át nên không dám làm gì.
"Tại sao lại đánh nhau?" Liễu Chí Tần lặp lại câu nói vừa nãy, "Trần Quảng Hiếu nói gì với cậu nữa à?"
Chân Cần dời mắt, nghiến răng nghiến lợi, vài giây sau nó căm giận nói: "Ông ta ngậm máu phun người, chửi tôi nói tôi bắt cóc Trần Vận, rồi còn nói tôi giết cô bé kia. Con mẹ nó......"
"Trần Vận là bé gái mất tích hôm qua phải không? cũng tuổi bằng với bé gái bị sát hại mấy cậu tìm thấy hôm nay." Liễu Chí Tần kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Chân Cần, "Sau đó thì sao?"
Chân Cần mất kiên nhẫn, khó hiểu nhìn lại Liễu Chí Tần, "Cái gì sau đó?"
"Chuyện Trần Vận mất tích có quan hệ với cậu không?" Liễu Chí Tần vẫn duy trì giọng nói lạnh băng, ánh mắt tuy rất sâu, lại giống bị che phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, làm người khác chẳng thể biết được cậu đang nghĩ gì, "Cả cô bé trong hầm trú ẩn nữa, có liên quan gì đến cậu không?"
"Anh!" Chân Cần đập bàn đứng phắt dậy "Mẹ nó anh là cảnh sát sao? Ai nói gì anh cũng tin còn tôi nói lại chẳng ai tin? Anh nghe cho kỹ đây, ông đây là người báo án! Nếu tôi giết cô bé đó thì tôi báo án làm gì? Mẹ nó tôi có bị ngu đâu?"
Liễu Chí Tần cười lạnh, chỉ ngón tay xuống bàn, "Ngồi xuống!"
Chân Cần sửng sốt.
Liễu Chí Tần lại cong ngón tay gõ lên bàn thêm hai cái, lạnh băng lập lại: "Ngồi xuống."
Chân Cần đang kích động, nhưng nhìn Liễu Chí Tần đối diện, lòng lại dâng lên một sự bất an, vài giây sau nó bất đắc dĩ ngồi xuống, quay mặt đi không hề nhìn Liễu Chí Tần, nói: "Tôi chẳng liên quan gì đến cả hai cô bé kia cả!"
"Ừm, vậy cậu giải thích rõ ràng cho tôi tại sao hôm qua lại đến hầm trú ẩn? Cậu quen biết Trần Quảng Hiếu ra sao? Và tại sao con gái ông ta mất tích ông ta lại đổ cho các cậu? Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm cậu lúc ở đồn công an Chiêu Bạng có nói Trần Quảng Hiếu khốn nạn, tại sao thế?"
Chân Cần hít sâu mấy hơi cố gắng đè ép cơn giận dữ trong lòng. Nửa phút sau, nó nhìn Liễu Chí Tần, bực bội nói: "Cho tôi một điếu thuốc được không?"
"Không." Liễu Chí Tần dứt khoát từ chối.
Cẳng chân Chân Cần run lên vài cái, nó mắng khẽ: " mẹ!"
"Tai tôi rất thính, và cũng không kiên nhẫn lắm đâu." Liễu Chí Tần hất cằm, "Tốt nhất là cậu đừng chọc cho tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn."
Chân Cần cũng được coi như một "đại ca" lớn của trung học Thập Nhất, nhưng đánh nhau bươu đầu sứt trán cỡ nào cũng cùng lắm là đến đồn công an khu phố, chưa từng đến cục cảnh sát thành phố Lạc Thành, lại càng không nghĩ có ngày phải đối mặt với cảnh sát hình sự của Tổ Trọng án. Đồn công an phường chênh lệch quá lớn với cục cảnh sát thành phố, mọi lần nó đến đồn ung dung như đi chợ, nhưng giờ ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát thành phố chân tay cứ sởn hết da gà. Cảnh sát dân sự và cảnh sát hình sự chênh lệch quá nhiều, cảnh sát ở phường có lúc còn không thể làm gì được nó, nhưng cái người trước mặt này, thoạt nhìn tuy rằng không quá đe dọa, nhưng thật ra lại là dạng người có tính bạo lực cực đoan tiềm ẩn.
Từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội hỗn tạp, nó biết rõ loại người này tốt nhất đừng nên chọc vào.
"Tôi quen Tiểu Vận." Nó cúi đầu nhìn xuống tay mình, "Tôi coi nó như em gái mình."
Liễu Chí Tần nhướng cao một bên đuôi mày, "Vừa nãy Trần Quảng Hiếu khai không giống cậu nói."
"Ông ta nói tôi là du thủ du thực, là biến thái, cả ngày nhìn lén Tiểu Vận chứ gì? Còn nói muốn tìm cơ hội cưỡng......" Chân Cần lại kích động lên, nhưng nói đến một nửa lại dừng miệng, nện một cú thật lực lên bàn, chửi: " má nó!"
Lần này Liễu Chí Tần không nói gì, chỉ bình thản quan sát cảm xúc của Chân Cần.
"Tôi với bạn hay đến cửa hàng nhà Trần Quảng Hiếu ăn, gặp Tiểu Vận. Trời tối khuya, một bé gái nhỏ ngồi trên bàn làm bài tập, rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Cả bàn chúng tôi ai cũng nhìn cô bé, có đứa còn huýt sáo, nó ngẩng đầu lên nhìn, không thẹn thùng, cũng không tức giận, mà lại nhoẻn miệng cười với chúng tôi" Chân Cần liên tục niết ngón tay khi nói chuyện, "Sau đó chúng tôi ghé đó ăn thêm vài lần nữa, lần nào Trần Vận cũng ở đó, có khi ngồi làm bài tập một mình, có khi phụ lấy thức ăn cho khách, còn khi rảnh không có việc gì làm nó thích chạy tới chỗ chúng tôi nói chuyện phiếm, nó cũng khá biết ăn nói."
"Là cô bé chủ động tiếp xúc với mấy cậu hay là các cậu gọi cô bé? " Liễu Chí Tần hỏi.
"Tôi biết anh đang nghĩ gì." Chân Cần tự giễu cười cười, "Anh đang nghĩ chúng tôi quấy rầy cô bé đúng không?"
Liễu Chí Tần cười, "Xem ra cậu cũng tự định nghĩa bản thân trong mắt người khác."
Chân Cần siết chặt bàn tay, cố gắng áp xuống cơn giận, nói: "Tùy, anh muốn nghĩ sao cũng được, nhưng sự thật chính là cô bé thích nói chuyện với chúng tôi, sau đó nó còn đến trường tìm chúng tôi."
"Tìm cậu làm gì?"
"Đòi làm em gái tôi, đòi tôi dẫn đi chơi."
"Thật sao?"
"Không tin thì thôi." Chân Cần càng siết chặt hai phía dưới trên cánh tay gân xanh nổi vồng, "Cô bé không phải dạng con gái thẹn thùng ngoan ngoãn đâu, nó thích đi chơi với chúng tôi, nói là... "
"Nói cái gì?"
"Nói như vậy mới là tự do, tự do hơn ở nhà."
Liễu Chí Tần nhớ vừa rồi Trần Quảng Hiếu nói Chân Cần là du thủ du thực, thấy con gái ông ta xinh đẹp, nên rất nhiều lần dụ cô bé ra ngoài chơi. Nhưng cô bé lại rất nghe lời, ngày thường ngoài học tập, thì đi lên lớp đọc diễn cảm, chương trình học kia rất đắt, một buổi cũng không được nghỉ.
Con người thường có rất nhiều mặt, trước mỗi người khác nhau bày ra một mặt khác nhau nên trong mắt những người khác nhau, tính tình của họ cũng sẽ khác nhau.
Trần Vận ngoan ngoãn như lời Trần Quảng Hiếu hay khát vọng tự do như Chân Cần kể, thật ra cũng không xung đột.
Cả hai có lẽ đều không nói dối.
Nhưng nguyên nhân mất tích rốt cuộc là cái gì? Có liên quan đến Vương Tương Mỹ đã tử vong hay không?
Liễu Chí Tần tạm thời ngừng suy nghĩ miên man, duy trì thái độ lạnh lùng, hỏi: "Cô bé chỉ mới tuổi, vậy mà dám đến trường Thập Nhất tìm các cậu sao?"
"Cho nên nói cô bé không giống con nít bình thường đó." Chân Cần cười cười như đang khinh thường cảnh sát, "Chúng tôi rất thích cô bé, nhưng không phải cái loại "thích" Trần Quảng Hiếu nghĩ. Cô bé hoạt bát, thích nói giỡn, kiểu con nít này ai không thích? Nếu không phải đi đánh nhau thì chúng tôi đi đâu cũng dẫn cô bé theo. Nó thích chơi trò chơi, hay cúp học cái khóa đọc diễn cảm nó ghét nhất, đi tàu điện với chúng tôi lên thành phố chơi."
Nếu thật là như thế, Liễu Chí Tần không khỏi tượng tưởng bộ dạng Trần Quảng Hiếu khi biết chuyện này ra sao.
Nói đến đây, ánh mắt Chân Cần chợt trở nên u ám, có vẻ như đang tự hối tiếc hận, "Lẽ ra tôi phải đưa nó trở về."
Liễu Chí Tần lập tức bắt lấy trọng điểm, "Trước khi mất tích cô bé ở cùng các cậu à?"
"Đúng vậy." Chân Cần gật đầu, trầm giọng nói, "Hôm trước nó tới tìm tôi, nói không muốn đi học khóa đọc diễn cảm, hỏi chúng tôi có thể dẫn nó ra ngoài chơi không. Tôi với Lý Tu đang rỗi không có việc gì làm, nên dẫn nó đến đại học Lạc Thành."
Liễu Chí Tần hơi bất ngờ, "Các cậu đi đại học Lạc Thành?"
"Đúng vậy, tới cơ sở ở quận Minh Lạc." Chân Cần nói: "Chỗ đó có một cái hồ sen rất lớn, lúc mưa to tôm sẽ từ trong ao nhảy lên mặt nước, rất dễ bắt."
Hóa ra chỉ là đi chơi. Liễu Chí Tần ý thức được mình đang tự suy nghĩ nhiều. Vừa rồi cậu còn tưởng ba đứa nhóc đi cảm thụ bầu không khí của học phủ nổi danh, nên cảm thấy hành động không hợp với tính cách bên ngoài.
Chân Cần tiếp tục nói: "Chúng tôi bắt được rất nhiều tôm, tìm một nơi trú mưa rồi nướng ăn hết. Tiểu Vận vui lắm, còn nói mấy ngày sau lại tới tìm chúng tôi đi chơi. Lúc ấy vẫn còn sớm, nhưng mưa to quá nên trời cứ âm u tối tối, tôi không yên tâm, muốn đưa cô bé về nhưng nó không chịu, nói là sợ bị người quen nhìn thấy rồi mách cha mẹ. Tôi với Lý Tu mới không đưa nó đi, để nó tự về."
Liễu Chí Tần nói: "Nhưng cô bé không về nhà."
Chân Cần trầm mặc thật lâu, "Hôm đó tôi vẫn không biết cô bé mất tích, hôm qua đi học, mới nghe nói Trần Quảng Hiếu đang đi khắp nơi tìm Tiểu Vận."
"Cho nên cậu trốn học, cùng với mấy anh em của cậu mạo hiểm mưa to đi tìm Trần Vận?"
"Đúng vậy." Chân Cần đã không còn quá phẫn nộ như lúc đầu: "Chỗ nào cũng không tìm thấy, cô bé như bốc hơi khỏi mặt đất vậy. Tìm cả buổi chiều, chỉ còn có hầm trú ẩn là chưa kiếm qua, nhưng chỗ đó ngày thường chẳng có ai, khả năng Tiểu Vận ở đó rất thấp. Nhưng mà cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định đi, nhưng không tìm được Tiểu Vận, mà lại tìm thấy......"
Thi thể một bé gái khác.
"Bé gái các cậu tìm được tên là Vương Tương Mỹ." Liễu Chí Tần đẩy ảnh chân dung bé gái đến trước mặt Chân Cần, "Cậu đã từng gặp qua chưa?"
Chân Cần nhìn thoáng qua, lắc đầu.
"Sau giờ chiều ngày tháng , cậu đang làm gì?"
"Ngày ?" Chân Cần mờ mịt, nhưng rất nhanh hiểu được, nó cả giận nói: "Là ngày Vương Tương Mỹ bị giết phải không? Anh đang nghi ngờ tôi là hung thủ đó à?"
"Thẩm vấn theo quy trình thôi."
Chân Cần thở hổn hển, chẳng nói câu nào.
Liễu Chí Tần không thúc giục nó, chỉ nhịp nhịp đều đặn ngón trỏ lên bàn.
"Ở nhà." Chân Cần mất kiên nhẫn nói.
"Không ra ngoài?"
"Tôi ra ngoài làm gì" Chân Cần rất nhanh đã không nhịn được nữa, "Chẳng lẽ ở trong mắt cảnh sát các người, du thủ du thực phải đi đánh nhau cả ngày, ở nhà một ngày thì thành nghi phạm à?"
"Ttôi có nói cậu là nghi phạm à?" Lúc nói chuyện Liễu Chí Tần cong cong khóe môi, nhưng ý cười kia lại rất lạnh lùng và giả tạo.
Chân Cần hoảng sợ, nó đành nhường một bước, "Lú về nhà tôi có chào hỏi hàng xóm, không tin anh có thể đi hỏi họ."
Vương mỹ Tương chết vì Sevoflurane quá liều dẫn đến suy thận cấp, có khả năng là do buôn bán nội tạng trái phép gây ra. Liễu Chí Tần rõ ràng, một học sinh trung học du thủ du thực như Chân Cần không có khả năng dính líu đến vụ án, nhưng vẫn phải hỏi, vì hiện tại nhiệm vụ của Tổ Trọng án không chỉ có là phá vụ án của Vương Tương Mỹ, mà còn phải nỗ lực cứu Trần Vận đang mất tích.
"Cậu mắng Trần Quảng Hiếu khốn nạn, là do Trần Vận đã nói gì với cậu à?"
"Chẳng cần con bé nói, tôi tự thấy bằng mắt mình!" Chân Cần có chút kích động, "Anh có biết vì sao chúng tôi lần nào đến quán của Trần Quảng Hiếu cửa hàng cũng thấy Tiểu Vận không?"
"Nếu là quán của Trần Quảng Hiếu thì Trần Vận ở đó chẳng lẽ không bình thường?"
"Bọn họ có nhà riêng cách chỉ hai con phố! Cái quán kia là bán suốt đêm, đêm hôm khuya khoắt còn bắt một cô bé ở quán đón khách, anh thấy hợp lý lắm hả?"
"Đêm hôm khuya khoắt?" Liễu Chí Tần không nghĩ Trần Vận ở trong tiệm khuya đến thế.
"Trần Quảng Hiếu, còn có mụ vợ tai dơi mỏ chuột kia nữa, có xem Tiểu Vận là con gái bình thường đâu, hai người đó luôn lợi dụng cô bé, không chỉ hiện tại, còn muốn lợi dụng nó trong tương lai!"
Tay phải Liễu Chí Tần làm động tác đè ép ý đừng nóng nảy, "Kể hết mọi việc cậu biết cho tôi nghe."
Chân Cần thở gấp, "Tiểu Vận xinh xắn, miệng cũng ngọt, ai gặp qua cũng khen cô bé đáng yêu. Trần Quảng Hiếu biết rõ như thế, nên mỗi lần Tiểu Vận tan học ông ta dẫn nó đến quán, vừa phụ việc vừa làm bài tập, không có việc phụ thì ngồi nói chuyện với khách. Con nít nhà khác buổi tối đều ở nhà xem phim hoạt hình, hoặc là đi chơi với bạn học, bạn hàng xóm. còn cô bé thì sao? Nó phải đi bưng trà đưa đồ ăn, mồi khách uống rượu! Đây là cuộc sống một bé gái tuổi phải trải qua sao? Nó khát vọng tự do, thích trốn học tới trường Thập Nhất tìm chúng tôi đi chơi, vì nó không có bạn bè nào khác! Vì nếu không trốn học nó không có thời gian để vui chơi!"
Liễu Chí Tần cau mày.
"Cái này cũng chưa tính là gì." Chân Cần nói tiếp: "Khách tiệm ông ta loại người nào cũng có, anh cảm thấy tôi là du thủ du thực, nhưng ít nhất tôi còn có nguyên tắc riêng, dù có thế nào tôi cũng không đi trêu chọc bé gái nhỏ. Nhưng mấy gã tuổi bại hoại thì sao? Có một lần Tiểu Vận nói với tôi, mẹ cô bé bắt nó đi bưng rượu mấy bàn đàn ông trung niên, dặn nó ngồi bồi rượu trò chuyện, vậy thì khách sẽ uống nhiều thêm mấy bình rượu. Anh đoán mấy tên đó làm gì cô bé không? Chúng nó sờ mông đùi Tiểu Vận!"
Ánh mắt Liễu Chí Tần rét lạnh, "Trần Quảng Hiếu với Hà Tiểu Miêu có biết không?"
"Nếu không biết thì vô tội à?" Chân Cần hỏi lại, "Làm cha mẹ, bắt con gái tuổi bán rẻ tiếng cười bồi rượu, còn vô tội sao? Hai người đó làm cha mẹ kiểu gì vậy? Tất cả những gì họ làm đều là lợi dụng tính cách và dung mạo con gái mình kiếm tiền! Đưa Tiểu Vận đi học đọc diễn cảm cũng vậy. Tiểu Vận không muốn làm người nổi tiếng, nó chỉ muốn học thật giỏi, sau đó thi đậu đại học. Nhưng người xung quanh ai cũng khen con bé có tố chất làm diễn viên ca sĩ nên Trần Quảng Hiếu liền ép nó đi học đọc diễn cảm, còn nói cái gì là vì tương lai con bé. Mẹ nó! Hai người đó chỉ coi Tiểu Vận như kiếm tiền và thứ để khoe mẽ mà thôi!"
Thiếu niên mới lớn phẫn nộ đến như vậy, Liễu Chí Tần phải cẩn thận phân biệt đây là nói thật hay những lời vu khống trong lúc nóng nảy nhất thời nói ra.
"Nếu Tiểu Vận bình an trở về." Chân Cần khẽ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, "Mấy người có thể tự hỏi cô bé, nó sẽ không nói dối."
Liễu Chí Tần hỏi tiếp ba tên còn lại, lời khai có được cũng giống với Chân Cần.
Trong một phòng thẩm vấn khác, Trần Quảng Hiếu đang thao thao bất tuyệt trước mặt cảnh sát, kể mình và vợ đã lo lắng quan tâm đến Trần Vận ra sao.
Liễu Chí Tần nhìn vào một lúc rồi xoay người rời đi.
Đứng ở các góc độ khác nhau, lời nói lúc nao cũng có lý, nhưng sự thật là như thế nào, kết luận lúc này vẫn còn hơi sớm.
Vụ án đã bắt đầu được triển khai điều tra, Hoa Sùng ngồi một mình trong phòng họp, một tay chống lên trán, mắt nhìn chằm chằm những chi tiết ghi lại trong sổ tay khi nãy.
Thuốc gây mê Sevoflurane có liên quan đến án mạng, suy nghĩ đầu tiên của tất cả cảnh sát sẽ là "buôn bán nội tạng", nhưng nếu nghĩ kỹ lại, sẽ thấy rất nhiều điểm kì quặc.
Đầu tiên, tại sao hung thủ lại theo dõi Vương Tương Mỹ? Nếu muốn lấy nội tạng, không thể cứ bắt bừa một người mổ lấy thận được. Trước đó, Vương Tương Mỹ chắc chắn phải bị theo dõi qua.
Nhưng còn chưa đủ, hung thủ hẳn phải có báo cáo sức khỏe của Vương Tương Mỹ mới biết được tình trạng "con mồi" để ra tay.
Vậy báo cáo kiểm tra sức khoẻ từ đâu mà có?
Vương Tương Mỹ nửa năm nay chưa từng vào bệnh viện.
Là ở phòng khám chui kiểm tra sức khoẻ? Cho nên không tra được ghi chép?
Nhưng mà tại sao? Cha mẹ kiểu gì mới nỡ mang con gái tuổi đến phòng khám chui?
Ban đầu Từ Kham phán đoán nguyên nhân tử vong là Sevoflurane quá liều, sau đó kiểm nghiệm bệnh lý ra kết quả là quá liều nghiêm trọng.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Có thể phẫu thuật lấy nội tạng, nói như thế nào cũng là bác sĩ, cho dù không khống chế tốt lượng Sevoflurane như các bác sĩ gây mê chính quy ở bệnh viện, thì cũng không thể quá liều quá nhiều như vậy được.
Giống như mục đích ban đầu không phải giải phẫu, mà là là giết người luôn vậy.
Cái chết của Vương Tương Mỹ còn có thể vì nguyên nhân nào khác nữa không?
"Tổ trưởng Hoa."
Cạnh cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Hoa Sùng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Liễu Chí Tần, ánh mắt mỏi mệt ngay lập tức sáng ngời.
"Chuyện Chân Cần thế nào rồi?" Anh hỏi.
"Biết được thêm một ít thông tin về người nhà Trần Vận." Liễu Chí Tần thuật lại chuyện lúc nãy rồi hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Từ nghe được hai vợ chồng Trần Quảng Hiếu bắt Trần Vận ở lại quán ban đêm để tiếp khách, sắc mặt Hoa Sùng liền rất khó coi. Sổ báo cáo mất tích ở Đồn công an Phố Chiêu Bạng có ảnh chụp Trần Vận, đúng là một cô bé rất đáng yêu xinh xắn. Những quán ăn khuya khách dạng gì cũng có, không thiếu du thủ du thực như Chân Cần, càng không thiếu những kẻ nội tâm xấu xa tiềm tàng phạm tội. Trẻ em càng dễ thương xinh xắn càng dễ bị người xấu theo dõi, Trần Quảng Hiếu thân làm cha, không những không bảo vệ con gái nhỏ hơn mà còn bắt cô bé ngồi trong tiệm cho mọi người thấy, đúng là quá quắt đến cực điểm.
Nhưng lúc này, anh không thể tùy ý xả ra sự phẫn nộ của mình như người bình thường, anh đang là cảnh sát hình sự phá vụ án mạng này, chỉ có thể kìm nén lại cảm xúc cá nhân, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
"Điều Chân Cần nói không thể tin hoàn toàn." Anh cau mày nói: "Cậu ta nói hôm trước Trần Vận đầu tiên là đến trường Thập Nhất tìm cậu ta, rôi cậu ta dẫn Trần Vận đến đại học Lạc Thành bắt tôm. Cậu xem giúp tôi một chút mấy camera theo dõi xung quanh hai trường học này, nếu phát hiện Trần Vận thì ghi chép lại thời gian và đường đi của cô bé. Hiện tại còn không có gì chứng minh Trần Vận, Trương Đan Đan mất tích và Vương Tương Mỹ đã tử vong có liên hệ với nhau, tạm thời không cần điều tra cùng nhau."
Liễu Chí Tần gật đầu, "Vừa rồi đã phân công mọi người hết rồi phải không?"
"Ừ, gần như là vậy. Giai đoạn đầu manh mối quá rải rác, cả cũng nửa đêm rồi cũng không thể đến nhà nạn nhân thăm hỏi thêm." Hoa Sùng thở dài, cầm di động nhìn giờ, "Đã báo cho cho cha mẹ Vương Tương Mỹ cha mẹ, chắc họ cũng sắp đến. Vốn tôi định chờ họ nhận xong thi thể mới nói chuyện, nhưng......"
Anh ngừng lại một lúc, "Tôi có vẻ tàn nhẫn quá."
"Anh nghỉ ngơi một lát đi." Liễu Chí Tần nói: "Anh cũng bận cả một ngày rồi, lúc này đối mặt người nhà nạn nhân, đối với anh cũng là quá mức tàn nhẫn đó."
Đuôi mắt vốn hơi rũ của Hoa Sùng nâng lên, đôi mắt mở lớn hơn một chút, như đang suy tư điều gì mà nhìn chăm chú vào Liễu Chí Tần.
"Anh đã nói, không thích xử lý những vụ án có liên quan đến trẻ em vị thành niên, dù là hung thủ hay nạn nhân." Liễu Chí Tần không còn mang vẻ lạnh lùng khi gặp Chân Cần nữa, ánh mắt trở nên mềm mại ấm áp, "Nhưng hiện giờ, trên đỉnh đầu chúng ta còn treo vụ án tồn đọng ở thôn Lạc Quan, nạn nhân là vị thành niên, hung thủ cũng có khả năng là vị thành niên; Vương Tương Mỹ và hai nạn nhân mất tích cũng là vị thành niên. Anh chắc là đang khó chịu lắm."
Hoa Sùng dời mắt đi, đè đè ấn đường, giọng ủ rũ, "Khó chịu hay không cũng thế, tôi không thể trốn tránh nó được."
"Biết là thế, nhưng cũng không nên cố gắng gượng. Đi ngủ một giấc đi, sáng mai lại suy nghĩ tiếp." Liễu Chí Tần vừa nói vừa nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Trong đầu có quá nhiều thứ hỗn loạn thì tốt nhất nên tạm ngừng lại. Laptop của tôi cũng tân tiến lắm nhưng tôi còn phải thường xuyên cho nó nghỉ ngơi một chút đó."
Hoa Sùng ngẩn người, nghiêng nghiêng đầu cười, "Nhưng mà tôi không phải laptop của cậu."
"Ừm, anh là sếp của tôi." Liễu Chí Tần nói.
Đầu trái tim Hoa Sùng đột nhiên ngứa ngáy râm ran, anh theo bản năng giơ tay lên che ngực. Liễu Chí Tần nhíu mày, hỏi: "Đau à?"
Làm việc liên tục cả ngày, rạng sáng giờ còn chưa nghỉ ngơi, tim đột nhiên cảm thấy không ổn là chuyện bình thường.
Hoa Sùng lắc đầu, đóng sổ tay lại, "Tôi lên phòng ngủ một lát, cậu có muốn chia nửa cái giường không?"
"Thôi anh nằm đi." Liễu Chí Tần nói, "Tôi tới Tổ Điều Tra Kỹ Thuật, chỗ đó có mấy cái sô pha."
Tuy nói ngủ, nhưng khi Hoa Sùng nằm nghiêng trên giường, anh chẳng thấy chút buồn ngủ nào, trợn mắt nhắm mắt cũng chỉ toàn thấy vụ án, năm đứa trẻ mười năm trước bị thiêu chết, và một bé gái bị giết rồi vứt xác ở hầm trú ẩn mới đây.
Hai vụ án không liên quan, nhưng có lẽ nạn nhân đều là vị thành niên, cho nên trong tiềm thức, khi anh đang suy nghĩ đến vụ án này lại miên man thất thần suy nghĩ sang vụ án khác.Ngoài vụ án của Vương Tương Mỹ, còn có Trần Vận, Trương Đan Đan mất tích, còn có vụ án tồn đọng ở thôn Lạc Quan đang gần tìm được điểm đột phá, toàn bộ Tổ Trọng án lại đột nhiên bị gọi trở về.
Nhưng không thể lựa chọn, nếu vụ án mới đã xảy ra, Tổ Trọng án phải tập trung tinh lực phá án đó.
Anh nhắm mắt lại, nặng nề thở ra. Trong đầu một mảng đen nhánh, trong màn đen tối tăm như thấp thoáng có cái gì đang nhảy múa, nh muốn đến gần chúng nó xem cho rõ ràng, chúng nó lại trôi dạt ra xa, cuối cùng khung cảnh dần mờ nhòe đi.
Không lâu sau, tiếng gào khóc của cả nam và nữ vang từ văn phòng Tổ Trọng án bên ngoài hành lang truyền đến.
Hoa Sùng ngồi dậy, biết là cha mẹ Vương Tương Mỹ tới rồi.