Hôn mê một ngày một đêm, Lí Ngọc Kì rốt cục cũng tỉnh lại, cả người đau nhức, đầu choáng mắt hoa, vừa cúi đầu thì phát hiện Mộng Dao đang tựa vào bên giường hắn, hai mắt nhắm nghiền tựa như ngọc liên tiên tử.
Hắn miễn cưỡng đứng dậy cầm lấy áo khoác bên giường phủ lên người ‘nàng’.
Mỹ nhân ngủ say cũng có một bộ phong thái mị kiều, vẻ bên ngoài xinh đẹp hơn nữa lại có một trái tim thiện lương, nữ tử tốt như vậy thật là có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy!
Từ lúc Hoàng Thượng đi rồi, Nhâm Tiêu Dao không dám trái hoàng mệnh nên cứ ở trong phòng này chiếu cố Lí Ngọc Kì một ngày một đêm.
Chính là tới lúc hừng đông rốt cục cũng nhịn không được mà khép mắt tựa vào giường ngủ một hồi.
“Ngươi tỉnh.” Hắn mở ra hai mắt cẩn thận đánh giá một phen.
Những động tác nhỏ gì đó đều không tránh khỏi cái lổ tai của hắn, nhìn thấy Lí Ngọc Kì mới vừa tỉnh lại đã lấy kiện áo khoác phủ lên trên người mình, Nhâm Tiêu Dao chỉnh lại quần áo giúp đỡ Lí Ngọc Kì một chút.
Không chỉ xuất phát từ ý chỉ hoàng đế mà trong lòng còn có ít nhiều muốn xin lỗi, vì thế hắn mới ở lại bên giường canh một đêm.
Một đêm này, tâm tính của hắn đã xảy ra biến hóa rất lớn, thiếu niên trước mặt đã không còn là một con cháu quan gia bình thường hay đại thiếu gia nhà giàu có nữa, mà là một tiểu vương gia thân phận tôn quý, một nam tử si tình cam nguyện vì hắn nhận hết vũ nhục, nhận hết đau khổ.
Một đêm này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đem sự tình từ đầu tới đuôi nối liền một chỗ, hắn như thế nào còn không hiểu được lương khổ dụng tâm của y?
Y vì chính mình mà chịu khổ chịu thương, tất cả hắn đều ghi nhớ trong lòng, thử hỏi ai sẽ vì người mình thích liều lĩnh chạy đến nơi xa lạ chịu khổ thế này? Bằng lương tâm trả lời, tự bản thân mình cũng không nhất định làm như thế......
“Ngươi hôm qua không ngủ được sao.” Nhìn thấy Mộng Dao vẻ mặt ủ rũ, Lí Ngọc Kì cảm thấy thập phần đau lòng, mặc kệ là vì cái gì thì ‘nàng’ cũng đã ở bên giường mình coi sóc một đêm, hắn thật sự phi thường cảm động.
Có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, nói không chừng ngày nào đó Mộng Dao sẽ hiểu được tâm ý hắn!
“Miệng vết thương của ngươi.” Nhâm Tiêu Dao thân thủ nhẹ nhàng chạm nhẹ vào nơi bị thương của hắn.
Thương thế của Lí Ngọc Kì lần này là do hắn ngày hôm qua làm nứt ra, hắn thật không cẩn thận, trong lòng thủy chung có một chút hối lỗi!
“Thương của ta đã không còn trở ngại, đa tạ ngươi mấy ngày qua chiếu cố ta.” Nhìn Mộng Dao từ xa tiến lại gần, tim của Lí Ngọc Kì đập thật sự nhanh, trên mặt đều đỏ một tảng lớn.
“Để ta xem xem.” Nhâm Tiêu Dao lo lắng kéo lấy quần áo của Lí Ngọc Kì.
Giờ phút này trong lòng hắn có một tia dao động, cẩn thận hồi tưởng lại mấy ngày ở chung, kỳ thật chân tướng về lời đồn đãi bên ngoài so với chuyện tự hắn chứng kiến thấy quả thật có sự chênh lệch lớn.
Mỗi người đều nói y là ác bá nhưng y đến Ỷ Hồng lâu mấy ngày này cũng không có làm ra chuyện gì khoa trương.
Kỳ thật vị tiểu vương gia này cũng không phải người xấu gì, thật giống như một tiểu nam hài lớn xác, xem tính tình này tám phần là bị người bên ngoài phá hư, khó trách Hoàng Thượng muốn mình đem y giữ ở bên người hảo hảo dạy dỗ.
“Này… này không tốt lắm đâu.” Lí Ngọc Kì mặt đỏ tựa trái cà.
Hắn trước đây vẫn muốn lấy trái tim của Mộng Dao làm mục đích, thế nhưng hiện tại Mộng Dao lại chủ động với hắn, hắn lại nhất thời không thích ứng được.
“Ngươi...... Ngươi...... mặt ngươi như thế nào lại hồng như vậy?” Nhâm Tiêu Dao bị cảnh tượng trước mắt làm cho buồn cười.
Khó có được vui vẻ như vậy, vị tiểu vương gia này thật sự là kẻ dở hơi, mình chính là loại phấn hoa ở nơi Ỷ Hồng lâu này, y cư nhiên đối với hắn đỏ mặt?
Nhâm Tiêu Dao không để ý hình tượng cười to hai tiếng, ngón tay chỉ vào Lí Ngọc Kì đều có chút phát run.
Hình ảnh của Lí Ngọc Kì trong mắt hắn dần dần đã xảy ra thay đổi, trước kia hắn vẫn nghĩ y là một công tử xa hoa dâm dật, không học vấn không nghề nghiệp mà tâm sinh ác ý, lần này lấy góc độ hoàn toàn mới đi quan sát lại phát hiện y thật là một kẻ không giống người thường, một thiếu niên đơn giản ngây ngô, một tiểu tử non nớt không biết như thế nào biểu đạt cảm tình của mình.
“Chính là, chính là......” Lí Ngọc Kì liều mình che ngực thối lui về phía sau.
Hắn chính là chưa từng cùng nữ tử ở một phòng nga, lại như thế nào có thể để nữ tử ở trên người hắn sờ loạn chứ?
“Đừng có ‘chính là’ nữa, xem miệng vết thương một chút không chết được người đâu.” Hắn càng như vậy, Nhâm Tiêu Dao càng muốn nhìn miệng vết thương của hắn.
Bất chấp tất cả giơ tay kéo quần áo Lí Ngọc Kì ra, hai lớp ba lớp rớt xuống liền hoàn toàn lộ ra miệng vết thương.
“Phun.” Lưỡng đạo máu tươi từ trong lỗ mũi Lí Ngọc Kì phun ra chảy ròng ròng.
Hắn giương vẻ mặt si ngốc nhìn Nhâm Tiêu Dao, miệng trương lên rồi lại hạ xuống cái gì cũng thật khó nói......
“Cái mũi của ngươi?” Nhâm Tiêu Dao thân thiết nâng tay lấy khăn ngăn máu trên mũi y, nhìn thấy hai má đỏ bừng của y thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Không thể nào, chỉ quan sát một chút miệng vết thương cho y thôi mà cũng rơi máu mũi, rất khoa trương đi!
Nhưng trên người hắn nơi nào cũng không có lộ ra, lại cúi mắt quan sát quần áo của mình, cũng không bại lộ a!
“Ta, ta......” Lí Ngọc Kì ngượng ngùng dúi đầu vào chăn. [đáng iu chjk được a (>////