Edit: reallllchicken
Beta: Thu Thảo, BYY
Hôm tổ chức sinh nhật, ban ngày Lạc Thời có hoạt động cần phải tham gia.
Thợ trang điểm phủ phấn lên mặt cô, chiếc cọ mềm mại quét qua gò má cô, cô ngồi ngẩn ngơ.
"Cô Lạc? Cô Lạc? Cô nhắm mắt lại chút đi."
"Được." Lạc Thời lấy lại tinh thần, thuận theo nhắm mắt lại. Nhưng trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về bữa tiệc sinh nhật tối nay của Chu Trạch Đình.
Lúc hoạt động kết thúc, cô từ chối lời mời cơm của người tổ chức, trở về nhà Lạc Mi Mi.
Lạc Thời đặt chìa khóa lên tủ ở huyền quan rồi bước vào phòng Lạc Mi Mi. Trong phòng đèn mở rất sáng, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nằm bò trên bàn máy tính viết kịch bản.
Cô tiến lên vài bước, phát hiện cô ấy đã nằm trên bàn mà ngủ.
Lạc Thời duỗi tay lưu văn bản, sau đó tắt máy. Lúc cô muốn để Lạc Mi Mi nằm thẳng lại thì cô ấy mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn cô lẩm bẩm nói, vì bị sốt nên giọng hơi khàn khàn: "Chị ngủ một lát, khi nào em đến bữa tiệc thì gọi chị."
Cô đáp lời.
Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, trong biệt thự hướng ra biển của Bùi Đông ở ngoại ô.
Lạc Thời phụ trách trang trí nơi tổ chức sinh nhật, Bùi Đông có trách nhiệm thông báo cho bạn của Chu Trạch Đình.
Bảy giờ rưỡi, Lạc Thời đã sửa soạn xong, cô đi vào phòng ngủ Lạc Mi Mi xem thử, trong phòng ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt cô ấy đỏ rực, chân mày nhíu lại, vùi sâu vào chăn. Cô nghĩ một lát, không định gọi cô ấy dậy, vì bờ biển gió lớn và nhiệt độ rất thấp, cô sợ cô ấy sẽ sốt nặng hơn.
Nghĩ vậy, cô rón rén đẩy cửa đi ra, lúc này Lạc Mi Mi hừ nhẹ, giống như không thoải mái, cô ấy mở mắt nhìn cô đứng ở cửa phòng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cuối cùng Lạc Mi Mi vẫn đi đến bữa tiệc với cô.
Việc chuẩn bị tiệc sinh nhật, mọi người cũng không giấu Chu Trạch Đình, anh cũng biết, do đó không tính là đến muộn.
Về sau Lạc Thời mới biết được, anh phải hoãn lại hai cuộc họp vào buổi tối nên mới không đến trễ.
Lạc Mi Mi bước vào, cô đặt quà sinh nhật bên cạnh chồng quà, nói "Sinh nhật vui vẻ!" sau đó tìm ghế sô pha ngồi xuống.
Vẻ mặt Chu Trạch Đình lạnh nhạt, không mặn không nhạt nói "Cảm ơn" rồi nhìn Lạc Thời.
Bên trong biệt thự có mở máy sưởi, cô vừa vào lập tức cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra, chỉ mặc chiếc váy dài màu hồng cánh sen để lộ một nửa bắp chân thong dài, tầm mắt anh di chuyển từ trên xuống dưới, sau đó vẫy tay với cô.
Ánh mắt quan sát kia có hơi nóng bỏng, Lạc Thời đi chậm về trước, ngồi xuống cạnh anh.
Cô mới vừa ngồi xuống, những ngón tay ấm áp của anh đã áp lên cánh tay nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Em có lạnh không?"
Lạc Thời lắc đầu,:"Máy sưởi quá nóng, không lạnh chút nào."
Nhiệt độ trong phòng thật sự rất cao, Chu Trạch Đình không nói gì, anh dựa vào lưng ghế sô pha, cánh tay đặt phía sau cô, nhìn Bùi Đông và những người khác đẩy bánh kem đến.
Trên bánh kém có viết chữ, bởi vì viết trên bơ nên chữ hơi to, nhưng vẫn nhìn ra được nét bút mềm mại của con gái.
Lạc Thời đi đến cạnh anh, thấy anh nhìn mấy chữ kia, nhỏ giọng nói: "Mấy chữ này là em viết đó, lúc mới viết xong vẫn còn rất ngay ngắn lắm."
Chu Trạch Đình nghe vậy, lập tức khen cô: "Đẹp lắm."
Cô híp mắt khẽ cười.
Thổi nến xong, mọi người không gò bó ở phòng khách mà chuyển sang những địa điểm khác để vui chơi.
Bùi Đông là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, trong biệt thự có KTV, phòng bi da cỡ nhỏ, phòng chơi bài, còn có một quầy bar khá lớn, trên đó có hàng chục chai rượu được xếp ngay ngắn.
Chu Trạch Đình ngồi trên quầy bar, anh cầm ly rượu vang đỏ uống, ánh mắt luôn nhìn người phụ nữ đang đắp chăn cho Lạc Mi Mi.
Bùi Đông cười ngồi xuống cạnh anh, cậu ta nhìn anh: "Cậu định khi nào sẽ tặng em ấy?"
Anh nuốt ngụm rượu trong miệng, hờ hững liếc Bùi Đông, đôi mắt lạnh nhạt, anh không lên tiếng.
Ánh đèn của quầy bar tối mờ, Bùi Đông cũng không ngại, cậu ta lắc ly rượu: "Thật không ngờ người ổn định đầu tiên trong chúng ta lại là cậu." Vừa nói cậu ta vừa cười "Ha ha", rồi tiếp tục nói: "Nói thật với cậu, lúc thấy cô nhóc kia, tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ bị hạ."
Chu Trạch Đình không nhúc nhích, nhưng đôi mắt có chút hứng thú: "Sao lại nói như vậy?"
"Tính tình của cậu lạnh lùng, chỉ có người không sợ bị từ chối, buông bỏ được sĩ diện cố gắng đến gần cậu thì mới có cơ hội, Lạc Thời có ý chí kiên cường, hơn nữa em ấy." Bùi Đông uống một ngụm rượu, cậu ta không vòng vo, hắng giọng nói: "Qúa si tình."
Anh chơi với Chu Trạch Đình từ nhỏ nên hiểu được, cậu ta không phải kiểu người trời sinh ra đã lạnh lùng, lúc trước ba mẹ kết hôn thương mại, trước khi kết hôn không biết nhau, sau khi kết hôn bất hòa. Khi Chu Trạch Đình đến độ tuổi nhất định thì ba mẹ ở hai nơi, thỉnh thoảng bọn họ về nhà gặp nhau, thậm chí bọn họ còn không buồn tôn trọng nhau như khách, hai người xa lạ như người ở hai đầu trái đất. Người chưa từng cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, tình cảm thường mong manh hơn, không tin vào tình yêu. Cho nên lúc Lạc Thời xuất hiện trước mặt cậu ta, người nặng tình như thế, cậu ta sẽ rung động, vấn đề chỉ là thời gian.
Bùi Đông uống cạn ly rượu, cà lơ phất phơ nhìn Chu Trạch Đình.
Đôi mắt anh âm trầm, hồi lâu mới khẽ cười nói: "Bùi Đông, tôi nhớ ngành cậu học ở đại học là quản trị kinh doanh, cậu chọn tâm lý học khi nào vậy?"
Cậu ta cười to, đôi mắt xinh đẹp híp thành một đường: "Không cần biết tôi học chuyên ngành gì, nhưng lời tôi nói đều đúng phải không? Có phải đã nói trúng tim cậu rồi không? Hửm? Anh Trạch Đình?"
Câu cuối cậu ta học theo cách Lạc Thời gọi, vô cùng... õng ẹo.
Bởi vì chán ghét mà đuổi chân mày Chu Trạch Đình khẽ nhướng lên, anh đặt ly rượu xuống, thờ ơ xoay xoay cổ tay: "Xem ra khoảng thời gian trước bác Bùi quản cậu chưa đủ chặt? Hửm?"
Anh ra tayquá nhanh, Bùi Đông không kịp đề phòng thì vai đã bị đánh, đau đến mức cậu ta kêu oi ỏi rồi chạy tót ra xa.
Vừa chạy cậu ta vừa nói: "Không có lương tâm."
Lạc Thời bước đến, ngồi xuống chỗ vừa rồi của Bùi Đông, trên trán non mềm có chút mồ hôi, cô duỗi tay cầm ly rượu, vì là rượu trái cây nên độ cồn rất thấp, cô uống một hớp rồi hỏi: "Anh Trạch Đình, vừa nãy Bùi Đông bị sao vậy?"
Cô uống rượu, rượu đọng trên môi, sáng bóng trong suốt. Chu Trạch Đình đảo mắt, đáy mắt rất sâu, anh không lên tiếng, chỉ uống ngụm rượu vang trong tay rồi đổi ly với cô, sau đó anh hơi nghiêng người kề sát bên tai cô, hơi thở mang theo mùi rượu, "Uống nó đi."
Mặt Lạc Thời lập tức đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh: "Anh Trạch Đình, em uống xong sẽ say."
"Không đâu, ngoan." Hiếm khi anh dỗ dành cô.
Chữ "Ngoan" ở cuối đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của Lạc Thời, mặt cô lộ ra màu đỏ xinh đẹp, cô cầm ly rượu trong suốt để lên môi, chẳng mấy chốc đã uống hết chất lỏng màu đỏ trong ly.
Khóe miệng cô dính chút rượu màu đỏ, cô chưa kịp lau thì anh đã cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, anh liếm sạch sẽ, sau đó lui ra, đến ngũ quan anh tuấn cũng mang theo ý cười, anh nói: "Em thật là ngoan."
Lần này, mặt Lạc Thời hoàn toàn ửng đỏ, cô không dám nhìn Chu Trạch Đình nữa, sợ mình không nhịn được bèn nhìn khắp nơi, lúc dừng trên ghế sô pha thì phát hiện không thấy Lạc Mi Mi.
Chu Trạch Đình và bạn anh đi chơi bài, cô đi tìm khắp nơi, phòng khách, KTV trên lầu, phòng bi da cũng không có. Khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng khách, có một người từ nhà vệ sinh đi ra kéo cổ tay cô lại nói: "Này này, cô gái nằm trên sô pha nhờ tôi nói với cô là cô ấy có chuyện nên về trước, bảo cô đừng lo lắng."
Về?
Lạc Thời ngơ ngẩn trong chốc lát rồi nói cảm ơn với người đó.
Cô cho là Lạc Mi Mi không thoải mái về nhà nghỉ ngơi, nên không suy nghĩ nhiều, cô bước đến phòng chơi bài đúng lúc đám người từ bên trong đi ra, nói muốn đi đến bờ biển nướng BBQ.
Chu Trạch Đình không ý kiến, anh cầm áo khoác choàng cho Lạc Thời.
Đám người Bùi Đông ở phía sau nở nụ cười cao thâm khó lường.
Cô cùng Chu Trạch Đình đi lấy áo khoác, Bùi Đông dẫn mọi người lên đường trước để bố trí "công cụ". Chu Trạch Đình mặc áo khoác xong đẩy cửa ra, một luồng gió mặn thổi qua, gió rất mạnh nên trong chốc lát cô không mở mắt được, anh tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô, chắn gió cho cô.
Cảnh tượng này rất ngọt ngào, Lạc Thời cười híp mắt rồi đi theo sau anh, tay cô nắm áo khoác anh không buông, đi từ từ từng bước.
Hai người đi được khoảng chục bước thì đột nhiên Chu Trạch Đình dừng bước, có ánh sáng màu cam ấm áp sượt qua người anh, giống như đèn đường nhưng lại sáng hơn.
Lạc Thời gãi gãi lưng Chu Trạch Đình, anh nghiêng người khiến mùi cây trầm mộc hương hơi nặng ở chóp mũi biến mất, ngược lại có rất nhiều ánh đèn màu vàng tràn vào, không chói mắt và vô cùng êm dịu.
Cô ngước mắt nhìn, sau đó đôi mắt mở thật to.
Trên cát, những hoa hồng đỏ được xếp thành trái tim màu đỏ rộng ba mươi mét vuông, xung quanh được bao bọc bởi ánh đèn màu cam, Lạc Thời kinh ngạc ngước mắt, nhân lúc cô còn ngẩn ngơ thì tay trái đã bị nắm lấy.
Tay anh cầm chiếc nhẫn, dưới ánh đèn bờ biển, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt cô, cả người cô đều ngơ ra, đầu óc cũng lờ mờ.
Chu Trạch Đình nhìn cô, ánh mắt sâu lắng nhưng lại thận trọng, anh nói: "Lấy anh nhé."
Mãi đến khi Bùi Đông đứng gần đó cười nói: "Chỉ có cậu là đứng mà không quỳ xuống thôi." Thì cô mới hoàn hồn, cụp mắt nhìn chiếc nhẫn được đeo vào ngón giữa.
Ánh sáng chiếu trên đó, trông rất đẹp.
Anh đưa tay sờ cằm cô, vẻ kinh ngạc trên mặt cô còn chưa kịp thu lại, cô nhìn anh bật cười, anh thấp giọng hỏi: "Có đồng ý không?"
Cô vui đến mức như sắp nổi bong bóng, nhưng đầu óc lại ngơ ngác quên phản ứng.
Rõ ràng là đã đeo nhẫn, nhưng hình như anh phải nghe được cô mới đồng ý thì mới bỏ qua, anh hỏi lại.
"Em đồng ý không?"
Giọng nói cào cào tai cô, cô khẽ gật đầu.
"Đồng ý."
Ở bờ biển tràn ngập tiếng reo hò, Lạc Thời thẹn thùng vùi đầu trốn trong ngực Chu Trạch Đình, anh không cho, bàn tay anh nắm cằm cô vuốt ve, sau đó trong tiếng hoan hô của mọi người anh hôn lên môi cô.
Dịu dàng không thôi.
Lời edit: Xin chào mọi người, đã lâu không gặp