Edit: realllllchicken
Rất nhanh, Chu Trạch Đình buông ra, nâng tay lên xoa xoa ấn đường.
Tại sao luôn vô ý mà thân mật với Lạc Thời?
Đây không phải dấu hiệu tốt, anh nghĩ.
Lạc Thời thấy anh nhíu mày, cho rằng anh có chỗ nào không thoải mái, quan tâm nói: "Anh Trạch Đình, anh không thoải mái à?"
Nói xong, tay hơi đưa lên trán anh.
Chu Trạch Đình nâng tay chặn tay cô, con người thanh lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị ngăn cản bàn tay cứng đờ rơi trong không khí, cô há miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sườn mặt ôn nhuận lãnh đạm của Chu Trạch Đình.
"Sao vậy?"
Loại tình cảnh này phảng phất trở về lần đầu gặp nhau tại sân bay, anh hờ hững lạnh như băng cự tuyệt cô ngàn dặm.
Chu Trạch Đình làm như không nghe thấy lời cô nói, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, qua một phút đồng hồ, thấy mọi người rượu đủ cơm no, từ trên ghế đứng lên, thân hình ngay ngắn cường tráng, ngăn cản một tảng lớn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Sau đó chân dài bước đến cửa phòng bao.
Mọi người trong phòng đi theo sau anh, Lạc Thời phục hồi tinh thần, sắc mặt ảm đạm, có chút rơi lại phía sau những người khác.
Tính cách Tưởng Tiểu Ảnh kiên cường, cho dù vừa rồi bị Chu Trạch Đình đả kích rất mất mát, nhưng không đến năm phút đồng hồ, sợi dây tinh thần tự tin kia đã trở lại.
Cô ta đứng lên, đi ngang qua trước mặt Lạc Thời đang thất thần, đuôi mắt nhếch lên, như là châm chọc cô, lại như là thị uy, hoặc cái gì cũng không có.
Lạc Thời khẽ ngẩng đầu, thu lại đáy mắt ảm đạm vô thần, ánh mắt thẳng thắn nhìn cô ta.
Lạc Thịnh từng nói qua, bất luận lúc nào, không thể để cho người khác nhìn thấy mình chật vật, cho dù bản thân đang ở tình cảnh tệ nhất, cũng phải làm ra vẻ có thể đạm nhiên đối mặt, chỉ có như vậy, kẻ địch mới không thu được vui sướng gì trên người mình.
Tưởng Tiểu Ảnh "Xuy" một tiếng từ cổ họng, xoay người bước nhanh đến chỗ Chu Trạch Đình.
Cô hơi cụp mắt, nhìn Tưởng Tiểu Ảnh đi ở hàng phía trước, cách Chu Trạch Đình không xa, cười quyến rũ, tóc đen khoác trên lưng mảnh khảnh hơi rung rung.
Nói không mất mát là giả, trong nháy mắt, thái độ của anh biến hóa rõ ràng, cô không ngốc, nên có thể cảm nhận được sự dao động cảm xúc của một người.
Một khắc kia, Chu Trạch Đình đối với cô như người xa lạ.
Người phục vụ tiến vào lau dọn, âm thanh chén đĩa va nhau làm Lạc Thời hoàn hồn, cô vội bước nhanh xuống lầu, ở cổng chính nhà hàng thấy liên tiếp mấy chiếc siêu xe.
Xe Chu Trạch Đình đậu ở trung tâm, khi cô đi đến đại sảnh, ánh mắt xuyên thấu qua cửa mở rộng, thấy Tưởng Tiểu Ảnh đứng đối diện anh, áo khoác mặc không đàng hoàng, một bên vai bị lộ ra, chiếc váy ngắn màu đen cổ chữ V phô bày đường cong đẹp mắt, mọi thứ rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cô cố ý bước đến gần bọn họ, nhìn thấy Tưởng Tiểu Ảnh cười duyên nói: "Chu tổng, em uống rượu không thể lái xe, không biết ngài có để ý khi em đi nhờ xe không?"
Trải qua vừa rồi, Lạc Thời cũng không dám ngẩng đầu xem phản ứng của anh, hơi rũ đầu nhìn chằm chằm giày.
Qua hai phút, hai tiếng đóng cửa xe liên tiếp vang lên, cô chậm rì ngẩng đầu, thì không thấy bóng dáng của Chu Trạch Đình và Tưởng Tiểu Ảnh.
Cô bất giác nhìn xe anh, cửa sổ sau xe mở ra một nửa, bên trong có một cái bóng mơ hồ.
Trái tim tức khắc rơi xuống.
Lần này anh mang theo tài xế, lúc này tài xế đang mở cửa sổ xuống, tầm mắt bắt lấy cô, khoảng cách không gần hỏi cô: "Cô Lạc, có cần đưa cô về không?"
Tưởng Tiểu Ảnh ngồi ở ghế sau, nghe thấy âm thanh cũng mở cửa sổ nhìn qua bên cô.
Ánh mắt Lạc Thời xẹt qua sườn mặt kiên nghị đĩnh bạt của anh, giọng nói khô ngứa đến lợi hại, trái tim co rút từng trận, cô cúi đầu giọng nói hơi khan: "Không cần, nơi này cách đoàn phim không xa, đường đi rất gần."
Tài xế đáp "Được", Chu Trạch Đình không phản ứng.
Nhưng Tưởng Tiểu Ảnh làm như quan tâm nói, "Thiếu chút nữa đã quên cô Lạc còn đóng phim, thế này mà nói, còn phải chiếu cố cuộc thi, cô Lạc nhớ phải tự chăm sóc thân thể cho tốt, đừng để bản thân mệt mỏi vào lúc đó, thi đấu cố lên."
Cho dù cùng cô ta bất hòa như thế nào, thì Lạc Thời cũng sẽ không làm chính mình mất đi lễ độ, cô sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn, môi có chút tái nhợt nói: "Cảm ơn cô Tưởng đã quan tâm, cũng mong cô Tưởng sẽ cố gắng hết sức cho cuộc thi."
Trong lòng cô ta không khỏi cười thành tiếng, không nói lời nào đóng cửa kính xe.
Lạc Thời kéo khóe miệng cười nhạt, tầm mắt dừng ở trong xe, sau khi cửa sổ được kéo lên, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, mặt cửa sổ như một bức tường, ngăn cách thế giới hai người, kín không kẽ hở.
Xe chậm rãi khởi động, cô ngây người một lát, cũng nhấc chân đi đến cửa bên trái cầu thang.
Buổi chiều Lạc Thời trở về đoàn phim, tinh thần không cao, buổi tối đi về lại bị trúng gió, rạng sáng có chút phát sốt.
Nửa đêm Lạc Mi Mi thức dậy, kiếm thuốc hạ sốt cho cô uống.
Ngày hôm sau khi thức dậy, tinh thần Lạc Thời đã tốt hơn, Lạc Mi Mi muốn cho cô ở nhà nghỉ ngơi, nên đã xin đạo diễn cho nghỉ.
Thân thể cô không khó chịu, chỉ là tinh thần có chút kém, nhanh chóng cự tuyệt, "Không sao đâu, dù sao hôm nay em phải đi đến tổng bộ công ty FONUR chụp poster, nên không sao đâu mà."
Lạc Mi Mi sờ sờ trán cô, chỉ có thể đồng ý.
Tinh thần Lạc Thời kém, Lạc Mi Mi không yên tâm để cô lái xe, nên tự mình lái xe đưa cô đến tổng bộ công ty FONUR, lúc gần đi, dặn dò cô, "Chụp xong poster liền gọi cho chị, nếu không thì gọi cho người đại diện đến chăm sóc em."
Lạc Mi Mi lo lắng nói.
Lạc Thời đứng ở cửa công ty nói: "Nghệ sĩ dưới trướng Tống Giản đi thảm đỏ nên chị ấy đến đó chiếu cố rồi, không có đến được, một mình em ổn mà, chụp xong em gọi chị, đừng lo lắng."
"Vậy được rồi."
Nhìn xe cô ấy rời đi, dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, cô bước vào studio bắt đầu chụp.
Trong lúc cô chụp hình, Tưởng Tiểu Ảnh và các thí sinh dự thi cũng lần lượt tiến vào studio.
Sau khi chụp xong, cô tẩy đi lớp trang điểm, lớp phấn nền dày nặng trên mặt khiến cô không thoải mái.
Tẩy xong, Lạc Thời trở lại phòng studio, lấy điện thoại từ trong túi xách gọi cho Lạc Mi Mi, sau đó cô ngồi đợi ở trong phòng.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, có hơi lạnh, cô không muốn đứng hứng gió.
Nhân viên công tác thấy mặt cô hơi ửng hồng, nhanh chóng tiến lên rót cho cô ly nước ấm, Lạc Thời nhận lấy nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi nhìn Tưởng Tiểu Ảnh chụp hình.
Lúc trước cô có nghe nói ban đầu Tưởng Tiểu Ảnh là người mẫu, sau này mới chuyển hướng qua điện ảnh, cho nên bản lĩnh chụp hình của cô ta không tồi, chỉ chốc lát đã hoàn thành.
Tưởng Tiểu Ảnh bước xuống, cũng không tháo trang sức, kéo ghế ngồi đối diện cô, trợ lý khoác thêm áo cho cô ta.
Lạc Thời quay đầu nhìn lớp phấn mắt dày trên mí mặt cô ta, muốn nghe xem cô ta nói gì.
Ngón tay trái Tưởng Tiểu Ảnh ma sát với chiếc nhẫn, nói thẳng: "Rốt cuộc cô và Chu Trạch Đình là quan hệ gì?"
Cô không nói lời nào, miệng lại hớp một ngụm nước ấm.
Tưởng Tiểu Ảnh thấy vậy, tính tình rất tốt không tức giận, tiếp tục nói: "Kỳ thật lần trước ở tửu lầu ăn cơm xong thì đã muốn hỏi, chỉ là sau đó không có cơ hội gặp mặt, bây giờ đã gặp được, cô cũng nên giải thích đi chứ?"
Lạc Thời nghi vấn nói: "Tại sao phải giải thích cho cô?"
Tưởng Tiểu Ảnh thiếu chút nữa không thốt nên lời, mặt mày cô cao ngạo, không hề rối rắm cái đề tài này, "Anh trai Lạc Thịnh cô là vị hôn phu của Tần Nhiễm, như vậy tính ra chúng ta xem như thân thích phải không?"
Thân thích sao?
Cô không đáp lời, không biết thái độ khác thường của cô ta là vì cái gì.
Tưởng Tiểu Ảnh nói: "Cho nên, xem như thân thích, có thể nói cho tôi biết quan hệ của cô và Chu Trạch Đình không?"
Lạc Thời nói: "Thật xin lỗi, không thể trả lời."
Trong mắt Tưởng Tiểu Ảnh nhuộm chút nóng nảy, cô nói: "Chẳng lẽ quan hệ của hai người không thể thông báo với thiên hạ? Hoặc là, căn bản Chu Trạch Đình không để cô vào mắt?"
Những lời này thật sự đụng phải điểm mấu chốt của Lạc Thời, chuyện gì mà Chu Trạch Đình không để cô vào mắt!
Cô đặt cái ly trong tay lên tay, đứng lên nhanh chóng rời đi, một chút ánh mắt cũng không cho Tưởng Tiểu Ảnh.
Tưởng Tiểu Ảnh không ngăn cản cô, dù sao đã đạt được mục đích, theo cảm xúc của Lạc Thời thì chắc chắn hai người không phải cái quan hệ kia, nói cách khác ở vòng thi đấu kết tiếp, Chu Trạch Đình không có khả năng thiên vị Lạc Thời, chuyện sau đó cô tùy cơ ứng biến là được.
Nghĩ đến vòng thi kế tiếp, cô ta chậm rãi lộ ra nụ cười thâm hiểm.
Lạc Thời ở cửa chính công ty đợi hai phút, chiếc xe Audi màu đỏ của Lạc Mi Mi mới chậm rãi tiến vào tầm mắt.
Chờ đến khi xe dừng lại, Lạc Mi Mi bước xuống, giọng nói oán trách, "Sao không chờ ở bên trong? Em chưa hết sốt đâu, chính em còn không biết hả?"
Cô không muốn nói với Lạc Mi Mi là có Tưởng Tiểu Ảnh ở trong, nếu không cô ấy sẽ đi vào nháo một phen, nên cô nói lung tung qua loa lấy lệ.
Lạc Mi Mi cũng tin tưởng cô, nhét cô vào trong xe, lái xe đưa cô về tiểu khu.
Mấy ngày sau, cơn sốt của Lạc Thời vẫn không khỏi, lúc thì thấp lúc thì cao, Lạc Mi Mi nhìn thôi mà đã hoảng, những biết tính tình của cô, chắc chắn không muốn đi bệnh viện, chỉ có thể cho cô uống thuốc hạ sốt, nấu ít trà gừng.
Khi vòng thứ hai của FONUR bắt đầu, tối hôm qua Lạc Thời đã hết sốt, nhưng buổi sáng lại nóng lên.
Lạc Mi Mi sợ trong lúc thi đấu thân thể cô không chịu nổi, cô trấn an cô ấy, nói: "Không sao mà, đợi lát nữa em uống thêm viên hạ sốt, kiên trì một chút là sẽ kết thúc thôi."
Cũng chỉ có thể như vậy, Lạc Mi Mi cho cô uống thuốc, gần đây trong nhà tiêu hao nhiều thuốc hạ sốt nhất, lúc đưa cô ly nước ấm, nhìn sắc mặt, Lạc Mi Mi đắn đo thương lượng với cô, nói: "Vậy...... Chờ vòng thi này kết thúc, chúng ta có thể..... đi bệnh viện không?"
Lạc Thời nuốt viên thuốc đắng trong miệng xuống, lắc đầu, "Không đi."
Lạc Mi Mi: "....."
- -
Vòng thi thứ hai của FONUR, các thí sinh biểu diễn trang phục trên sân khấu.
Mỗi một thí sinh sẽ tự do chọn một bộ quần áo của thương hiệu FONUR, sau đó giống như các người mẫu đi một vòng trên sân khấu, ban giám khảo sẽ cho điểm căn cứ vào tiểu chuẩn cách phô bày được linh hồn của bộ quần áo, ba người có số điểm cao nhất sẽ tiến vào vòng chung kết.
Vòng này có Chu Trạch Đình làm giám khảo.
Lúc Lạc Thời ở hậu đài lựa trang phục, liền thất thần, mấy ngày nay cô không liên lạc với anh, từ lần đột ngột lạnh nhạt lúc trước, cô sờ sờ đầu mãi mà không nghĩ được, anh lãnh đạm với mọi người là điều bình thương, nhưng lần trước cô rõ ràng cảm nhận được sự bài xích của anh với cô.
Cơ hồ thình lình xảy ra, làm cô có chút không kịp phòng bị.
Đó là người cô thích, lần đầu tiên thấy có chút vất vả.
Chu Trạch Đình.
Cô nhẹ giọng phun ra tên của anh, nhân viên công tác ở hậu trường đứng bên cạnh gọi tên cô, "Cô Lạc? Cô Lạc."
Lạc Thời hoàn hồn, "A?"
"Là như vầy, còn một giờ nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, nhưng cô còn chưa chọn quần áo, xin cô nhanh chóng chọn, để chuyên viên trang điểm còn dựa theo quần áo mà trang điểm cho cô."
"Được, tôi sẽ nhanh chóng chọn."
Thấy biểu tình của nhân viên công tác còn sốt ruột hơn cô, Lạc Thời vội nói.
Cô đi theo người đó đi qua một loạt giá áo, đó đều là bộ sưu tập mơ mộng mới nhất của FONUR, không phải bộ sưu tập tình nhân trong mộng mà chị Tiêu Tiêu đã nói, bộ sưu tập đó đến vòng chung kết mới lộ diện.
Lạc Thời giương mắt nhìn các thi sính khác bên trong phòng thay đồ, phần lớn mọi người đều đã chọn được quần áo, đang ngồi trang điểm.
Tưởng Tiểu Ảnh chọn chính là một bộ váy dài cúp ngực, thiết kế tràn đầy rung động, màu tím tao nhã, rất độc đáo.
Cô đi đến giá áo hàng thứ hai, bất động bước chân khi thấy chiếc váy lụa dài màu hồng nhạt.
Lạc Thời lật chiếc váy lại để xem tên người thiết kế, cùng với giới thiệu.
Giới thiệu rất đơn giản, một câu.
Đầu lưỡi cô lẩm bẩm câu này, nhân viên công tác bên cạnh cô, thấy thế hỏi: "Cô Lạc, chọn cái này sao?"
Cô dừng lại, gật đầu.
Người đó cầm chiếc váy và mang cô đi tìm chuyên viên trang điểm, chuyên viên trang điểm nhìn cô và quần áo, sau đó bắt đầu tạo hình, nhân viên công tác nói: "Cô Lạc, chiếc váy này tôi treo ở phòng thay đồ cho cô nha, chờ cô trang điểm xong đi qua thay là được, bên kia cũng có nhân viên hỗ trợ."
Lạc Thời nói: "Được, cảm ơn."
Đến khi người đó đi rồi, chuyên viên trang điểm mới đánh phấn cho cô, nói: "Cô Lạc, tình trạng da hôm nay của cô không tốt lắm, khả năng cần nhiều phấn để che bớt, bằng không nếu chỉ có phần nền thì không thể che được khí sắc ban đầu, hiệu quả tổng thể khuôn mặt không tốt, mấu chốt nhất chính là trang điểm phải phù hợp với quần áo, mới có thể thể hiện được hứng thú tinh tế của bộ quần áo trên người mình."
Lạc Thời đồng ý nói: "Không việc gì, cô có thể."
Một lát sau, khi cô đang trang điểm, thoáng thấy Tưởng Tiểu Ảnh đã xong, tổng thể khuôn mặt ưu nhã tri thức, cô thấy cô ta vào phòng thay đồ, thì thu hồi ánh mắt.
Không nhiều lắm, lần lượt sẽ có các thí sinh khác đi vào phòng thay đồ.
Đại khái qua năm phút, Tưởng Tiểu Ảnh với vài người đã thay xong, cười nói đi ra cùng nhau, lúc đi ngang qua bên người cô, còn nghịch ngợm làm cái tư thế cố lên với cô.
Lạc Thời không có biểu tình gì, nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm đánh mắt cho cô.
Lúc chuyên viên trang điểm thoa lên môi cô một lớp son đỏ, thì cách thời gian thi đấu còn phút, cô vội vàng vào phòng thay đồ, tìm được nơi treo chiếc váy của mình, tùy tay lấy xuống.
Thay quần áo xong, có cô gái nhỏ đoán chừng là tạm thời kiêm chức hội trường, nhìn thấy cô tức khắc lộ ra đôi mắt lấp lánh, cô ấy khen: "Cô Lạc, vẻ đẹp của tôi đang khóc."
Lạc Thời ngượng ngùng cong môi cười một cái.
Tuy rằng cô gái kia có chút mờ hồ, những vẫn không quên chức vụ công tác của mình, thấy Lạc Thời xoay người không tiện, vội vàng ngồi xổm xuống sửa sang làn váy, một lát sau, cô đột nhiên "A" một tiếng.
Giọng nói rất sốt ruột.
Trong lòng Lạc Thời nôn nóng, thấy cô gái cầm làn váy, khuôn mặt sắp khóc nói:
"Cô Lạc, váy bị phá."
Tác giả có lời muốn nói:【Đây là ngọt văn! Một chút cũng không ngược! Chương sau một chút đều không ngược! 】
【Về sau cũng không ngược! 】
【Chương sau xác định là các bạn rất mong chờ! Báo trước là ngọt ngào! 】
【Đây là chương quá độ chương! Không ngược! 】