Edit: realllllchicken
Hôm sau, Lạc Thời bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là Lạc Mi Mi gọi.
Cô híp mắt từ trên tủ đầu giường lấy điện thoại rồi nhấn nghe.
"Thời bảo bối, chừng nào em tới đoàn phim vậy?"
Bên kia, Lạc Mi Mi ngáp một cái giống như đã thức cả đêm.
"Chị Mi Mi, em nhớ là hôm nay em không có cảnh quay." Lạc Thời nhớ lại các lịch quay của mình.
"Chị gọi để nói với em rằng, tối hôm qua chị đã thảo luận với giám đốc, phó giám đốc và những người khác cả đêm, chọn được cho em mấy kịch bản thích hợp, em mau đến đây đi. À đúng rồi nhân tiện mua cho chị một phần điểm tâm Lão Nhạc Gia đi, chị thèm ăn."
"Đã rõ."
Hôm nay đoàn phim chụp ngoại cảnh, khi cô đến đạo diễn đang chỉ dạy cho một diễn viên nhỏ.
Lạc Mi Mi nằm trên ghế ngáp liên tục, xa xa nhìn thấy Lạc Thời từ xe taxi bước xuống, vẫy tay với cô.
Cô đưa một phần đồ ăn sáng cho cô ấy, còn lại thì nhờ nhân viên công tác đem cho các diễn viên khác.
Lạc Mi Mi cắn ống hút, sờ sờ đầu Lạc Thời.
"Em của chị thật tốt, còn mua bữa sáng cho mọi người."
Cô ngồi trên ghế, bật cười, "Chuyện nhỏ mà, không tốn sức gì cả."
"Sao em không lái xe chị đến đây?" Vừa rồi cô thấy Lạc Thời ngồi taxi đến.
"Hôm qua xe bị va chạm, em đưa đi sửa rồi."
Cô không nghĩ sẽ làm cho Lạc Mi Mi lo lắng, ai biết được cô ấy hơi hoảng.
"Vậy em có bị gì không?" Cô ấy vội để sữa đậu nành trên tay xuống, lôi kéo cô nhìn trên nhìn dưới một hồi.
"Không có gì, không có gì, không phải em đang lành lặn đứng trước chị đây sao." Lạc Thời ôm cánh tay Lạc Mi Mi nói.
"Không bị gì là tốt, bằng không tên nhãi ranh Lạc Thịnh kia có thể giết chị đó, có điều về sau em đừng nên lái xe."
"Ngày hôm qua là ngoài ý muốn mà."
"Em nha." Lạc Mi Mi chỉ chỉ cái trán của cô, không nói gì.
Cô nhẹ thở ra.
Vốn dĩ Lạc Thời cứ nghĩ là cảnh quay của mình sẽ nhiều thêm một chút thôi. Không ngờ khi nhận được kịch bản mới nhìn đến phần diễn, cô bằng với Qúy Tiêu Tiêu, nên cực kỳ kinh ngạc.
Qúy Tiêu Tiêu giả bộ làm mặt đanh đá nói: "Có người che chở thật là khác."
Lạc Mi Mi liếc cô ấy một cái, "Có bản lĩnh cô cũng tìm người che cho mình đi."
Lạc Thời: "....."
Như vậy cứ công khai chuyện đi cửa sau thật sự tốt sao?
Hai ngày nay, cảnh quay của cô nhiều lên, mỗi ngày đều phải quay nên một chút thời gian rãnh rỗi cũng không có, trong đầu toàn là lời thoại mà Lạc Mi Mi thêm cho cô. Lạc Thời không có thời gian nghĩ về chuyện không tốt của hai ngày trước, tâm tình đã dịu đi không ít.
Chiều hôm nay, Lạc Thời mỉm cười và nhận lấy điện thoại từ nhân viên công tác. Mở ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ.
Nhân viên công tác nói với cô: "Lúc giờ, đổ chuông khoảng giây, nhưng tôi thấy số lạ nên không nghe."
Lạc Thời gật đầu tỏ ý đã biết.
Cô nhìn dãy số kia, đúng là không biết, nên không để ý nữa.
Chờ đến khi cô quay xong, định về nhà thì điện thoại đổ chuông.
Lần này không phải số lạ.
Trên điện thoại có ghi rõ ba chữ "Chu Trạch Đình."
Lạc Thời xoa xoa hai mắt, hoài nghi có phải xem kịch bản cả ngày nên giờ bị hoa mắt không. Cô xoa đến lúc mắt đỏ lên thì mới định thần lại, nhìn vào cái tên hiện trên điện thoại.
Là sự thật!
Chu Trạch Đình lần đầu tiên gọi cho cô.
Tâm Lạc Thời xao động, cô từ dưới chiếc dù tạm dựng của đoàn phim đi ra ngoài, ánh sáng buổi chiều không quá gắt, thỉnh thoảng có gió nhè nhẹ thổi qua.
Cô nhấn nghe.
"Alo, anh Trạch Đình."
"Ừ, công việc kết thúc chưa?" Âm thanh bên kia ồn ào, tựa như có phụ nữ đang nói chuyện với anh.
Hình như không chỉ một? Phụ nữ?
Lạc Thời bất giác nhíu mày.
"Công việc kết thúc rồi, có việc gì sao anh?"
Anh tạm dừng hai giây, lần nữa mở miệng, giọng nói tuy vẫn lạnh lùng như thường nhưng nghe được sự bất đắc dĩ trong đó, "Ông nội nói tôi tặng cho em món quà để xin lỗi."
Chu lão gia đã sớm nhắc đến chuyện này, chẳng qua mấy ngày nay công ty có nhiều việc, vẫn luôn day dưa cùng ông, thẳng đến hôm nay Chu lão gia hạ tối hậu thư.
Xin lỗi? Vì chuyện hôm trước?
Quà?
Cho nên hiện tại anh đang chọn quà ở trung tâm mua sắm?
Lạc Thời nghĩ đến cảnh Chu Trạch Đình mang khuôn mặt lạnh đi dạo trong trung tâm mua sắm, vì cô mà chọn một món quà.
Hơi trầm mặc một lát, cô nhẹ giọng nói: "Anh Trạch Đình, chuyện kia không phải do anh sai, không cần..... Không cần xin lỗi, em sẽ giải thích với ông." Hôm trước là cô tâm huyết dâng trào, ôm tâm tư muốn đi nhà cũ Chu gia.
Không ngờ trên đường sẽ gặp chuyện như vậy?
Bên kia im lặng, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Lạc Thời, tôi không thích nợ ai bất cứ thứ gì."
"Vậy được rồi." Tay cô siết chặt điện thoại.
Không thích nợ ai bất cứ thứ gì, có lẽ bởi vì không muốn cùng người đó có liên quan.
Nhưng em lại muốn cùng anh có liên quan, Chu Trạch Đình.
- -
Lạc Thời vội đi đến trung tâm mua sắm nơi Chu Trạch Đình đang chờ.
Tầng hai có các cửa hàng trang sức xa xỉ khác nhau.
Chu Trạch Đình ngồi trên ghế sô pha hai chân bắt chéo, đầu cúi hơi thấp, cụp mắt nhìn vào quyển tạp chí kinh tế tài chính, lộ ra sườn mặt tuy lạnh lẽo nhưng vẫn hấp dẫn người khác. Tay phải anh cầm góc tờ giấy, bàn tay có khớp xương rõ ràng, vừa dày vừa rộng vô cùng đẹp.
Xung quanh không ngừng có phụ nữ tiến lên, cho dù mặt mày anh có lãnh đạm thì cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của bọn họ. Mắt thấy anh sắp hết kiên nhẫn, cô từ trong đám phụ nữ bước qua.
Đi đến cách anh khoảng hai bước rồi đứng yên, trên khuôn mặt có ý cười vụn vặt, bên môi như có như không lộ ra lúm đồng tiền, "Anh Trạch Đình."
Ban đầu thoáng thấy có người tới gần, Chu Trạch Đình theo bản năng không vui, ánh mắt chuẩn bị xuất hiện tia sắc bén thì nghe bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, ngọt ngào lại còn mềm mại. Ánh mắt khôi phục một mảng trầm tĩnh, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười đến đáng yêu của cô một lúc, rồi nhàn nhạt gật đầu. Anh đứng dậy đem tạp chí đặt qua một bên, một tay để trong túi quần, chân dài sải bước tùy ý chọn một tiệm trang sức đơn giản bước vào.
Lạc Thời đi theo sau.
Nhân viên bán hàng định tiến lên thì thấy sắc mặt không biểu tình của Chu Trạch Đình, cũng không muốn tự làm mình mất mặt nên hướng đến Lạc Thời niềm nở giới thiệu.
Thấy quần áo hai người mặc rất đắt tiền, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu làm Lạc Thời có chút bối rối, hơn nữa còn có Chu Trạch Đình ở trước mặt.
Đối diện với cô là một hàng dây chuyền lộng lẫy bắt mắt, cô nhìn đến ngẩn ngơ.
Chu Trạch Đình thấy thế, từ một bên đi tới đứng cùng với Lạc Thời, hơi cúi đầu.
Bàn tay đẹp đẽ cầm sợi dây chuyền lên, Lạc Thời hơi hoảng sợ, nhưng cũng không động đậy. Hai người đứng rất gần, mùi hương cây mộc hương trên người anh càng nồng đậm. Lạc Thời híp mắt lại ngửi ngửi, mùi hương như đang mê hoặc người khác, cô muốn nhích lại gần hơn.
Gần hơn nữa.
Tưởng tượng như mình đang ở trong lòng ngực anh.....
"Thích cái này sao?" Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng, kéo suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô trở về.
"Đẹp lắm, em rất thích." Tai Lạc Thời hồng hồng, thấp giọng nói.
Chu Trạch Đình đem dây chuyền đặt lại vào hộp, chuyển hướng đến nhân viên bán hàng thì thoáng thấy cô ta vừa mới cất điện thoại, nói giọng âm trầm: "Gói cái này lại đi."
Nhân viên bán hàng buông điện thoại đang chụp lén xuống, hai người trước mắt diện mạo đều xuất sắc, khí chất lại hơn người, nên cô mới chụp lén. Nhưng thấy sắc mặt của người đàn ông không tốt, cô vội vàng cười nói.
"Vâng thưa ông, ông còn thích cái gì khác không?"
Anh vừa muốn trả lời, chợt nhớ đến bên cạnh còn một người, nuốt lại lời định nói, xoay người hỏi cô: "Em còn thích gì không?"
Lạc Thời vốn dĩ cũng không dám đòi hỏi nhiều, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh chắc sẽ không có kiên nhẫn cùng phụ nữ đi mua sắm, nên vội lắc đầu: "Không có."
Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, từ trong ví rút ra tấm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.
Cô lẳng lặng đứng đó, thường xuyên ngửa đầu nhìn anh một cái.
Trong lòng đang nhảy loạn xạ.
Chu Trạch Đình vẫn đứng đó không di chuyển.
Khoảng cách của hai người không có gì thay đổi.
Rất gần.
Cô lặng lẽ cúi đầu, nhìn tay phải của mình, chỉ cần nhẹ nâng lên một chút thì ngón áp út sẽ đụng vào tay trái của người bên cạnh.
Ra khỏi tiệm trang sức, Lạc Thời cầm túi quà an tĩnh đi sau anh.
Sau khi người rời khỏi, cô nhân viên lấy điện thoại ra xem hình ảnh của hai người, càng xem lòng càng ngứa, cuối cùng nhịn không được nữa liền hoạt động ngón tay.
Chốc lát thanh thông báo nhắc nhở.
Weibo gửi đi thành công.
Bãi đỗ xe.
Cô đi theo anh ngồi vào xe.
Tài xế ngồi ở ghế lái nên anh và cô ngồi phía sau.
Đưa cô đi mua đồ xong, gánh nặng rốt cuộc cũng được buông xuống. Chu Trạch Đình xoa xoa huyệt thái dương, sau đó phân phó tài xế lái xe.
Anh muốn đưa cô đi lấy xe.
Lúc trước ở chân núi, xe đã đưa đi sửa. Trong lúc đến tiệm sửa xe thì Chu Trạch Đình nhận được điện thoại của Chu lão gia.
Cúp máy, lần thứ hai anh xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Đi lấy xe trước rồi chúng ta về nhà cũ một chuyến."
Nghĩ đến lời mà ông nội nói trong điện thoại, ấn đường anh không ngừng giật giật.
Lấy việc xem mắt ra uy hiếp anh sao?
Gừng càng già càng cay.
Lời edit: Hôm nay ham chơi nên xém quên mất việc up chương mới. Giờ mới nhớ nên bò đầu lên up mong quý vị thông cảm nhaaa:))
Với cả anh cứ nói mấy lời làm chị đau lòng không à:(( t chờ đến ngày ảnh tự vả mình hahahaha.