Không lâu sau, Ngân Nhi và Ngọc Di đưa Diêm Vương cùng Hắc Bạch Vo Thường đến chỗ Huỳnh Lưu. Diêm Vương chắp tay, cúi người hướng Huỳnh Lưu hành lễ rồi nói:
- Không biết ta có thể xem qua tình trạng của cô nương kia?
Huỳnh Lưu đưa mắt nhìn Ngọc Di, thấy nàng gật đầu hắn cũng liền trao lại Tuyết Linh cho Diêm Vương.
Diêm Vương xem sắc mặt Tuyết Linh, lại bắt mạch cùng xem hôn phách của nàng, Cuối cùng ông ta thở dài nói:
- Vị cô nương đây…hồn phách đã muốn vỡ nát rồi. E rằng…không qua khỏi.
Ngân Nhi nghe vậy liền thất thần. Ngọc Di gấp gáp hướng Diêm Vương cầu tình:
- Diêm Vương, ông cai quản sinh tử của tam giới, chắc hẳn ông biết cách cứu Tuyết Linh mà đúng không? Ông xem như nể tình Tuyết Linh đã cứu Âm phủ của mình khỏi Ngọc Đế và bọn quỷ La Sát kia mà rộng lượng cứu nàng một mạng đi.
- … - Diêm Vương im lặng một hồi. Ông nhìn ánh mắt cầu khẩn của Ngọc Di, lại nhìn cơ thể đầy vết thương của Tuyết Linh, cuối cùng vẫn là thở dài. Từ trong tay xuất ra một viên trân châu màu đen huyền nhưng lại phát ra ánh sáng rất xinh đẹp. Ông trao nó cho Ngọc Di nói:
- Đây là pháp bảo của Âm Phủ ta. Tuy rằng có thể kéo dài sinh mệnh, ghép lại hồn phách nhưng có tỉnh lại hay không còn tuỳ thuộc vào cô nương ấy nữa.
Ngọc Di cầm chắc viên ngọc trên tay, nước mắt rưng rưng nhưng ánh mắt lại đầy vẻ biết ơn nhìn ông:
- Diêm Vương đa tạ ông. Đa tạ.
- Được rồi, các người mau về đi. Chuyện của Tử Liên ta sẽ sắp xếp cho. Để cô nương ấy ở đây lâu càng không tốt cho cô nương ấy. - Diêm Vương ân cần nói.
- Vậy chúng tôi đi đây. Diêm Vương, cáo biệt. - Ba người cung kính hướng Diêm Vương chắp tay chào rồi ôm thân thể Tuyết Linh ra khỏi âm phủ.
------------------------
Khi họ về đến trần gian đã là sáng hôm sau. Nguyên Phong cuối cùng cũng tỉnh dậy. Hắn cùng Thiếu Hạo đều lo lắng đến độ không thể ngồi yên. Bọn họ cứ đi qua đi lại mà chờ bốn nhười kia trở về.
Nhưng mà khi trở về, khi thấy Tuyết Linh nằm bất động trong tay Huỳnh Lưu, khuôn mặt nhợt nhạt của nàng bị nhuộm đỏ, Áo bào màu tím nhạt cũng đã thành màu đỏ Nguyên Phong như chết lặng đi. Hắn biết nàng vì hắn vào Âm phủ, cũng nhớ hết những gì đã xảy ra khi hắn xuất hồn. Nhưng lại không ngờ Tuyết Linh khi trở về lại như thế này.
Nguyên Phong đoạt lấy thân thể của Tuyết Linh. Ôm nàng vào lòng, gọi nàng tỉnh. Nhưng là hắn gọi cách nào thì Tuyết Linh cung. đều không đáp trả. Nguyên Phong như phát điên lên:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao Linh nhi lại như thế này?
- ... - Một mảng ik lặng bao trùm cả căn phòng. Cuối cùng Huỳnh Lưu nói:
- Tẩu ấy bị bọn quỷ La Sát và Ngọc Đế đar thương. E rằng…
- Đừng nói nữa! - Nguyên Phong cắt ngang lời của Huỳnh Lưu. Hắn không muốn nghe câu tiếp theo. Linh nhi làm sao có thể chết chứ? Hắn không tin.
- Nguyên Phong, ngươi bình tĩnh chút nghe ta nói. Thật ra còn có cách cứu Tuyết Linh. - Ngân Nhi thấy Nguyên Phong quá kích động bèn trấn an hắn.
- Là cách gì? - Nguyên Phong nghe nói có cách cứu Tuyết Linh, ánh mắt liền sáng lên. Trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng.
Ngọc Di từ trong tay xuất ra viên Ngọc khi nãy Diêm Vương đã đưa nói:bg-ssp-{height:px}
- Đây là pháp bảo của Âm phủ mà Diêm Vương đã cho bọn ta mượn. Nó có thể giúp Tuyết Linh kéo đai sinh mệnh. Nhưng là…nàng có tỉnh lại hay không còn chưa rõ.
- Hảo! Vậy nhanh chóng chữa trị cho Linh nhi đi. - Nguyên Phong không quan tâm đến Tuyết Linh có tỉnh dậy hay kkhokng. Chỉ cần nàng sống, nàng có thể sống thì việc gì hắn cung. có thể làm.
Vậy là nhờ có viên ngọc đó bảo quản cơ thể cùng hồn phách của Tuyết Linh mà nàng vẫn còn sống. Nhưng là một đời sống thực vật...
Hàng ngày, Nguyên Phong đều trở về tẩm cung, nói chuyện với Tuyết Linh tuy rằng…chỉ là mình hắn độc thoại. Vẫn thường hay ôm nàng ngủ nhưng cơ thể nàng vẫn không một có độ ấm.
Thỉnh thoảng Ngân Nhi, Ngọc Di và hai lão công của mình cũng đến thăm Tuyết Linh, nói chuyện đủ điều.
Bọn họ ai cũng chờ, chờ một ngày Tuyết Linh tỉnh dậy. Chờ một ngày thân thể băng lạnh kia ấm áp trở lại. Chờ một ngày…cái người lúc nào cũng vô tư kia mỉm cười lần nữa. Bọn họ đều nguyện dùng cả đời này chờ nàng.
------------------------
Trong tiềm thức của Tuyết Linh…nàng thường ngày vẫn luôn hỏi mình là ai? Tại sao nơi này lại tối quá vậy? Tại sao lại có tiếng nói thế kia? Phát ra từ đâu thế? Có ai không?
Nàng hằng ngày ở trong tiềm thức vẫn chờ một nam nhân tự xưng mình là Nguyên Phong đến nói cho nàng nghe rất nhiều chuyện. Nào là triều chính, cuộc sống hằng ngày và ngươif đó còn hay kể chuyện cho nàng nghe nữa. Những câu chuyện đó rất buồn cười, luôn khiến tâm trạng nàng thoải mái. Nàng luôn tự hỏi, không biết nam nhân tên Nguyên Phong này là ai? Trông như thế nào?
Thỉnh thoảng lại có hai nữ nhân tên là Ngân Nhi và Ngọc Di đến cùng với hai tướng công của bọn họ tên là cái gì Huynh Lưu, Thiếu Hạo. Mỗi khi bọn họ đến lại phi thường ồn ào, náo nhiệt. Bọn họ kể cho nàng nghe toàn là truyện cổ tích. Nào là Tấm Cám, cô bé lọ lem. Những chuyện này đều rất hay. Có nhiều lúc lại sang tố cáo với nàng là phu quân của bọn họ bắt nạt khiến cho hai nam nhân tên Huỳnh Lưu và Thiếu Hạo rất lúng túng.
Vậy là ngày qua ngày, trong cái nơi tối tăm không có chút ánh sáng này nàng chỉ có một thói quen và công việc duy nhất. Chính là chờ bọn họ đến nói chuyện, kể chuyện cho nàng nghe.
Dạo gần đay, nàng lại bắt đầu muốn thấy hình dáng của nam nhân tên Nguyên Phong. Muốn được nói chuyện với người đó. Nhưng mà tại sao nàng lại không thể trả lời hắn được? Rốt cuộc thì…nàng là cái gì vậy? Nàng thậm chí còn không nhớ được tên của mình… Nhưng theo như lời của nam nhân kia thì tên nàng là Linh Nhi. Tối đều nào người đó cũng ở bên cạnh nàng nói:
" - Linh nhi ta về rồi đây. Nàng sao rồi? Khoẻ chứ? Trời tối rồi để ta sưởi ấm cho nàng ngủ nhé."
Thỉnh thoảng lại có câu như thế này:
"- Linh nhi, ta dùng một đời này để đợi nàng. Một đời này sẽ không có ai khác ngoài nàng. Vì vậy nàng phải mau chóng tỉnh lại đấy."
Nàng thật sự không hiểu gì cả. Nhưng nàng lại cảm hình như mỗi khi ở bên cái nam nhân này, lòng nàng có gì đó lạ lắm. Có tư vị gì đó vui vui, bồn chồn, lại hạnh phúc kì lạ thế nào ấy. Càng ngày, những cảm xúc đó càng rõ ràng hơn khiến nàng không hiểu gì cả.
Nàng cứ mãi chìm trong hạnh phúc giản đơn của mình cho đến một ngày. Nam nhân tên Nguyên Phong kia buồn bã đến nói chuyện cùng nàng:
- Linh nhi…nàng khi nào thì tỉnh lại? Bọn quan thần cùng phụ mẫu ta đã sắp hết kiên nhẫn rồi. Bọn họ bảo ta phế nàng đi nhưng ta không chịu. Lại bảo ta lập phi ta cũng không chịu. Nhưng bây giờ mẫu thân cùng phụ hoàng ta lại theo phe đám người kia. Ta sắp bị bọn họ ép lấy phi tần rồi. Nàng có nghe được không? Linh nhi…
Ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Nàng là nương tử của ta. Chẳng lẽ nàng lại để ta dơi vào tay nữ nhân khác sao? Trong lòng thật không có chỗ đứng cho ta sao?
Tuyết Linh trong tiềm thức nghe được thì hốt hoảng. Cái gì? Lập phi? Chẳng lẽ là cưới vợ? Nhưng mà nàng là có tình ý với hắn mà. Sao có thể để cho nam nhân này lập phi được? Nàng không muốn như vậy.
Đang đợi nam nhân đó nói tiếp chuyện cưới vợ của mình thì nàng lại không nghe thấy gì nữa. Hắn lại bỏ đi rồi…lại đi cưới vợ sao?
Bất chợt, vào lúc không có ai, cơ thể vốn là sống trong trạng thái thực vật của Tuyết Linh đột nhiên có một giọt nước mắt chảy từ khoé mắt…