Thấy Tuyết Linh chạy muốn té ngửa ra ngoài, Ngọc Di lo lắng hỏi:
- Sao rồi? Không xin được à? Có phải hắn nổi giận không?
- Không. Xin được, nhưng mà hắn rất kì lạ. Hình như chạm mạch hay sao ây. Nói chuyện rất sến…Hừ, lông chân ta bây giờ còn dựng đứng lên đây này. - Tuyết Linh nhăn mũi nói.
- Thôi, xin được rồi thì đi nhanh lên. - Ngân Nhi thúc giục.
Ba nàng liên hiên ngang, đường đường chính chính xuất cung mà không cần phải trốn đi như lúc trước nữa.
--------------------------
Sau khi thấy Tuyết Linh đã khép chặt cánh cửa phòng lại Nguyên Phong mới thở dài một tiếng. Tên thái giám bên cạnh Nguyên Phong-Phạm công công tiwf góc khuất bước ra cười nói:
- Hoàng thượng, ngài thấy nương nương lúc đó như thế nào?
- Ta không biết. Nhưng nhìn thấy lông tơ của nàng cứ dựng đứng lên. - Nguyên Phong lại thở dài thườn thượt.
- Hoàng thượng, ngài cứ yên tâm. Nữ nhân rất thích những lời đường mật. Chắc chắn rồi hoàng hậu cung. sẽ động lòng với người thôi. - Phạm công công cười cười nói.
Nguyên Phong cảm thấy đầu ốc choáng váng. Hắn chống tay xuống bàn, tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương mà lắc đầu ngán ngẩm. Haizzz…Không biết là tốt hay xấu đây. Một nữ nhân như nàng đúng là khó thuần phục mà!
--------------------------
Bánh xe ngựa từ từ chuyển bánh. Cũng chính là lúc vòng quay số phận bắt đầu ngã sang một bản nhạc khác, một chương sử mới…
Trong chiếc xe ngựa sang trọng kia, ba nữ chính của chúng ta đều say giấc. Tuyết Linh khuôn mặt…thoã mãn, tỉnh thoảng lại chéo chép miệng đích thị là đang mơ đến đò ăn!
Ngọc Di có vẻ đang mở một giấc mơ đẹp, miệng nàng cứ cười tủm tỉm suốt.
Trong mơ, Ngọc Di thấy mình dsang ở một nơi có mây bay trôi nổi bềnh bồng. Nàng nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi trên một cánh đồng đầy hoa. Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc được nam nhân kia cài lên một đoá hoa hồng nở rộ càng làm tôn lên vẻ kiều diễm của nàng. Nam tử phong thái cao quý, gương mặt tuấn tú thiện lương. Mái tóc đen nhánh tuỳ ý buộc lên bằng sợi dây đen rất mộc mạc. Ngọc Di hình như…có thể biết được…họ là ai…và nơi này quan trọng tới mức nào…Nàng cảm thấy thực khó hiểu. Sao nàng lại biết? Sao nàng lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy đôi uyên ương này?
Ngân Nhi lại hoàn toàn trái ngược với hai người kia. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nhỏ nhắn mím chặt lại. Bất chợt từ nơi khoé mắt, một giọt nước long lanh như pha lê nhẹ nhàng chảy dài trên má.
Đã mười năm rồi, giấc mơ này chưa từng xuất hiện lại thêm lần nào nữa. Hồi đó, khi nàng còn là một đứa trẻ sáu tuổi, nàng có mơ thấy một lần nhưng rất mờ nhạt. Bây giờ lại thấy rất rõ ràng.
Khung cảnh mờ ảo nây hồng ánh chiều tà lơ lửng khắp nơi. Nữ tử khuynh quốc khuynh thành đứng dưới cây anh đào cổ thụ nhẹ nhàng vũ động, tà áo trắng tung bay cuốn theo từng cánh hoa. Nam tử lưng tựa gốc cây, miệng thổi sáo ngọc, ánh mắt biết cười dịu dàng nhìn nữ tử kia.
Giấc mơ như cuốn phim cũ được cắt khúc ghép lại. Khung cảnh quanh nàng chợt thay đổi. Nữ tử áo trắng kia đơn đọc ngồi trên bệ cửa sổ, xung quanh còn có hai nữ tử khác. Nữ tử vận tử y là…Bách Tử Vân…? Huyết y nữ tử là…Bách Diệp? Và bạch y nữ tử khi nãy là Bách Nhã Kỳ?…Cả ba người đều là ánh mắt vô hồn.
Đột nhiên tất cả nhoà đi, tái hiện lại trước mắt Ngân Nhi là khung sắt tăm tối. Bách Nhã Kỳ kia quật cường, ánh mắt trừng lớn nhìn bọn nữ nhân ăn mặc sặc sỡ phía trước. Ánh sáng bạc trên thân kiếm loé lên đang lao mạnh về phía Nhã Kỳ. Trong thời khác nguy hiểm một đạo quang loé lên chắn trước mặt nàng ta đã là…nam tử thổi sáo cho nàng lúc trước. Máu đỏ tung toé, rướm đậm cả khuôn mặt Nhã Kỳ. Đôi mắt nàng mở to, trong đáy mắt là sự tuyệt vọng.
Ngân Nhi cảm thấy tim mình rất đau, cứ như bị ai bóp nghẹt vậy. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khoé mi. Nàng loạng choạng bước đến gần nam nhân ấy, khẽ nâng tay chạm vào khuôn mặt chàng nhưng…thứ nàng chạm vào chỉ là…không khí. Đôi môi nam tử mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng nàng không nghe được. Giấc mơ này…mọi thứ đều hoàn toàn im lặng...
Ngân Nhi giật mình tỉnh giấc. Nàng thở hổn hển nhìn xung quanh, vẫn là chiếc xe ngựa ấy, vẫn là hai con bạn của nàng đang chìm trong mộng. Lộ trình còn dài nhưng nàng không thể tiếp tục thiếp đi được nữa bèn ngồi nhìn từng khung cảnh đổi thay thông qua chiếc cửa sổ. Nàng muốn được yên tình mà suy nghĩ tất cả.
----------------------------bg-ssp-{height:px}
Xe ngựa dừng bánh. Ngân Nhi, Ngọc Di, Tuyết Linh lần lượt bước xuống. An phủ mở rộng cửa lớn, gia đinh bên trong chạy tới chạy lui sắp xếp hàng ngũ. Đợi đến khi ba nàng bước vào bên trong, đám gia đinh đã cung kính cúi đầu hô:
- Mừng tiểu thư về nhà.
An lão gia ở bên trong đại sảnh, đôi mắt động nước nhìn Tuyết Linh. Ông khẽ khàn gọi:
- Linh nhi...
Tuyết Linh đứng trước mặt ông đột nhiên quỳ xuống, nàng nghĩ dù sao cũng là do nàng cướp thân phận của người ta mới được như hôm nay. Cho nên ít nhất cung. phải phụng dưỡng phụ thân của người ta thật tốt vì vậy liền ráng nặng ra nước mắt, rưng rưng nói:
- Linh nhi thỉnh an phụ thân. Nữ nhi bất hiếu, đến bây giờ mới có thể trở về thăm người...
- Ngoan. Không sao, mau đứng lên đi. Phụ thân không trách con đâu. - Ông nâng tay đỡ Tuyết Linh đứng dậy.
Ngân Nhi và Ngọc Di nhìn một màn này cũng tấm tắt khen Tuyết Linh diễn hảo đạt! Nhìn cứ như một mảnh phụ tử thật sự vậy. Các nàng cũng liền giữ lễ, nhún người một cái, tay để bên hông:
- Chúng nữ tử thỉnh an An lão gia.
- Nhị vị cô nương mau đứng lên đi. - An lão gia hào sảng nói.
Bốn người hội tụ tám chuyện bốn phương. Ba nàng nói cho ông hết tất cả mọi chuyện và còn nói thêm hoàng thượng đương triều vì đường xá xa xôi, nên không thể đến thỉnh ông vào cung nhưng hoàng thượng lại ban cho ông ba hòm vàng bạc châu báu xem như là bồi tội với nhạc phụ đại nhân. Còn có nhờ Tuyết Linh mời ông khi nào rãnh rỗi liền vào cung một chuyến.
Do đi đường hết cả buổi sáng nên Tuyết Linh, Ngân Nhi, Ngọc Di không có tâm trạng đi chơi nữa bèn ở lại An phủ ngủ nghỉ, ăn cơm. Chờ sau khi đánh một giấc xong các nàng sẽ "bùng nổ".
-----------------------------
Bảo Trân lâu...
Tuyết Linh một thân nữ cải nam trang ngồi trong một nhã gian phòng lầu hai cắn một miếng điểm tâm liền ngay sau đó sáng mắt kêu:
- Thật là ngọt. Chẳng trách ta nghe đồn trong cung rất nhiều người muốn ăn điểm tâm do Bảo Trân lâu này làm a.
Ngân Nhi cắn một miếng, hương vị ngọt ngọt, thanh nhã lập tức tan trong miệng khiến nàng cũng nhất thời kinh ngạc. Không ngờ điểm tâm này ngon tới như vậy. Nàng định thả tay xuống cầm thêm một miếng nữa thì lại không chạm được gì. Ngân Nhi nhíu mày, nàng theo bản năng nhìn xuống cái dĩa lại thấy nơi đó đã không còn điểm tâm nữa. Lửa giận nổi lên, nàng nhìn qua hai con bạn của mình đang nhai ngấu nghiến, gương mặt thoã mãn biết bao.
- Hai con tham ăn. Nguyên một dĩa điểm tâm thế này mà chúng bây ăn sạch rồi sao? - Ngân Nhi bát đầu Tuyết Linh và Ngọc Di. Hừ…một dĩa to thế này đã trong thời gian ngắn nằm gọn trong bụng hai con này rồi?
- Ai bảo ngươi lo ăn tao nhã chi? Ráng chịu đê con. - Ngọc Di bĩu bĩu môi, quăng cho Ngân Nhi một cái ánh mắt nói: đấy là tại ngươi, không liên quan đến ta.
Ngân Nhi hừ lạnh một cái, đột nhiên trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười gian xảo.
Vài phút sau người ta chỉ thấy hai nam nhân bị trối với nhau gương mặt thèm thuồng nhìn vị công tử trước mặt đang ăn điểm tâm.
-------------------------
Vài lời vô nghĩa của Shizu: Hello các đọc giả thân yêu. Mọi người còn nhớ ta chứ? Ây da, ta biết mọi người hằng đêm vẫn còn tương tư ta mà. Thật ngại quá mắc cỡ. Sau một thời gian dài mất tích, ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của ta. Thân ái yêu mọi người rất nhiều :