Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọc Di tay cầm tách trà, miệng ngậm đầy nước. Đang vui vẻ đi đến cửa thì chợt nghe một giọng nữ vang lên với những lời nói rất ư là sốc:

- Tam hoàng tử, từ lần đầu tiên gặp người ở lần săn bắn hoàng thất. Nô tỳ đã đem lòng ngưỡng mộ người. Nô tỳ biết thân phận mình thấp hèn không xứng với người nhưng mong người có thể cho nô tỳ làm nha hoàn thông phòng. Chỉ như vậy thôi cũng khiến nô tỳ hạnh phúc lắm rồi.

Ngọc Di trợn trắng mắt nhìn thì thấy Bích Nghiêng và Huỳnh Lưu cũng đang bất ngờ nhìn nàng. Thế là.....

"Phụt"

Tiếng nước phun từ trong miệng Ngọc Di phát ra. Nhưng người xấu số trúng đám nước "tạp chất" ấy không phải là Bích Nghiêng mà là Huỳnh Lưu! (Shizu: Số nhọ!)

s..........s...........s..............tất cả đều im lặng..............

Huỳnh Lưu gương mặt nhăn nhúm, trong lòng không ngừng la hét: "Nương tử! Nàng thật độc ác!"

Bích Nghiêng mặt mày co quắp lại, đang trừng mắt nhìn Ngọc Di. Nàng ta không chấp nhận được ả tiện tì Ngọc Di dám phun nước vào mặt tam hoàng tử.

Ngọc Di thì lại đang tiêu hóa cái đống từ: ...mong người có thể cho nô tỳ làm nha hoàn thông phòng. Chỉ như vậy thôi cũng khiến nô tỳ hạnh phúc lắm rồi. Nếu không lầm thì nha hoàn thông phòng khá giống với trắc phi!

"Thông phòng? Thông!!!!!!!!! Oh my god!" Ngọc Di đáy lòng chùng xuống. Đôi mắt tóe lửa nhìn Huỳnh Lưu và Bích Nghiêng.

- Ta....ta hoàn toàn trong sạch. Ta không biết gì hết, trong tim ta hoàn toàn chỉ có mình muội! - Huỳnh Lưu giật mình, lắp bắp giải thích.

Câu trả lời của Huỳnh Lưu làm Ngọc Di rất hài lòng nhưng Bích Nghiêng lại mặt xám ngoét. Huỳnh Lưu thấy sắc mặt Ngọc Di có hòa hoãn đôi chút nên phất tay ra hiệu cho Bích Nghiêng lui ra.

Ánh mắt Bích Nghiêng không cam lòng nhìn Huỳnh Lưu thì bị Ngọc Di bắt gặp. Ngọc Di tức giận trừng mắt, chỉ tay về phía nàng ta quát:

- Tiện nhân, ngươi oan uất lắm sao? Khi nãy ngươi mới nói muốn làm gì? Nha hoàn thông phòng? Hừ....ngươi có phải là nữ nhân không? Sao có thể nói ra những lời đó mà không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta nói cho ngươi biết! Một khi ta còn sống, ta tuyệt không để ngươi có cơ hội ở cùng với Huỳnh Lưu!

Bích Nghiêng ánh mắt đáng thương, có chút phẫn nộ và mị hoặc vô cùng nhìn Huỳnh Lưu. Nhưng đáp lại ánh mắt ấy chỉ là sự quan tâm dịu dàng của hắn dành cho Ngọc Di.

Huỳnh Lưu mắt tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Di âm thầm giúp nàng hạ hỏa. Hắn biết cái nha đầu này là đang ghen thôi mà!

Bích Nghiêng gương mặt xìu xuống, không nói gì chạy nhanh một mạch về Cẩm Dược cung. Đôi bàn tay nàng ta nắm chặt đến gỉ máu. Đôi môi phấn nộn kia cắn chặt lại kiềm nén tức giận. Nàng ta.....nhất định sẽ trả thù!bg-ssp-{height:px}

- Di Di, nàng giận ta sao? - Huỳnh Lưu thở dài hỏi

Ngọc Di không nói gì, xoay mặt qua chỗ khác. Huỳnh Lưu lại nói:

- Ta có một tin vui muốn nói với nàng. Nhưng chắc...để khi khác vậy. - Hắn làm bộ đi chậm cài bước. Cuối cùng đến bước thứ năm, Ngọc Di đã nắm lấy đôi tay rắn chắt của hắn hỏi:

- Chuyện gì?

Hắn cười thầm trong bụng nói:

- Phụ hoàn đã ân chuẩn cho hôn lễ của chúng ta rồi. Đợi sau khi hoàng huynh cùng hoàng tẩu về, chúng ta sẽ cử hành bái đường thành thân.

- Thật sao? - Ngọc Di đôi mắt mở to không dám tin hỏi. Thế mà nàng cứ tưởng sẽ khó lắm mới xin hoàng thượng ban hôn chứ?

Huỳnh Lưu mỉm cười gật đầu.

--------------vài phút sau---------------

Ngân Nhi đang mắt tròn mắt dẹt, ngáp dài ngáp ngắn đi đến đại điện của Thiên Duyên các. Nàng đang đi tìm Tiểu Lam đòi ăn nhưng tìm mãi mà chả thấy đâu. Nàng xoay qua nhìn vào bên trong đại điện thì bắt gặp một đôi nam nữ đang hôn nhau rất đắm đuối. Đó chính là Ngọc Di và Huỳnh Lưu! Ngân Nhi cười nhẹ rồi lại mơ mơ màng màng theo sự điều khiển của trí não lại tiếp tục dời bước. Nhưng được ba bước chân thì nàng chợt dừng lại, hai mắt mở to vội vàng quay đầu nhìn.

"Ồ!!!!! Phim D" Ngân Nhi trong lòng hò hét. Nàng nhẹ nhàng tiến về phía hai người, khoanh chân ngồi xếp bằng lại nhìn họ.

Huỳnh Lưu cùng Ngọc Di hôn đến "cao trào" chợt lạnh sống lưng. Người cứng đờ. Hình như có ai đó đang nhìn họ!

Hai người vội tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy. Cuối cùng phát hiện dưới chân là Ngân Nhi đã thay đổi tư thế ngồi chồm hỏm, tay chóng cằm với lí do: hai người hôn lâu quá, đổi tư thế cho đỡ mỏi chân.

Hai người giật bắn mình, Ngân Nhi như thế nào lại vào không tiến động như vậy? Còn nữa còn nữa, sao lại mắt mở tao láo không chớp lấy cái nào mà nhìn họ như vậy? Đúng là ớn lạnh quá!

Cả ba nhìn nhau không nói lời nào. Cứ thế ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Chợt một bóng đen từ trần nhà nhảy xuống, nói:

- Haizzzz, đang xem trò hay lại bị nàng phá rồi! Ngân Nhi à, nàng không thể trốn chỗ nào đó để xem sao?

Truyện Chữ Hay