Một tiếng bạt tay chói tai vang lên. Tiêu Thanh Mai đã làm cho một bên má của Tuyết Linh đỏ chót. In hằng dấu tay của ả. Đầu Tuyết Linh trống rỗng. Cảm giác đau xâm chiếm tất cả. Nàng không còn nghĩ được gì nhiều chỉ biết mình bị khinh thường cùng.......đau, rất đau!
Ngọc Di cùng Ngân Nhi không thể nào nhịn được nữa liền chạy đến đỡ Tuyết Linh.
- Ngươi không sao chứ? - Ngân Nhi ôn nhu hỏi Tuyết Linh. Nhưng đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng và ánh mắt ngấn nước. Cả hai tức giận nhìn về phía Tiêu Thanh Mai. Ả ta cùng những nô tỳ và trắc phi khác đang che miệng cười cợt nói:
- Các ngươi nên tự biết thân biết phận đi thì hơn. Hahaha
Nói rồi ả bỏ đi để lại ba người cùng Tiểu Lam sợ hãi nấp ở phía sau cột. Ánh mắt Tiểu Lam khi nhìn Tuyết Linh xót xa vô cùng, nhìn đám người kia thì câm phẫn tột độ. Hận không thể xé xát các ả ra.
- Để ta đi xử lí bọn chúng! - Ngọc Di đứng phắt dậy tức giận nói. Đang định đi thì Ngân Nhi đã lớn tiếng quát:
- Không được đi!
- Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không thấy bọn chúng làm gì với Tuyết Linh sao? Sao lại cản ta? - Ngọc Di không còn bình tĩnh được nữa nói. Tuyết Linh cùng các nàng thân nhau như vậy, cái gì cũng có nhau như vậy làm sao bảo nàng nhịn được đây?
- Ta có cách. Lại đây, ta nói nhỏ cho nghe. - Ngân dịu giọng nói
Ba người xúm lại bàn bạc. Vừa xong, Ngọc Di vui vẻ hẳn ra nói:
- Cách của ngươi là tốt nhất! Cứ quyết định như vậy đi!
- Cảm ơn hai người. - Tuyết Linh nói. Trong lòng cực kì ấm áp.
- Không cần cảm ơn đâu. Chúng ta là bạn thân mà. - Ngân Nhi dịu dàng cười. Nhưng khi cô nhìn theo bóng đám nữ nhân kia thì khuôn mặt thay đổi độ. Nụ cười dịu dàng biến thành một nụ cười lạnh.
"Ức hiếp người của ta? Các ngươi sẽ trả đủ!" Trong lòng Ngân Nhi vang lên tiếng nói lạnh đến thấu xương. Phải biết rằng từ khi các nàng xuyên qua đến nay đã không còn xem nhau ở mức bạn thân nữa rồi. Ở cái xã hội phong kiến phức tạp đầy rẫy mưu toan này chỉ có các nàng là đơn độc. Bây giờ các nàng đã xem nhau như người thân rồi, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Ai dám động vào người thân của nàng, nàng phải trả gấp đôi!
Màn đêm buông xuống. Ba bóng đen lao vụt nhanh ra khỏi những bụi cây. Một tiếng nói nhỏ từ trên cành cây cổ thụ cao nhất hoàng cung:
- Tuyết Linh, ngươi có chắc là có thể ra hoàng cung an toàn không?
- Trời ơi! Ngọc Di a Ngọc Di, ngưi có thể tin đứa bạn này một chút không? Ngày nào rãnh ta cũng trốn ra hết rành lắm rồi! - Tuyết Linh càu nhàu nói
- Rồi, rồi, đừng cãi nữa! Mau ra ngoài chợ đi! - Ngân Nhi thấy không chịu nổi nữa đành hối thúc đám người này.
[Ngoài hoàng cung]
Các nàng mua những thứ cần thiết như: mặt nạ bạc chỉ che nửa mặt trên, ba bộ y phục nữ đen cùng ba đôi giày đen cao lên tới đầu gối. (Shizu: Bộ thích tong đen hay sao mà chơi đen hoài vậy?)
- Ngươi xem còn thiếu gì nữa không? - Ngọc Di đưa những đồ các nàng đã mau hỏi.
- Ừm.......- Ngân nhìn từ trên xuống dưới Ngọc Di rồi nhìn đống đồ trên tay nàng nói tiếp - Còn thiếu vũ khí với tóc giả. Biết vậy không thèm theo các ngươi đi nhuộm tóc đâu!
- Ờ há! Tụi mình mà để tóc như vậy bị phát hiện là cái chắc. - Tuyết Linh lo lắng nói
- Bây giờ tính chuyện vũ khí trước, chuyện tóc tai tính sau vậy. - Ngân Nhi nóibg-ssp-{height:px}
Ba người đành gác chuyện tóc tai sang một bên. Hỏi những người bán ở đây mãi mới biết người rèn vũ khí tốt nhất là Thạch Lâm. Cả bọn lại tìm đến chỗ ông ta.
Căn nhà xập xẹ, tối đen như mực trước mặt ba người là chỗ ở của người tên Thạch Lâm đó! Trông nơi đó rất u ám làm cả ba nuốt nước bọt cũng khó khăn.
- Có ai không? - Tuyết Linh can đảm mở cửa căn nhà đi trước.
- Các ngươi là ai? - Một tiếng nói vang lên trong bóng tối kiến Tuyết Linh sợ run, lật đật trốn sau lưng Ngọc Di.
- Ông có phải là Thạch Lâm không? Chúng cháu muốn nhờ ông làm vũ khí. - Ngân Nhi lễ phép nói.
- Vào đi! - Lại thêm một câu nói cọc lóc vang lên. Một ông lão khoảng chừng tuổi tóc trắng bạc phơ xuất hiện. Ông kinh ngạc nhìn ba người rồi nở một nụ cười chua xót nói:
- Các ngươi đến để làm những vũ khí đặc biệt và sắc bén đúng không?
- Vâng ạ! - Tuyết Linh nhỏ tiếng đáp. Thạch Lâm nhìn nàng thật sâu, như muốn hút nàng vào ánh mắt của ông thật lâu rồi nói:
- Được vậy các ngươi đợi ta một chút.
Thạch Lâm vào trong loay hoay không biết thứ gì. Làm cho các nàng đợi hơn phút mới thấy ông vác một đống đồ ra. Ông nhìn ba người nói;
- Vũ khí có rồi! Lại đây xem thử đi.
- Hả? Làm sao nhanh như vậy.....? - Tuyết Linh chưa dứt câu Thạch Lâm đã cướp lời nói:
- Đây là kiếm khí có thể hòa nhập vào lòng bàn tay của các ngươi. Khi gọi nó các ngươi chỉ cần nghĩ đến thì nó sẽ tự xuất hiện.
- Ể? Thần kì như vậy? - Ngọc Di hào hứng nói.
Cả ba bu lại xem mới nghe Thạch Lâm giới thiệu:
- Đây là Hắc Bạch kiếm. - Ông chỉ vào cây kiếm màu đen giống như kiếm Nhật ở hiện đại có những hoa văn khi một dòng nước máu trên thanh kiếm ấy và thanh kiếm màu trắng với hoa văn được khảm vàng trong rất đẹp và sang trọng.
- Còn đây là Huyết Sắc cước. - Ông chỉ vào một đám dây nhọ màu xám rồi nói tiếp - Nhìn nó mỏng và nhỏ như vậy nhưng rất chắc và bền. Có thể dài theo ý chủ nhân. Tuy vậy nhưng nó vẫn sắc và linh hoạt.
Cả ba hí hửng nhận lấy vũ khí. Tuyết Linh chọn Huyết Sắc cước, Ngọc Di chọn Hắc kiếm còn Ngân Nhi thì chọn Bạch kiếm. Trả tiền cho những vũ khí xong, các nàng cáo từ với Thạch Lâm. Ông chỉ gật đầu rồi nhìn các nàng bằng ánh mắt đau khổ. Nhất là khi ông nhìn Tuyết Linh.
Đợi các nàng đi thật xa rồi ông khẽ thở dài nói:
- Đến lúc phải đi rồi. - Rồi thoắt cái ông đã biến mất như bốc hơi.
Hai bóng dn đột nhiên xuất hiện trong căn phòng khi ây không lâu lúc ông đi. Lục tung mọi nơi rồi một người nói:
- Hắn ta đi rồi. Tam khí cũng không có.
- Về báo lại với nữ vương. - Lại một giọng nói nữa vang lên nhưng lại không chút độ ấm. Hai bóng đen lại biến mất trong khoảng không vô định. Căn nhà lại trở về với nguyên trạng của nó. Im ắng đến đáng sợ....